Màu Slytherin

Mỗi khi thang máy đi qua một tầng, nó lại tạo ra một tiếng ding ồn ào. Người đàn ông trong thang máy nghe thấy ba tiếng ding trước khi cậu bước ra khỏi thứ máy muggle kì lạ. 

Hành lang bên phải mở đường cho cậu đến đích. Với mỗi bước đi, cậu đều cảm giác nhịp tim của mình tăng lên. Các bức tường dường như đang ép chặt vào cậu. Cậu dừng lại trước cánh cửa mà cậu nhớ mình đã từng ghé thăm trong giấc mơ xa xôi.

Cậu đưa nắm đấm của mình lên cửa.

Knock

Knock

Knock

Cậu nghe thấy tiếng ai đó di chuyển ở bên trong. Một lúc sau cánh cửa bật mở và Hermione Granger đứng trước mặt cậu. 

"R-Ron, cậu đang làm gì ở đây?" Người phụ nữ trẻ ở bên kia cánh cửa hỏi.

“Anh muốn nói chuyện với em,” Ron trả lời. 

Draco xuất hiện trong căn hộ và để ý thấy Ron đứng ngoài cửa, "Có vấn đề gì không, Weasley?" Trong một vài bước dài, Draco đã đứng ngay bên cạnh Hermione. 

Ron thở dài, bực bội trước sự xuất hiện của Draco, "Không, không hề. Tao chỉ muốn nói chuyện với Hermione một mình." 

Draco vô tư vòng tay ôm eo Hermione, "Mày nói gì với cô ấy, cũng có thể nói với tao." 

Ron nhắm mắt lại và cố kiềm nén cơn tức giận, hắn vòng tay qua eo cô ấy. Rõ ràng là đang cố làm cho mình phát điên. 

Một ý tưởng ập đến Hermione, cô lên tiếng, "Em sẽ quay lại sau, Draco. Bọn em chỉ đi dạo một chút thôi." Cô hôn nhẹ lên má anh. 

Draco cúi đầu nhìn Hermione, "Em chắc chứ? Anh không muốn em ở một mình với nó." 

"Em là một thần sáng, em có thể tự mình xử lý cậu ta." Hermione vui vẻ nói.

Ron cảm thấy bị tổn thương, cậu sẽ không bao giờ làm tổn thương Hermione, "Anh không bao giờ làm hại em." 

Draco nhìn vào mắt phù thủy tóc đỏ, "Ồ, thật sao? Nếu tao nhớ không lầm, lần cuối cùng mày ở đây, mày đã cố ép buộc cô ấy. Chưa kể là mày đã rất say." 

Cậu không thể kiềm chế được cơn thịnh nộ bên trong mình nữa, "Tao đã thay đổi! Tao đã bỏ rượu rồi. Còn mày? Mày đã thay đổi chưa? Hay mày vẫn đang theo đuổi sự nghiệp tử thần thực tử của mày ?! Tao cá là mày thậm chí còn không quan tâm đến Mione. Có thể mày chỉ đang lợi dụng cô ấy! "

Draco đã nghe đủ, nắm đấm của anh chạm vào khuôn mặt đầy tàn nhang của Ron. Ron hơi khựng lại. Draco túm lấy cổ áo cậu, "Mày không biết gì cả, Weasel. Trong khi mày ra ngoài hàng đêm và chơi đùa mọi cô gái ở London, tao đã ở đây với Hermione, tao là bạn của cô ấy không giống nhu mày. Mày có thể là bạn ở Hogwarts, nhưng giờ rõ ràng thì không. Hãy nhìn lại những gì mày đã làm với mối quan hệ của mày và cô ấy ... ồ khoan đã mày không c- "

Ron lao vào Draco, nhưng anh đã nhanh chóng di chuyển. Draco buông áo của Ron. 

"Mày phải nhanh hơn thế nếu muốn bắt được tao, Chồn ạ!" Draco lùi lại một bước sẵn sàng để đấm Ron lần nữa. 

Hermione ngắt lời họ, "Hai người có dừng lại không? Hai người hành động như những đứa trẻ vậy." 

Draco nhìn qua Hermione, cô có vẻ khó chịu trước sự xuất hiện của Ron. Trong khi Draco bị phân tâm, Ron tung thêm một cú đấm khác vào anh. Nắm đấm chạm vào mắt Draco.  

Điều này khiến Hermione vượt khỏi ranh giới, cô bước vào giữa hai người, và chỉa đũa phép về phía Ron, "Ra khỏi đây, Ronald." 

Vẻ mặt Ron chuyển từ tức giận sang đau lòng, "Nhưng ... Hermione, anh muốn gặp em." 

"Tôi không quan tâm," cô chỉ tay vào thang máy, "Bây giờ hãy rời đi trước khi tôi phải sử dụng biện pháp cưỡng chế."

"Hermione, làm ơn." Ron cầu xin

"Đừng bắt tôi phải ếm cậu." Hermione đe dọa. 

Trong thất bại, Ron rời khỏi tòa nhà, để lại Hermione và Draco một mình.

Hermione quay lại và nhìn thấy Draco cùng con mắt đang bầm tím, "Có vẻ nó rất đau." 

"Không tệ đến thế đâu." 

Hermione trở về căn hộ, anh đi theo cô và đóng cửa lại sau lưng. Cô ra hiệu cho anh ngồi xuống ghế sofa bên cạnh mình, để cô có thể nhìn rõ hơn vào mắt anh. Draco đến và ngồi cạnh cô. 

Cô vuốt ve một bên mặt và nhìn vào con mắt bầm tím của anh. Khi cô vẫy đũa phép của mình ngang qua mặt anh, cô đã có thể nhìn thấy đôi mắt xám đầy mê hoặc của anh một lần nữa. 

“Cảm ơn em,” Draco lẩm bẩm.

Trong khi đó ở căn hộ phía đối diện...

Blaise và Pansy đang có một cuộc trò chuyện sôi nổi về chiếc khăn ăn mà họ sẽ dùng trong tiệc cưới. 

"Blaise, anh yêu .." Pansy đặt một tay lên hông, "Chúng ta sẽ không dùng khăn ăn màu xanh lá đậm trong đám cưới của chúng ta. Nó lòe loẹt lắm." 

"Nhưng chúng là màu của Slytherin."  Blaise rên rỉ, và chợt nảy ra ý tưởng, "Chúng ta cũng có thể đặt huy hiệu Slytherin lên chúng!" 

"Chúng ta sẽ không đặt huy hiệu Slytherin trên khăn ăn. Bên cạnh đó khăn ăn màu trắng còn truyền thống hơn nhiều." 

"Hãy nghĩ mà xem, nếu ai đó xì mũi vào nó, nước mũi của họ sẽ hòa lẫn ngay." 

Pansy liếc nhìn vị hôn phu của mình, "Blaise, chúng ta sẽ không nói về chuyện này nữa." 

“Anh có ý này,” Blaise ngắt lời, anh nắm lấy cổ tay Pansy và kéo cô ra khỏi căn hộ của họ. 

"Chúng ta đang đi đâu vậy?"

"Chúng ta sẽ lấy ý kiến ​​của người khác." Blaise nắm lấy tay nắm cửa căn hộ của Hermione và tự mình bước vào trong.

"Anh không thể cứ xông thẳng vào căn hộ của người khác được." Pansy la mắng. 

Blaise phớt lờ cô, đi tới chỗ Hermione và Draco rồi ngồi xuống ngay giữa họ trên chiếc ghế sofa. Đó là một sự gắn kết chặt chẽ. Cậu choàng tay qua vai họ và nói, "Xin chào các bạn." 

Pansy lấy tay che mặt vì xấu hổ. Cô lẩm bẩm một mình, "Ôi Merlin .. và mình sẽ kết hôn với anh chàng này." 

"Tao giúp gì được cho mày?" Draco hỏi khi anh khó chịu tránh khỏi Blaise. 

"Có, thực ra thì mày có thể." Blaise thông báo, cậu cầm cả hai chiếc khăn ăn màu xanh lá và màu trắng trên tay, "Cái nào phù hợp với tiệc cưới của bọn tao hơn?

“Màu xanh lá đậm,” Draco nói mà không bỏ sót một nhịp nào. 

"Đương nhiên là màu trắng," Hermione nghĩ thêm một chút, "Hoặc màu xanh lá nhạt có thể phù hợp với cả hai người." 

Pansy đưa tay ra khỏi mặt, "Hermione, cô là một thiên tài." 

“Họ không gọi cô ấy là phù thủy sáng giá nhất trong lứa tuổi của chúng ta mà không có lý do." Draco nhận xét.

"Tôi có thể sống với màu xanh lá nhạt."  Blaise nói. 

Sau một lúc im lặng, Hermione hỏi, "Hai người đã chọn được ngày chưa?" 

Blaise dịch ra xa hơn trên ghế sofa, "Có, chúng tôi đã làm." 

Pansy nói tiếp, "Chúng tôi đang nghĩ về ngày 5 tháng 6."

Draco chú ý đến, "Cái gì? Đó là sinh nhật của tôi, hai người không thể kết hôn được!" 

"Đó là ngày duy nhất trong sáu tháng tới mà địa điểm chúng tôi muốn có sẵn." Pansy giải thích, "Tôi cũng cảm thấy tệ lắm ... thật sự đó, Draco." 

Draco lẩm bẩm điều gì đó một mình và khoanh tay, "Không sao đâu ... Tôi vẫn sẽ mong đợi một món quà sinh nhật." 

"Mhmmm," Blaise thì thầm, "Tao vẫn cần phải quyết định xem phù rể của mình là ai ."

Draco nhìn Blaise qua khóe mắt, "Không phải rõ ràng rồi sao," khụ, "tao."

Blaise tiếp tục nói, "Tao đang nghĩ đến việc hỏi Theo ... nhưng rồi tao nhớ ra vào năm thứ ba mày đã cứu tao khỏi bị giam cầm với Giáo sư Trelawney. Bà đó hơi lố. Và khi tao không còn chỗ nào khác để đi mày đã để tao ở lại nhà mày, mày cũng không tức giận khi tao nói với Pansy rằng cô ấy có thể chuyển đến ở cùng chúng ta. "Blaise dừng lại một chút, "Vậy làm phù rể của tao nhé, bạn hiền?"

"Không," Draco thẳng thừng đáp.

Blaise nhìn sang anh, bị sốc bởi những gì anh đã nói. 

Draco nhanh chóng nói thêm, "Tao chỉ đùa thôi," sự nhẹ nhõm tràn ngập trên khuôn mặt Blaise, "Tao rất vinh dự." 

"Tốt lắm. Mày làm tao sợ trong một giây đấy." Blaise thừa nhận. 

"Tao chỉ muốn chọc mày thôi. Hơn nữa nhìn thấy vẻ mặt của mày ... đó là món quà vô giá."  Draco chế giễu biểu cảm trên mặt Blaise.

Blaise đảo mắt, "Ồ, im đi ... Tao là người sẽ quyết định mày mặc loại áo choàng nào. Tôi có thể biến mày trông như Weasley lúc Yule ball." 

Draco lầm bầm, "Nếu làm vậy thì mày sẽ chết." 

"Cái gì cơ?"  Blaise rạng rỡ hỏi. 

"Tao nói ổn thôi." 

Blaise cười, "Tao cũng nghĩ như vậy," cậu nhìn sang vợ sắp cưới của mình, "Em ổn chứ, Pansy? Em có vẻ hơi im lặng." 

Pansy mất tập trung và liếc nhìn Blaise, "Em chỉ đang nghĩ ... màu xanh nhạt, có thể là chủ đề chính ... khăn ăn màu xanh lá nhạt, váy phù dâu, khăn trải bàn ... Em phải viết nó ra. " Cô quay người rời đi để về căn hộ của mình. 

"Cô ấy và những ý tưởng của cô ấy," Blaise dừng lại và thở dài hạnh phúc, "hai người sẽ thích chúng."

Hermione nghiêng đầu để nhìn Blaise rõ hơn, "Hai người ở bên nhau thật hoàn hảo ... đáng yêu lắm." 

"Cảm ơn," Cậu chọc vào xương sườn Hermione và Draco bằng khuỷu tay cùng một lúc, "Vậy, đôi chim câu thế nào rồi?" 

"Sẽ tốt hơn, nếu mày không ngồi ngay giữa bọn tao." Draco trả lời thẳng thừng. 

Blaise đứng dậy và tiến về phía cửa, "Ồ, đừng bận tâm đến tôi, tôi phải đi đây. Hai người có thể tiếp tục công việc thám hiểm của mình." Cậu nháy mắt với hai người rồi đột ngột đóng cửa lại.












Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro