1

00.
Đêm nay chuẩn bị xuất hiện ở thượng du giấc mơ của cậu, đem những suy nghĩ nóng hổi ấy đều làm mát đi, lần nữa hướng về phía cậu.

01.
Cuối tháng 5, Tống Á Hiên trở về Quảng Châu chuẩn bị cho kì thi cao khảo, ngày đó rời đi Bắc Kinh trời đổ mưa, Lưu Diệu Văn giả bộ mang đôi ủng đi mưa, mang theo cái ô dài cùng các anh xuống lầu tiễn anh, trời mưa rất lớn, Tống Á Hiên hạ cửa kính xe cùng mọi người tạm biệt, Lưu Diệu Văn đứng sau các anh vẫy tay.

Vài ngày trước, Hạ cùng Tường ca cũng đều về nhà mình tự chuẩn bị, Mã ca cùng Đinh nhi cả người toàn vẹn đầy đủ vũ trang đi siêu thị mua đồ, Trương Chân Nguyên đã dành thời gian trở lại trường học giúp học đệ học muội sắp xếp tiết mục, ký túc xá hiện tại còn lại một người Lưu Diệu Văn, cách thời gian buổi học trực tiếp bắt đầu vẫn còn gần 20 phút nữa, cậu lấy lon coca cuối cùng trong tủ lạnh ra, vừa mở nắp lon thì nhận được điện thoại của Tống Á Hiên, tay rung làm một nửa lon coca đổ xuống đất.

" Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn, em xem chứng minh thư của anh có ở trên giường không "

Giọng nói lo lắng ở đầu kia điện thoại, cậu chạy hai bước trở về phòng, ở cái chăn bị cuộn tròn nhìn thấy chứng minh thư của anh.

Vứt bừa bãi, anh luôn như vậy.

Xe bảo mẫu màu đen lại dừng ở cửa tiểu khu, Tống Á Hiên lộ ra nửa người ghé ở trên cửa kính xe vẫy tay với cậu, Lưu Diệu Văn mặc trên người áo mỏng chạy trong mưa, đem chứng minh thư cùng coca lạnh đưa cho anh, Tống Á Hiên một tay cầm chứng minh thư một tay cầm coca lạnh, liên tiếp nói cảm ơn, tiểu nam hài đứng dưới mưa hảo hảo chúc anh thi tốt, Tống Á Hiên gật gật đầu, đem mấy giọt nước trên tay cọ lên quần, lấy lại tinh thần đẩy cậu để cậu quay về nhanh chóng tắm nước nóng, trên người đều phải ngâm nước nóng không để cảm mạo, Lưu Diệu Văn ngoan ngoãn gật đầu.

" Đợi anh quay lại a, Tống Á Hiên nhi --- "

Cậu chụm tay lại thành cái loa nhỏ, âm thanh bị mưa át đi, sau cánh cửa xe không nghe thấy trả lời lại.

Lúc Tống Á Hiên đẩy vai cậu, điện thoại anh sáng lên, cậu liếc thấy trên màn hình có một bóng lưng mơ hồ, áo đen tóc đen, cao cao gầy gầy, là con trai, nhìn như ảnh chụp trộm.

Bạn bè của Tống Á Hiên cậu đều không quen biết, chỉ đơn thuần nghe qua vài cái tên, anh cùng bạn bè gọi điện thoại thường nói vài câu tiếng Quảng Đông mà cậu nghe không hiểu, có khi còn chui vào nhà tắm thì thầm, cậu đem chút thông tin vụn vặt ghép lại đưa ra kết luận: Tống Á Hiên có người trong lòng rồi, còn là con trai.

Ở dưới lầu đi dạo một vòng, nghĩ đi nghĩ lại, lúc về nhà coca trên đất đã khô một nửa, bước chân giẫm lên, sàn trơn làm trượt một cái, thật sự quá mất sức, phần mắt cá chân bị thương lại đau trở lại, là do di chứng từ trước đây.

Thật phiền.

Thật phiền thật phiền thật phiền.

Lưu Diệu Văn ném điện thoại, nằm sấp trên sofa mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, tỉnh lại lúc Mã ca bưng bát mì từ phòng bếp đi ra gọi cậu dậy ăn cơm, đèn phòng khách đã bật, tính thời gian lúc này Tống Á Hiên hẳn là đã về đến Quảng Châu rồi.

Lấy điện thoại ra xem anh gửi bài trong vòng bạn bè, văn án: Thật nóng a, kèm ảnh là một hộp kem lạnh, thương hiệu bọn họ thường ăn mà hàng ngày Tống Á Hiên cùng cậu tranh nhau, nói bạn nhỏ ăn nhiều đồ ngọt sẽ bị sâu răng, hơn phân nửa hộp kem đều nằm trong bụng anh, buổi tối bởi vì ăn nhiều mà sờ bụng đòi giảm béo, lại lôi kéo Lưu Diệu Văn lên sân thượng tập thể dục.

" Làm sao vậy? "

Đệ đệ cầm bát mì muốn ăn lại thôi, dáng vẻ không muốn ăn thoạt nhìn giống như trúng nóng , Mã ca có chút lo lắng, duỗi một tay ra trước mặt cậu lắc lắc, Lưu Diệu Văn thở dài nói không có việc gì, đặt bát xuống trở về phòng khóa cửa.

02.
Lưu Diệu Văn gần đây thật kỳ quái.

Tất cả mọi người đều thấy có vấn đề, ngay cả dì làm bếp cũng hầm hai nồi canh đậu xanh nói cho bọn nhỏ hạ nhiệt, các ca ca ngầm hiểu với nhau, múc cho cậu một bát thật lớn, Đinh ca đích thân ép cậu uống hết, ban đêm cả ba vị ca ca chặn cậu trên tầng ba, mĩ danh là tâm sự.

Trên tầng ba đặt hai cái bàn dài để học, Đinh ca Mã ca ngồi đối diện, tiểu Trương Trương cùng cậu ngồi bên kia, Lưu Diệu Văn dựa lưng vào ghế nghe các ca ca khuyên bảo, Tống Á Hiên hồi trước đuổi kịp tiến độ, buổi tối sau khi kết thúc huấn luyện còn muốn cùng thầy giáo học tập thêm, trên bàn bày ra thật nhiều giấy nháp đã dùng qua, Lưu Diệu Văn tùy tiện nắm lấy một tờ, bên trên bị vẽ ngổn ngang, có công thức toán học còn có thơ cổ, ở góc giấy có vài mảng bị bôi đen, nhìn chiều dài giống như tên người, 3 từ, lúc này các ca ca đang nói đến chính là xao động tuổi dậy thì, cậu vì thế tức giận đem tờ giấy kia vo thành viên nắm vào thùng rác.

Xao động tuổi dậy thì là Tống Á Hiên mới đúng.

Dù sao thì công việc sinh hoạt vẫn như thường, cảm xúc của Lưu Diệu Văn được chắm sóc rất tốt, dì làm bếp mỗi ngày đều ở bình giữ nhiệt của cậu rót một cốc lớn nước đậu xanh, khi tập thể năng các ca ca vụng trộm thả nước để cậu nghỉ ngơi, nhưng thời tiết thật nóng, bữa tối vẫn là không có khẩu vị, ăn mấy miếng rồi đặt bát đũa xuống, nửa đêm cuộn tròn trên giường đói đến phát hoảng, ngồi dậy đi vào bếp kiếm gì đó ăn, có bánh mì trong tủ lạnh, cậu bỏ vào nước lạnh ăn vài miếng.

Kết quả của tham lạnh là cậu rất nhanh bị xuất hiện đau bụng khiến cho ngồi xổm trên mặt đất, cuối cùng chịu không được ngồi liệt ở cửa phòng.

" Diệu Văn? "

Đinh Trình Hâm rời giường rót nước, đụng vào đệ đệ ngồi liệt ở cửa phòng giật nảy mình, Lưu Diệu Văn hữu khí vô lực, giải thích nói đau dạ dày, bộ dáng ấy cùng môi nhợt nhạt dọa sợ tới mức Đinh Trình Hâm vội đánh thức Mã Gia Kỳ và Trương Chân Nguyên, ba người mang theo tiểu nam hài vào bệnh viện.

Cũng may không có việc gì lớn, phòng truyền dịch không có chỗ trống, cậu được sắp xếp ngồi trên băng ghế nhỏ ngoài hành lang, Mã ca ở lại cùng cậu, truyền dịch nhỏ từng giọt một, thời gian trôi qua thật chậm, 3 giờ sáng cậu đang mơ mơ màng màng ngủ thì bị điện thoại làm tỉnh, Tống Á Hiên gọi video tới.

" Làm gì thế -- "

Video được kết nói, trước nhìn thấy mặt của Tống Á Hiên, sau đó anh để điện thoại ra xa một chút, xung quanh âm thanh ồn ào hỗn loạn, hình như là ăn đêm, bên cạnh còn có âm thanh cậu nghe qua trong điện thoại, là bạn của anh ấy, Tống Á Hiên cười lên để lộ cả hàm răng, híp mắt thật nhanh, anh hỏi mang theo gió lạnh của đêm, Lưu Diệu Văn nhìn cái tay gác lên trên vai anh, cảm thấy những âm thanh xung quanh ấy khiến người ta thật phiền.

" Anh có bệnh hả Tống Á Hiên, xem xem hiện tại mấy giờ "

Cậu khẩu khí bất thiện, Tiểu Mã ca bên cạnh gõ đầu cậu, đứng dậy đi đến chỗ y tá gọi người đổi thuốc, bên kia Tống Á Hiên sững sờ một lúc.

" Em mới có bệnh ý, có phải lại ăn lạnh không? "

" Ai cần anh lo ... "

Lưu Diệu Văn lại đi nhìn cái tay trên vai anh lần nữa, chủ nhân của cái tay ấy mới vừa xuất hiện trong màn hình, nam sinh cao cao gầy gầy, đeo kính, dáng vẻ rất nhã nhặn.

Mã Gia Kỳ trở lại khi bầu không khí dị thường xấu hổ, anh cúi xuống nhìn, trong màn hình Tống Á Hiên cúi thấp đầu, cảnh đường phố thay đổi nhanh chóng, Lưu Diệu Văn đặt điện thoại lên đùi, màn hình liền xuất hiện một chai truyền dịch, hai người giằng co, chính là không ai chịu cúp máy.

Tống Á Hiên gần đây rất mệt, còn có chưa đến một tuần nữa là thi rồi, mỗi ngày chương trình học đều được xếp đầy, cậu sáng sớm hôm qua gọi điện thoại kể khổ, Mã Gia Kỳ theo câu chuyện cùng cậu nói về các khoản cần chú ý trước thi, nói đông nói tây, cuối cùng không biết vì sao, nói chuyện một vòng, vậy mà kéo đến trên người Lưu Diệu Văn, đệ đệ ở đầu bên kia điện thoại ấp úng, nói Lưu Diệu Văn đã hai ngày không để ý đến cậu, điện thoại không nhận, Wechat không trả lời, buộc cậu phải lên Weibo nhắn tin riêng cho em ấy, nhưng khả năng cao cũng bị nhấn chìm trong tin tức thổ lộ mênh mông, tóm lại, Lưu Diệu Văn đơn phương cùng cậu chiến tranh lạnh rồi.

Chiến tranh lạnh đương nhiên không phải cách thức giải quyết vẫn đề, Mã Gia Kỳ chạm vào tiểu nam hài đang mím chặt môi, nói nhỏ Á Hiên sắp thi rồi, em nhường chút, đừng ảnh hưởng đến tâm tình em ấy.

Lưu Diệu Văn bĩu môi nói anh ấy bất công, lại nhịn không được nhìn màn hình, Tống Á Hiên giống như đang ngồi trên xe, gió thổi bay tóc, tóc anh bị gió thổi có chút loạn, lộ ra lông mày đẹp mắt, ngẫu nhiên có thể nghe thấy bên kia truyền đến tiếng reo hò cùng với âm thanh gọi tên anh, bọn họ giống như đang thả dốc, âm thanh gần như bị gió thổi bay.

Cậu cùng Tống Á Hiên cãi nhau rất nhiều lần, Tống Á Hiên bị cậu chọc liền sẽ tức giận, anh lúc tức giận sẽ nhíu mày, hoặc là đưa tay đập vào bả vai cậu, hoặc là nhảy lên lưng cậu nắm chặt lấy lỗ tai cậu, chính là sẽ không không để ý tời cậu, Lưu Diệu Văn cảm thấy mình không có cơ hội chiến thắng, lần đầu tiên cậu sinh ra loại tâm tình khác lạ này, không cam tâm, nhưng thật bất đắc dĩ.

" Tống Á Hiên nhi, anh nhanh chóng trở lại " , cậu cách cái màn hình gọi anh, đầu kia video anh không nghe thấy.

Em rất nhớ anh.
___________
To be continued ...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro