ii

Họ đến nhà bé trong vài phút và Seokjin bấm chuông cửa theo thói quen trước khi Yoongi có thể tự mở nó bằng chìa khóa bên dưới lọ hoa. Cậu kiên nhẫn chờ đợi, bàn tay cậu thật ấm áp trong tay của Yoongi và Yoongi nhìn chằm chằm vào tay của họ trong sự ngạc nhiên ( bé đang nắm tay một hiệp sĩ á ???) trước khi bé nghe thấy tiếng khóa cửa mở ra.

"Yoongi!" Mẹ bé reo lên khi thấy bé đứng trên hiên nhà, những giọt nước nhỏ giọt xuống chân và bé vẫn đang nắm tay với Seokjin. "Ồ ... mẹ nên bắt đầu từ đâu đây?"

Seokjin vui vẻ reo lên. "Xin chào, cô có phải là mẹ của Yoongi không? Cô thật xinh đẹp quá!"

Má của mẹ Yoongi ửng hồng, cô lấy một tay đưa lên, áp vào nụ cười trên khuôn mặt. "Yoongi, người đàn ông trẻ quyến rũ mà con mang về là ai đây?"

"Đây là Seokjin," Yoongi giới thiệu. "Cậu ấy là một hiệp sĩ!"

"Seokjin-hyung," Seokjin nhấn mạnh. "Anh hơn em những ba tháng tuổi!"

Yoongi lầm bầm.

"Con có muốn vào trong không, Seokjin? Cô nghĩ Yoongi cần được lau người ngay bây giờ." Mẹ Yoongi tặng bé một ánh nhìn thật sắc bén và bé cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào vũng nước đang từ từ lan về phía chiếc bốt màu xanh nhạt của Seokjin.

"Vâng con xin phép ạ!" Seokjin líu ríu, kéo Yoongi vào trong cùng với cậu. Cuối cùng cậu cũng buông tay Yoongi để cho bé vào phòng tắm. !!!! Bé nghe mẹ hỏi Seokjin ở bên ngoài là cậu có muốn ăn một chút bánh quy không và điều đó càng khiến bé vội vàng hơn vì Seokjin có thể ăn hết bánh quy của bé – Yoongi nghi ngờ rằng một người có thể ăn hoa thì cũng có khả năng có một cái bao tử thật lớn!

Sau khi tắm xong, lau khô và thay quần áo sạch, bé quay trở lại nhà bếp và thấy Seokjin đang ngồi trên một trong những chiếc ghế đẩu. Seokjin đang nhai một cái bánh quy sô cô la và vung chân, đôi mắt sáng lên khi thấy Yoongi đi vào bếp. "Em quay trở lại rồi!"

Yoongi leo lên một chiếc ghế bên cạnh Seokjin, tự động đưa tay ra lấy cái bánh quy gần nhất. Nó vẫn còn ấm và giòn khi Yoongi cắn vào nó và bé vui vẻ nuốt trôi nó xuống.

"Mẹ em là người làm bánh quy ngon nhất!" Seokjin tuyên bố. "Nhưng tất nhiên vẫn là sau mẹ anh."

Yoongi dừng lại khi đang tiếp tục cắn mẩu bánh tiếp theo. "Uh, không đâu, mẹ em mới là người làm bánh quy ngon nhất thế giới!" Seokjin không có vẻ bị thuyết phục.

"Mẹ em làm ngon đó, nhưng mẹ anh còn làm ngon hơn ," cậu lặp đi lặp lại. "Xin lỗi cô Min, nhưng mẹ con thật sự làm ra những cái bánh rất tuyệt vời."

Mẹ Yoongi giấu nụ cười đằng sau bàn tay. "Không sao đâu Seokjin thân mến," cô nói với một tiếng cười nhỏ. "Cô vẫn đang học cách làm những cái bánh quy ngon nhất."

Seokjin gật đầu đồng ý, "Con rất mong được thử chúng sau khi cô đã thành công."

"Tất nhiên rồi."

Trong khi đó, Yoongi vẫn còn băn khoăn một chút rằng Seokjin làm sao có đủ can đảm để nói rằng bánh quy của mẹ bé không phải là những cái bánh quy ngon nhất. Cậu ta là một đứa trẻ ăn hoa hồng đó!, làm sao mà cậu ta biết cái gì ngon và cái gì không ngon được chứ. Ai thèm quan tâm nếu cậu ta thật sự là một hiệp sĩ – cậu ta sai rồi. Bé giận dữ cắn vào cái bánh quy tiếp theo của mình và Seokjin nhìn thẳng vào mắt bé.

"Cái bánh quy đó đã làm gì em hả?" Seokjin nhẹ nhàng trêu chọc , đôi mắt lấp lánh với sự thích thú.

"Không có gì, chỉ là, mình không tin bồ," Yoongi trả lời, lắc đầu.

"Về bánh quy á? Chà, em nên đến nhà anh và anh sẽ chỉ cho em thấy!"

"Ngay bây giờ được không?" Yoongi thách thức, sẵn sàng nhảy ra khỏi ghế khi mẹ bé nhẹ nhàng ngắt lời.

"Yoongi con yêu, sắp đến giờ ăn tối rồi và mẹ không muốn con ăn quá nhiều bánh quy," cô nói. "Có lẽ con nên đến thăm nhà của Seokjin vào ngày mai." Khuôn mặt mẹ bé đột ngột nhăn lại khi nhận ra, đôi mắt mở to ngạc nhiên. "Seokjin! Không phải mẹ con bây giờ đang lo lắng cho con sao?"

"Ồ ...... Phải rồi ..." Seokjin leo xuống ghế, bánh quy ở giữa miệng. "Ờ ha....."

Mẹ của Yoongi lắc đầu, cô mỉm cười nhẹ. "Thôi nào - Cô sẽ gói cho con một ít bánh quy và chúng ta sẽ cùng nhau đi bộ về nhà con, được chứ?"

"Được ạ." Seokjin bỏ mẩu bánh quy cuối cùng vào miệng ,Yoongi trượt xuống sau vài giây để tham gia với người bạn mới của mình (dù cho người bạn này thật QUÁ SAI khi bảo mẹ bé không phải là nguời làm ra những cái bánh quy ngon nhất thế giới). Mẹ của Yoongi gói một ít bánh quy vào một cái bịch và đưa nó cho Seokjin trước khi đưa chúng ra khỏi nhà. Seokjin vui vẻ dẫn họ xuống phố và họ đi vào những cái ngõ, tiếp cận một ngôi nhà ở giữa đường tiếp theo. Yoongi biết đó là nhà của Seokjin, vì đó là nơi duy nhất có một bụi hoa hồng thật lớn bên cạnh cửa trước. Những bông hoa đỏ rực rũ đầu về phía họ, như thể đang mắng Seokjin vì đã biến mất quá lâu.

Cậu gõ cửa và nó gần như mở ra ngay lập tức. "Kim Seokjin!"

"Mẹ !" Seokjin bị kéo vào một cái ôm thật chặt, hai tay cậu lúng túng để sang hai bên để giữ chiếc ô màu hồng và bánh quy khỏi bị chèn ép bởi cánh tay như con trăn của mẹ cậu . "Con chào mẹ."

"Con đã ở đâu?!" Mẹ Seokjin hỏi , đặt tay lên vai Seokjin. Cô ấy thật xinh đẹp, Yoongi nghĩ, với khuôn mặt và đôi môi đầy đặn giống như Seokjin. "Mẹ vừa mới đi vào bên trong, chuẩn bị để gọi cảnh sát !" Cô dường như không biết rằng Yoongi và mẹ bé đang lúng túng dưới bậc thềm phía sau Seokjin.

Seokjin bối rối. "Con xin lỗi mẹ," cậu trả lời , đôi mắt mở to. "Con đã ở nhà của Yoongi."

"Yoongi ??" Mẹ cậu lặp lại trước khi cuối cùng nhìn qua vai Seokjin. "Oh!" Cô nhanh chóng đứng thẳng, vuốt tay xuống trước áo và nở một nụ cười nhẹ. "Cô xin lỗi, cô vô ý không nhìn thấy con ở đó ... Cô đoán con là Yoongi và đây là mẹ của con?"

"Vâng!" Yoongi trả lời, gật đầu. "Chúng con đến để đưa Seokjin-hyung về."

"Hyung?" Mẹ của Seokjin lặp lại trong sự thích thú, nỗi sợ hãi cuối cùng cũng bốc hơi đi. Cô kéo Seokjin về phía mình, đầu cậu đập vào eo cô. "Hai con đã thân như thế này rồi ư?"

Yoongi gật đầu song song với Seokjin. "Anh ấy đã cứu con khỏi một số kẻ bắt nạt," Yoongi giải thích. "Anh ấy là một hiệp sĩ!"

"Một hiệp sĩ với chiếc ô màu hồng," Seokjin đồng ý, gật đầu và vẫy chiếc ô nói.

"Và anh ấy nói cô làm bánh quy ngon nhất thế giới, nhưng đó là lời nói dối vì con tin rằng mẹ con mới là người làm bánh quy ngon nhất !" Yoongi nói xong, gật đầu dứt khoát.

"Yoongi!" Mẹ Yoongi khều bé. "Xin lỗi chị về điều đó. Cháu muốn thử bánh quy của chị nhưng gần đến giờ ăn tối rồi và tôi không thể để bé ăn quá nhiều đồ ngọt."

"Tôi hiểu mà," mẹ của Seokjin cười. "Chà, cảm ơn vì đã mang Seokjin của cô về nhà, tại sao ngày mai con không ghé qua và thử bánh quy của cô nhỉ?"

"Con có thể không?" Yoongi ngước nhìn mẹ mình. Mẹ vuốt lại mái tóc của bé , mỉm cười với bé khi mái tóc đã bồng bềnh trở lại mặc dù vẫn còn hơi rối so với lúc trước một ít.

"Tất nhiên rồi con yêu. Cảm ơn vì lời đề nghị," mẹ của Yoong nói, ngước đầu mỉm cười với mẹ Seokjin. "Chúng ta sẽ gặp lại nhau vào ngày mai – nhưng đã đến lúc chúng ta nên trở về nhà và chuẩn bị cho bữa tối."

"Tạm biệt Yoongi!" Seokjin khóc. Yoongi phát ra một tiếng kêu nhỏ khi Seokjin đột nhiên làm rơi bịch bánh quy và chiếc ô trước khi cậu bé lao tới ôm Yoongi vào lòng. "Hẹn mai gặp lại!!"

"Tạm biệt, hyung," Yoongi khò khè từ cái ôm chặt của Seokjin. Bé vỗ lưng cậu. "Hyung, em không thể thở được."

"Ối, xin lỗi nhé ..." Seokjin buông tay và lùi lại, nở một nụ cười ngượng ngùng. "Hẹn gặp lại!"

" Hẹn mai gặp lại!" Yoongi vẫy tay chào họ khi mẹ bé dẫn bé bước xuống. Bé vẫy tay chào Seokjin và mẹ cậu suốt dọc đường, họ chỉ dừng lại khi họ đã ở khuất tầm nhìn của hai người kia.

Mẹ Yoongi xoa đầu bé. " Mẹ chưa từng thấy con kết thân với ai nhanh đến như vậy.", mẹ bé bình luận. Và Yoongi đưa tay lên để khều tay mẹ bé xuống.

" Anh ấy thật sự đã giải cứu con." Yoongi khăng khăng. " Con nghĩ là thật ngầu khi được kết bạn với một hiệp sĩ, kể cả khi thanh kiếm của anh ấy là một chiếc ô màu hồng." Mẹ Yoongi lại bật cười và bé bĩu môi trong suốt quãng đường còn lại.

( Mẹ bé đã làm gà rán để dỗ bé nguôi giận. Và bé thì tất nhiên chả giận mẹ mình lâu được bao giờ.)

Tối hôm đó, khi Yoongi đi ngủ, bé đã mơ thấy một chàng hiệp sĩ thật ngầu cưỡi trên một con ngựa, tay vươn cao một chiếc ô màu hồng thay vì là thanh kiếm.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro