Cuộc hội ngộ
Hermione đang đứng trước một nhà hàng muggle đợi Ron yêu dấu của cô xuất hiện.Cô nhìn vào chiếc đồng hồ mà bố mẹ cô đã tặng vào sinh nhật lần thứ 21.Bây giờ là 11 giờ 17 phút trong khi Ron đáng lẽ phải gặp cô từ lúc 11 giờ.Thời gian càng trôi qua Hermione càng trở nên cáu kỉnh.
Tất cả những gì Ron làm mỗi ngày chỉ có ngủ, say rồi lại lặp lại như thế.17 phút trôi qua, Ron loạng choạng bước vào nhà hàng,anh ta hét lên, "Có ai ở đây biết tôi có thể tìm Hermione Granger ở đâu không?"
Được rồi,Ron hoàn toàn đã say.Đây cũng không phải là lần đầu tiên-Hermione nghĩ.Ron bắt đầu có một thói quen xấu là uống rượu.
Đầu đỏ say khướt ngồi xuống trước mặt Hermione và đập đầu vào bàn gỗ.Một tiếng uỵch. "Anh đau đầu kinh khủng," Ron thốt lên.
"Có lẽ anh nên cố không đập đầu vào bàn. Việc đó có thể giúp ích ... và một cốc nước." Hermione nói, thực tế là như vậy.
"Ý kiến hay đó" Ron nói khi ngồi dậy một chút, "Đêm qua là đêm tuyệt nhất trong đời anh."
"Anh chắc chắn còn không nhớ một nửa của nó," Hermione thì thầm với chính mình.
"Ồ, anh nhớ mà," Ron dừng lại một lúc để suy nghĩ. "Phần lớn."
Trong khoảnh khắc đó, Hermione nhận ra có cái gì đó ở bên trong cổ áo sơ mi của anh."Ron cái gì trên áo sơ mi của anh vậy?"
Ron cố gắng tránh ra, nhưng Hermione đã nhanh chóng tiến lại gần và nhận ra có một vết son đỏ ở bên trong.Một màu đỏ mà cô biết chắn chắn nó không thuộc về mình.
"Ron!" cô hét lên,đầu bốc khói vì tức giận.
Ron bắt đầu lắp bắp, "Anh..anh"
"Đủ rồi!" cô nghiến răng nói. "Tôi đã chịu đựng quá lâu rồi! Tôi xứng đáng được tốt hơn thế này!" Hermione nói câu cuối rồi đứng dậy lấy ví của mình.
Ron nắm lấy tay cô, cô nhanh chóng giật lại nó và cho vào túi áo khoác.
"Hermione chờ đã-"
Hermione bắt đầu bỏ đi, nhưng có cái gì đó bên trong cô khiến cô muốn quay lại và nói với anh ta. Vì vậy, cô đã quyết định làm điều đó, "Ronald Billius Weasley, tôi mệt mỏi với việc anh say xỉn mỗi đêm và bây giờ ... Tôi chỉ không thể tin rằng anh ... anh đã lừa dối tôi ... và tôi biết việc này không...không phải là lần đầu tiên ... Tôi không bao giờ muốn gặp lại anh nữa. "
Cô gái tóc nâu xông ra khỏi quán cà phê,nước mắt bắt đầu chảy dài trên khuôn mặt. Và chỉ để làm vấn đề này tồi tệ hơn, thì trời bắt đầu đổ mưa, sau một vài giây trận mưa như trút nước, Hermione đã hoàn toàn bị ướt sũng. Cô nhìn sang bên kia đường và thấy một cửa hàng. Cô nghĩ mình có thể chờ cho cơn bão qua đi bên trong đó.Cô lao qua đường nhưng chưa kịp sang bên kia thì cô nghe thấy một tiếng còi xe rồi tất cả mọi thứ trở thành một màu đen kịt.
* * * * *
Một vị lương y cao to đẹp trai đang đấm vào máy bán hàng tự động bên ngoài St. Mungo. Thứ anh ta muốn chỉ là một thanh snicker nhưng nó chả chịu thoát ra từ cỗ máy muggle. Anh ta bắt đầu đá cái máy và lẩm bẩm gì đó về mấy thứ máy móc của muggle.Những người đi đường nhìn chằm chằm vào anh nhưng anh không hề quan tâm. Cuối cùng quá mệt mỏi vì chờ đợi anh đã đập vỡ kính và chộp lấy thanh snickers.Anh mở nó và cắn một miếng. Draco bước về phía một cửa hàng có vẻ như bị bỏ hoang, nhìn xung quanh xem có ai theo dõi mình không, rồi sau đó lẩm bẩm với con rối trên cửa sổ để nó yên lặng cho anh bước vào.Con rối gật đầu và Draco biến mất qua tấm kính,vào bệnh viện.
"Chào buổi sáng Bác sĩ Malfoy" Một trong những y tá trẻ nói khi Draco bước vào trong.
Chào buổi sáng "Anh đáp, nhẹ nhàng bước đi bên cạnh cô.
Một lúc sau anh nhìn thấy ba y tá đẩy một người đi xuống hành lang. Anh thoáng thấy bệnh nhân và bất giác rùng mình. Dù đó là ai thì người đó chắc chắn cũng không ổn.
"Bác sĩ Malfoy, chúng tôi cần anh phẫu thuật ngay bây giờ! Cô ấy bị một chiếc xe muggle đâm vào!"Một trong những y tá hét lên khi đang đẩy cái cáng.
Draco nhanh chóng chạy xuống khu phẫu thuật. Khi anh bước vào đó, mắt anh mở to khi nhìn thấy người trước mặt.
"Granger." Anh thì thầm, nhíu mày nhìn xuống cô. Anh đã không gặp cô kể từ những ngày ở Hogwarts.
"Tôi biết đó là Hermione Granger, nó nằm trên tờ giấy tôi đưa cho anh," cô y tá quát, "Bây giờ bắt đầu đi. Cô ấy đang trong tình trạng không tốt."
Tốt thôi," Draco quát, kiểm tra thiệt hại, "Xuống khỏi lưng tôi đi. Cô đang làm tôi căng thẳng hơn đó.
* * * * *
Hermione mở to mắt nhìn quanh phòng bệnh.Một y tá ngồi trên chiếc ghế cạnh giường của cô, đang đọc tờ Nhật báo tiên tri.Và trên trang đầu của nó là dòng chữ :
Ron Weasley bị phát hiện hôn một cô gái bí ẩn.Liệu cô Granger sẽ phản ứng như thế nào đây?
Wow, Hermione nghĩ, tin tức lan truyền đi nhanh thật. Họ không có gì tốt hơn để nói sao? Hermione xem kỹ bài báo,Ồ, tất nhiên rồi,nó là của Rita Skeeter.
"Ôi thật tốt là cô đã tỉnh lại." Cô y tá nói rồi đóng lại tờ báo."Tôi sẽ đi gọi bác sĩ."
Khi y tá rời đi, Hermione đau đớn đứng dậy trên giường. Xương sườn của cô hơi đau vì vụ tai nạn, rõ ràng là họ đã hàn phần xương gãy của cô một cách dễ dàng, nhưng chúng vẫn còn rất đau. Cô gái tóc nâu cảm thấy thật kinh khủng, cô chia tay bạn trai và bị một chiếc xe đâm vào cùng một ngày.Vũ trụ dường như chán ghét cô vậy.
Cánh cửa bật mở và Hermione ngồi dậy trên giường.Cô sững sờ khi nhìn thấy Draco Malfoy, "Sao cậu lại ở đây, Malfoy?"Cô hỏi.
"Thực ra là bác sĩ Malfoy." Draco nói khi lướt qua bìa kẹp hồ sơ của mình.
"Ôi Merlin.Hôm nay không thể tồi tệ hơn được nữa."
Draco hơi khó chịu với lời nhận xét của cô nhưng anh phớt lờ đi nó."Nằm xuống đi, tôi phải làm một số thủ tục thường lệ.Cô bị gãy hai xương sườn, gãy cả hai chân và mất rất nhiều máu. May mắn là cô đã được đưa đến đây chứ không phải bệnh viện muggle.Tôi đã sửa tất cả những thứ đó với bùa hàn xương trong khu phẫu thuật, nhưng chắc chắn là cô sẽ còn hơi đau.
Draco bước đến gần cô và nói, "Tôi sẽ tạo lực lên xương sườn của cô, nếu nó đau hãy nói cho tôi biết."
"Chờ đã.Cậu định chạm vào tôi sao?" Hermione nói, ý nghĩ về việc Draco chạm vào cô khiến cô gần như muốn nôn.
"Tôi là bác sĩ,Granger,không phải biến thái." Draco nói một cách nghiêm túc
"Tốt thôi. Làm cho xong đi." Hermione đáp, nhắm chặt mắt lại, như thể cô đang đợi mình bị đâm.
"Ôi vì lợi ích của Merlin, Granger, hãy mở mắt ra, tôi sẽ không làm tổn thương cô." Draco đảo mắt nói. Khi cô mở mắt ra, anh đang ấn nhẹ vào phần xương sườn
"Bloody hell, Malfoy,cậu đang muốn giết tôi sao?" Hermione hỏi,cô lập tức ngồi bật dậy.
Draco ghi lại vài ghi chú trên bìa kẹp hồ sơ của mình,"Là bác sĩ Malfoy."
Hermione đưa cho anh ta một cái nhìn mà chỉ có thể giải thích nó là cái nhìn tôi-không-muốn-nghe-nên-tốt-nhất-là -im-đi."Tôi có thể gọi cậu bằng bất kì cái gì tôi muốn, chồn ạ." Hermione lẩm bẩm.
Draco nhìn lên từ bìa kẹp hồ sơ của mình, anh giả vờ như không nghe thấy, "Gì thế ?" Anh ngây thơ hỏi.
Hermione trừng mắt nhìn anh rồi ra hiệu, "Tôi bảo cậu mau nhanh lên."
"Bây giờ tôi phải đảm bảo chân của cô đang hoạt động tốt." Draco nói. Anh nâng một trong những bắp chân của Hermiome lên và bắt cô gập đầu gối lại.
"Chà, chuyện này chả có gì là khó xử." Hermione nói bằng một giọng mỉa mai,trên người cô là áo choàng của bệnh viện.
"Tôi chỉ đang làm việc của mình thôi." Draco trả lời.
Một khoảng lặng ngắn diễn ra và sau đó Hermione đánh tiếng hỏi, "Điều gì khiến cậu muốn trở thành bác sĩ? Cậu không có vẻ gì như là một bác sĩ cả."
"Tôi thích giúp đỡ mọi người." Draco trả lời.
"Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ thấy được ngày mà Malfoy trở nên mềm yếu." Hermione nói.
"Haha." Anh cười một cách khô khan rồi cau mày nhìn cô, "Tôi không mềm yếu."Draco tuyên bố.
Cánh cửa mở ra và một y tá đứng ở đó. "Có người muốn gặp cô Granger. Tôi có thể cho họ vào không?"
"Được" Draco nói rồi đứng dậy.
Một lúc sau Harry và Ginny Potter bước vào phòng.
Harry đột ngột dừng lại trước cửa, "Malfoy, cậu làm cái quái gì ở đây vậy?" Tóc của Harry hơi rối hơn bình thường, trên người cậu vẫn đang mặc bộ đồng phục của Thần sáng.
"Tôi là bác sĩ của cô ấy, Potter." Draco nói rồi ngồi xuống trở lại, anh nghĩ rằng mình sẽ ở đây thêm một lúc nữa.
"Cậu là bác sĩ ?!" Harry ngạc nhiên hét lên."Người để cậu làm bác sĩ chắc chắn đầu óc của họ cũng có vấn đề ít nhiều hơn Hermione đấy ?!"
"Ôi, Potter, bình tĩnh đi!" Draco nói.
Đột nhiên, cánh cửa lại bật mở và lần này là Luna Lovegood bước vào. "Xin lỗi vì em không thể đến đây sớm hơn,công việc có chút bận rộn" Luna nhìn sang Malfoy và cô cất lời chào hỏi "Chào, Draco."
"Bác sĩ Malfoy." Draco sửa lại.
"Anh là một lương y sao?" Luna bối rối hỏi.
Harry cười toe toét với Luna, "Anh hiểu ý của em,có đúng không?"
"Các cậu, tớ cũng đang ở đây." Hermione kêu lên.
Mọi người ngay lập tức tập trung xung quanh cô.
"Mình xin lỗi 'Mione. Chỉ là mình không nghĩ sẽ gặp cậu ta ở đây." Harry nói với vẻ hối lỗi, cậu cau có với Malfoy.
"Gee, Potter, xin lỗi vì đã chọn nó là sự nghiệp của tôi. Tôi biết tôi nên hỏi cậu trước." Draco lẩm bẩm một cách mỉa mai.
"Chị cảm thấy thế nào rồi?" Luna hỏi.
"Tốt hơn nhiều rồi." Hermione đáp lại.
"Cảm ơn bác sĩ tuyệt vời của cô ấy ấy." Draco nói một cách tự hào. Mọi người đều phớt lờ anh ta.
Ginny nhìn Hermione,cô cảm thấy thương cảm sâu sắc cho người bạn của mình. "Hermione, em rất tiếc về Ron. Chị xứng đáng hơn anh ấy rất nhiều.Em mà nhúng tay vào, anh ấy nhất định sẽ hối hận khi chia tay với chị."
Hermione nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu. Cuộc sống của cô đã bị đảo lộn, Ron lừa dối cô, cô chia tay với anh sau đó cô bị đụng xe, và trên hết, Malfoy lại chính là bác sĩ của cô. "Thực ra là chị đã chia tay với cậu ấy. Cậu ấy đã lừa dối chị..."
Ginny có vẻ ngạc nhiên "Ôi Hermione, em rất xin lỗi. Em không thể tin được là anh ấy lại làm như vậy."
"Bọn mình ở đây vì cậu 'Mione." Harry nói. Anh không thể tin rằng Ron sẽ lừa dối cô. Bộ ba vàng sẽ không bao giờ giống lại như trước nữa.
"Tôi nghĩ mình nên đi, còn ai có câu hỏi nào không?" Draco đứng dậy hỏi. Ở đây bắt đầu không còn thoải mái nữa.
"Chị ấy sẽ ổn chứ? Có thiệt hại gì nghiêm trọng không?" Luna hỏi.
"Cô ấy sẽ ổn thôi, vài ngày nữa cô ấy sẽ trở lại bình thường." Draco trả lời.
Harry bước tới chỗ kẻ thù của mình và chìa tay ra, "Ờ, Cảm ơn cậu đã chăm sóc Hermione, Malfoy."
Mọi người trong phòng đều rất ngạc nhiên trước cử chỉ của Harry. Ginny còn nghĩ rằng Harry bị ốm. "Không sao," Draco Malfoy nói trong khi anh bắt tay với Harry Potter.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro