2

03.

Bạn nhỏ cơ thể khỏe mạnh, bệnh ba ngày rồi lại nhảy nhót tưng bừng, Mã Gia Kỳ gửi tin nhắn cho Tống Á Hiên, nói Diệu Văn không sao rồi, có thể ăn uống rất tốt, sau đó ca ca lại hỏi cậu chuẩn bị thế nào rồi, mấy hôm nay có đi đến phòng thi nghiên cứu nữa không.

Tống Á Hiên vừa mới hoàn thành bài thi, ngồi ở trên bàn học tải về tin tức, hai cái chân buông thõng đung đưa, bạn học vỗ vỗ cậu, đưa đến một chai nước lạnh, cậu để điện thoại xuống mở nắp theo vòng tròn, những bọt khí nhỏ ào ào nổi lên.

" Nghĩ kĩ chưa, thi xong liền thổ lộ ?"

Cậu cùng bạn bè nói chuyện phiếm vẫn là không thoát khỏi cái đề tài này, ở trong quan hệ bạn bè này cậu thích Lưu Diệu Văn không phải bí mật, bọn họ giúp cậu bày mưu tính kế, lại lo lắng tỷ lệ thành công, Tống Á Hiên nói thi xong liền thổ lộ, bạn bè thay cậu toát mồ hôi.

" Chưa nghĩ xong ..."

Bọn họ cùng nhau lớn lên, những năm này anh cùng bạn nhỏ ấy từ từ thành thục, ngẫu nhiên cũng sẽ bởi vì quá mức thân mật mà bị staff lôi đi giáo dục, nhưng có vẻ không thể giấu sự yêu thích, Lưu Diệu Văn có khi trêu đùa, thời điểm cậu nhìn em ấy liền hỏi, Tống Á Hiên anh có phải thích em hay không, Tống Á Hiên nhìn em ấy lắc đầu, nhưng ở trong lòng một vạn lần nói đúng nha, đúng nha, anh thích em.

Cậu mở điện thoại, screenshot vào ngày cậu rời Bắc Kinh đã được thay đổi, một ảnh chụp trộm, bóng lưng Lưu Diệu Văn.

Hôm đó bọn họ trốn huấn luyện thể năng cùng nhau đi mua đồ uống, khi đi qua một con hẻm tối nhỏ Lưu Diệu Văn dừng lại, quay đầu nắm lấy tay cậu, dẫn cậu đi về phía trước, lòng bàn tay cậu ẩn ẩn ẩm ướt, lấy điện thoại ra chụp trộm phía sau bạn nhỏ, nhưng lại vì vấn đề ánh sáng nên ảnh chụp được rất mơ hồ, không phân biệt được đến cùng là ai.

Có rất nhiều ảnh chụp lén trong điện thoại cậu, ăn cơm có, ngủ có, luyện nhảy có, cùng đi dạo có, bóng lưng của Lưu Diệu Văn.

Bạn bè lấy điện thoại cậu tìm tài liệu, lướt đến ảnh chụp màn hình bên trong album screenshots, ảnh mỗi lần chúc ngủ ngon, ảnh bạn nhỏ làm biểu tình kì kì quái quái khi bọn họ nói chuyện trên trời dưới đất , những ngày không ở cùng nhau cậu đem album lật tới lật lui nhìn, trong lòng âm thầm động viên chính mình, cố lên Tống Á Hiên, thổ lộ thì thổ lộ, cùng lắm thì không làm bạn bè nữa.

04.

Hai ngày trước ngày thi cao khảo, Lưu Diệu Văn cùng các ca ca đã cùng nhau quay video cổ vũ, vì để hiệu quả mà cậu còn hóa trang cùng làm tóc, cậu ôm lấy kịch bản, cảm thấy những lời nói ấy quá táo bạo, trong lòng tính toán muốn viết lại một cái mới, mới vừa mở ra phần mềm selfies, Weibo nhảy ra hotsearch, là một báo cáo tin tức xã hôi: theo đuổi ngôi sao cần lý do.

Cậu bấm vào, Tống Á Hiên che mặt ngồi xổm ở ngoài cửa, xung quanh đều là những tòa nhà chọc trời, trông cậu nép vào một góc thật nhỏ nhỏ xinh xinh.

Hiện tại là 3h40 chiều, Tống Á Hiên vẫn đang lên lớp, buổi tối 18h anh mới có nửa giờ nghỉ ngơi, Lưu Diệu Văn hít một hơi sâu rồi tắt điện thoại, việc này dẫn tới rất nhiều sự chú ý, các ca ca tụm lại một chỗ lòng đầy căm phẫn, cậu đang ở đầu bên kia tập nhảy, một động tác sai đến vô số lần, cuối cùng bực bội đến mức đổ nửa chai nước lên đầu.

Chịu đựng đến 18h, lớp vũ đạo vừa kết thúc Lưu Diệu Văn liền vội vã xông ra khỏi phòng, đem bản thân nhốt trong phòng nghỉ gọi điện thoại cho Tống Á Hiên, đầu kia rất nhanh tiếp nhận, Tống Á Hiên ngữ khí nhẹ nhàng hỏi: " Làm sao vậy? "

Cậu bẩm sinh ăn nói vụng về, lời quan tâm nói không ra, chỉ dặn dò anh ngàn vạn chú ý an toàn, anh nói một tràng được, nghe được lỗ tai Tống Á Hiên lên kén, lên tiếng ngăn lại.

" Biết rồi, biết rồi, em làm sao lại dài dòng vậy "

" Tống Á Hiên nhi ", Lưu Diệu Văn ngừng lại, gọi anh.

" Ai ! "

" Anh mau quay lại "

Cậu ngữ khí mềm mềm, là đệ đệ đang làm nũng, Tống Á Hiên cười lên hỏi cậu, " Thế nào, nhớ anh a --- "

" Ân, rất nhớ anh "

Tống Á Hiên hít một ngụm khí lạnh, cúp điện thoại trước khi không thể khống chế thét lên tiếng, vốn dĩ chỉ là câu nói điều chỉnh không khí cuộc gọi, nhưng không nghĩ đến nhận được câu trả lời khẳng định.

" Là vị bạn nhỏ kia của cậu ", bạn tốt buông bút quay lại hỏi.

Tống Á Hiên gật gật đầu, bất tri bất giác nhịp tim tăng nhanh, " Em ấy nói nhớ tớ rồi "

" Thật tốt, có vẻ như lời thổ lộ sau thi của cậu ổn rồi "

Còn 36 giờ nữa mới đến bài thi đầu tiên, bạn tốt vỗ vỗ bả vai cậu, Tống Á Hiên viết xong đề toán cuối cùng buông bút, nằm sấp trên bàn ngủ bù, mê mê màng màng mơ đến Lưu Diệu Văn.

Trong mơ, bạn nhỏ bị cậu cướp kem lạnh liền bày ra khuôn mặt xấu nói, Tống Á Hiên nhi anh không được quá đáng! Em ấy thích uống nước ngọt, thích ăn đồ ngọt, có hai cái răng sâu, em ấy cũng sợ đau, sau khi nhổ răng khôn liền siết chặt tay cậu và nhăn mặt nhếch mép, buổi tối khi đau bụng sẽ đá nhẹ cậu nói Hiên ca cứu em.

Sau đó bạn nhỏ đột nhiên trưởng thành, đại nam hài lớn lên so với cậu còn cao hơn một chút, vai rộng hơn cậu, chân cũng dài hơn cậu, bọn họ nằm trên giường Hoa Sơn Luận Kiếm, trò chơi ngày nhỏ chơi lộn xộn cả lên, em ấy sẽ nhảy múa những điệu kì kì quái quái dỗ cậu vui vẻ lúc cậu tâm tình không tốt, sẽ đem kem lạnh mới ăn 2 miếng đẩy cho cậu nói không thể ăn quá nhiều, sẽ nắm tay cậu chạy cực nhanh tại lúc cậu bị chặn đường, em ấy cũng sẽ cõng cậu lên sân thượng ngắm hoàng hôn, sẽ giúp cậu bóc vỏ tôm, sẽ nói nhớ cậu.

Cậu vì thế thường thường mơ về em ấy, mơ về tương lai, mơ về em ấy chạy tới phía cậu, và em ấy mở rộng vòng tay đợi ôm cậu vào lòng.

Ăn xong bữa tối, Mã Gia Kỳ gọi Lưu Diệu Văn lên sân thượng thu quần áo, ca ca lấy áo khoác mùa đông ra phơi, anh ấy mang theo một kiện áo khoác màu đen, cảm thấy thật quen thuộc.

Thu xong quần áo liền năm trên giường, lại nhớ đến cái áo khoác quen thuộc kia, trong tấm hình trên điện thoại Tống Á Hiên, người con trai cao cao gầy gầy, mặc áo khoác màu đen, hai người họ nắm tay nhau.

Cái này giống như là lần bọn họ cùng nhau trốn học, cậu tùy ý mặc quần áo của Mã ca, dẫn Tống Á Hiên xuên qua ngõ nhỏ đi mua đồ uống, hôm đó Tống Á Hiên còn nói không muốn uống coca, bọn họ bởi vì đồ uống có gas mà náo loạn một chút khó chịu nhỏ.

Nháy mắt kia cậu nhớ lại rất nhiều, nhớ tới cậu nói đùa hỏi Tống Á Hiên có phải thích cậu lúc tâm tình khẩn trương, nhớ tới cậu mượn ngụy trang trêu anh lúc Tống Á Hiên hai mắt nheo lại, nhớ tới cậu giả bộ ngủ lúc tay Tống Á Hiên sờ lên môi cậu.

Hạt giống ẩn núp ở trong đất, tưới chút nước liền có thể mạnh mẽ vươn ra cả một mùa hè.

05.

Buổi sáng ngày cuối cùng thi cao khảo, Lưu Diệu Văn trong sự bảo hộ của các ca ca trốn luấn luyện, mua vé một mình bay đến Quảng Châu, trên đường cắm tai nghe nghe nhạc, đem đĩa đơn đầu tiên bọn họ thường nghe lặp đi lặp lại trong 4 giờ.

Quảng Châu rất nóng, cậu không đem theo mũ, cũng không mang kính râm, cả người đứng dưới ánh mặt trời, luôn cảm thấy lập tức liền biến thành một vũng nước.

Địa điểm thi của Tống Á Hiên không gần, từ sân bay xuất phát mất nửa giờ mới có thể tới nơi, cậu nắm chặt điện thoại, sợ thời gian không kịp, trên đường đi hỏi sư phụ lái xe vô số lần, dẫn đến sư phụ cùng cậu đánh cược, nói tiểu họa tử yên tâm đi, tuyệt đối có thể gặp được.

Sau một giờ, cậu đứng ở bóng cây trước cửa trường học, đang vội vàng ở giữa các thí sinh cẩn thận tìm kiếm, đầu nấm, mắt to, một thân quần áo đỏ, ôm một bó hoa, đệ đệ rất bắt mắt, Lưu Diệu Văn vụng trộm đến gần đệ đệ bên cạnh, đứng cách người nhà Tống Á Hiên ba bước căng thẳng cuống cuồng.

Tiếng chuông vang lên, môn Anh ngữ cuối cùng cũng thi xong, Tống Á Hiên xoay qua xuyên qua đường cảnh giới, bố mẹ mang theo đệ đệ ở cổng trường chờ cậu, đệ đệ mặc một thân đỏ, còn đang cầm hoa, cậu bị chọc cười, híp mắt bước đến gần.

Bố mẹ mang theo đệ đệ đi mở cửa xe, cậu cầm hoa đứng ở ven đường chờ đợi.

" Tống Á Hiên nhi "

Nhiều người đứng đầy ven đường, Tống Á Hiên tại bên trong tiếng người huyên náo nghe được âm thanh quen thuộc, tính quay đầu thăm dò, nhìn thấy một người ở phía bên kia vạch kẻ đường, em ấy mặc thuần sắc T, trước ngực có một tên logo lớn.

" Tống Á Hiên nhi – anh mau qua đây "

Tống Á Hiên xoa xoa mắt, nhìn em ấy đem tay chụm lại thành loa gọi tên cậu.

Đèn tín hiệu lúc này đổi xanh, đám người đi lại, em ấy ở trong dòng người giang hai tay về hướng cậu, Tống Á Hiên hướng em ấy chạy tới, đụng vào mấy người, một đường nói thật xin lỗi.

" Bang "

Là xương cốt đụng xương cốt, trái tim đụng trái tim, cậu bị bạn nhỏ ôm gọn trong lòng, tiểu nam hài bả vai thật rộng, Tống Á Hiên đem nước mắt nước mũi bôi lên cùng một chỗ, sau đó bạn nhỏ của anh trong mắt người qua đường ghé sát tai anh nói:

" Em rất thích anh "

Lưu Diệu Văn buông anh xuống, nhìn anh vì ngại ngùng mà đỏ tai, anh trả lời:

" Anh cũng vậy "

Làn da dán chặt lúc trao đổi bí mật, mùa hè đúng lúc cũng tới.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro