Hypnos
Hermione liếc nhìn Draco trong hồi hộp, mặt khác Draco cùng tất cả niềm kiêu hãnh Slytherin của anh nhếch mép nhìn cô. Cô có thể cảm thấy sức nóng trên má đang tăng dần nhưng cô sẽ bị nguyền rủa nếu Giáo sư McGonagall thấy cô ngất xỉu trước Draco Malfoy.
"Em ổn chứ, Granger? Trông em hơi đỏ." Giáo sư McGonagall lo lắng hỏi.
"Em không sao," vệt đỏ trên mặt biến mất khi cô bình tĩnh lại, cô nhận ra tất cả những người trên giường bệnh đều bất tỉnh, "Chuyện gì đã xảy ra vậy, Giáo sư?"
"Có vẻ kẻ tấn công đã vào nhà bếp và đầu độc đồ uống được phục vụ vào bữa trưa. Các học sinh trong phòng này là những người duy nhất bị ảnh hưởng vì các em ấy là những người đầu tiên ăn trưa. Chúng ta đã ngăn cho các học sinh khác không vào Đại sảnh sau khi các học sinh bị ảnh hưởng bắt đầu ngã xuống đất bất tỉnh. Ta không biết kẻ tấn công là ai, nhưng dù là ai thì phải biết rất rõ đường đi xung quanh Hogwarts. Hầu hết học sinh đều không biết nhà bếp ở đâu chỉ có giáo sư và gia tinh là 25 người. "
Amycus Carrow, điều này hoàn toàn hợp lý, Hermione nghĩ. Hắn là một giáo sư," Cô có phiền không nếu em xuống bếp và kiểm tra xung quanh? "
" Không hề. "
Trong nhà bếp, tất cả các gia tinh đều ngồi dựa vào tường một cách vô định,thậm chí có người còn tự đập đầu vào nồi và chảo. Họ cảm thấy xấu hổ vì đã không hoàn thành tốt công việc của mình. Hermione đau lòng khi chứng kiến các gia tinh đối xử với mình như vậy.
"Họ đã tự trừng phạt mình suốt buổi chiều." Giáo sư McGonagall thông báo, "Ta nói với họ rằng ta không trách những việc đã xảy ra, nhưng họ vẫn tiếp tục làm theo cách của mình."
"Cô có hỏi bất kỳ ai trong số họ nhìn thấy gì không?" Hermione hỏi, đây là cơ hội của cô, và bây giờ cô có thể chứng minh rằng người đứng đằng sau tất cả việc này là Amycus.
"Ta đã hỏi một vài người và tất cả đều nói rằng họ nhìn thấy một bóng người cao lớn mặc áo choàng bước vào, sau đó thì tất cả đều bất tỉnh. Ai làm việc này phải là một phù thủy hoặc một pháp sư vô cùng mạnh mẽ, không phải ai cũng có thể hạ gục cả trăm gia tinh chỉ bằng một cái vẫy đũa phép. "
"Cô có nghĩ có thể là một giáo sư hay một cựu giáo sư không? Cô đã nói trước đó chỉ có nhân viên và gia tinh mới biết cách vào đây." Hermione đang dần tìm cách thu hẹp phạm vi điều tra về phía Amycus Carrow.
"Có thể. Chúng ta đã có một số kẻ khả nghi dạy học ở đây trong chiến tranh." Vị hiệu trưởng suy xét.
"Alecto Carrow đã được đưa đến Bộ hôm qua, một số nhà nghiên cứu thú kỳ diệu đã tìm thấy bà ta khi họ đưa một con pixie bị thương trở về môi trường sống của nó."
"Nó khá chi tiết đấy,Granger." Giáo sư McGonagall chú ý.
"Cô hiểu em mà, Giáo sư, em luôn luôn làm nghiên cứu của mình và đọc tờ nhật báo Tiên tri mỗi ngày." Hermione phản bác, không bỏ lỡ một nhịp nào.
"Hmm ... để xem nào," Hermione bước ra, khảo sát khu vực xung quanh bàn mỗi nhà. Có vẻ không có gì bất thường, cho đến khi Hermione tình cờ phát hiện một giọt chất lỏng màu tím, "Em nghĩ em đã tìm thấy thứ gì đó."
McGonagall nhìn xuống thứ chất lỏng trên sàn, "Em có nghĩ đó là chất độc đã được sử dụng không?"
"Chỉ có một cách để tìm ra," Hermione lẩm bẩm, cô biến ra một cái lọ từ không khí và dùng đũa phép của mình điều khiển thứ chất đó vào, "Em sẽ làm vài bài kiểm tra."
"Ta mừng vì em tìm thấy thứ gì đó có thể liên kết chúng ta với kẻ tấn công," Giáo sư McGonagall nhìn lên từ cái lọ, "Giờ chúng ta nên trở lại bệnh thất xem bà Pomfrey và em Malfoy có tiến triển gì không."
Giáo sư McGonagall và Hermione di chuyển đến bệnh thất như thể họ không còn thời gian. Mọi ngóc ngách của lâu đài giống hệt như cách Hermione nhớ về nó. Khi đến bệnh thất, họ thấy Draco và bà Pomfrey đang làm việc chăm chỉ.
Hai lương y dừng lại việc đang làm khi họ nhìn thấy Hermione và Giáo sư McGonagall bước vào.
"Em có tìm thấy gì không?" Bà Pomfrey hỏi.
Hermione lôi lọ thuốc ra khỏi túi áo choàng, "Em tìm thấy cái này ở một trong những chiếc bàn nhà. Em chắc chắn đó là chất độc mà kẻ tấn công đã sử dụng."
"Em biết nó là loại độc gì không?" Bà Pomfrey tiếp tục hỏi
Hermione nghiên cứu nó một lúc, "Vẫn chưa ạ. Em sẽ làm một số thử nghiệm lên nó và xem liệu em có thể tìm ra nó hay không."
Draco bước tới, "Để tôi xem thử." Hermione đưa chiếc lọ ra và anh cầm lấy nó, những ngón tay của anh sượt qua tay cô khi anh với lấy. Nó gửi một luồng điện qua đầu ngón tay của Hermione, "Tôi có thể tiến hành một số xét nghiệm với nó ở St. Mungo. Sẽ không mất nhiều thời gian để có kết quả."
"Chúng ta cần những học sinh này tỉnh lại càng sớm càng tốt, năm học sắp kết thúc, và các em ấy còn kỳ thi cuối kỳ sắp tới." Giáo sư McGonagall tuyên bố.
"Em hiểu, em sẽ lấy kết quả xét nghiệm trong thời gian sớm nhất." Draco nói.
"Giáo sư, em có thể tự lo được." Hermione ngắt lời, cô không thích người khác tiếp quản công việc của mình.
"Em Granger...Ta có 20 học sinh đang bất tỉnh trên giường trước mặt và 40 phụ huynh giận dữ tin rằng Hogwarts không còn an toàn nữa. Ta cần mọi sự giúp đỡ ngay bây giờ. Ta tin rằng em và Malfoy có thể làm việc cùng nhau và tìm ra thuốc giải cho những học sinh này. "
Hermione gật đầu, hơi sợ hãi bởi vị giáo sư cũ của mình, "Chúng em sẽ bắt tay ngay vào việc đó."
Giáo sư McGonagall khẽ mỉm cười với các học trò cũ của mình, "Ta chắc chắn rằng vị lương y được kính trọng nhất của St.Mungo và phù thủy sáng giá nhất trong độ tuổi của cô ấy sẽ ghép được những mảnh ghép này lại và giải chúng."
* * * * * *
Trời đã về khuya, Hermione và Draco cố gắng tìm xem lọ thuốc này có thể là gì, tưởng chừng nó sẽ kéo dài mãi mãi. Chắc chắn có vài căng thẳng giữa họ, cả hai đều không đề cập đến khoảnh khắc mà họ chia sẻ chỉ cách đó 24 tiếng.
"Tôi đã tìm thấy nó," Draco thốt lên, anh chỉ vào phần mô tả trong một cuốn sách dày cộp cũ kỹ, Hermione bước tới, nhìn qua vai anh, "Nó ở ngay đây. Hypnos là một loại thuốc ngủ được đặt theo tên của vị thần Hy Lạp Hypnos. Chất màu tím có thể đưa bất kì ai vào một giấc ngủ sâu. Nó chứa cây đại hoàng, cánh pixie mài và đôi mắt của cây húng quế nghiền nát. " Draco dừng lại một chút, "Thuốc giải duy nhất là máu từ 10 xác chết."
"Có kế hoạch hiến máu nào không?" Cô hỏi, nửa đùa nửa thật.
"Không hẳn." Anh trả lời.
"Đây là dòng máu tôn kính. không có ý chơi chữ đâu." Hermione nói đùa.
"Hermione, không vui đâu, có 20 đứa trẻ ở Hogwarts và tính mạng của chúng đang bị đe dọa." Draco nói có chút cáu kỉnh.
"Xin lỗi, tôi chỉ muốn làm dịu tâm trạng... Ở đây hơi căng thẳng." Hermione quan sát.
Draco nhất thời không nói gì, anh quay người lại trên chiếc ghế xoay, ngước nhìn Hermione, "Căng thẳng? Làm dịu tâm trạng đi? Sáng sớm hôm nay cô hành động như thể vẫn khinh thường tôi. Cô thật sự không muốn làm việc với tôi sao? Chúng ta dường như đã rất hợp nhau trong vài tuần qua .. Hôm qua ở công viên, nó không có ý nghĩa gì với cô sao? "
Hermione cắn môi dưới, "Draco ... tôi không cố ý làm như vậy. Chỉ là tôi không giỏi trong những tình huống như vậy. Tôi không giỏi nói cho người khác biết cảm giác của tôi về họ, tôi thường có xu hướng đẩy họ ra. Không phải tôi không muốn làm việc với cậu, vài tuần qua với cậu thật sự rất tuyệt ... Tôi chỉ không muốn gần gũi cậu rồi lại đánh mất đi cậu. "
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro