STAR


    Đây là lần đầu tiên bọn họ làm ở nơi khác mà không phải trên giường, Pete dán lưng lên vách tường lành lạnh, trên người lại ra rất nhiều mồ hôi, được Vegas không ngừng nâng lên, mặt ửng lên một mảng đỏ bừng.

    Bởi vì có chút lạnh, hai người làm trên cửa vừa xong một lần, Pete đã bị ôm đến phòng ngủ. Đêm nay, cho đến phút cuối Vegas cũng không buông tha cho cậu, ăn sạch sẽ rồi mới kết thúc.

    Vegas áp người vào lưng Pete, tay lướt qua cánh tay lạnh lẽo của cậu, đan mười ngón tay vào nhau. Trong lòng lẫn thân thể Vegas đều thập phần thỏa mãn, dụi dụi đầu lên bờ vai cậu, chỉ muốn nhấm nháp chút sâu lắng này.

    "Em có nhớ tôi hay không?"

    Vegas muốn biết câu trả lời của Pete, rồi lại sợ cậu trả lời. Nên hỏi xong lập tức hôn lên bờ môi hồng hồng mềm mại của cậu.

    Qua hồi lâu mới nghe một thanh âm rất khẽ.

    "Có..."

*

    Từ cuối thu chuyển đến đầu đông, thời tiết lạnh đi rất nhiều.

    Khí lạnh ngoài trời buổi sáng sớm làm người ta rét run, họa may mới thấy mặt trời chậm rãi mọc lên.

    Vegas ngồi trên bàn ăn sáng, không nhanh không chậm hưởng thụ thời khắc đầu ngày tốt lành.

     Pete ngược lại không thể thong dong như vậy, bởi vì dậy muộn nên rửa mặt cũng luống cuống tay chân.

   Vegas ngồi một bên uống cà phê, một bên nhìn cậu chạy tới chạy lui trong phòng, chốc thì gom sách, chốc lại tìm áo khoác, tóc cũng rối bù, chẳng khác nào nhóc con mười mấy tuổi học trung học.

    "Chiều nay em có tiết, đến tối mới về." Pete ngẩng đầu xem giờ, "Á tiêu mất, xe bus sắp tới rồi."

   Vegas giúp cậu cất sữa và bánh mì kẹp vào trong cặp, "Không cần sốt ruột như thế, một chút nữa tôi đưa em đi học cũng được."

    "Không cần đâu, em đi trước đây." Pete vội vội vàng vàng, mang xong giày liền chạy khỏi nhà.

   Vegas đứng bên cửa sổ nhìn người kia xuống lầu nhanh như chớp, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi khu nhà mình.

    Mà bản thân vì cái gì luôn dõi theo Pete?

    Đại khái là vì trên người em ấy có chút trẻ con, tinh thần hăng hái lại bồng bột, đáng yêu đến cực điểm, thoải mái như coca vị chanh, còn có chút giống sữa chuối.

    Không phải vì em ấy còn trẻ mới nói vậy đâu.

    Pete chỉ sợ đến tám mươi tuổi cũng không thoát nổi cái tính trẻ con này.

*

    Tiếng chuông hết giờ thanh nhã vang lên trong đại học Bangkok. Phòng học thuộc khoa thiết kế kiến trúc.

    "Pete, có bạn gái cũng không nói tụi này một tiếng."

    "Gì cơ? Em có bạn gái hồi nào?" Pete tiếp tục cúi đầu kiểm tra tư liệu công ty mình thực tập.

    "Á à, lại còn cãi bướng," Nodt lại gần, thò tay kéo cổ áo cậu xuống, hạ giọng nói. "Nhìn xem trên người em, khắp gáy cổ đều là... hầy ai mà không thấy chứ."

   Pete nghe tới đây có chút ngẩng đầu.

    Người cậu trên dưới đều là dấu xanh tím rõ ràng, có khi là vệt đỏ, rải rác trên vai trên cổ đều có, khiến người khác chỉ cần nhìn qua một cái sẽ thấy.

    Đây đều là Vegas làm, hắn hôm qua có chút say, không quan tâm mà hôn lên môi cậu, gặm cắn lung tung, khiến mấy ấn ký ái muội dễ khiến người khác nghĩ bậy bạ này rơi khắp nơi.

    Buổi sáng lúc ra ngoài, Pete chỉ chú tâm trước ngực mình không có dấu hôn làm người khác để ý, hoàn toàn không nhìn phía sau.

    Đồng tử cậu đong đưa, lập tức phản ứng lại.

   Pete sửa cổ áo mình, ngay cả khuy cao nhất cũng cài lại "Bộ rõ ràng lắm sao?"

    "Bên kia thấy hết rồi." Perth cũng thò mặt qua, quay đầu ngó đám nữ sinh ngồi trong góc phòng nhiều chuyện. "Giờ đang nói về cô nhỏ bắt mất hồn nhóc đó."

    "Ta nói, ngày thường nhóc đối với chuyện tình yêu tình báo không hề có hứng thú. Sao tự nhiên nói yêu liền yêu vậy?"

    "Đúng thế, chẳng lẽ có người bao dưỡng?"

    "Đừng nói bậy, Pete sao có thể..."

    "Anh chỉ là nghe đám bên đó nói bừa thôi, Pete à, xin lỗi nha, đừng để trong lòng..."

    "Không sao." Pete nhếch môi nhưng không hề có ý cười.

    Kỳ thật là có mà, mình đâu tốt đẹp gì.

    Cậu cảm thấy tâm phiền ý loạn, vừa sợ vừa thấy khổ sở.

    Cậu muốn phản bác, lại không có cách phản bác --- cậu chính là bạn giường của người ta, so với đám người được bao dưỡng về bản chất đâu có gì khác.

    Pete ngẩng đầu, đảo mắt nhìn bao quát cả lớp

    Các sinh viên khác vẫn như mọi khi, ai cũng làm việc của mình, hoặc là nhỏ giọng nói chuyện với người bên cạnh, trêu đùa nhau.

    Tất cả mọi người đều thật bình thản, chỉ có Pete tâm trí rối bời, mệt mỏi lại bất an, lúc vào tiết sau vẫn còn ngơ ngẩn, nghe cái gì cũng không vào đầu được.

*

    "Được, quyết định vậy đi." Vegas nở nụ cười xã giao đúng chuẩn, "Kul Kinn, mừng ngài đồng ý hợp tác. Hợp đồng này, cuối tuần này chúng ta cùng ký."

    Hạng mục chính mình bỏ một tháng, cực khổ đàm phán với người ta hiện tại kết thúc tốt đẹp, tâm tình Vegas đặc biệt vui vẻ.

    Tiễn khách xong là gần đến năm giờ, nên hắn gác lại công việc hôm nay, chuẩn bị tan ca.

    "Sếp, hôm nay về sớm vậy?"

    "Ừ," Vegas nhấc cặp rời khỏi phòng, chân đi nhẹ như không. "À phải rồi, hôm nay mọi người không cần phải tăng ca đâu."

    Nói xong, đám nhân viên reo hò ồn ào một mảng.

    "Còn nữa, thời gian này mọi người đều vất vả rồi, thứ năm tới chúng ta cùng liên hoan một bữa, tất cả chi phí trừ vào thẻ của công ty."

    Toàn thể nhân viên reo càng lớn hơn, cả phòng đầy tiếng hoan hô, náo nhiệt không tả.

    "Tuyệt quá đi!"

    "Sếp, em yêu anh."

   Vegas cười cười rời công ty, nhìn đồng hồ.

    Thời gian vẫn còn rất sớm, giờ này Pete hẳn cũng tan học rồi?                  

    Chuông báo hết giờ, Pete dọn dẹp cặp sách đi ra cổng trường, vừa ngẩng đầu đã thấy một chiếc Bentley đen ngừng cách đó không xa. Cái xe kia đậu chỗ đó, thật sự thu hút không ít tầm mắt.

   Pete cảm thấy xe này thoạt nhìn rất quen, không phải là...

   Vegas hạ kính xe xuống, nhìn cậu vẫy vẫy tay.

                                                        
    "Pete, bên này!"

                                                          
    Pete sững sờ tại chỗ, trái tim chợt thít lại.

                                                           
    Vì sao chuyện cứ liên tiếp xảy đến vậy? Tình huống này cậu nên giải thích thế nào bây giờ?

                                                           
    "Wa, Pete, đây là chuyện gì vậy?" Nodt đi cùng cậu cũng hết hồn. "Kia là ai?"

    Pete cảm thấy da đầu như tê dại, hoảng loạn ứng phó. "Một người bạn em quen, xin lỗi, em đi trước."

    Bước nhanh khỏi đám người leo lên xe, Pete cảm giác lúc cậu tới đây, đã có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, bọn họ thấp giọng bàn tán, khiến cậu thật sự không thoải mái.

                                                           
    "Em sao vậy?" Vegas nhìn ra tâm tình không tốt của Pete, "Đi học có chuyện không vui sao?"

    "Không có."

   "Hay là bệnh rồi?" Nói xong liền duỗi tay sờ trán cậu.

   "Không phải mà." Pete ngăn tay hắn lại.

                                              
     Lúc sau, cả đoạn đường về đều không ai nói gì nữa.

                                                         
    Về đến nhà, Pete lập tức đi về phòng mình, lại bị Vegas cản đường.

                                                        
    "Em rốt cuộc vì sao không vui?" Vốn dĩ tâm trạng đang tốt mà Vegas cũng bị thái độ không rõ ràng của cậu làm cho cáu lên.                            
                             
    Pete không trả lời hắn, hỏi ngược lại.
                                                   
    "Vì sao anh lại đến trường em?"                                                        
    "Hôm nay tôi kết thúc công việc sớm, nghĩ em cũng sắp tan học, tiện đường nên ghé qua trường đón em..." Vegas như đột nhiên nghĩ tới cái gì, "Em là không muốn bạn học nhìn thấy tôi sao?"                                                      
    "Đúng vậy, em không muốn." Cậu đề cao âm lượng.
                                                     
    "Em sợ người ta thấy anh, em sợ người ta biết quan hệ giữa chúng ta, cũng sợ họ biết em cầm tiền rồi mới lên giường với người ta."
                                                                       "Không đâu, Pete, em nghĩ nhiều quá rồi." Vegas không lường trước được tình huống như vậy, nên có chút hoảng loạn.

    "Được, vậy anh nói cho em," Hốc mắt cậu bất giác đỏ lên, cố bình tĩnh ghìm lại lời nói của chính mình, "Anh lấy thân phận gì đi đón em."

    "Tôi..." Vegas nhất thời không trả lời được.

    Grey như cũng cảm thấy được bầu không khí bất thường trong nhà, kêu meo meo hai tiếng, phát hiện không ai để ý đến nó, liền thức thời, trốn vào trong ngăn tủ.

    "Quan hệ giữa em với anh đều chỉ tuân theo nguyên tắc giao dịch, chưa từng sai cũng không làm quá, làm ơn đi, anh về sau không cần bước vào vào sinh hoạt của em, để thời điểm em rời khỏi đây có thể trở về cuộc sống của người bình thường, chỉ giống mặt ngoài thôi cũng được. Đây là yêu cầu duy nhất của em."

    Pete tuy luôn là bên bị động, nhưng không hề sợ hắn, lúc cãi nhau cũng không chịu đứng thế hạ phong.

    "Vì sao cứ phải không nói không rằng, một hai tự tiện bước vào cuộc sống của em!"

    Vegas từ trước giờ đã quen đứng ở vị trí chủ đạo, chiếm lĩnh nắm giữ toàn cục, có thể đứng trước một đám đối thủ toàn thuộc bậc cha chú, đĩnh đạc mà nói, nhưng Vegas trí dũng song toàn như vậy, lại bại trước mặt Pete.

   Vegas không biết phải đáp lại lời cậu thế nào, có lẽ cũng vì hắn không có tự tin mở miệng.

    Mình đến tận cùng là thân phận gì, tâm tình bên trong là cái dạng gì, chính hắn cũng không biết.

    Chỉ là trong lòng thấy nhớ, muốn gặp em ấy, muốn đưa em ấy về nhà mà không phải là phương tiện công cộng, cho nên mới làm vậy.

    Nhưng nguyên bản, chuyện này với em ấy là gánh nặng sao?

    Hiện tại quan hệ giữa chúng ta cũng chỉ là giao dịch thôi sao?

    "Làm ơn, anh có thể lưu cho em chút tự tôn cuối cùng có được không?" Pete quay đầu nhìn về hướng khác. "Em mệt lắm, em phải về phòng."

    Quan hệ bạn giường là chính mình tự chọn, cậu hoàn toàn không có gì biện giải.

    Nhưng mình lại đối với thân phận bạn giường này, mở miệng thấy xấu hổ, không muốn để người khác biết.

   Pete cảm thấy chính mình bị hãm trong một đầm lầy, bùn dâng lên đến ngực, ép bức cậu đến không thể hô hấp, nhưng vũng bùn này là tự cậu muốn nhảy vào, không có ai ép, chính mình tự tìm đến.

   Pete tuy không hối hận mình đã nhảy, nhưng cũng không muốn bị một đám người đứng sau lưng bàn tán.

    Chuyện như vậy thật không logic, lý do duy nhất có thể dùng để giải thích, là vì chút lòng tự trọng còn sót lại của Pete.

   Vegas ngồi trên sofa, thở dài.

   Cẩn trọng nghĩ lại thì đi học trước giờ đều không muốn hắn đưa đi, không phải rõ ràng quá rồi sao.

    Thế mà mấy ngày nay mình lại làm cái gì vậy?

    Những ngày kế tiếp, hai người vẫn cứ lạnh nhạt, trong nhà cũng trở nên quạnh hiu không ít.

    Hai người vì cố ý, vì vô tình mà tránh né đối phương, nếu ngẫu nhiên chạm mặt cũng chỉ xấu hổ chào một cái, liền vội vàng tránh ra.

*

    Tình trạng áp suất thấp của Vegas ngày càng rõ ràng, người bên cạnh đều có thể cảm nhận được quanh hắn tồn tại một loại khí bức người khác hít thở không thông.

Gã bạn lâu năm, Job Yosatorn mới lôi hắn ra ngoài uống chút rượu.

    "Mày dạo này sao rồi?" Job nhìn hắn hớp hết ly này đến ly khác, có điểm lo lắng. "Bớt uống đi, có gì thì nói, đừng tự nén trong lòng như vậy."

    "Công việc không thuận lợi?"

    Vegas lắc đầu.

    "Trong nhà... xảy ra chuyện gì sao."

    Vegas lại lắc đầu.

    Job không nhịn được cảm giác muốn đánh cái đầu gỗ câm như hến này, vừa cáu vừa thấy đau lòng cho hắn.

    Tự nhiên nghĩ tới cái gì, Job cảm thấy nghi hoặc, cẩn thận hỏi lại. "Hay là cậu ta trở lại rồi."

    "Không, không phải." Vegas lập tức phủ định suy nghĩ này.

    "Vậy mày buồn cái gì?" Job khẽ thở ra, cầm lấy ly rượu trên bàn, uống một hơi cạn sạch. "Có chuyện buồn hơn cả chuyện cậu ta trở về sao?"

    Vegas lại im lặng.

Cậu ta trong miệng Job chính là người yêu cũ của Vegas.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #vegaspete