Chương 11 (H)

"Cốc cốc ------"

    Hai tiếng gõ cửa xe khiến cho Lý Thái Dung gian nan ngẩng đầu lên, anh bị vây hãm thật sâu bởi ham muốn xa lạ cùng thống khổ, nước mắt không khống chế được mà tuôn ra, anh tuyệt vọng nghĩ rằng bản thân còn chưa chết đã hiểu được cái gì gọi là "thân tại địa ngục". Anh còn chưa kịp phản ứng, khoảnh khắc cánh cửa kia mở ra trong đầu Lý Thái Dung đã hiện ra rất nhiều hình ảnh, có dáng vẻ anh nằm giả chết trên vô lăng, có biểu tình chán ghét lại khinh thường của Trịnh Tại Hiền, còn có cuộc sống của anh từ nay về sau sẽ là một màu đen như tiền đồ của chị Dậu vậy, anh không thể thấy rõ là ai đang ôm lấy thân thể mình mà chỉ kịp cùng cặp mắt hoa đào tràn ngập tối tăm kia đối diện vài giây.

    Sau đó liền mất đi ý thức.

    Khi tỉnh dậy lần nữa, anh đã được Trịnh Tại Hiền ôm vào lòng.    Anh ngồi trên đùi của Trịnh Tại Hiền, hai cánh tay cậu gắt gao ôm chặt lấy eo của anh, lần tiếp xúc thân mật này khác hẳn với những lần tiếp xúc trước của bọn họ, nửa thân trên của hai người hoàn toàn dính chặt lấy nhau, Lý Thái Dung thậm chí có thể cảm nhận được nhịp tim của cậu dù cách một tầng quần áo mỏng.    Lý Thái Dung cảm thấy chỗ nào trên cơ thể cũng đang phát nhiệt, duy chỉ có làn da sau gáy lại hơi ướt át, anh không dám mở mắt, thần trí cũng từ từ trở về, nhất thời mới ý thức được Trịnh Tại Hiền đang liếm tuyến thể của mình. Trời ạ !

    Anh ngoài ý muốn khẽ kêu ra tiếng, cái thứ nhiệt phát tình chết tiệt khiến cho bộ não vỗn dĩ đã điên cuồng chấn động của anh ở trước mặt Trịnh Tại Hiền triệt để chết lâm sàng, anh không biết phải làm thế nào bây giờ. Hương đào đã nhồi đầy cả căn phòng như muốn lấy lòng cái tuyến thể Omega tính tình nóng nảy kia của anh, anh nhìn về phía tủ đầu giường, đồng hồ của Trịnh Tại Hiền đang đặt trên đó, còn anh thì đang nằm trên giường của cậu, cùng thân thể cậu dính chặt lại một chỗ, anh đang trong kỳ phát tình.

    Nhân sinh còn có khoảnh khắc nào đẹp hơn như vậy nữa không ?

    "Hiền . . . Tại Hiền . . . Giúp anh, giúp anh . . . được không?"    Anh vừa cầu xin sự giúp đỡ vừa cọ cọ vào vai cậu, đây là đang câu dẫn cậu đúng không ? Đến chính bản thân Lý Thái Dung cũng không thể xác định được nữa, có lẽ đây là tiếng gào thét từ sâu thẳm tâm hồn anh, bị anh không tự chủ nói ra thành lời, nhưng anh xin thề, anh không có chủ đích khiến thanh âm của mình nghe giống với một bé mèo con đâu.

    Trịnh Tại Hiền trầm mặc, cậu không hề đồng đậy, chỉ là cúi xuống gắt gao ôm chặt lấy gáy của Lý Thái Dung ngửi ngửi, nơi đó không truyền đến bất kỳ mùi hương nào, cậu thích mùi hoa hồng hơi chút thản nhiên trên người Lý Thái Dung. Nhưng hiện tại cậu đã có thể xác minh được anh là Omega đang bị kích thích đến phát tình vậy mà đến một chút tin tức tố cũng không thể phóng thích.    "Nói cho em biết anh đã làm gì với bản thân."    ". . ."    Lý Thái Dung không dám trả lời, đầu anh tựa vào hõm cổ của Trịnh Tại Hiền, thở dốc từng tiếng từng tiếng một.    "Nói chuyện !"    "Thật xin lỗi Tại Hiền anh . . . A a!"

    Bàn tay của cậu trực tiếp vói vào trong kéo quần lót của anh xuống, từ từ lần theo hướng dâm dịch chảy chạm đến tiểu huyệt của anh, địa phương ấm nóng kia rõ ràng chưa từng nhận loại cảm giác kích thích đến như vậy, phản ứng của Lý Thái Dung rất lớn, nước mắt lập tức chảy xuống, anh không thể tin được nhìn cậu.

    "Ca ca, anh luôn khiến em phải tức giận, không chỉ là một hai lần", Trịnh Tại Hiền ép chặt thân thể anh, ngón tay hướng càng sâu vào trong nơi đó thăm dò, từ một ngón tay dần biến thành hai ngón, "Trở thành Omega cũng không có gì không tốt, phải không ?"

    "Em sẽ làm cho anh hiểu."

    Cảm giác bị ngón tay cậu trêu đùa thật kỳ lạ, khoái cảm xa lạ tựa như chiếc ly tràn lại tiếp tục bị rót đầy. Nơi đó rất nhanh bị cậu trêu đến đỏ ửng, dâm dịch theo ngón tay cậu chảy ra càng nhiều hơn, Lý Thái Dung bị dọa sợ cố gắng bắt lấy tay của Trịnh Tại Hiền để ngăn cậu lại, nhưng cả người đều đã mất hết khí lực, anh chỉ có thể chạm tới cánh tay cậu, sau đó phát ra thanh âm vừa thất thố lại vừa cầu xin sự thương xót:

    "Không, không được, dừng lại! Hiền à ... a  a em đừng, không cần. . !"

    "Tại Hiền, Tại Hiền, anh không cần như vậy! Anh nói thực sự không cần ! Dừng lại a..."

    "Là anh tự chuốc lấy." Trịnh Tại Hiền lật người anh lại, hai ba động tác đơn giản đã đem quần áo của anh cởi ra sạch sẽ, Omega một khi bị vây trong kỳ phát tình như vậy thân thể thời khắc đều sẽ tự động sẵn sàng nghênh đón, Lý Thái Dung đã ở dưới thân cậu run rẩy cao trào một lần, hiện giờ giữa hai chân anh đều là nước, huyệt khẩu còn không ngừng chảy ra dâm dịch mới như khóc lóc kể lể với thân thể chủ nhân không muốn tâm hồn này phải ủy khuất nữa.

    "Đừng."

    Thắt lưng của anh tinh tế, nhưng vòng hông lại không đủ đầy đặn, làn da tái nhợt như chưa từng được phơi bày dưới ánh mặt trời. Trịnh Tại Hiền bắt lấy thắt lưng anh thao vào, địa phương nhỏ hẹp nóng bỏng đó cố gắng lại vất vả nghênh đón cậu, Lý Thái Dung triệt để muốn hỏng mất, thân thể theo từng nhịp từng nhịp run lên.

    " . . . . . . !"

    "Đau... đau quá, Tại Hiền, anh đau lắm."

    "Van cầu em, nhẹ một chút. . . Anh không chịu nổi. . ."

    "Anh thật sự không chịu nổi . . ."

    Tiếng khóc của anh ngày càng nhỏ, Trịnh Tại Hiền muốn hỏi anh đây có phải là lần đầu tiên không, nhưng vừa nhìn thấy mu bàn tay anh nổi rõ gân xanh do nắm quá chặt ga trải giường thì bản thân cậu đã tự có đáp án. Cậu ghé sát người hôn lên vành tai anh, sau đó là tuyến thể của anh, lần này thì cậu đã ngửi thấy hương hoa hồng nhè nhẹ.

    "Ưm. . . ưm a. . ."

    Cùng một Alpha như Trịnh Tại Hiền làm loại chuyện này, Lý Thái Dung nghĩ rằng cho dù mình có trăm luyện nghìn chuỳ(1) cả đời cũng không thể chịu được, anh cảm nhận được Trịnh Tại Hiền đang hôn anh, cứ như vậy nhầm lẫn coi đó là tín hiệu cậu sẽ dịu dàng với mình, vì thế sự tình tiếp theo càng làm cho anh cảm thấy khủng bố hơn; anh bị cái đồ vật kia nhồi đến mức nước miếng cũng không kìm lại được, theo nước mắt chảy xuống từ khóe miệng, con ngươi hơi hơi chuyển lòng trắng, đã vậy gương mặt hiện giờ đã thấm đẫm nước mắt, dường như đang muốn rối tinh rối mù.

( (1)  千锤百炼 pinyin [qiānchuíbǎiliàn]: qua muôn ngàn thử thách; thử thách dài lâu; qua nhiều lần gọt giũa)

"Không cần, không cần. . . A a. . . Em a a! Quá lớn anh. . Anh chịu không nổi. . ."

    "Anh sai rồi . . . Anh biết lỗi mà. . . Ưm a anh thật sự. . . A! TẠI HIỀN!"

    "Cho nên ?"

    Dựa vào trạng thái của Lý Thái Dung, Trịnh Tại Hiền hiểu rằng bản thân hẳn là nên xuống tay nhẹ hơn một chút, ít nhất phải đợi cho đến khi động nhỏ kia hoàn toàn thích ứng được với kích thước của cậu mới bắt đầu động, chứ không phải giống như bây giờ nắm chặt lấy thắt lưng của anh mà ra sức mở rộng, cậu chính là muốn trêu cho Lý Thái Dung chịu không nổi, tốt nhất là khóc đến mức không còn khí lực để khóc nữa, chỉ có thể giống một chú cún nhỏ nằm ở trước mắt cậu rên rỉ, vừa liếc mắt một cái liền phơi bụng cho cậu mặc sức xoa xoa.

    "Cho nên. . . Anh không ---" Lý Thái Dung bị thao đến không thể chống đỡ nổi thân mình nữa, nửa người đều ngã xuống chăn nệm, thắt lưng cũng đổ rạp xuống, chỉ có hông là nhô lên cao.    Trịnh Tại Hiền tay giữ lấy hông anh nhấc lên, cái mông kiều kiều nhô cao, cậu dùng lực đỉnh vào nơi sâu nhất dường như chỉ còn cách một chút, phản ứng của Lý Thái Dung rất mãnh liệt, toàn thân phiếm một màu hồng nhạt, đùi và bụng dưới không ngừng run rẩy, khóc lớn cầu xin cậu không cần đỉnh vào nơi đó, anh sợ.

    Dâm thủy của anh làm ướt một mảng giường chiếu, mỗi lần thúc là một lần anh phát run. "Anh sợ cái gì?" Trịnh Tại Hiền không chịu nghe theo lời anh, vẫn như trước mỗi lần đỉnh đều chạm đến cái miệng nhỏ xinh đầy thịt đấy, cậu cắn một ngụm lên bả vai Lý Thái Dung, ghé vào tai anh nói, "Nói cho em biết anh sợ cái gì?"

    "Anh không cần, anh không muốn ---" Lý Thái Dung không đếm được mình đã cao trào bao nhiều lần, thần trí của anh lại từ từ trở nên không rõ ràng, nhưng hiện tại không giống như lúc bắt đầu, "Anh không muốn mang thai, anh không muốn."

    "Lão công ơi, Lão công . . . Anh không muốn, van cầu em . . . Đừng làm cho anh mang thai. . ."

    Thật đáng sợ, thật sự đáng sợ, cảm giác khoang sinh sản bị khai phá quả thật quá đáng sợ, Lý Thái Dung sợ hãi vô cùng, nó khiến anh nhớ lại lần đuối nước khi học bơi hồi còn nhỏ, đôi mắt có thể nhìn thấy ánh sáng, chân có thể kiễng cả người trồi lên, nhưng làm thế nào cũng không thể hô hấp được, anh sắp chết rồi.    Lý Thái Dung hơi quay đầu lại nhìn cậu, đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ, môi cũng bị chính mình cắn đỏ lên, Trịnh Tại Hiền sợ anh sẽ ngất đi đành dừng lại để an ủi anh, cậu ôm lấy Lý Thái Dung, vén mái tóc đã rối loạn của anh, đặt lên trán cùng chóp mũi anh một nụ hôn.

    "Nếu như anh không muốn, chúng ta sẽ không hoài thai, được không?"

    "Lão công không thao nơi đó nữa, đừng khóc", cậu với người lên tủ đầu giường lấy chiếc ly, dỗ Lý Thái Dung đem nước bên trong uống hết, "Em sẽ nhẹ nhàng hơn, được không?"

    "Em nhẹ nhẹ thôi đấy" Lý Thái Dung gật gật đầu, rụt rè nhìn cậu, nước mắt anh đã  ngừng rơi, thân thể còn đang run rẩy theo nhịp thở không ổn định, anh cầm chiếc ly đã uống hết, không biết vì cái gì Tại Hiền nhỏ ở trong cơ thể anh lại lớn thêm một vòng, "Không được gạt anh."

    "Ừ", Trịnh Tại Hiền cười tủm tỉm, "Lão công không gạt anh."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro