Cà phê ở London
"Nếu cô chưa nhận ra, thì tôi khó để thoát khỏi lắm." Draco ngước nhìn Hermione nói.
Hermione chế giễu lời nhận xét của Draco, "Tôi biết."
“Tôi nghĩ là do mái tóc, nó thực sự nổi bật trong đám đông,” Draco cười, anh lướt ngón tay qua mái tóc giờ đã rối bù của mình.
“Cậu biết đấy Draco, tôi thực sự ..” Hermione dừng lại trước khi cô nói điều gì đó mà cô có thể hối tiếc.
"Thật ra thì sao?" Draco hỏi, ngồi lùi lại trên ghế. Anh rất hứng thú đến những gì cô sắp nói.
"Không có gì, không có gì đâu."
Draco cười khẩy với cô, "Thôi nào, Hermione. Giờ thì tôi tò mò rồi đấy."
“Nó không quan trọng,” Hermione tận hưởng điều này, và cô có thể thấy nó đang làm anh rối trí.
"Ah, thôi nào ... nói tôi biết đi." Draco cầu xin.
Hermione nhìn anh và cười một mình. Điều gì tệ nhất có thể xảy ra nếu mình nói với cậu ta? Hermione nghĩ, cậu ta sẽ giết mình sao? .. Mình vẫn không nên nói. "Tôi định nói tôi bắt đầu thấy đói rồi. Tôi đã không ăn gì kể từ bữa sáng."
Draco thất vọng trước câu trả lời của Hermione, nhưng anh cho rằng điều đó không thể dễ dàng như vậy. Anh xoay người trên chiếc ghế của mình và lấy ra hai thanh granola từ ngăn kéo trên cùng của bàn làm việc. Hermione bắt được một cái khi anh ném nó cho cô, "Bon appetit." (Chúc ngon miệng)
"Cảm ơn." Chỉ trong vài giây, Hermione đã xé toạc thanh ngũ cốc.
“Không có gì,” Draco lẩm bẩm khi anh từ từ mở bữa tối của mình.
Hermione nhảy lên bàn đối diện Draco và ngồi xuống. Đôi chân đung đưa hai bên như một quả lắc trên đồng hồ, Draco không thể không nhìn, như bị thôi miên.
"Vậy," Hermione bắt đầu, "chúng ta sẽ làm gì với thuốc giải ? Nó không giống như chúng ta có thể dễ dàng lấy máu từ một xác chết."
"Tôi đã có nó rồi." Draco bất chợp nói.
"Cái gì? Bằng cách nào?" Hermione hỏi. Cô tò mò muốn biết anh đã lấy thuốc giải ở đâu.
"Chà, cô thấy đấy, chính xác là tôi chưa có nó. Nhưng có một nhà xác ở St. Mungo, chúng ta có thể lấy nó ở đó." Draco nói.
Hermione nhướng mày, hoài nghi lời đề nghị, "Chúng ta sẽ trộm máu của người chết sao?"
"Không hẳn, chúng ta chỉ lấy mà không có sự cho phép." Draco thỏa hiệp.
"Tôi không nghĩ đó là một ý hay. Chỉ là cảm thấy không ổn."
"Vậy chúng ta phải làm gì? Chúng ta không thể đánh thức người chết và hỏi họ, Mione." Draco đứng dậy khỏi ghế và bắt đầu điều chỉnh căn phòng, đầy lo lắng, "Giáo sư McGonagall muốn có thuốc giải càng sớm càng tốt."
"Được rồi, tôi hiểu rồi, Draco, không cần thù dai vậy đâu." Hermione nói, cô không thể tin được rằng mình đồng ý làm vậy, "Hãy đi ăn trộm máu từ nhà xác. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nói điều này trong đời."
* * * * *
"Đây là điều bệnh hoạn không thể tin được." Hermione nói với cửa thông gió. "Sao ở đây lạnh thế?"
"Giữ cho cơ thể tươi mới." Draco trả lời một cách trôi chảy, nghiên cứu từng ngăn kéo.
"Những người này là ai?" Hermione hỏi, khoanh tay vì lạnh.
Ở dưới này, người ta không lấy tên, họ lấy số." Draco nắm lấy tay cầm kim loại kéo ra. "Hãy gặp số 17."
Hermione thở hổn hển khi một người đàn ông quấn từ eo xuống trong một tấm khăn mỏng màu trắng được kéo ra khỏi bức tường. Anh ấy nhợt nhạt đến mức xanh xao.
"Anh ấy còn nhợt nhạt hơn cậu," hermione lẩm bẩm.
"Im đi," Draco trả lời.
Hermione che mắt lại và quay lưng về phía Draco, "Cậu hút máu ra được chứ? Tôi sẽ ở ngay đây và, ừm, trông chừng cửa."
Draco nhếch mép, "Cô sợ sao, Granger?"
"Cái gì? Tất nhiên là không." Hermione đáp lại một cách cứng rắn.
"Được rồi, vậy tại sao cô không kiểm tra số 13. Tôi chắc chắn rằng anh ta đã bị giết bởi một muggle, nghĩa là anh ta có rất nhiều vết sẹo và máu me. Đương nhiên không phải trà của tôi, dù là bác sĩ, nhưng nếu cô có thể lấy nó thì cứ tự nhiên. " Draco nói.
Hermione mở to mắt, "Ừm, tôi-tôi không chắc lắm-"
"Hermione," Draco cắt ngang lời cô, "Tôi chỉ đùa thôi. Tất cả máu đã được lấy ra từ thi thể trước khi chúng tôi đặt chúng vào ngăn kéo. Chúng tôi lưu trữ tất cả máu trong hộp thủy tinh làm lạnh đằng kia. " Anh mở cửa kính và lấy ra một gói máu.
"Bây giờ đây là máu thuộc về người bạn số 17 của chúng ta đây. Cô nghĩ Giáo sư McGonagall sẽ hài lòng với điều này chứ?"
"Tốt hơn là nên như vậy." Hermione trả lời, trông hơi khó chịu. "Tôi nghĩ mình không thể chịu đựng được nữa."
"Chúng ta nên mang cái này trở lại Hogwarts càng sớm càng tốt. Mấy giờ rồi?" Draco hỏi.
Hermione nhìn xuống đồng hồ đeo tay, vẫn còn hơi run rẩy, "Ừm, 11:17."
"Tôi đoán chúng ta sẽ trở lại Hogwarts lần thứ hai hôm nay." Draco nói khi đóng tủ lạnh, "Cô đã sẵn sàng chưa?"
Hermione bước lại gần và nắm lấy tay anh, đan các ngón tay vào nhau, "Rồi."
Draco rời đi với Hermione, họ đứng ở làng Hogsmeade ngay sau đó. Tất cả các cửa hàng đều đóng cửa, không có ánh sáng trong ngôi làng nhỏ, ngoại trừ những ngôi sao và mặt trăng ở trên cao. Họ không mất nhiều thời gian để đến được Hogwarts, Giáo sư McGonagall gặp họ ở sảnh vào khi họ bước vào lâu đài.
"Bọn em muốn mang thuốc giải đến càng sớm càng tốt." Draco nói.
"Được rồi, bà Pomfrey vẫn còn thức trong bệnh thất. Em có thể tiêm thuốc giải độc tối nay." Giáo sư McGonagall thông báo.
Thần sáng và lương y theo chân vị giáo viên biến hình cũ của họ qua lâu đài. Lâu đài yên tĩnh đến lạ lùng khi không có học sinh nào lang thang trong sảnh. Điều duy nhất họ gặp trên đường tới bệnh thất là Nick không đầu và bà Norris. Hermione ngạc nhiên vì con mèo già vẫn còn sống.
Điều đầu tiên Hermione nhận thấy khi bước vào bệnh thất là bà Pomfrey vẫn đang loanh quanh từ giường này sang giường khác để đảm bảo tất cả các học sinh bị ảnh hưởng đều ổn định.
“Ta rất vui khi gặp lại hai em,” vị lương y chào đón, “Ta không ngờ hai đứa tìm ra thuốc giải nhanh như vậy”.
"Bọn em đã mất một thời gian để tìm ra thuốc giải nhưng để có được nó thì khá dễ dàng." Draco nói, anh giao thuốc giải cho bà Pomfrey.
Bà Pomfrey lấy thuốc giải và nghiên cứu nó một lúc, "Em Malfoy đây là máu."
Draco thở ra một hơi dài, anh có một số giải thích phải làm, "Cách chữa trị duy nhất cho chứng thôi miên là máu từ một người đã chết. Đó là một chất độc cực kỳ đen tối cần một thứ khủng khiếp tương tự để chống lại nó."
“Đó là phương thuốc duy nhất." Hermione nói thêm
"Điều đó hoàn toàn bệnh hoạn," cô hiệu trưởng lẩm bẩm.
"Ta hiểu rồi," Bà Pomfrey nói, bà có vẻ hơi băn khoăn, "Hãy xem cách này hoạt động như thế nào."
Cả bốn người họ đều bắt đầu nỗ lực làm việc. Phải mất một lúc để tiêm hết thuốc giải cho họ, cả phòng chật kín học sinh. Khoảng mười phút sau một số học sinh bắt đầu di chuyển xung quanh. Người đầu tiên tỉnh dậy là một Hufflepuff năm tư. Mọi người vây quanh khi cô ngồi dậy.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Cô gái trẻ hỏi.
"Em và 19 học sinh khác đã bị ảnh hưởng bởi chất độc mà một kẻ tấn công đã tẩm vào đồ uống của bữa trưa hôm nay." Giáo sư McGonagall thông báo.
"Có ai trong số những người khác thức dậy chưa?" Ngay sau khi câu nói này rời khỏi miệng của Hufflepuff, một học sinh khác đã ngồi dậy trên giường bệnh của họ.
Bà Pomfrey đến đó để an ủi Ravenclaw năm bảy cũng đã thức dậy. Tất cả những học sinh khác bắt đầu thức dậy, bệnh thất sớm tràn ngập tiếng ồn ào và bàn tán xôn xao.
Draco và Hermione đến gần Giáo sư McGonagall để cho bà biết rằng họ sẽ rời đi. Bà cảm ơn họ về thuốc giải và họ lên đường.
Họ quay trở lại Hogsmeade trong im lặng, cuối cùng Hermione phá vỡ điều đó, "Đã 12:30 sáng rồi."
"Merlin, chúng ta đã ở đó hơn một tiếng," Draco ngừng lại, "Tôi nghĩ mình đã có đủ thời gian tốt đẹp ở Hogwarts rồi ."
"Điều buồn cười là tôi thậm chí còn không mệt mỏi," Hermione nhận xét, "Chúng ta đã dành hơn mười hai tiếng để tìm ra thuốc giải cho Hypnos và mắt tôi thậm chí không bị sụp mí."
"Tương tự," Draco thú nhận, "Tôi nghĩ adrenaline của tôi đã giữ cho mình tỉnh táo."
"Chúng ta nên làm gì đó. Vì cả hai chúng ta đều không thấy mệt."
"Như là cái gì? Tất cả các cửa hàng đều đóng cửa."
“Tôi biết một nơi,” Hermione đưa tay ra cho Draco và anh nắm lấy nó, đan các ngón tay của họ vào nhau một lần nữa.
Họ rời đi và quấn lấy nhau trên đường phố London. Không có nhiều người ra ngoài, thật kỳ lạ khi một thành phố nhộn nhịp như vậy lại trông như bị bỏ hoang.
"Vậy, đây là nơi nào?" Draco hỏi khi anh phủi bụi.
"Kiên nhẫn, Draco, tôi sẽ chỉ cho cậu." Hermione kéo kẻ thù cũ của mình đi qua đường phố London.
"Cô đang bắt cóc tôi đó à?" Draco trêu chọc.
"Nếu tôi bắt cóc cậu, tôi sẽ không để cậu trước mặt đâu." Hermione tuyên bố, cuối cùng cô đã tìm thấy nơi mà cô đang tìm kiếm. Đó là một nơi nhỏ bé kỳ lạ nằm giữa một cửa hàng bán nến và một cửa hàng đồ ngọt.
"Một quán cà phê muggle?" Draco hỏi. Họ đang đứng trước quán cà phê nhỏ, nhìn vào nơi chào đón nồng nhiệt.
Hermione mở cửa, một làn gió ấm áp thổi đến từ bên trong, "Đây là nơi duy nhất mở cửa vào giờ này."
Draco bước vào ngưỡng cửa sau lưng cô, "Quán rượu mở cửa vào giờ này."
"Tôi không thích quán rượu."
Hermione gọi cà phê cho cả cô và Draco, anh bối rối với các thuật ngữ muggle trong thực đơn. Hermione ngạc nhiên khi Draco trả tiền đồ uống của cả hai bằng tiền muggle.
"Tôi thấy cậu đã học được cách hoạt động của tiền muggle." Hermione nhắc đến khi họ bước ra khỏi quán cà phê. Cả hai đều không muốn ngồi trong quán cà phê yên tĩnh.
"Tôi thậm chí còn tự học." Draco khoe khoang một cách đùa giỡn.
"Tôi rất ấn tượng," Hermione mỉa mai.
Draco nhấp một ngụm cà phê, để cho chất nóng bỏng đốt lưỡi anh, "Có vẻ như chúng ta đã bị nguyền rủa, vì chúng ta là những người duy nhất đang làm việc để ngăn chặn Carrows."
"Ừ, tôi đã sẵn sàng để mọi thứ trở lại bình thường." Hermione thú nhận, cô ôm ly cà phê gần ngực, nó làm ấm đôi tay cô trong buổi đêm mát mẻ.
"Tôi không thích bình thường, bình thường là quá dễ dàng ... Mọi thứ đã xảy ra trong vài tuần qua có vẻ khác xa bình thường." Draco thừa nhận, cậu thấy thật dễ dàng khi nói với Hermione những điều này.
Hermione nhấp một ngụm cà phê, "Bị ô tô đâm và truy lùng Harry không nằm trong lịch trình làm việc của tôi tháng này. Và cả hai đều không gặp phải cậu."
Hai người bạn dừng bước và yên vị dưới ngọn đèn đường. Những con bướm đêm lượn vòng quanh ánh sáng, chúng dường như đang chào đón mùa hè sắp tới.
Draco nói lớn, "Cô đã không thực sự tình cờ gặp tôi ... nếu cô nghĩ tới."
Hermione đảo mắt và tiến lên một bước, cô suýt ngã bởi một viên sỏi trên vỉa hè. Draco bắt lấy eo cô, "Chà, không phải là một sự mỉa mai sao?"
Hermione lấy lại thăng bằng, nhưng Draco vẫn giữ chặt lấy cô. Cô có thể cảm nhận được những ngón tay thon dài của anh quanh eo cô. Tim cô bắt đầu đập nhanh hơn.
Trong khoảnh khắc đó Hermione không nghĩ gì, cô chỉ làm theo những gì trái tim mình mách bảo. Cô thu hết can đảm Gryffindor của mình và áp môi mình vào môi Draco. Điện và lửa chạy trong huyết quản của cô. Nhiều năm hận thù đã thoát khỏi hai người khi họ trở nên quấn quýt trong vòng tay của nhau. Sự mềm mại của đôi môi Draco khiến Hermione ngạc nhiên, điều mà hôm trước ở công viên cô không để ý.
Hermione là người rút lui, cả hai đều hụt hơi. Họ im lặng trong giây lát, chỉ tiếp nhận tất cả. Draco ngạc nhiên trước hành động của cô gái tóc nâu, chết tiệt, ngay cả cô cũng ngạc nhiên vì những gì mình đã làm.
Draco lùi lại một bước và cười khẩy với
Hermione, "Thích chứ, Granger?"
Hermione hơi đỏ mặt, "Ôi, im đi."
“Chỉ là vấn đề thời gian thôi, em không thể cưỡng lại sức quyến rũ và vẻ đẹp trai của tôi.” Draco nói với tất cả sự tự tin của mình, điều mà anh dường như có vô tận.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro