chap 7 + 8
Chapter 7
Don’t Leave Me
Đừng Rời Xa Mình
"Chú Jung. Yuri đâu rồi ạ?" Yoona hỏi khi cô bước xuống cầu thang.
"Cô Kwon ấy ạ? Cô ấy vẫn chưa về ạ." Người quản gia đáp và trở lại với công việc hiện tại của mình.
"Cậu ta có thể ở đâu được vào giờ này cơ chứ?" Yoona càu nhàu và liếc nhìn lên chiếc đồng hồ hình tròn thật to trên tường, đang chỉ 9 giờ tối.
Yuri đã dọn vào ở từ thứ bảy vừa rồi và cũng đã gần hai tuần kể từ khi họ biết nhau. Yoona chậm rãi đi đến phòng Yuri chỉ cách cầu thang một quãng ngắn.
Cô đặt bàn tay lên nắm cửa và xoay, nó không khóa.
Cô ló đầu vào và nhìn quanh trước khi bước vào trong. Căn phòng được bày trí rất đơn giản, chiếc giường ngủ khá dễ thương, một vài quyển sách được sắp xếp gọn gàng trên bàn học, với một chiếc laptop ở giữa bàn. Bên cạnh đó là một chiếc đèn bàn và một chồng sách giáo khoa. Với một vài mảnh giấy ghi chú rải rác quanh đó, được cô ấy dùng vật chặn giấy đè lên. Không có gì riêng tư cho lắm, tất cả mọi thứ hiện diện trong căn phòng này đều có thể được bỏ lại khi người đó bỏ đi. Đây là một căn phòng thông thường mà một người chỉ cần liếc nhìn vào cũng biết được là nó sẽ không được sử dụng lâu dài.
Không biết tại sao, Yoona lại có cảm giác chua chát trước hình ảnh của căn phòng này. Tại sao Yuri lại cứ khăng khăng muốn làm bạn khi cô ấy đã biết là cô ấy trước sau gì cũng sẽ bỏ đi? Tại sao lại dọn vào và khiến Yoona cảm thấy rằng đã có một người nào đó để cho cô dựa vào khi cô một mình ở nhà chứ? Tại sao lại khiến cô quen với sự có mặt của cô ấy và rồi đến cuối cùng vẫn bỏ đi? Đây là lý do tại sao Yoona đã rất cố gắng để tỏ ra lạnh lùng với Yuri. Cô không muốn bị tổn thương thêm lần nữa. Không một lần nào nữa.
Yoona ngồi lên giường của Yuri và đấm thật mạnh vào chiếc gối của cô ấy.
"Yuri ngu ngốc!" Cô mắng nhiếc chiếc gối và bóp chặt nó.
Cô biết, dù cho cô có cố gắng phủ nhận đến thế nào đi nữa, thì Yuri cũng đã thành công bước vào cuộc đời cô rồi.
Hồi tưởng lại những gì đã xảy ra trong suốt giờ nghỉ trưa ở trường, Yoona cảm thấy có lỗi. Cô biết cô đã rất quá đáng trong lời nói của mình và nó đã khiến Yuri bị tổn thương vô cùng. Dù thế nào đi nữa thì không một ai lại thích bố mẹ mình bị người khác lăng mạ như thế.
Cô buông một tiếng thở dài và ôm lấy chiếc gối thật chặt.
"Bàn tay của Yuri!" Yoona bật người đứng dậy và chạy xuống nhà bếp, lục lọi trong tủ cho đến khi cô tìm thấy được hộp sơ cứu vết thương. Sau đó cô chạy vào phòng Yuri và đặt nó lên trên bàn.
Cô nhìn chằm chằm vào nó và từ từ rút tay lại, "Có lẽ nó đã được xử lý rồi."
"Vậy thì coi như đây là cách xin lỗi của mình vậy." Cô tự nói với bản thân và nhìn xung quanh bàn học. Rồi cô lấy một mảnh giấy nhỏ và một chiếc bút, viết vội vào đó trước khi dán nó lên hộp sơ cứu.
Mình xin lỗi vì chuyện chiều nay. Xin hãy tha lỗi cho mình. Chúng ta... là bạn mà đúng không? Một gương mặt biết lỗi được vẽ ngay bên cạnh.
Yoona không biết là tối hôm đó Yuri đã trở về hay chưa, cô cũng không chắc là Yuri đã đọc được tờ giấy đó chưa. Và cô lại càng không chắc là Yuri đã tha lỗi cho cô hay chưa. Cô chỉ biết rằng khi cô đã sẵn sàng để đến trường vào ngày hôm sau, Yuri vẫn chẳng thấy đâu cả. Cô đã kiểm tra phòng Yuri chỉ để thấy rằng mọi thứ vẫn ở ngay vị trí cũ. Cô cúi đầu trong khi đi ra xe, cảm thấy có lỗi hơn bao giờ hết.
"Dưới đất có vàng à?" Yoona lập tức ngước nhìn lên khi nghe giọng nói đó và thấy Yuri đang đứng dựa vào xe, nhìn cô với vẻ mặt vô cảm.
Cô mở miệng ra định nói gì đó, nhưng Yuri đã bước vào trong xe rồi. Yoona khép miệng lại và vào theo.
"Ăn đi." Yuri đặt một cái sandwich và một hộp sữa sôcôla lên đùi của Yoona.
Yoona nhìn vào phần thức ăn một lúc trước khi nhìn Yuri. Bàn tay bị thương của cô ấy đã được băng bó cẩn thận và cô ấy đang đọc sách.
Yoona nhìn lại phần thức ăn và cắn môi mình, không biết có nên hỏi Yuri là hôm qua cô ấy có về nhà hay không nữa.
"Sao cậu không ăn đi?" Yuri nhìn vào phần thức ăn vẫn chưa được đụng tới rồi nhìn Yoona.
"Sao cậu lại làm điều này?" Một tiếng thì thầm nhẹ nhàng phát ra.
"Là sao?"
"Tại sao cậu lại tỏ ra như chưa hề có gì xảy ra vậy?" Yoona ngước nhìn và thấy Yuri đang nhìn chằm chằm lướt qua cô.
"Đến trường với cái bụng rỗng không thì tệ lắm đấy." Cô ấy đáp và trở lại với quyển sách của mình.
"Hôm qua cậu có về nhà chứ?" Yoona khẽ hỏi, ánh mắt vẫn không rời khỏi Yuri.
Yuri đóng quyển sách lại và xoa xoa hai bên thái dương, "Có."
"Vậy..." Yoona không biết phải tiếp tục câu hỏi của mình như thế nào nữa.
"Không phải cậu đã kêu mình tha lỗi cho cậu rồi sao? Sao cứ hỏi mình nhiều quá vậy?" Yuri trao cho cô một nụ cười yếu ớt.
Mặc dù cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng cô vẫn không ngừng cảm giác như có cái gì đó không đúng lắm ở đây.
"Cậu tha thứ cho người khác dễ dàng thế sao?"
Yuri cười buồn, "Không. Nhưng mình phải vậy thôi." Cô ấy nhìn thẳng vào mắt Yoona.
"Vì cậu là chủ của mình."
Yoona chớp mắt trước câu nói đó.
Chủ?
Những câu hỏi của cô đã chấm dứt sau câu nói đó.
~*~
"Ê này!"
Ba cô gái bước thong dong tới cuối lớp học.
Cô gái thấp thỏm tại chỗ ngồi của mình, cúi mặt sợ sệt.
"Này. Tao đang kêu mày đó." Một cái nhếch mép.
"Sao vậy hả? Cảm giác bị bỏ rơi hả?" Một lời châm chọc.
Cô cúi đầu thấp hơn nữa tại chỗ ngồi của mình, thầm cầu nguyện rằng sẽ có một ai đó xuất hiện và cứu lấy cô.
Một tiếng đập mạnh vang lên và cô liếc nhìn lên ngay, chỉ để thấy bàn của cô đã bị lật đổ xuống đất, các vật dụng của cô rơi vãi bên dưới.
"Giả câm đó hả?!" Chỉ trong vài giây, cô đã bị nắm lấy cổ áo khoác ngoài của mình và bị kéo lên.
Nhưng cô vẫn không dám ngước nhìn và những ánh mắt kia đang rà soát cô.
"Nhìn tao khi tao đang nói chuyện với mày chứ." Cô ta đay nghiến ra lệnh và như thể đó là dấu hiệu, đầu cô đã bị kéo giật lên bởi hai kẻ khác.
Cô nhăn mặt lại vì cơn đau đang lan dọc trên da đầu mình khi tóc cô đang bị túm lên.
"Thôi nào... không phải mày lúc nào cũng sử dụng mắt cười của mày để quyến rũ mọi người đó sao?" Một cơn đau nhói bên má trái của cô xuất hiện.
"Mày bị câm à?" Hai gò má cô cảm giác như bị hàng ngàn mũi kim đâm chọc.
"Không phải mày lúc nào cũng cười khi ở bên cạnh Jessica đó sao?" Cô ta cười khẩy và kéo cô lại gần hơn và sau đó, không hề báo trước, cô ta đẩy thật mạnh khiến cô lùi lại.
Mất thăng bằng, cô ngã phịch xuống đất, những giọt nước mắt mà cô đã cố hết sức để giữ lại giờ đang chảy ra.
"Mày cứ khóc thoải mái đi Hwang Tiffany." Cô ta dùng một ngón tay nâng cằm cô lên. "Jessica không có ở đây để cứu mày nữa đâu."
Cô ta bước lùi lại và kéo lấy một chiếc ghế, ngồi xuống và búng tay.
Tiffany rên siết khi cảm nhận được vô số những cú đá và những cái tát giáng vào cô và sau một khoảng thời gian tưởng như dài vô tận, nó đã chấm dứt.
Sau đó cô gái kia đứng lên và ngồi xuống bên cạnh Tiffany, nhìn cô bằng ánh mắt thương hại.
"Ngay cả khi Jessica không có ở đây. Hãy nhớ, cậu ấy vẫn là của tao. Là của Park Gyuri này.”
Cô ta rời khỏi phòng học cùng đồng bọn của mình, bỏ lại Tiffany một mình trong phòng, lặng lẽ khóc.
~*~
Yoona nằm trên giường, mắt mở to trong khi nhìn chằm chằm lên trần nhà trong bóng tối. Cô không tài nào ngủ được. Yuri và cô đã không nói với nhau một lời nào kể từ sau cuộc nói chuyện giữa họ trong xe sáng nay. Cô không biết tại sao, nhưng cô biết sự im lặng giữa họ rất không thoải mái suốt trong giờ học và cô đã không thể tập trung được. Không phải bây giờ họ là bạn sao? Vậy thì tại sao Yuri lại gọi cô là chủ? Không phải Yuri đã tha lỗi cho cô rồi đó sao? Vậy thì tại sao lại tỏ ra lạnh lùng? Cô dùng một bàn tay đập lên trán mình và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tấm rèm cửa màu xanh nhạt của cô khẽ đung đưa khi những đợt gió lạnh lùa qua khe hở của khung cửa sổ. Cảm thấy lạnh, Yoona leo ra khỏi giường và tiến gần đến bên cửa sổ. Cô nhìn ra ngoài và thấy bầu trời chỉ một màu cam-pha xám. Cô khẽ giật mình khi một tia chớp lóe lên từ xa. Cô nhanh chóng chạy về giường mình và nấp bên dưới tấm chăn.
"Sao tối nay lại mưa thế này?" Yoona rên rỉ và nhấn mặt mình vào gối, hi vọng là sẽ ngủ được trước khi cơn mưa đến.
Cô đã cảm thấy buồn ngủ rồi và cảm thấy nhẹ nhõm là trời vẫn chưa đổ mưa. Ngay vừa khi cô sắp xoay người sang một tư thế thoải mái hơn thì một tiếng sấm đã gầm vang lên trên bầu trời. Yoona run sợ trước âm thanh đó và kéo tấm chăn qua khỏi đầu mình, hi vọng là có thể xua đi được tất cả.
Nhưng sấm sét đã không buông tha cô dễ dàng thế, thay vào đó nó thậm chí còn rủ rê theo người bạn đồng hành thân thiết của nó là những tia chớp gia nhập vào trò vui này.
Những tiếng rên khe khẽ phát ra từ bên dưới tấm chăn đang run rẩy mỗi khi có một tia chớp lóe lên và tiếng sấm sét gầm vang.
Âm thanh lộp độp và xào xạc to lớn có thể được nghe thấy và Yoona biết là trời đang mưa dù không cần ngẩng nhìn lên. Yoona không muốn một mình trong phòng dưới thời tiết thế này. Cô quyết định đi ra phòng khách và nấp ở đó. Ít nhất thì nếu cô có bị sấm chớp làm cho giật mình thì cô vẫn có thể khóc và có lẽ nếu cô đủ may mắn thì vẫn sẽ có một ai đó có thể giúp cô đúng lúc.
Yoona chờ cho đúng thời cơ để lao ra khỏi phòng mình. Khi mọi thứ bất chợt trở nên im lặng, cô lợi dụng lúc đó và chạy xuống cầu thang, không cần biết là tiếng bước chân mình vang lớn cỡ nào. Một tia sáng nhá lên, ngay lập tức thắp sáng cả căn phòng khách tối om, theo sau đó là một tiếng sấm gầm thét. Yoona không giữ được bình tĩnh nữa và hét lên, thụp đầu xuống trong khi hai bàn tay bịt chặt hai tai mình.
Nghe thấy tiếng bước chân nặng nề từ phía cầu thang, Yuri, người vẫn đang học bài trong lúc đó, đã mở cửa ra ngay lập tức. Thay vì tìm thấy cái gì đó đổ ầm dưới cầu thang, cô lại được chào đón bởi một Yoona đang ngồi co rúm người lại.
Đôi mày cô cong lại trong khi cô từ từ tiến đến bên cô ấy.
Lại một tiếng sấm sét nữa.
Lại một cái giật mình và một tiếng rên rỉ nữa.
"Hey..." Yuri vừa gọi vừa cúi xuống.
Yoona thút thít khóc và run sợ khi lại có một tiếng sấm khác nữa.
"Mẹ ơi... cứu con với." Một tiếng khóc bất lực phát ra khe khẽ.
Yuri thấy buồn cười vì phản ứng của Yoona nhưng cô vẫn bước tới và nhẹ nhàng kéo hai bàn tay của Yoona xuống.
Yoona ngẩng đầu lên nhìn và hai bàn tay cô lại đưa lên bịt chặt tai khi có một tia chớp khác xuất hiện.
Nhưng Yuri đã ngăn lại và vòng tay ôm lấy cô ấy.
"Không sao đâu. Có mình ở đây." Yuri đứng lên với Yoona vẫn đang trong vòng tay cô.
Yoona nắm chặt lấy mép áo của Yuri khi có một tiếng sấm khác vang rền.
"Sẽ ổn thôi. Có mình ở đây." Yuri thì thầm trong khi vuốt nhẹ tóc Yoona.
"Mình sẽ đưa cậu về phòng." Yuri bước tới trước nhưng đã bị Yoona ngăn lại.
"Không. Mình không muốn ngủ một mình đâu." Yoona nhìn cô, đôi mắt đầy nước và ôm Yuri chặt hơn.
"Làm ơn."
Yuri gật đầu và đưa cô ấy vào phòng mình, nhẹ nhàng đặt cô ấy nằm xuống giường.
"Mình sẽ mang cho cậu ít sữa, nó sẽ giúp cậu bình tĩnh lại và cậu có thể ngủ ngon hơn."
Yuri quay đi và tiến ra cửa, nhưng đã bị ngăn lại khi cô cảm nhận được một bàn tay gầy guộc nhưng mềm mại nắm lấy tay cô.
Cô quay lại và nhìn Yoona.
"Đừng bỏ mình lại một mình." Yoona thì thầm và nhắm chặt mắt lại khi một tia chớp khác lóe lên.
Yuri dịu dàng rút tay mình ra khỏi cái nắm chặt của Yoona và gật đầu, rồi bước trở lại bàn học của mình.
Cơn mưa vẫn không hề bớt đi và những tia chớp lẫn tiếng sấm cũng vậy. Mặc dù Yoona đang ở trong phòng cùng Yuri nhưng cô vẫn không thể ngủ được. Cô chưa bao giờ chợp mắt được mỗi khi trời mưa lớn cùng với sấm chớp xuất hiện thế này. Cô lăn lộn mãi, co rúm bên trong tấm chăn và rên rỉ khi sấm chớp vẫn đến liên tục.
Vẫn đang học bài, Yuri lại không thể tập trung được với tất cả những tiếng động và rên rỉ đó. Xoay người lại, cô nhìn chằm chằm vào thủ phạm hiện giờ đang nằm bên dưới tấm chăn.
Cô đóng sách lại và đi về phía giường, kéo tấm chăn ra chỉ để lộ ra một Yoona đang run lẩy bẩy, gương mặt ướt đẫm nước mắt.
"Cậu biết không?" Yuri lên tiếng, "Cậu thực sự làm mình bị phân tâm đấy."
Yoona nhìn vào một Yuri đang bực mình và ngồi dậy.
"Xin lỗi." Cô lầm bầm, đầu cúi thấp.
Yuri thở dài và ngồi lên giường.
"Cậu không thể ngủ được sao?"
Yoona lắc đầu, nghịch những ngón tay của mình.
"Đây là lý do mình muốn mang cho cậu một ly sữa đấy."
Yoona vẫn im lặng.
"Cậu thực sự có muốn ngủ không vậy?"
Gật đầu.
"Vậy thì nằm xuống đi."
Yuri nằm xuống giường và kéo Yoona nằm xuống rồi vòng tay quanh người cô ấy. Sau đó cô kéo chăn đắp qua vai cả hai và quay sang nhìn Yoona, dùng ngón tay cái lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt cô ấy trước khi đặt một bàn tay vào bên tai của Yoona.
"Nhắm mắt lại và ngủ đi." Cô nhẹ nhàng bảo.
Yoona ngạc nhiên vì cử chỉ của Yuri, nhưng cô không hề lên tiếng. Cái ôm của Yuri có vẻ rất ấm áp và thoải mái đối với cô và trước khi cô biết được điều đó thì giấc ngủ đã xâm chiếm lấy cô.
"Cậu biết không..." Yoona nói với giọng ngáy ngủ.
"Hmm?" Yuri ậm ừ.
"Mẹ mình cũng đã từng ôm mình ngủ mỗi khi trời mưa thế này." Giọng nói của cô ấy nhỏ dần.
"Mình không phải là mẹ cậu đâu."
Yuri cảm giác được đầu của Yoona đang gục lên gục xuống trên vai mình.
"Cậu là Yuri... và mình xin lỗi."
Đó chính là câu nói cuối cùng từ Yoona cho buổi tối hôm đó.
~*~
Trời đã về khuya và cơn mưa nặng hạt chỉ càng khiến mọi thứ thêm khó khăn. Jessica rủa thầm cái thời tiết khi cô lắc chiếc ô cho khô lúc cô bước vào trong tòa nhà của mình.
Cô khẽ càu nhàu vì tác dụng của chiếc ô khi mà nó thậm chí không thể giúp cô khô ráo được bởi cơn mưa quá to. Cô đẩy phần tóc mái ướt nhẹp của mình sang một bên và bước ra khỏi thang máy, tiến đến căn hộ của mình.
"Họ thực sự cần phải sửa mấy cái bóng đèn quỷ quái này." Cô lầm bầm trong miệng trong khi bước dọc theo hành lang tối tăm.
Cô chợt dừng bước khi để ý thấy một bóng đen đang co lại trước một góc căn hộ của mình. Khẽ bước tới trước, cô siết chặt lấy chiếc ô hơn nữa, sẵn sàng dùng nó làm vũ khí nếu kẻ lạ mặt kia có ý định tấn công cô.
"Ai đó?" Cô lên tiếng, bước tới gần hơn.
Bóng đen đó vẫn không đáp lại, nhưng Jessica bằng cách nào đó có thể hình dung được đó là một cô gái dựa vào hình dáng bên ngoài. Cô dừng lại cách bóng đen đó khoảng 10 bước và quan sát, chờ đợi cho cô ta đáp lại trước. Người đó vẫn không hề di chuyển khỏi vị trí của mình, thay vào đó Jessica lại nghe được tiếng sụt sịt.
Giảm sự đề phòng xuống một chút, cô bước tới trước và gõ đầu chiếc ô xuống sàn nhà.
"Này? Cô không sao chứ?"
Người đó khẽ giật nảy lên trước tiếng gõ và giọng nói đó. Cô ấy từ từ ngước mặt lên khỏi đầu gối mình và Jessica mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mặt cô.
“Ti – Tiffany?”
TBC...
------------
Chapter 8
You Are The One In My Mind
Cậu Là Người Duy Nhất Trong Tâm Trí Mình
"Tiffany? Cậu đang làm cái quái gì ở đây vậy?" Jessica bỏ chiếc ô xuống sàn, giúp Tiffany đang run rẩy đứng lên.
Người Tiffany đang ướt nhẹp và lạnh ngắt. Bộ đồng phục của cô ấy bị gấp nhàu khi nó dính chặt vào người cô ấy. Đôi môi cô ấy run lên vì lạnh và những ngón tay trở nên trắng bệt.
Jessica cau mày trước hình ảnh này của Tiffany, trái tim cô thắt lại. Dù trời tối nhưng Jessica chắc chắn rằng hai má của Tiffany đã bị sưng lên. Cô vội vã mở cửa căn hộ của mình và đưa cô ấy vào trong.
Cô bật mở công tắc đèn và căn hộ của cô lập tức sáng lên. Cô nhẹ nhàng kéo Tiffany đi tới và đóng cửa lại.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Cái nhíu mày vẫn không hề rời khỏi gương mặt cô, thay vào đó nó lại càng sâu hơn khi nhìn thấy đôi má bị sưng của Tiffany.
"Ai đã đánh cậu?" Jessica hỏi lần nữa.
Tiffany im lặng đứng đó, run lên vì lạnh và không dám nhìn vào mắt Jessica.
Giơ hai bàn tay lên hai bên người, Jessica siết chặt thành nắm đấm và cố nuốt lấy cơn giận của mình.
"Cậu đi tắm trước đi. Cậu sẽ bị cảm mất." Cô nắm lấy bàn tay Tiffany và dẫn cô ấy đến chỗ phòng tắm và đưa cho cô ấy tất cả đồ dùng cần thiết.
"Mình sẽ làm bữa tối cho cậu. Tắm nhanh lên nhé?" Jessica lo lắng nhìn cô ấy trước khi đi vào nhà bếp.
Cô mở tủ lạnh ra và lấy một hộp mì sợi ăn liền, bỏ nó vào trong lò viba và chuẩn bị một tách sữa ấm. Sau đó cô ngồi xuống bàn ăn, chìm vào suy nghĩ.
"Là ai có thể làm vậy với cô ấy chứ?" Tự phát cáu với bản thân vì không thể nghĩ ra được một cái tên nào cả, Jessica đấm mạnh xuống bàn và đưa tay làm rối tóc mình.
Tiếng nước chảy đã dừng lại cùng lúc khi lò viba phát ra một tiếng 'Ding'. Jessica đứng dậy và lấy hộp mì ra, đặt nó lên bàn cùng với tách sữa. Cánh cửa mở ra và Tiffany rụt rè bước ra, một chiếc khăn quấn nhẹ quanh cổ cô ấy và tóc cô ấy đang chảy nước nhỏ giọt.
"Lại đây đi." Jessica gọi và Tiffany bước tới, hoàn toàn không hề ngẩng đầu lên.
Biết rằng Tiffany sẽ không mở miệng nói chuyện ngay, cô giúp cô ấy ngồi xuống bàn ăn.
"Mình sẽ đi tắm và khi mình ra thì mình muốn thấy cậu ăn xong đấy nhé."
Khi Jessica bước ra khỏi phòng tắm sau 10 phút, Tiffany đã không còn ngồi ở bàn ăn nữa. Cô bắt đầu hoang mang và chạy ra khỏi nhà bếp, chỉ để thấy một bóng dáng quen thuộc trên ghế sofa. Jessica thở phào nhẹ nhõm và bước đến bên cô ấy.
"Tiffany?" Cô khẽ gọi khi ngồi xuống.
Tiffany không trả lời, và Jessica khẽ cười khi cô nhìn thấy Tiffany đang thở đều đặn rất nhẹ.
"Tiff, đi ngủ với mái tóc ướt sẽ không tốt đâu." Jessica nhẹ nhàng lay người cô ấy nhưng Tiffany vẫn không chịu dậy.
Lắc đầu, Jessica dịu dàng xốc cô ấy lên và đưa cô ấy vào giường ngủ.
"Này đồ mê ngủ, dậy và sấy cho khô tóc đi." Jessica cố gắng lần nữa, nhưng chỉ nhận được một tiếng càu nhàu.
Jessica leo ra khỏi giường và cắm máy sấy tóc vào. Cô quay lại giường và kéo Tiffany dậy. Cô ngồi đằng sau Tiffany và bật máy sấy, giúp sấy khô tóc Tiffany và buồn cười nhìn Tiffany cứ lắc lư người.
Sau khi chắc chắn là tóc Tiffany đã hoàn toàn khô ráo, cô kéo Tiffany lại gần mình hơn để đỡ lấy Tiffany từ phía sau. Tiffany lập tức nép sát vào hơn, vùi chặt đầu vào cổ Jessica.
"Tiff." Jessica khẽ gọi và Tiffany khẽ cử động.
"Cậu không cần phải nói với mình đã xảy ra chuyện gì. Mình chỉ muốn biết là cậu còn đau chỗ nào nữa không."
Tiffany liền mở mắt ra.
Jessica vẫn kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cô ấy.
Tiffany đã lại ngủ.
Ngạc nhiên trước hành động đó, Jessica phát ra tiếng gầm gừ và vỗ vào bụng Tiffany, định là để đánh thức cô ấy lần nữa.
Nhưng Tiffany không cần phải thế, vì cô đã giật bắn người và rên rỉ trong đau đớn ngay lập tức.
Jessica nghiến chặt răng và để cho hơi thở của mình thoát ra từ từ. Cô đặt Tiffany nằm xuống giường và kéo chiếc áo hoodie quá khổ mà cô đã cho cô gái tóc nâu mượn lên. Đôi mắt cô mở to trước hình ảnh những vết bầm in đầy trên đó. Cô đưa mắt nhìn lại Tiffany, người hiện giờ đã để cho những giọt nước mắt chảy xuống.
"Tiffany Hwang. Cậu phải nói cho mình biết ai đã gây ra chuyện này cho cậu." Cô nói qua kẽ răng.
Không một ai. Không một ai được đối xử với Tiffany của cô thế này được. Và Jessica thề rằng cô sẽ không bỏ qua cho kẻ này một cách dễ dàng đâu.
Jessica nhanh chóng đi vào bếp và lấy một bịch đá từ ngăn tủ đông của mình trước khi trở lại vào phòng và nhẹ nhàng đặt nó lên bụng Tiffany.
Tiffany giật mình trước cảm giác buốt lạnh bất chợt trên bụng mình và nhăn mặt nhưng bàn tay ấm áp của Jessica đã xoa dịu cô.
"Vẫn không chịu nói huh?" Jessica vừa nói vừa đắp bịch đá dịu dàng lên mặt Tiffany bằng một tay, trong khi bàn tay kia thì vuốt ve một bên má bị sưng của cô ấy.
Tiffany cắn lấy môi dưới của mình và Jessica thở dài.
"Được rồi, vậy thì nói mình nghe tại sao cậu lại cất công đến đây trong tình trạng ướt mem thế kia?" Jessica lật bịch đá lại.
"Mình..." Tiffany khẽ lên tiếng trong khi cô ấy hé mở mắt ra. "Mình hết tiền rồi."
Đúng là cậu mà. Jessica thầm nghĩ.
"Vậy là cậu đã đi xe 3 tiếng đồng hồ đến đây và phát hiện là đã hết tiền, nên cậu đã quyết định đi bộ trong cơn mưa để đến đây ư?"
Tiffany nở một nụ cười nhẹ.
"Sao cậu không gọi cho mình?"
"Mình nghĩ là... chắc lúc đó cậu đang bận." Giọng nói của Tiffany trở nên nhỏ hơn.
"Và cậu đã không nghĩ tới khả năng là mình có thể không có ở nhà ư?" Jessica vỗ nhẹ bịch đá vào bụng và Tiffany co người lại vì lạnh.
Đầu cô lắc lư sang trái rồi lại sang phải.
"Cậu bị bắt nạt ở trường à?"
Đầu Tiffany đưa lên và xuống sau một lúc ngập ngừng.
"Vậy tại sao cậu không gọi cho Yuri?" Jessica mệt mỏi hỏi.
Sau một vài phút im lặng, Tiffany dịu dàng lên tiếng.
"Lúc đó." Cô ấy liếc nhìn Jessica.
"Cậu là người duy nhất hiện lên trong đầu mình."
Jessica lặng người trong phút chốc, nhưng cô vẫn cố tỏ ra vô cảm trước mặt Tiffany. Thầm ước rằng Tiffany không thể nghe được tiếng tim đập thình thịch của mình, cô ngồi dậy và lấy bịch đá ra. Cô bước vào bếp và bỏ nó vào thùng rác. Trong suốt đoạn đường đi, cô đã liên tục tự nhủ với bản thân rằng Yuri mới chính là người mà Tiffany thích, vậy nên đừng bị ảnh hưởng quá nhiều vào câu nói đó.
Cô quay trở vào phòng và thấy Tiffany đang mở mắt tỉnh táo.
"Chỗ bị thương vẫn còn đau à?" Cô lo lắng nhìn Tiffany.
Tiffany lắc đầu và nhìn Jessica gật gù và đi ra khỏi phòng.
"Cậu đi đâu vậy?"
"Phòng khách." Jessica xoay người lại.
"Tại sao?"
"Erm... để ngủ?" Cô gãi đầu.
"Chúng ta có thể ngủ chung. Không được sao?" Tiffany ngồi dậy.
"Không. Không được." Jessica xua tay lia lịa.
Tiffany lúng túng nhìn quanh, "Mình nên là người ngủ ngoài phòng khách."
"Không. Mình - mình hay đá chân lung tung trong lúc ngủ lắm." Jessica ngăn Tiffany rời khỏi giường.
"Hơn nữa, cậu đang bị thương. Cậu nên ngủ trên giường." Cô đưa cô ấy quay lại giường và kéo chăn đắp cho cô ấy.
"Hãy gọi mình nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra được chứ?" Jessica mỉm cười nhẹ với cô ấy và bước ra.
Jessica đã hoàn toàn không ngủ suốt đêm đó vì bận kiểm tra Tiffany mỗi giờ cho đến khi Sunny về nhà và đến lượt cô rời khi để làm nhiệm vụ.
~*~
Ánh mặt trời len lỏi qua tấm rèm cửa và tỏa nắng vào khuôn mặt của cô gái có đôi mắt nai. Yoona khẽ cựa mình và đưa tay lên mắt mình để che đi ánh nắng và vươn vai một cách lười biếng. Cô từ từ mở mắt ra và nhìn quanh. Đây không phải phòng cô. Cô nheo mắt lại và nhìn xung quanh, đang nhớ lại những gì đã xảy ra tối qua và đây chính là phòng của Yuri.
Cô rời khỏi giường sau khi để ý thấy rằng cô gái da nâu kia vẫn không thấy đâu và bước ra ngoài.
"Vậy hiện giờ cô ấy đang ở chỗ cậu à?" Một giọng nói quen thuộc vang lên và Yoona nhìn vào trong bếp.
Yuri đang ngồi ở bàn ăn, nhíu mày và giọng nói đầy lo lắng.
"Vậy giờ cô ấy ổn chứ?" Yoona đi đến.
"Cậu có muốn mình đến đón cô ấy không?" Yoona đứng ngay bậc cửa.
Yuri trông rất lo lắng. Vô cùng lo lắng.
"Cậu chắc là Sunny có thể chăm sóc cô ấy chứ?"
Im lặng.
"Ý mình là, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên họ gặp nhau."
Yoona chăm chú nhìn Yuri mệt mỏi xoa hai bên thái dương mình.
"Thôi được rồi, vậy thì mình sẽ tin ở Sunny vì cô ấy là bạn thuở nhỏ của cậu." Yuri nhìn chằm chằm xuống mặt bàn và nói thêm.
"Để lại số điện thoại của mình cho Sunny và bảo cô ấy gọi mình nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra nhé. Mình sẽ xuống đó ngay." Yuri cúp máy và ngẩng đầu lên lại, phát ra một tiếng thở dài.
Cô cảm giác được ai đó đang nhìn mình và liền nhìn ra ngoài bậc cửa.
"Chào buổi sáng." Cô chào và nở một nụ cười yếu ớt.
"Trông cậu có vẻ lo lắng."
Một tiếng cười khẽ. "Phải."
"Vì ai thế?" Yoona nhướng một bên mày.
"Một người bạn." Yoona gật đầu.
Yuri đứng dậy và bước đến chỗ Yoona. Cô tiến sát hơn vào người Yoona và khẽ nói.
"Cậu trông rất đáng yêu khi ngủ đấy."
Yoona đỏ bừng mặt vì câu nói đó.
"Vậy, bây giờ mình là bạn phải không?" Yuri trêu chọc.
Yoona giật phắt lại nhìn cô và phát ra một tiếng gầm gừ.
"TẠI SAO CỨ PHẢI TRÊU MÌNH KHI CẬU ĐÃ THA LỖI CHO MÌNH RỒI CHỨ? TẠI SAO LẠI TỎ RA LẠNH LÙNG?" Yoona hét lên.
Yuri nhăn mặt vì âm lượng quá lớn đó và xoa hai tai mình.
"Mình đã nói với cậu là mình tha lỗi cho cậu rồi mà." Yuri nói và trao cho cô ấy một ánh nhìn lạ lẫm.
"Và mình đâu có lạnh lùng với cậu, mình chỉ đang ôn tập cho kỳ thi sắp tới của mình thôi."
Yoona chớp mắt vài lần và nhìn sang chỗ khác.
"Chúng ta không có bài kiểm tra nào sắp tới cả." Yoona nói trong khi nhớ lại tất cả những bài kiểm tra mà họ đã có.
"Kỳ thi năm 3 của mình. Mình vẫn đang học cho năm 3 của mình dù mình có mặt trong lớp của cậu."
Yoona nhìn cô đầy thắc mắc.
"Hiện giờ mình đang phải tự học. Những gì mình không chắc thì mình sẽ hỏi bạn bè hoặc những thầy cô năm 3 trước kia của mình. Mình không học cùng cậu dù mình ở trong lớp của cậu. Sự có mặt của mình trong lớp của cậu là để bảo vệ cậu khỏi bất cứ sự tấn công bất chợt nào đó. Hiểu chứ?" Yuri giải thích và miệng Yoona đang tạo hình chữ 'O'.
Yuri vừa định bước đi thì Yoona đã ngăn cô lại.
"Vậy... tại sao cậu lại gọi mình là 'chủ'?"
"Bởi vì cậu chính là chủ."
"Mình - mình - mình không phải." Yoona tránh ánh mắt của Yuri.
"Hãy làm bạn đi." Cô ấy lầm bầm trong miệng.
Yuri bật cười trước sự mắc cỡ của cô ấy và gật đầu.
"Mình đã bảo cậu rồi mà. Chúng ta sẽ là bạn của nhau."
Yoona ném cho cô một cái trừng mắt.
"Sao cậu lại tự mãn thế hả?"
Yuri nhún vai. "Mình nghĩ đó chính là nét hấp dẫn của mình."
"Cậu biết không?" Yuri nói trước khi bước ra khỏi nhà bếp.
Yoona khẽ nghiêng đầu.
"Cậu nói rất nhiều."
Một sự ngắt quãng dài.
"Nhưng mình thích vậy." Sau đó Yuri bỏ đi, bỏ lại Yoona đang đỏ mặt lần nữa.
~*~
"Oh xin chào! Cậu dậy rồi à?" Một gương mặt lạ lẫm nhưng vui vẻ hiện ra.
Tiffany nhìn xung quanh một cách sợ sệt, cố để tìm Jessica nhưng cô gái tóc vàng lại chẳng thấy đâu cả.
"Cậu là Tiffany đúng không?" Cô gái ấy hỏi, mỉm cười ấm áp.
Tiffany ngập ngừng gật đầu và liếc nhìn chiếc đồng hồ đang tích tắc trên tường.
1 giờ 25 chiều.
"Mình là Sunny, bạn thuở nhỏ của Jessica lúc ở Mỹ. Và mình hiện là bạn cùng nhà và đồng nghiệp của cậu ấy trong công việc." Cô bước đến chỗ Tiffany và chìa tay ra.
Tiffany đưa tay ra một cách ngập ngừng, đồng thời quan sát cô ấy.
Cô ấy trông nhỏ người. Cô ấy có một nụ cười tươi tắn và gương mặt đáng yêu nhưng đồng thời cũng thể hiện nét trưởng thành của cô ấy.
Cô ấy trao cho Tiffany ánh mắt cười và đưa cô vào trong bếp.
"Ăn nhẹ đi. Jessica đã bảo mình mua cái này cho cậu đấy." Sunny chỉ lên bàn và mỉm cười lần nữa.
Một chiếc sandwich Mỹ và sữa dâu, món yêu thích của Tiffany.
"Sunny?" Tiffany khẽ gọi.
"Sao?"
"Jessica đâu rồi?" Tiffany chưa bao giờ cảm thấy an toàn nếu không có Jessica hay Yuri ở bên cạnh mình.
"Cậu ấy hiện giờ đang phải bảo vệ Goo tiểu thư. Đây là công việc của bọn mình. Bọn mình thay phiên nhau suốt cuối tuần, và có một ngày nghỉ vào thứ hai và sẽ làm cùng nhau suốt những ngày còn lại trong tuần." Sunny giải thích.
Tiffany gật đầu trước những thông tin đó và mỉm cười với Sunny, để lộ ra ánh mắt cười của mình.
"Mình là Tiffany như cậu đã biết đấy, mình biết Jessica từ khi mình mới 10 tuổi."
Sunny gật đầu. Tiffany không cần phải nói, vì Jessica đã kể cho cô nghe mọi thứ rồi.
Dù đã biết hết tất cả, nhưng cô vẫn muốn hỏi. "Cậu và Jessica gặp nhau thế nào vậy?"
Tiffany nhai lấy miếng sandwich của mình. "Bọn mình á? Bọn mình gặp nhau trong một công viên." Cô cười.
"Mình đang chơi và sau đó, mình để ý thấy một cô bé đang ngồi trên băng ghế. Đang thẩn người ra thì phải?" Cô nhìn Sunny.
Sunny mỉm cười và cô cho đó là dấu hiệu để tiếp tục.
"Lúc đó mình rất dở tiếng Hàn, nhưng mình vẫn bước tới hỏi cậu ấy xem có muốn chơi cùng mình không." Tiffany uống một ít sữa.
"Ý mình là, sao lại phải ngồi đó thay vì cùng chơi?"
Sunny gật đầu.
"Vậy nên mình đã hỏi cậu ấy bằng thứ tiếng Hàn bập bẹ của mình pha lẫn vài từ tiếng Anh trong đó."
"Ngạc nhiên là cậu ấy đã trả lời mình bằng tiếng Anh sau khi nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ."
"Mình đã rất phấn khởi vì cuối cùng cũng có người nói cùng một ngôn ngữ với mình."
"Mình đã kéo cậu ấy đến chơi cùng mình. Dù cậu ấy đã từ chối, nhưng chắc có lẽ vì mình cứ khăng khăng mãi? Cậu ấy cuối cùng cũng chịu thua." Tiffany cười thật tươi trước những ký ức đó.
"Bọn mình thậm chí đã cùng nhau ngắm tuyết đầu mùa vào năm đó."
"Sau đó, bọn mình hay đi cùng nhau và mình đã biết được Yuri và Sooyoung."
Sunny để ý thấy sự thay đổi trong ánh mắt cô ấy và nụ cười mỉm khi đề cập đến Yuri.
"Và sau đó, bọn mình là bạn thân cho đến tận bây giờ." Tiffany reo lên và cười thật tươi với Sunny.
Sunny đáp lại nụ cười của cô ấy. "Cậu quả thực có một đôi mắt cười thật đẹp và tươi sáng."
Tiffany đỏ mặt.
"Mình sẽ yêu cậu ngay lập tức nếu mình là một chàng trai đấy." Sunny bật cười.
Ít nhất thì đó là cái đã khiến Jessica yêu cậu.
TBC...
----------------
double update enjoy it!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro