Cuộc chiến bột mì
Loanh quanh trong nhà bếp Draco ném một đống nguyên liệu vào bát. Anh đọc kỹ các hướng dẫn: nước, men, bột mì, muối. Việc tự làm bột nhào không hề dễ dàng đối với một phù thủy, đặc biệt là khi họ không sử dụng phép thuật. Pizza là món muggle khoái khẩu của Draco. Anh đã thấy một người nào đó trên tivi làm nó vào sáng hôm nay. Anh nghĩ nếu một muggle làm được thì anh cũng có thể làm được.
Bột dính vào tay càng khiến anh bực bội. Bởi vì Blaise và Pansy đang đi chọn bánh cho đám cưới của họ, nên Draco bị bỏ lại một mình với ý tưởng và nhà bếp của Blaise.
Ai đó gõ nhẹ vào cửa trước và cho phép mình bước vào, "Chào," Hermione nói.
Draco xấu hổ ngẩng đầu lên từ công việc của anh, "Chào."
Hermione cởi nhẹ áo khoác mang vào cái móc ở cánh cửa, "Anh đang làm gì vậy?"
"À, anh đang định làm bánh pizza." Draco trả lời, anh hơi lúng túng. Anh không có ý định sẽ tiếp khách.
Hermione tạo ra khoảng cách giữa họ, "Thật đáng yêu ... và anh thậm chí còn không cần phép thuật."
"Anh đã thấy một phụ nữ muggle làm nó trên tivi," Draco thừa nhận, "Anh nghĩ nếu một phụ nữ muggle làm được thì Draco Malfoy cũng làm được."
Hermione nhướng mày," Ồ vậy sao? Thế nó sao rồi?"
Draco nhìn xuống đống hỗn độn mà mình tạo ra, " Ổn, anh đoán vậy. Anh hơi thất vọng, vì đã không sử dụng phép thuật."
Hermione bước đến quầy bên cạnh anh và nhìn xuống đống bột, cô rải lên đó một chút bột nữa, "Có vẻ như nó cần thêm bột," rồi cô bắt đầu nhào bột.
"Ồ, vậy ra nó được làm như vậy?" Draco hỏi.
"Mhmm," Hermione đáp lại một cách mỉa mai.
Draco bước lại gần Hermione, và nhìn cô nhào bột từ phía sau. Anh tựa cằm lên đỉnh đầu cô, "Ngày hôm nay của em thế nào?"
"Tốt lắm..." Hermione trả lời, "Em vẫn đang cố truy tìm Amycus Carrow. Nếu có một cuộc tấn công khác, nó có thể sẽ sớm xảy ra. Đã được một thời gian kể từ lần cuối cùng rồi."
"Bất cứ khi nào nó đến, chúng ta đều sẽ sẵn sàng."
Hermione nhào bánh xong liền quay lại đối mặt với Draco, "Em ngưỡng mộ thái độ tích cực của anh."
Draco đặt hai bàn tay phủ đầy bột mì của mình lên mặt Hermione, tỏ ra tự mãn, anh nói, "Một trong nhiều điều mà em ngưỡng mộ ở anh."
"Nè, anh đang làm dính bột lên khắp người em đó." Hermione nói, bột từ tay anh phủ đầy lên đôi má ửng hồng của cô.
"Ờ, thì .." Draco giật mình, Hermione đưa hai tay dính đầy bột mì của mình lên phía trên ngực anh, làm chiếc áo phông sẫm màu của anh toàn màu trắng. Một nụ cười thoát khỏi môi cô.
Tiếng cười của cô khiến Draco mỉm cười, anh lấy thêm một ít bột mì trên quầy và luồn tay xuống lưng cô.
"Draco Malfoy!" Hermione vừa mắng vừa tinh nghịch trượt khỏi tay anh, cô lén lấy thêm bột. Khi đã ở khoảng cách an toàn cô ném chúng vào người anh.
Draco lấy thêm bột mì và đuổi theo Hermione quanh nhà bếp, "Em không thể bỏ đi dễ dàng như vậy, Hermione."
Sau vài phút rượt đuổi, Draco ôm cô vào lòng. Hai người nhìn vào mắt nhau không thấy gì ngoài hạnh phúc. Họ có thể ở lại khoảnh khắc đó mãi mãi, không gì khác ngoài niềm hạnh phúc thuần khiết.
Môi của họ giống như nam châm, chạm vào nhau. Draco đặt tay lên lưng cô, Hermione vuốt ve cổ anh bằng ngón tay. Bột ở khắp nơi, tóc, quần áo, khuôn mặt. Điều tiếp theo mà Hermione biết là cô đã quay lại đảo bếp và Draco đang giúp cô nâng mình lên chiếc quầy sau lưng. Hermione ngồi trên mép của mặt quầy, hai người hôn nhau đắm đuối mà không hay biết. Những ngón tay của Draco lần mò từng chiếc cúc trên lưng áo của Hermione. Anh quyết định không tiếp tục vì không muốn mọi thứ tiến triển quá nhanh.
Cả hai người đồng loạt rút lui, thở không ra hơi. Họ tựa trán vào nhau và chỉ ở đó, tận hưởng khoảnh khắc. Một tiếng bíp phát ra từ lò nướng phá hỏng bầu không khí, nó cho họ biết lò đã đạt đến nhiệt độ mong muốn.
"Anh đoán là chúng ta phải làm xong chiếc bánh pizza này, "Draco nói.
Hermione nhảy xuống khỏi quầy, "Em cũng nghĩ vậy."
Cả hai nhanh chóng đặt sốt cà chua, phô mai và mọi thứ lên. Draco cho nó vào lò nướng. Anh thở dài khi nhìn quanh và thấy mớ hỗn độn mà họ đã tạo ra. Một khoảnh khắc nó ở đó, và khoảnh khắc tiếp theo nó biến mất. Draco nhìn lên thấy Hermione đang ở bên kia nhà bếp dùng thần chú để dọn dẹp đống tàn dư. Cô cũng tự mình làm phép đơn giản để loại bỏ tất cả bột thừa.
"Này, anh đã định làm chúng mà không cần phép thuật," Draco nói, "Giống như người phụ nữ muggle trên ti vi."
Hermione sử dụng cùng câu thần chú mà cô đã dùng cho Draco, loại bỏ tất cả bột mì, "Em khá chắc người phụ nữ muggle đó không có cuộc chiến bột mì hỗn độn với bạn trai của mình. Tin em đi, anh sẽ không muốn dọn dẹp hết chúng đâu. "
Draco nhướng mày và mỉm cười, "Vậy, bây giờ anh là bạn trai của em ?"
"Trừ khi anh nghĩ ra được cách gọi khác," Hermione trả lời, cô buộc miệng nói ra suy nghĩ của mình.
Nụ cười vẫn nở trên khuôn mặt Draco. Hermione vừa mở ra cánh cổng cho trí tưởng tượng của anh, "Ồ, anh có thể nghĩ ra nhiều lắm, nh-"
Hermione chặn anh lại, "Quên nó đi, em không muốn biết."
Khi bánh pizza đã được làm xong, Hermione và Draco ngồi ở quầy bếp và ăn nó.
"Nó thực sự khá ngon." Hermione nhận xét giữa những lần cắn.
Draco nhìn lên từ bữa tối của mình, với một nụ cười chân thật trên khuôn mặt, "Anh đã có vài sự giúp đỡ."
Khi họ ăn tối xong, Draco vào phòng khách và bắt đầu xem qua các kênh. Một lúc sau Hermione bước vào và ngồi cạnh anh.
"Đó là một bộ phim hay," Hermione nhận xét khi Draco đang lướt qua các kênh.
"Nó nói về cái gì?"
Hermione trả lời: " Đó là về một cô công chúa đến Rome để rời khỏi nơi cô ấy đang sống. Cô ấy tự mình đi vòng quanh Rome và bị một phóng viên tìm thấy. Hai người họ ... Khoan đã, em đang làm gì thế này? Em sẽ không tiết lộ cho anh hết đâu. "
"Hermione, nó nghe như phim dành cho con gái vậy." Draco nói.
"Nó thực sự rất hay," Hermione nhìn anh, "Anh nên cho nó một cơ hội. Roman Holliday là một trong những bộ phim yêu thích của em."
Draco không thể nói không với cô, "Được rồi ... Không có nhiều người anh làm vậy đâu."
Cả hai đều hướng sự chú ý vào ti vi. Khoảng 30 phút sau khi bộ phim bắt đầu, Hermione đến gần Draco hơn, anh tình cờ quàng tay qua người cô và kéo cô lại gần mình. Hermione gục đầu vào ngực anh và dán mắt vào chiếc tivi trước mặt. Khi cô nghĩ Draco không nhìn, cô ngước lên nhìn anh và không thể không cảm thấy hoàn hảo. Mọi thứ trong cuộc sống của cô dường như đang rơi vào đúng vị trí.
Phim được khoảng nửa chặng đường thì cả hai đã lăn ra ngủ và quấn lấy nhau. Đó là một giấc ngủ yên bình, những cơn ác mộng trong quá khứ không còn ám ảnh họ nữa. Họ giống như những người tìm thấy nhau.
Đúng 9 giờ 30, Blaise và Pansy trở về. Blaise là người đầu tiên chú ý đến cặp đôi đang ngủ trên ghế sofa.
"Aw ... nhìn họ âu yếm chưa kìa," Blaise nói khi đi ngang qua căn phòng, "Anh muốn đánh thức họ dậy."
Pansy thì thào mắng cậu, "Anh dám không."
"Nhưng điều đó thật hấp dẫn," Blaise biện hộ.
Pansy giao tiếp bằng mắt với Blaise từ bên kia căn phòng, "Blaise ..."
"Tốt thôi," cậu thất bại ê chề, và biến mất vào căn phòng mà cậu ở chung với Pansy.
Pansy luôn là một người tốt, cô tìm một tấm chăn và đắp nó lên người Draco và Hermione. Sau đó cô rời khỏi phòng và để họ được ngủ yên.
* * * * *
Sáng sớm hôm sau, Hermione thức dậy và ngửi thấy mùi nước hoa của nam. Đôi mắt cô mở to, cô nhận ra mình vẫn đang nằm trên ghế sofa của Draco, rúc vào ngay bên cạnh anh. Cánh tay của anh buông thõng quanh cô. Ai đó đã đắp chăn cho hai người, Hermione đoán có lẽ là Blaise hoặc Pansy. Nhiều khả năng là Pansy hơn.
Cô lặng lẽ lật chăn ra, đứng dậy và rời khỏi căn hộ của Draco. Cô không thể đi làm muộn được. Hermione nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng, cô cố gắng hết sức để không đánh thức Luna, vì biết rằng hôm nay cô có ngày nghỉ.
Cô đến Trụ sở Thần sáng ngay khi chuẩn bị xong. Trên đường đến văn phòng, cô tình cờ gặp Harry.
"Này, Mione," Harry vẫy tay chào cô. Với một số giấy tờ trong tay cậu.
"Này, cậu có gì ở đó vậy? Hermione hỏi, đề cập đến đống giấy tờ.
Harry giơ nó lên, "Đó là về phiên tòa sẽ được tổ chức vào cuối ngày hôm nay."
"Ồ," Hermione chuyển trọng lượng của mình từ chân trái sang chân phải.
"Bồ và Malfoy thế nào rồi?" Harry hỏi, cậu thực sự tò mò.
Hermione đỏ mặt khi nhắc đến tên của anh, "Tốt." mắt cô nhìn xuống xung quanh chân mình, "Ginny thế nào? Gần đây mình không nghe tin gì từ em ấy."
"Em ấy vẫn ổn." Harry trả lời, "Em ấy nói sẽ ghé qua sau buổi tập quidditch hôm nay." Ginny là truy thủ của đội Holyhead Harpies.
Hermione và Harry kết thúc cuộc trò chuyện của họ sau vài phút. Trở lại văn phòng của mình, cô nộp một số giấy tờ về vụ án mà cô đang làm. Hermione yêu công việc của mình, nhưng đôi khi cô muốn làm thứ gì khác. Cô cảm thấy mình có thể làm được nhiều hơn thế trên thế giới này. Ngồi sau bàn làm việc và nộp hồ sơ giấy tờ không phải là sở trường của cô. Cô thà ra ngoài làm gì đó hiệu quả.
Ginny đến thăm cô ngay trước giờ nghỉ trưa, "Chào, Hermione," cô bước vào và ngồi xuống đối diện với Hermione
"Chào," Hermione nói, cô quay lưng lại với Ginny để làm một số công việc giấy tờ trong tủ tài liệu phía sau bàn làm việc. Khi hoàn thành xong, cô quay lại đối mặt với bạn của mình.
"Bận à?" Ginny hỏi một cách thản nhiên.
"Không hẳn," Hermione trả lời.
"Draco thế nào rồi ? Hai người vẫn tốt chứ?"
Mọi người đều hỏi Hermione về Draco. Họ chỉ không thể tin rằng hai người đang ở bên nhau. Đến Hermione cũng khó tin. Mười ngày, Hermione nghĩ, bọn chị đã hẹn hò được mười ngày rồi, "Bọn chị rất tốt ... Tối qua bọn chị đã làm một chiếc bánh pizza và xem một bộ phim cùng nhau. Chị vô tình ngủ quên ở chỗ cậu ấy. Thật ngạc nhiên là chị đã làm vậy. "
Ginny bật dậy trên ghế của mình, "Chị đã ngủ ở chỗ anh ta? Hai người ... hai người có ..."
"Em dám nói hết câu đó sao, Ginny Potter." Hermione cắt ngang một cách gay gắt. "Và không, bọn chị không làm gì như em nghĩ." Mặt cô đỏ bừng khi nghĩ đến điều Ginny đã ám chỉ.
Ginny chống tay lên không trung một cách phòng thủ, "Được rồi, được rồi. Không có lý do gì để thù địch. Bây giờ quay lại phần quan trọng. Chị đã qua đêm ở chỗ của anh ta, làm sao chuyện đó lại xảy ra?"
Hermione hít vào một hơi thật sâu, "Bọn chị xem phim rồi ngủ thiếp đi ... thế là xong."
Ginny chống cằm lên tay cô, "Chị có âu yếm không?"
"Ginny."
"Có hay là không?" Ginny hỏi, cô thích quấy rầy Hermione thế này.
Hermione hơi đỏ mặt, "Ừ, chị đoán là vậy."
Ginny ngả lưng vào ghế và mỉm cười, "Ôi, Hermione, em rất mừng cho chị."
Một lúc sau Harry xuất hiện trước cửa phòng làm việc của Hermione với vẻ mặt đau khổ, "Lại có một cuộc tấn công nữa. Lần này chúng tấn công St. Mungo, san phẳng cả tầng ..."
Harry tiếp tục nói, nhưng Hermione thì không. Điều duy nhất Hermione có thể tập trung là Draco. Anh có thể bị thương hoặc tệ hơn là chết. Cô gạt những suy nghĩ tồi tệ đó ra khỏi đầu và cầm đũa phép rời khỏi bàn làm việc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro