xa cách

Cậu ta chớp chớp đôi mi dài khẽ rung, nhìn người bạn thuở nhỏ đã lâu không gặp, ánh mắt vương chút khó hiểu: "Jude?" Hàm ý là, tại sao cậu ta lại ở đây?

Kể từ sau tai nạn của Musiala, trái tim cậu tưởng như chưa bao giờ đau đớn đến thế. Những chữ cái đơn giản, tên của người kia, đã chiếm lấy trái tim của Bellingham và bóp nghẹt. Cậu chỉ mím môi, không biết giải thích thế nào với Musiala, nhưng cậu lại chỉ cười và nói, "Có vẻ như chúng ta sẽ phải gọi mẹ cậu rồi."


Nói đến đây, chuyện cũng không lâu lắm.

Dư vị trên chuyến bay từ Anh sang Đức thay đổi nhưng vẫn thân quen, ám hương vị mưa xứ lạ. Khi lựa chọn gia nhập Dortmund, cậu cũng không hiểu tâm trạng của chính mình. Sau khi cậu đường hoàng khoác lên mình bộ đồng phục màu vàng đen và đặt chân đến sân vận động Westfalen, cậu dần thấm tháp thứ cảm giác tha hương sinh tồn. Cậu và gia đình đã đồng ý rằng đó là lựa chọn tốt nhất để trau dồi kinh nghiệm, và giờ đây có vẻ như - cậu đã nhận ra điều đó thật muộn màng - rằng đó cũng là sợi dây mỏng manh cuối cùng ràng buộc mình với Musiala, chính là Bundesliga.

Cậu nhớ những người bạn cũ của mình và nhớ những ngày trong đội trẻ. Giọng hát cũ đã vang vọng xa thẳm. Ký ức trưởng thành đã hóa mơ hồ. Những giấc mơ từng thêu dệt lại trở nên hoang đường. Những lời hứa còn vô cùng non dại. Lời chia tay cuối cùng quá vội vàng. Những ngày vai kề vai đã trôi vào dĩ vãng.

Họ hầu như chẳng còn liên lạc với nhau nữa.

Trên báo đọc vài câu coi như đã thấy, trên tivi nghe vài lời coi như đã bàn. Con số đầy bụi trong sổ địa chỉ, và ký ức phủ đầy bụi trong trái tim cậu. Tập luyện, thi đấu... cậu trưởng thành quá nhanh và nóng vội, bồng bột đón nhận cuộc sống mới, những tưởng sẽ không còn đoái hoài gì tới chuyện cũ, nhưng khi đọc tin, tim cậu lại hẫng một nhịp.

"Ngôi sao trẻ Musiala của Bayern đổ máu trên sân vận động"

Tin tức đã gây xôn xao dư luận. Bellingham xem kỹ băng ghi hình - nhiều hơn một lần. Trong tình huống đá phạt góc, đối thủ đã cố gắng thực hiện cú dứt điểm, nhưng đinh ở đế giày anh ta lại đá thẳng vào đầu Musiala – người đang cố gắng đánh đầu. Cả hai ngã xuống đất. Người anh lớn trong đội lập tức ra hiệu dừng trận đấu, xúm lại xung quanh cậu ấy, có người còn hét lên thúc giục bác sĩ của đội mau đến, khung cảnh nhất thời hỗn loạn. Sau gần 10 phút, các cầu thủ khiêng cậu ấy lên cáng, và Musiala đã rời sân như vậy trước sự động viên của người hâm mộ.

Tay Bellingham đổ mồ hôi, cậu muốn đặt chiếc điện thoại đang cầm lên bàn, nhưng tay cậu run dữ dội, mồ hôi lạnh thấm vào kẽ ngón tay, và chiếc điện thoại rơi xuống đất khi trượt khỏi tay. Chết tiệt, cậu lầm bầm tiếng chửi thề, đưa hai tay ôm lấy đầu, ngả người ra sau, và dựa vào ghế sô pha như thể đang trốn tránh. Nhắm mắt lại, võng mạc đỏ bừng, cậu choáng váng xoay người, biết tay mình vẫn còn run, nhưng mẹ kiếp, cậu không thể kiểm soát được. Giống như việc cậu không thể thoát khỏi suy nghĩ về tình trạng của Musiala ra sao? Suy nghĩ đó cứ lảng vảng trong đầu cậu không xuôi. Đủ loại viễn cảnh đã được sắp đặt sẵn trong đầu cậu, nhẹ nhất có thể là chấn thương não, nhưng nghiêm trọng nhất... cậu còn không dám nghĩ tới chứ chưa kể là nói ra.

Cậu không biết mình đã duy trì tư thế này bao lâu, cho đến khi Reyna đẩy cửa vào và hỏi Jude, rằng tại sao cậu lại không đi tập.

Cậu không hề cử động.

Reyna đi tới, nhìn thấy điện thoại của cậu rơi trên mặt đất, liền nhặt lên cho cậu, sau đó lắc vai Bellingham.

Cậu vẫn không nhúc nhích.

Reyna không khỏi kinh ngạc, trước đây chính Bellingham vẫn hay ngủ quên, dù cho có dậy muộn một chút thì cậu vẫn luôn tỏ ra tích cực, hôm nay cậu bị sao vậy? Anh bước tới và kéo cánh tay Bellingham đang đặt ở trên mắt, cảm giác trên cổ tay còn ẩm ướt, anh không nghĩ gì nhiều, chỉ thấy mắt đối phương đang mở, có hơi hốc hác, và còn hơi ươn ướt.

Cậu vừa khóc đấy à? Đây là ý nghĩ đầu tiên của Reyna. Trước khi anh kịp hỏi, Bellingham đã lên tiếng trước: "Gio, anh đã nghe nói về trận đấu của Bayern chưa?" Đầu óc Reyna nhanh chóng xoay chuyển, ý cậu là chiến thắng đậm của Bayern lại nới rộng khoảng cách hay gì đó, nhưng anh chưa kịp trả lời thì Bellingham lại bác bỏ những lời vừa nói "Không, không có gì", sau đó đứng dậy ngay ngắn - nhưng rõ ràng là hơi loạng choạng, vươn vai, vòng tay qua vai Reyna và nói rằng cậu sẽ tập luyện.


Khi cậu bước ra khỏi phòng thay đồ và vào đường hầm dành cho cầu thủ, những chiếc giày đinh kêu lạch cạch trên mặt đất. Reyna lo lắng nhìn cậu, nhưng Bellingham dường như hoàn toàn khác trước, thể hiện sự mạnh mẽ và tràn đầy năng lượng như trong buổi tập trước trận đấu.

Sau khi tập luyện, Reus và Hummels chậm rãi đi phía sau, Adeyemi và Brandt đùa giỡn, Sule đi bên cạnh Bellingham và Reyna, đồng thời đề cập đến vụ tai nạn ngày hôm qua.

"Đáng sợ thật đấy... Tao đã xem truyền hình trực tiếp. Khi thằng bé ngã xuống đất, thời gian tưởng như ngừng trôi vậy. Tao thừa nhận rằng tim mình cũng thắt lại. Dù là đối thủ hay đồng đội, cũng không thể phủ nhận là tài năng của Jamal hoàn toàn vượt trội. Đúng, nó là ngôi sao hy vọng cho tương lai của nước Đức đấy! Tiếc là, lần này... có hơi tàn nhẫn với thằng bé quá."

Đúng vậy, quá tàn nhẫn. Nhưng Bellingham đã cố gắng hết sức để rũ bỏ những cảm xúc này, dù sao thì họ vẫn còn một trận đấu vào buổi chiều. Sân nhà, đối đầu với những đối thủ khó nhằn, nhưng với tư cách là một cầu thủ chuyên nghiệp, cậu chẳng nên để những thứ bên ngoài sân ảnh hưởng đến màn thể hiện trên sân - đó phải là 90 phút cống hiến hết mình, tận tụy cho bóng đá.

Và Chúa đã ban thưởng cho sự tập trung của cậu - họ đã giành được ba điểm trên sân nhà với tỷ số 3-0, có những pha cướp bóng quan trọng, một pha kiến ​​tạo thông minh. Sau trận đấu, họ ăn mừng trong sự cổ vũ của người hâm mộ trên sân và không ngừng cảm ơn, nhìn những lá cờ được giương lên vì họ, tạo thành biển vàng đen, nhiệt huyết trong lòng họ càng sôi sục. Bầu không khí trong phòng thay đồ cũng tưng bừng, nhưng sau đó liền trở nên nghiêm trọng khó hiểu khi nhắc đến khoảng cách với đội đứng đầu.

Khoảng cách điểm số giữa họ và Bayern vẫn được duy trì ổn định ở mức 4 điểm, mọi người đang bàn tán xôn xao và phân tích tình hình, trong đó không thể không nhắc đến Musiala, người đã dính chấn thương ngày hôm qua. Các đồng đội người Đức bày tỏ sự lo lắng cho cậu ấy, trong khi những người khác chỉ có thể thở dài tượng trưng, ​​nhún vai và tiếp tục thay quần áo. Bellingham bị kẹt giữa hai phe - dường như không ai trong số họ biết rằng cậu và Musiala từng là đồng đội của nhau, hay họ đã quên? Cậu cất chiếc giày đinh và rời khỏi phòng thay đồ.

"Mọi người không thấy nó hơi kỳ lạ sao?" Reyna hỏi những người đồng đội xung quanh mình.


Trên đường trở về ký túc xá, tâm trạng của Bellingham không tốt, chiến thắng là liều thuốc mê, khiến cậu tạm thời quên đi. Nhưng bây giờ, khi thuốc mê hết tác dụng, những ý nghĩ khủng khiếp đó lại xuất hiện. Cậu nghĩ mình nên gọi điện để chia buồn—để bày tỏ sự lo lắng của mình, đại loại thế, nhưng cậu nên gọi cho ai đây? Với tư cách nào?

Sau khi suy nghĩ, Bellingham ngồi trên ghế sofa trong ký túc xá và Reyna vẫn chưa quay lại. Cậu nấu cho mình một ít thức ăn, nhai máy móc, và đột nhiên nhận được một tin nhắn. Cậu hơi bất ngờ, nhấp vào thì là một người không ngờ tới:

"Xin chào, Jude, tớ vẫn khỏe mạnh, ngoại trừ một số vấn đề về trí nhớ. Cậu thế nào, có khỏe không, tớ muốn gặp cậu."

Đợi đã, suýt nữa thì cậu trượt ra khỏi ghế, và cậu gần như đã tính đến việc mua điện thoại mới—xíu thì nó lại rơi xuống sàn. Đầu óc cậu quay cuồng, tin nhắn đó nghĩa là gì? Xin chào? Đây là lời chào câu nệ à? Khỏe mạnh có nghĩa là gì? Ngoại trừ một số vấn đề về trí nhớ? Muốn gặp cậu sao? Đến Dortmund à? Tại sao? Một loạt câu hỏi quét qua tâm trí Bellingham, cậu thở dài, ngạc nhiên vì đối phương lại gửi một tin nhắn như vậy, và cảm thấy nhẹ nhõm – cậu ấy vẫn nhớ người bạn cũ của mình.


Sau chấn thương đêm qua, đội lập tức tiến hành kiểm tra lần lượt đối với Musiala, đương nhiên cơ thể của cậu không có vấn đề gì, ngoại trừ một vài phần não có xung huyết và tụ máu, còn lại—tiểu não và thân não — may mắn thay, những nơi này đều khỏe mạnh. Nhưng vấn đề là, Musiala đã hôn mê, bất tỉnh. Cho đến vài giờ trước, khi cậu tỉnh dậy sau giấc ngủ, lòng bàn tay được bao bọc bởi hơi ấm — mẹ cậu luôn ở bên cạnh, cậu nhìn người phụ nữ đang ngủ say bên giường, di chuyển và cử động ngón tay quen thuộc. Thanh âm ướt át vang lên "Mẹ".

Người phụ nữ bị tiếng động đánh thức, ngạc nhiên nhìn đứa con trai đang tỉnh, nước mắt như muốn trào ra, bà siết chặt tay con trai, hôn lấy hôn để rồi bấm chuông gọi các bác sĩ đến. Bà đang nói về trận đấu ngày hôm qua, và miệng không ngừng tuôn ra những lời lo lắng, bà muốn chạm vào đầu con trai, hoặc ôm cậu hay gì đó, nhưng bà hiển nhiên không dám động, chỉ dùng ngón tay miết nhẹ. Chạm vào mu bàn tay của Musiala, thỉnh thoảng nước mắt bà lại nhỏ xuống, nóng đến lạ thường.

Nhưng Musiala đang nằm trên giường, đầu tiên cậu đáp lại ánh mắt của mẹ mình một cách nhẹ nhàng và kiềm chế, sau đó, cậu nhìn quanh toàn bộ phòng bệnh, nhìn những dụng cụ lạnh lẽo và trần nhà nhợt nhạt, cậu hoàn toàn chẳng có ấn tượng gì về trận đấu mà mẹ mình nói. Giống như cậu không biết tại sao bây giờ cậu lại nằm trong phòng này. Từ những lời của mẹ, có vẻ như cậu đang chơi cho Bayern và sau đó bị chấn thương trên sân. Vậy đó là lý do tại sao bây giờ cậu lại nằm ở đây? Nghe kìa, chơi cho Bayern, ngầu thật, cậu nên khoe với Jude.

Đợi đã, nhưng tại sao cậu không nhớ chút nào về những thứ này?

Bác sĩ đẩy cửa vào, mẹ cậu tỉnh táo bước sang một bên để nhân viên y tế kịp thời xác nhận tình hình cụ thể của Musiala. Cậu nhớ gia đình mình và nhớ lại trôi chảy quá trình trưởng thành của mình, ngoại trừ việc mọi thứ đều bị mắc kẹt ở một thời điểm quan trọng - năm cậu mười sáu tuổi.

Cậu không nhớ trận đấu ngày hôm qua, không nhớ Bayern, không nhớ chia tay với nước Anh. Cậu nhớ những gì? Cậu nhớ học viện Chelsea, đội trẻ Anh, những người bạn U15 và quan trọng nhất là người bạn thân Jude Bellingham.

Cuộc sống của cậu dường như đã được cố định tại năm mười sáu tuổi.

Bác sĩ cũng có vẻ bất ngờ, cây bút của ông lưu lại trên bệnh án hồi lâu mới đặt xuống, cuối cùng nhẹ nhàng gọi người mẹ đang choáng váng ra khỏi phòng bệnh, nghiêm túc giải thích tình hình hiện tại, cũng giới thiệu qua về chứng mất trí nhớ tạm thời, đồng thời đề nghị tốt nhất nên tiến hành thêm một số kiểm tra và quan sát trong vài ngày, nếu không có dấu hiệu hồi phục tự nhiên thì chỉ còn cách phẫu thuật.

Những lời này khiến Caroline lê mình trở lại phòng bệnh, không biết phải nói như thế nào. Bà vừa bước vào, Musiala đã nhìn bà với đôi mắt sáng ngời, giọng khô khốc hỏi: "Mẹ, con mất trí nhớ phải không?"

Con trai bà thông minh hơn bà nghĩ nhiều.

Bà suýt chẳng thể kìm được nước mắt, nhưng Musiala đã hỏi bà bây giờ là năm nào, tình hình gia đình mấy năm qua, em trai và em gái ra sao, cậu chơi bóng thế nào và Jude ra sao. Caroline trả lời từng câu một, sợ rằng cậu sẽ không biết, nhưng bà gặp khó khăn với câu hỏi cuối cùng. Bà biết con trai mình năm mười lăm, mười sáu tuổi cũng có một người bạn thân như vậy, nhưng mấy năm gần đây, hai người ngày càng xa cách, bà không biết có nên nói cho con biết sự thật rằng hiện tại nó mới "mười sáu tuổi" và vẫn nghĩ rằng mình có một tình bạn trân quý hay không.

Cuối cùng, bà nói, cậu và bạn bè vẫn như vậy, không có gì thay đổi. Musiala muốn hỏi thêm điều gì đó, nhưng Caroline đã thay đổi chủ đề và hỏi liệu cậu có thể ngồi dậy hoặc ra khỏi giường được không.

Musiala ngồi dậy trên giường, sờ đầu rồi cẩn thận nhích ra khỏi giường. Sau khi tiếp đất tương đối suôn sẻ, cậu loạng choạng bước thêm mấy bước, cuối cùng bước chân cũng ổn định lại, ngoại trừ vết thương sau gáy và mất trí nhớ, cậu vẫn khỏe mạnh như trước trận đấu.

Cậu ân cần khoe với mẹ, bảo bà đừng lo lắng. Caroline cúi xuống và hôn lên má cậu, nói rằng bà sẽ báo tin vui cho cha và các em của cậu. Musiala chạm vào vết thương sau gáy và nhẹ nhàng nói với mẹ: "Mẹ, con muốn gặp Jude..."

Caroline vỗ vỗ cánh tay của cậu, dỗ cậu đi khám: "Đương nhiên con có thể nhắn tin cho bạn, cậu bé hẳn cũng đã xem tin tức về chấn thương của con rồi."

"Nhưng mẹ à, con muốn gặp Jude... Con luôn muốn gặp cậu ấy."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro