Chương 1
Trong căn phòng rộng lớn đang bị mây đen vây kín.
Trịnh Tại Hiền ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, sô pha này là cậu trước kia tỉ mỉ lựa chọn, độ mềm cùng màu sắc đều cực kỳ phù hợp với thưởng thức, nhưng hiện tại cậu không có cách nào thoải mái ngồi trên nó nữa, hai cánh tay cậu tựa trên đầu gối, hai bàn tay đan lại che khuất nửa khuôn mặt, không nhìn rõ được thần sắc của cậu, ánh mắt buông xuống, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Lý Thái Dung ngồi trên ghế đối diện cách cậu vài bước, nhìn qua tư thế ngồi của anh so với Trịnh Tại Hiền cũng không thoải mái hơn là mấy, tay chân dường như bị rút hết khí lực, giống như một bộ xương khô, cánh tay vô lực buông thõng ở một bên, nhưng sắc mặt lại có vẻ không giống như đang khó chịu. Anh đeo một cặp kính mắt có chút lớn so với gương mặt, đôi môi bặm lại, từ góc độ của Trịnh Tại Hiền, cậu còn có thể nhìn thấy hàng mi mảnh mai, sống mũi cao tựa người mẫu, thực tế đúng là Trịnh Tại Hiền đang ngắm nhìn anh, sau một hồi xem xét, cậu không thể không thừa nhận khuôn mặt của Thái Dung chính là một loại vũ khí.
Hai người họ ngồi như vậy dường như đã lâu, kể từ lúc cha mẹ họ rời khỏi phòng của Trịnh Tại Hiền, Trịnh Tại Hiền buộc phải biết một vài tin tức bùng nổ, bọn họ liền cứ như vậy trầm mặc mà ngồi, mà Trịnh Tại Hiền lại biết rằng, cậu không thể cùng Thái Dung nói chuyện bình thường như trước được nữa.
"Em muốn nghe suy nghĩ của anh."
Không khí quả thực quá mức quỷ dị, trong lòng Trịnh Tại Hiền có chút muốn trả thù, cũng không sợ bầu không khí này sẽ tiếp tục đi xuống, nhưng cậu nhìn thấy bộ dạng u sầu trên khuôn mặt của Lý Thái Dung, lại sinh ra chút tò mò, muốn biết hiện tại người này có suy nghĩ thế nào.
". . . Cái này còn quan trọng sao?"
Giọng của Lý Thái Dung như bị bóp nghẹt, giống như một người đã từ rất lâu rồi không mở miệng nói chuyện. Anh cảm nhận được ánh mắt của Trịnh Tại Hiền, cho dù ngoài miệng cứng rắn như vậy nhưng ánh mắt anh cũng không dám nâng lên, anh không muốn biết hiện tại Trịnh Tại Hiền đang dùng loại ánh mắt nào để nhìn anh, chế giễu, thất vọng, hay chán ghét. . . Bất luận là loại nào anh cũng không muốn nhận.
"Quan trọng", Trịnh Tại Hiền đi đến phía trước bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống, "Nếu anh không thích, chúng ta sẽ có biện pháp ngăn chặn chuyện này xảy ra."
Lần này thì Lý Thái Dung không có cách nào trốn tránh nữa, Trịnh Tại Hiền an vị ngay trước mặt anh, anh không muốn đoán hiện tại biểu cảm Trịnh Tại Hiền đang lộ ra suy nghĩ gì, cậu đang dùng giọng thương lượng để cùng anh nói chuyện, anh nghe từ lời nói của cậu mà hiểu được ——
Trịnh Tại Hiền không muốn cùng anh kết hôn.
Lý Thái Dung hít một hơi thật sâu, chỉnh lại tư thế, anh cũng bày ra dáng vẻ như đang thương lượng: "Tại Hiền. . . Em trong lòng có thể cũng biết, đây là chuyện có lợi nhất đối với hai nhà chúng ta, em cũng biết anh vẫn luôn là người ... lấy đại cục làm trọng, vì vậy vấn đề này, anh không có ý kiến gì cả, cũng không muốn phản kháng."
Thâm tâm Trịnh Tại Hiền không nhịn được cười lạnh, có đôi khi cậu thấy Lý Thái Dung không vừa mắt chính là vì nguyên nhân này, anh luôn không muốn nói ra suy nghĩ chân thật trong lòng, thích lấy cái cớ đường đường chính chính để che dấu suy nghĩ của bản thân. Theo cách nói của anh, hiện tại lại biến thành Trịnh Tại Hiền đơn phương không đồng ý chuyện này, cũng đồng nghĩ với Trịnh Tại Hiền biến thành người ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân không màng đến đại cục.
"Lý Thái Dung." Cậu có chút tức giận, "Anh có thể nói rõ cho em biết suy nghĩ trong lòng anh không?"
Bị người nhỏ tuổi hơn mình gọi thẳng danh xưng đối với bất cứ ai mà nói cũng đều có ít nhiều khó chịu, nhưng hiện tại trên mặt Lý Thái Dung lại không lộ ra biểu cảm gì, anh cắn cắn môi dưới, nhận thấy chính mình đã thông suốt —— so với việc khó chịu về thứ tự tuổi tác, anh lại càng sợ hãi vị trước mắt này nổi giận với anh hơn.
". . . Tại Hiền, điều đó không quan trọng, được chưa? Dù có suy nghĩ thế nào đi chăng nữa, anh cũng không thể phản kháng, em có hiểu không? Cho dù không phải là em cũng sẽ là người khác, đối với anh mà nói, thậm chí em là sự lựa chọn tốt nhất." Anh đưa tay cào cào tóc, ngón tay chạm dọc theo gáy, trước mặt Trịnh Tại Hiền nội tâm anh có chút không kiềm chế được, tuyến thể cũng theo đó hơi hơi nóng lên.
Trịnh Tại Hiền nhìn thấy động tác vuốt nhẹ tuyến thể của anh, giống như đã xác nhận một việc: ". . . Anh là Omega."
". . . . . ." Lý Thái Dung không nói gì, nhưng ánh mắt lại rũ xuống.
Trịnh Tại Hiền ảo não thở dài, dáng vẻ Lý Thái Dung ngồi ở trước mặt cậu cam chịu thừa nhận thân phận Omega quá mức chấn động. Cậu biết được quá nhiều tin tức bùng nổ trong ngày hôm nay, hai trong số những tin tức làm cậu vô phương ứng đối nhất một chuyện là người bạn thân chơi chung với cậu mười năm Lý Thái Dung là Omega, chuyện còn lại là cậu sẽ cùng anh kết hôn.
"Anh cũng không muốn như vậy" Lý Thái Dung ngẩng đầu lên ... dường như bị chọc trúng vết thương, "Không ai hy vọng bản thân mình là Omega."
Trịnh Tại Hiền nhìn anh, ánh mắt cậu quét từ đôi chân trần trụi của anh hướng lên trên, cơ thể yếu ớt cùng khung xương mỏng manh được bao bọc bởi bộ quần áo rộng thùng thình, cậu thầm nghĩ, rằng thân thể này quả thật quá đỗi mảnh mai so với một Alpha, so với Trịnh Tại Hiền chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được giới tính, Lý Thái Dung nhìn bề ngoài mà nói, nếu không phải Omgea, cùng lắm chỉ có thể là Beta. Nếu không phải tất cả những ngôi trường mà họ đã theo học từ nhỏ đều chỉ phục vụ những học sinh Alpha, Trịnh Tại Hiền đã sớm hoài nghi rồi. Cậu dễ dàng tiếp nhận chuyện Lý Thái Dung không phải là Alpha hơn so với chính mình tưởng tượng, hoặc là nói, thâm tâm cậu là loại cảm giác "Quả nhiên là như vậy".
Cậu chưa từng thấy Lý Thái Dung có người yêu hay gì đó tương tự, là một trong số những thành viên trong cái vòng tròn luẩn quẩn thái tử gia, lại hiếm khi tham dự các hoạt động cùng với bọn họ, tháng nào cũng đều biến mất vài ngày, cho tới bây giờ cũng chưa từng ngửi thấy tin tức tố của anh. Đúng vậy, chuyện này quả thật cực kỳ kỳ quái, vì cái gì từ trước tới giờ cậu không phát hiện ra? Là tại vì anh luôn khoác lên mình thân phận ngụy trang sao ? Là anh luôn lấy dáng vẻ cứng cỏi đứng bên cạnh mình sao? Hay là bởi vì anh chưa từng để lộ ra bộ dạng yếu đuối của bản thân? Nếu bỏ qua những yếu tố kỳ quái này, Lý Thái Dung quả thực đã ngụy trang thành Alpha, thậm chí còn làm rất thành công.
"Anh cũng chán ghét thân phận Omega, " Lý Thái Dung nhấc nhấc khóe miệng, "Bọn họ. . . Bọn anh luôn yếu ớt, đúng không?"
Trịnh Tại Hiền muốn nói Lý Thái Dung không cần phân biệt giới tính như vậy, Omega cũng có cuộc sống tự lập riêng của bọn họ, nhưng bất luận thân phận của cậu thế nào, cậu trước mắt anh cũng không có tư cách nói ra những điều như vậy. Cậu xấu hổ hắng giọng, chuyển hướng sang chuyện khác: "Anh biết ý nghĩa của việc kết hôn chứ."
Lí Thái Dung gật đầu: "Anh biết."
"Có nghĩa anh sẽ là bạn đời chính thức của em, tất cả mọi người đều sẽ biết chuyện anh là Omega của em."
Lý Thái Dung hơi bị dọa sợ trước lời nói thẳng thắn của cậu, anh vẫn ngơ ngác gật gật đầu, nhưng vẫn không thể khống chế được bản thân nuốt nước miếng.
"Nếu phải kết hôn, em sẽ trung thành với hôn nhân, anh cũng phải như vậy, hiểu không?"
Nói đến chuyện này, Lý Thái Dung có chút miễn cưỡng, anh rốt cục cũng đối diện với ánh mắt của Tại Hiền: "Em không nhất thiết phải miễn cưỡng chính mình, chỉ cần không phải quá ầm ĩ là được rồi."
"Anh có ý gì", Trịnh Tại Hiền nhướng nhướng mày, "Anh hiện tại đã có người khác?"
"Anh không có, anh là nói. . . ý của anh là, em không cần như vậy vì anh, em có thể. . . tùy tâm tùy ý." Lý Thái Dung nói năng có chút lộn xộn.
"Anh có thể chấp nhận chuyện như vậy?" Bàn tay của Trịnh Tại Hiền bất giác nắm chặt dưới bàn, "Anh có thể chấp nhận chuyện em ở bên ngoài có người khác?"
Lý Thái Dung cố gắng giữ cho biểu cảm của bản thân không dao động, anh biết Trịnh Tại Hiền có đôi khi sẽ cố ý nói ra những lời khó nghe, đây có lẽ là cách dễ nhất để tâm cậu thoải mái hơn khi làm chuyện xấu; đối với anh, lời nói vừa rồi của Trịnh Tại Hiền không phải giả thiết, cũng không phải câu hỏi.
"Chúng ta đều chưa có tư cách áp đặt đối phương. . . Đúng không? Giữa chúng ta trước đó cũng không có tình cảm, như vậy anh sẽ không có lý do gì để trói buộc em."
Trịnh Tại Hiền nghe xong lập tức nhăn mày, đôi mắt ngày thường vừa đa tình lại ôn nhu của cậu giờ đây lại ẩn chứa một cơn giông bão, cậu trầm mặc chăm chú nhìn gương mặt của Lý Thái Dung, cố gắng tìm hiểu trong đầu người này rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
". . . Được, anh nói đúng."
Anh đột nhiên thở dài nhẹ nhõm, cậu không còn nhìn chằm chằm vào anh nữa. Cậu sửa sang lại quần áo, xoay người đi xuống bếp mở tủ lạnh rót một ly sữa. Lý Thái Dung ngồi ở tại chỗ nghi hoặc nhìn cậu, anh cảm nhận rõ ràng được tâm trạng của Trịnh Tại Hiền có chút chuyển biến.
"Ý của anh là anh sẽ không quản em, em cũng không tư cách quản anh, hôn nhân của chúng ta, chính xác là một cái vỏ bọc."
". . . Phải"
"Được, " Trịnh Tại Hiền uống cạn ly sữa lạnh, rồi lại rót một ly khác cho vào lò vi sóng hâm nóng, sau một tiếng "đing" liền đưa tới trước mặt anh, cậu nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Lý Thái Dung nói, "Em có một yêu cầu."
"Là gì? Nếu có thể làm được, anh tất nhiên sẽ đáp ứng Tại Hiền."
". . . Kỳ phát tình của anh, " Trịnh Tại Hiền hướng anh cười cười, "Tới tìm em giải quyết đi, đây là nghĩa vụ của em, đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro