chap 24
Chapter 24
Not Enough
Không Đủ
"Tiffany là không đủ đối với cậu." Yuri nói và lắc đầu.
Jessica nhìn lại cô trong sự kinh ngạc. Cô không hiểu điều đó có nghĩa là gì.
Yuri để ý thấy sự kinh ngạc và bối rối đó trong mắt Jessica.
Cái này có lẽ sẽ có tác dụng.
"Tiffany, cô ấy là không đủ để cậu trút bỏ mối thù của cậu xuống." Yuri lặp lại.
Nghiêng người tới trước, Yuri đặt một bàn tay lên trên bức thư và nhìn chằm chằm vào nó. "Bức thư chấp thuận này sẽ không giải thoát được mối thù của cậu. Nó sẽ chỉ làm gia tăng thêm mà thôi."
"Vậy thì sao?" Giọng nói của Jessica không chỉ chất chứa sự bối rối mà còn là sự thách thức.
"Nó sẽ khiến cậu mất Tiffany. Và khi ngày đó đến, cậu sẽ hối hận hơn cả việc cậu từ bỏ cơ hội sang UK."
Đôi mày của Jessica nhíu lại và Yuri thầm cười khẩy trong lòng. Tuyệt, cô ấy đang dao động.
"Mình sẽ chỉ đến đó để được đào tạo thôi."
"Không, cậu biết là không phải thế mà."
“Yuri!”
"Xem nào Jessica, tại sao cậu lại không thể ổn định cuộc sống ở đây chứ? Có rất nhiều thứ mà cậu có thể phấn đấu để đạt được ở Hàn Quốc. Cậu không cần phải cất công đến tận UK mà." Yuri liều lĩnh giải thích.
"Xem nào. Chúng ta gia nhập học viện này vì một động cơ. Cậu đã đạt được động cơ của cậu. Và đó chính là tìm được Yoona, nhưng mình thì chưa. Mình chỉ là đang rất gần với nó và mình không thể từ bỏ được. Mình đã đợi 10 năm rồi!" Jessica kêu lên, đứng dậy, cô giật lấy bức thư và quay đi.
"Cái đó không giống nhau! Cậu đang tự chuốc lấy cái chết đấy!" Yuri đứng lên ngay sau đó và hét lớn, nhận được những ánh mắt tò mò của những người khác.
"Mình không có." Jessica tức giận bước ra cùng Yuri đi theo sau.
"Sica!" Yuri gọi theo, cố gắng bắt kịp những bước chân nhanh nhẹn của cô gái lớn hơn. "Sica!"
"Cậu biết là dù cho cái chết của họ có oan ức đến thế nào đi nữa, thì họ cũng sẽ không muốn đứa con gái duy nhất còn sống sót của mình đoàn tụ với họ trên thiên đường bởi việc trả thù cho họ đâu!" Yuri hét lớn và nó đã thành công trong việc ngăn Jessica lại.
"Họ sẽ không muốn cậu làm chuyện đó đâu Sica. Họ sẽ không muốn cậu sống trong thù hận mãi mãi đâu." Yuri nói và chậm rãi tiến đến chỗ Jessica.
"Cậu biết là họ sẽ mang đến cho cậu những điều tốt đẹp nhất nếu họ còn sống. Cậu biết là họ sẽ muốn cậu sống thật hạnh phúc, yêu thật hạnh phúc và làm những điều đúng đắn nếu họ ở đây. Nhưng sự thiếu vắng của họ không có nghĩa là tất cả những điều này cũng phải bị thiếu vắng."
"Nếu họ biết cậu sẽ sang U.K để đào tạo và ở đó để tìm cho được kẻ đã giết họ, thì họ sẽ không vui đâu. Thay vào đó họ sẽ tức giận. Họ sẽ ghét cậu vì đã làm điều đó nếu cậu gặp lại họ trên đó!"
"Thôi đi!" Jessica dùng hai bàn tay bịt chặt hai tai mình, lắc đầu.
"Dừng lại đi! Làm ơn!" Dù cho cô có cứng rắn thế nào đi nữa thì cô cũng không thể kìm lại được những giọt nước mắt bởi vì bất cứ điều gì Yuri vừa nói cũng đều đúng và nó thật sự có lý.
"Họ sẽ tức giận với cậu bởi vì cậu không trân trọng họ khi đã sinh ra cậu! Họ sẽ tức giận bởi vì cậu đã lãng phí cơ hội để sống và tận hưởng những điều mà lẽ ra họ đã được! Bởi vì cậu đã từ chối trút bỏ hận thù và giúp họ tận hưởng những điều mà họ nên được hưởng nếu họ còn sống!" Yuri tiếp tục và đẩy hai bàn tay của Jessica xuống.
"Cậu quá ích kỷ khi tước đi quyền của họ được tận hưởng mọi thứ từ cậu."
"Và những kẻ đã mang họ rời xa mình thì không ích kỷ ư?! Chúng đã cướp mất những người thân yêu của mình khi mình chỉ mới 7 tuổi! Khi mà mình thậm chí còn không biết cái chết có nghĩa là cái quái gì nữa!" Jessica hét lại, hơi thở của cô rời rạc và cơ thể cô đang run lên vì giận dữ.
"Chúng cũng không có quyền tước đi những gì mà mình lẽ ra phải có! Vậy thì tại sao chúng lại làm việc đó? Và tại sao mình lại không thể làm giống như vậy?!" Jessica nắm lấy cổ áo Yuri và lắc mạnh người cô ấy.
"Bởi vì khi cậu giết chúng cậu không chỉ cướp đi những gì mà chúng lẽ ra phải được hưởng! Cậu còn đang cướp đi những gì mà bọn mình lẽ ra phải có!"
"Và cái gì mà lẽ ra các cậu phải có hả? Có liên quan đến cái quỷ gì ở đây hả!?"
"Bọn mình sẽ mất đi một Jessica Jung điềm tĩnh và tốt bụng! Cậu sẽ trở thành một con quái vật! Một con quái vật giết người!"
"Thật vớ vẩn!" Jessica đẩy cô ấy ra và tiếp tục bước đi.
"Jessica!" Yuri kêu lên một cách bực tức.
"Chúng không chỉ cướp mất bố mẹ mình! Chúng còn cướp đi đứa em gái duy nhất của mình! Nó chỉ mới có 2 tuổi khi nó mất! Chúng thậm chí còn không cho nó một cơ hội để sống và nhìn thế giới này! Mình thậm chí còn chưa được nghe nó gọi mình một tiếng 'Unnie' và nó đã không còn nữa! Cậu có biết mình đã nỗ lực như thế nào để đi tìm tất cả những quyển truyện mà mình định đọc cho nó nghe trước khi nó đi ngủ không? Cậu có biết là mình đã thức khuya mỗi buổi tối thế nào chỉ để chắc chắn rằng mình là người đầu tiên ôm lấy nó khi nó khóc vào giữa đêm không? CẬU CÓ BIẾT LÀ MÌNH YÊU NÓ NHIỀU ĐẾN THẾ NÀO KHÔNG HẢ?" Jessica bùng nổ.
"Cậu có biết mình đã ghét bản thân mình như thế nào vì đã không thể bảo vệ được nó khi bọn chúng đến và cướp nó đi mất không hả?"
"Nó thậm chí còn không thể nói được." Jessica thì thầm, những giọt nước mắt nóng hổi như cháy bỏng trên hai gò má cô khi cô trượt người xuống đất.
"Tất cả những gì mình có thể nhớ được là tiếng khóc của nó, đôi tay chìa ra của nó đòi mình bế nó khi mà chúng đã cướp mất nó. Mình thậm chí đã không thể làm được gì cả. Mình thậm chí đã không thể nói cho nó biết là mình yêu nó như thế nào trước khi nó mất."
"Nó là một bé gái rất xinh xắn và mình thực sự rất yêu nó." Cả người Jessica run lên vì khóc nức nở.
Yuri mím chặt môi mình lại và cúi xuống, kéo Jessica vào ôm chặt.
"Hãy yêu bọn mình nữa. Đừng để bọn mình cũng mất cậu như thế." Yuri thì thầm khi cô dịu dàng vuốt lưng Jessica.
"Đừng để Tiffany cũng mất cậu như thế. Đừng để cô ấy và bọn mình phải nếm trải những gì cậu đã từng trải qua. Đừng để bọn mình mất cậu trước khi bọn mình có thể làm được bất cứ điều gì cho cậu."
"Krystal, nó sẽ hạnh phúc khi thấy cậu sống thật tốt trên trái đất này. Bởi vì nó biết Unnie của nó không phải là một người yếu đuối. Bởi vì nó biết là cậu sẽ chứng tỏ rằng những kẻ xấu xa đó là sai bằng cách sống thật tốt."
"Hãy làm cho bố mẹ và em gái cậu một chuyện. Hãy làm cho bọn mình một chuyện. Hãy ở lại, yêu và được yêu."
"Họ sẽ trách mình..." Jessica thì thầm.
"Phải, họ sẽ trách cậu bởi vì cậu cứ sống với mối hận thù suốt trong lúc này." Yuri mỉm cười và kéo cả hai cùng đứng lên khỏi mặt đất lạnh cứng.
"Chúng ta về nhà thôi." Yuri nói và dẫn Jessica đến xe.
Cô mở cửa xe và Jessica ngồi vào trong và không lâu sau, Yuri lái xe đi. Con đường dẫn đến căn nhà mới thuê của Jessica thật im lặng.
Jessica mệt mỏi mở cửa xe ra và ném xâu chìa khóa lên bàn trong khi Yuri đóng cửa lại.
Yuri nhìn theo sau hình ảnh Jessica đang đi vào trong phòng. Cô buông một tiếng thở dài và xoa hai bên thái dương của mình.
Jessica đang có hơi do dự, và tất cả những gì cô cần có lẽ là một chút thúc đẩy nữa.
Yuri lấy điện thoại của mình ra.
“Tiffany?”
~*~
Một tiếng khóc lớn của đứa bé vang lên và Jessica mở mắt ra, chỉ để nhìn thấy gương mặt của đứa trẻ đáng yêu quen thuộc đang đỏ lên vì khóc trước mặt cô. Cô mỉm cười và bước đến bên nó. Cô nhẹ nhàng bế nó lên và dịu dàng dỗ nó. Nhưng trước khi cô có thể làm được bất cứ điều gì hơn nữa thì cô đã bị đẩy ra một cách thô bạo và đứa bé trong tay cô đã bị lấy đi mất.
"Giết nó đi." Đó là tất cả những gì cô nghe thấy và những gã với thân hình hộ pháp bước ra ngoài cùng với đứa em gái thân yêu của cô trên tay.
"KHÔNG! KHÔNG!" Cô hét lên với tất cả sức lực của mình và chạy tới, nhưng cánh cửa đã bị khóa lại. Cô bước đến bên cửa sổ và bắt đầu đập mạnh lên nó.
Hai bàn tay của đứa bé đưa lên, mắt không hề rời khỏi ánh mắt cô khi nó òa khóc nức nở hết mức.
"KHÔNG! Làm ơn đừng giết em ấy! Xin hãy giết tôi thay thế đi! Đừng giết em ấy!" Jessica hét lớn, khi cô tiếp tục đập mạnh vào cửa sổ.
"KRYSTAL!" Cô hét lên khi đứa bé đã khuất khỏi tầm nhìn của cô và cô bật dậy trong sợ hãi.
Cô đang đầy mồ hôi và thở nặng nề. Cô nuốt nghẹn một cách khó khăn và nhìn chằm chằm vào tấm chăn trên đùi mình.
Cô không biết, nhưng nước mắt vẫn đang tiếp tục rơi ra từ đôi mắt cô và thấm xuống tấm chăn.
"Jessi?" Một giọng nói trầm khàn nhỏ nhẹ vang lên trong căn phòng cô.
Cô không dám nhìn lên khi nước mắt vẫn đang liên tục rơi. Tim cô đau đớn vô cùng. Hình ảnh của đứa bé ấy vẫn in sâu trong tâm trí cô.
Hơi ấm nhấn chìm cô thật chặt và cô nhắm mắt lại vì điều đó. Cô cảm nhận được bàn tay của Tiffany đang xoa quanh lưng mình và ôm lấy cô thật chặt.
Hơi ấm đó biến mất khi Tiffany buông ra, cô cúi đầu nhìn xuống nhưng Tiffany đã nâng nó lên.
"Yuri đã nói cho mình nghe tất cả." Ánh mắt của Tiffany thật khó mà đọc được.
Jessica lùi ra khỏi Tiffany. Cô biết động cơ đằng sau việc Yuri gọi Tiffany đến.
"Ra ngoài đi." Jessica khẽ thì thào.
Tiffany cắn môi mình và nhìn chằm chằm vào đùi mình. Hành động của Jessica khiến cô đau rất nhiều.
"Cậu sẽ được gì nếu cậu sang U.K?" Tiffany khẽ lên tiếng sau một lúc im lặng.
"Ra ngoài đi Tiffany." Jessica bảo một cách lạnh lùng.
"Cậu có trút bỏ được mối thù cậu vẫn giữ trong tim cậu không?" Tiffany không thể ngăn giọng nói mình run lên được.
Cô buộc bản thân mình không được khóc, không phải bởi vì Jessica sắp bỏ đi, mà là vì cái quá khứ mà cô ấy đã phải trải qua.
Cô đã khóc rất lâu khi Yuri kể cho cô nghe tất cả mọi chuyện.
Jessica quay mặt đi, và nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
"Có." Nó thật chắc nịch và ánh mắt Jessica chỉ cho thấy sự kiên định.
Tiffany chậm rãi gật đầu và nhích đến bên Jessica. Cô ôm lấy gương mặt Jessica và làm cho cô ấy nhìn cô.
Cô nhìn vào đôi mắt màu nâu ảm đạm ấy và trao cho cô ấy một nụ cười, một nụ cười rất khẽ.
"Vậy thì hãy đi... vì những gì cậu cho là đúng." Cô buộc đôi mắt mình cong lên thành hình vầng trăng khuyết khi cô đặt một nụ hôn lên trán Jessica.
Tiffany trượt khỏi người Jessica và trao cho cô ấy một nụ cười rộng mở, với hàm răng trắng sáng lóng lánh như ngọc trai thật xinh đẹp của cô.
"Vậy thì hãy đi vì những gì cậu muốn." Cô nói lần nữa và phát ra một tiếng cười gượng.
Jessica nhìn cô một cách lúng túng, quan sát những phản ứng kỳ lạ của cô gái nhỏ hơn. Cô đã không hề bỏ lỡ một chút nào cái cách mà bàn tay của Tiffany níu chặt lấy tấm chăn.
Tiffany từ từ kết thúc nụ cười của mình và nhìn Jessica một lúc. Cô nở một nụ cười nữa và quay người đi.
"Mình sẽ ở ngoài phòng khách." Cô thông báo và đứng dậy.
Tuy nhiên, cô đã bị nắm lấy cổ tay trước khi cô có thể di chuyển xa hơn.
"Cậu có muốn thế không?"
Tiffany đông cứng trong chốc lát trước khi ngập ngừng gật đầu. Cô không có can đảm để lặp lại những lời đó một lần nữa. Cô biết quyết định của mình sẽ có ý nghĩa là một sự thay đổi lớn. Cô biết là cô sẽ mất Jessica bởi việc để cô ấy sang U.K.
Tiffany giật cổ tay mình ra, rất muốn rời khỏi phòng càng nhanh càng tốt. Nhưng, Jessica đã kéo cô lại và xoay người cô sang.
"Thật ư?" Ánh mắt Jessica dường như ánh lên trong hi vọng và hạnh phúc khi họ tiếp xúc với nhau.
"T- t- thật." Tiffany giả vờ nở một nụ cười nữa và quay lưng lại.
"Nghỉ ngơi thật t-"
Cô bị kéo lại vào giường trước khi cô có thể kết thúc câu nói của mình.
"Ở lại đây đi." Là tất cả những gì Jessica nói và Tiffany ngoan ngoãn vâng lời.
Tiffany đã mất rất nhiều cố gắng để đợi cho Jessica chìm vào giấc ngủ trước khi lặng lẽ khóc đến cạn nước mắt.
~*~
"Cậu chắc chứ?" Yoona reo lên và Yuri gật đầu một cách cộc cằn.
Họ đang nằm trên giường của Yuri, nằm ườn ra trong khi Yuri kể cho cô nghe về những câu chuyện thời thơ ấu của họ và vì một lý do nào đó, nó đã kết thúc bằng câu chuyện đã diễn ra giữa Jessica và cô lúc nãy.
"Làm sao cậu biết là Tiffany sẽ khiến Jessica ở lại?" Yoona hỏi lần nữa khi cô lăn đầu mình trên vùng bụng rắn chắc của Yuri, khiến Yuri phải hơi co mình lại.
"Dừng việc đó lại không thì mình sẽ không nói với cậu đâu." Yuri nói khi cô đặt một bàn tay lên trán Yoona để ngăn cô ấy lăn tiếp.
"Bụng cậu phẳng và cứng quá." Yoona cười nhăn răng và gạt tay ra khỏi trán mình.
"Cậu nói nghe như nó là một cái thớt gỗ vậy." Yuri lầm bầm và kéo Yoona lên, nằm lên người mình.
"Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của mình." Yoona nói khi cô khẽ đặt cằm của mình lên cằm của Yuri.
Cô cảm giác một làn hơi nóng hổi phả mạnh trên cằm mình khi Yuri thở dài. Cô ngẩng đầu lên và đặt một nụ hôn lướt nhanh trên môi Yuri, hơi đỏ mặt.
"Mình cũng không chắc lắm. Mình chỉ hi vọng là Tiffany có thể thôi." Yuri nhẹ nhàng lẩm bẩm và liếc nhìn điện thoại của mình đang nằm yên bên cạnh chiếc gối nằm của mình.
"Lỡ như... Jessica vẫn quyết định đi thì sao?"
Yuri giữ im lặng trong vài giây.
"Vậy thì mình chỉ sẽ phải bảo vệ Tiffany nhiều hơn."
Yoona gật đầu trong im lặng và rời khỏi Yuri khi cô lặng lẽ nằm xuống bên cạnh.
"Cậu vẫn còn thích cô ấy?"
Yuri cười khúc khích trước câu hỏi đó và lật người lại nằm lên trên Yoona, che phủ lấy người cô ấy.
"Không." Cô hôn vào môi Yoona.
"Mình yêu cô ấy." Nó thật nhẹ nhàng, nhưng Yoona có thể nhìn thấy sự chân thành trong mắt cô ấy. Bỗng dưng cảm thấy đau nhói.
"Bởi vì cô ấy là baby yêu quý duy nhất mà Sooyoung, Jessica và mình có." Yuri nói và di chuyển ánh mắt mình xuống.
"Nếu Jessica sẽ khiến cô ấy đau khổ, vậy thì mình sẽ làm hết sức để bảo vệ cô ấy." Yuri thì thầm và nhìn lại vào đôi mắt tròn xoe xinh đẹp kia.
"Mình yêu cậu và chỉ mỗi mình cậu. Tình yêu với Tiffany giống như là một gia đình vậy, không có gì khác nữa hết." Yuri nói và hôn Yoona một lần nữa. Cô nhất định phải hôn để xua đi nỗi bất an ấy.
"Vậy thì cậu là thần hộ mệnh của cô ấy à?" Yoona nói khi họ phá vỡ nụ hôn đó.
"Sao cơ? Không. Mình là Yuree của cô ấy." Yuri nói và sao chép ngữ giọng đó.
"Cậu bảo vệ cô ấy khỏi bất cứ nguy hại nào và cậu trông chừng cô ấy. Đó là những gì mà thần hộ mệnh làm." Yoona lắc lư đầu lên xuống một cách tự tin.
"Vậy thì mình là gì đối với cậu?" Yuri hỏi và Yoona khẽ nghiêng đầu, suy ngẫm thật kỹ.
"Nếu mình là một thần hộ mệnh như cậu đã nói, vậy thì cậu sẽ là trái tim đó." Yuri tiếp tục và Yoona nhìn cô một cách bối rối.
"Tại sao?" Cô bĩu môi. Nếu Yuri chỉ muốn bớt nhàm chán và đặt những từ ngữ đó lại với nhau bằng cách đặt họ cùng nhau, vậy thì cô muốn là một thiên thần chứ không phải là một trái tim.
"Bởi vì, mình muốn là thần hộ mệnh của trái tim cậu." Yuri mỉm cười và cuối cùng cũng hiểu được những gì Yuri đang cố mang đến, Yoona cười thật tươi.
"Cậu là thần hộ mệnh của trái tim mình." Yoona nói và nhắm mắt lại khi Yuri hôn cô thật say đắm một lần nữa.
~*~
"Nói đi," Yuri nói khi cô vẫy vẫy chiếc muỗng của mình vào không khí, tìm kiếm một ánh nhìn từ Yoona.
"Cậu muốn đi đâu cho buổi hẹn đầu tiên của chúng ta?"
Yoona mỉm cười với Yuri và lắc đầu.
"Không hẹn hò ư? Vậy, cậu muốn một tuần trăng mật à?" Yuri trêu chọc và giả vờ làm vẻ kinh ngạc.
Yoona đảo mắt trước câu nói đó và nuốt thức ăn của mình.
"Tại sao chúng ta không chờ cho mọi việc giữa Jessica và Tiffany kết thúc trước đã?"
Yuri khẽ gật đầu, nhưng thở dài và ngả người ra sau ghế.
"Sao vậy?"
"Mình không biết. Mình chỉ có cảm giác là Tiffany sẽ không thể giữ Jessica ở lại Hàn Quốc."
Yoona bước tới và cúi xuống, ôm chặt lấy Yuri.
"Đừng lo lắng, mọi việc sẽ tự nó diễn ra ổn thỏa thôi." Cô thì thầm vào tai cô ấy.
TBC...
-------------------
Mọi người đừng trách Jessi nữa nhé, người ta có nỗi khổ mà
Những ai chờ đón vài màn hành động hấp dẫn nữa thì... sẽ thất vọng đây, mình nói trước, bởi vì từ đây tới cuối fic sẽ chỉ là những màn romantic thôi
Fic sắp end rồi. Thanks so much
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro