St.Mungo

Sáng hôm sau Hermione thức dậy với nụ cười tươi trên môi.Cô không thể ngừng nghĩ về đêm hôm trước.Càng nghĩ,cô càng thấy nhớ đôi môi của anh khi nó được đặt lên môi của cô. 

Cô thậm chí còn tự làm bữa sáng cho mình và Luna. Luna biết có chuyện gì đó đã xảy ra vì Hermione đã làm bữa sáng yêu thích của cô,bánh quế và ngô. 

"Sao tâm trạng chị tốt vậy?" Luna hỏi. 

"Chị không chắc nữa," Hermione nói dối, "Chị chỉ muốn làm bữa sáng cho bạn mình." 

"Chuyện này có liên quan gì đến Ginny và trận chiến hôm trước không ?" Luna hỏi khi vui vẻ bắt đầu bữa sáng của mình.

Làm sao em ấy biết chuyện đó?Em ấy thậm chí còn không ở đây khi nó xảy ra. 

“Pansy đã nói với em,” Luna nói,gần như đọc được suy nghĩ của Hermione.  "Hôm qua em đã ở căn hộ của cô ấy với Theo."

“Ồ,” Hermione ngồi xuống đối diện với Luna cùng chiếc bánh quế của cô, “Để trả lời câu hỏi của em,thì không, không phải vì chị cãi vã với Ginny, mà chị chỉ đang trong tâm trạng rất tốt.”

“Hừm.  .. có gì đó không ổn ở đây. Dù sao em cũng sẽ đặt ngón tay lên trên.Em cá là các nargles đứng sau tất cả chuyện này. " 

Hermione nhấp một ngụm nước và lẩm bẩm, "Chị không nghĩ vậy." 

Knock Knock Knock

Hermione đột ngột đứng dậy khỏi bàn, giật mình vì tiếng ồn.Đó có phải là Mal- Draco không? Cô cố gắng dùng tay chỉnh sửa mái tóc bù xù vào buổi sáng của mình để trông đàng hoàng hơn. Cô mở cửa để lộ Ginny đang đứng đó với vẻ mặt u sầu. 

Hermione đứng đó một lúc, ngạc nhiên và bối rối, "Gin- Ginny em đang làm gì ở đây ?" 

"Em đến để xin lỗi," Ginny chân thành nói, "Hôm qua em đã làm quá .. Em đã không nghe những gì chị nói .. Em xin lỗi Mione."

"Không sao đâu, Gin." Hermione ôm lấy người bạn của mình, "Đáng lẽ chị không nên rời đi mà không hỏi ý kiến ​​em trước." 

Ginny lùi ra xa, hít thở không khí, "Em ngửi thấy mùi bánh quế và ... ngô?" 

Hermione cười, "Ừ, chị đã làm bữa sáng cho Luna và chị." 

"Chào, Ginny," Luna gọi từ bàn bếp. 

Ginny bước qua ngưỡng cửa vào nhà bếp, "Bánh quế và ngô, hả Luna?" 

"Nó thực sự rất tuyệt. Em thích đặt một miếng ngô ở giữa." 

"Sao chị lại nấu ăn vậy Mione?"  Ginny hỏi, "Chị ghét nấu nướng mà." 

"Vì chị đang có tâm trạng tốt, đó là lý do tại sao và điều đó khiến chị thích nấu ăn." Hermione quay gót chân,dọn dẹp bát đĩa bằng đũa phép và ngâm nga một giai điệu với chính mình. 

Ginny nhìn qua Luna, "Chị ấy bị sao vậy?"

Luna nhún vai và tiếp tục ăn sáng. 

"Sao vậy? Một cô gái không thể có tâm trạng tốt sao?" Hermione hỏi, và tiếp tục ngâm nga. 

Ginny nghiên cứu Hermione, rồi đột nhiên nó đến. Khuôn mặt cô sáng lên như một cây thông Noel và Hermione nhận ra điều đó. 

"Em ổn không, Gin?" 

Ginny mỉm cười,cô đã nghiệm ra được gì đó, "Có chuyện gì đó đã xảy ra giữa chị và Malfoy, đúng không?" 

Hermione đột nhiên bắt đầu cư xử như bình thường, "Chị không biết em đang nói về cái gì cả." Cô cảm thấy mặt mình đang chuyển sang màu đỏ. 

Nụ cười trên khuôn mặt Ginny rộng hơn, "Malfoy đã hôn chị phải không?" 

"Tại sao em lại nghĩ như vậy?"  Hermione hỏi. 

"Vì chị đang có tâm trạng cực kỳ tốt và còn đang đỏ mặt nữa." Ginny khoanh tay nói

Hermione thở dài thất bại, "Được rồi, tốt thôi." 

"Em biết mà!"  Ginny thốt lên, "Chị đã nói gì với em? Nó thậm chí còn chưa gần một tháng." Ginny quay sang Luna, "Em nợ chị 10 Galleons, chị đã thắng." 

Luna móc túi quần vừa đưa tiền cho Ginny vừa thở dài. 

"Không thể tin hai người được," Hermione dựa vào bàn bếp, "Hai người đang cá cược lên cuộc sống của tôi." 

"Điều đó không quan trọng," Ginny kéo ra một chiếc ghế ngồi xuống đối diện với Hermione, "Hãy kể em nghe tất cả mọi chuyện. 

“Đó không phải việc của em,” Hermione cáu kỉnh, nhưng cô không thể kìm được nụ cười nhỏ trên khuôn mặt.  "... nhưng phải." 

                           * * * * *
Đó là một ngày chậm chạp ở St.Mungo, không có nhiều người đến. Draco chỉ gặp vài bệnh nhân và gần như đã đến giờ nghỉ trưa của anh. Hiện tại anh đang nhìn một cậu bé đầu quăn tên là Matt O'Connor. 

"Nó có đau không?" Phù thủy 5 tuổi hỏi. Chị gái của cậu bé tìm thấy đũa phép của cha mình, và đã cố lấy xương tay của cậu ra. 

"Chỉ một chút thôi." Draco nói. "Nhóc có thể vượt qua nó. Nhóc có vẻ là một thanh niên mạnh mẽ." 

Vị lương y tóc vàng đưa cho cậu bé một cốc Skele-grow, "Bây giờ hãy uống cái này, nó sẽ làm cánh tay của nhóc mọc lại." 

Cậu bé ngửi thử, "Yuck! Mùi kinh quá!" 

"Cứ uống đi. Có thể sẽ thấy hơi đau một chút nhưng cuối cùng sẽ ổn thôi. Nếu cơn đau trở nên tệ hơn, hãy gọi y tá tìm anh.Đừng lo lắng, nhóc được chăm sóc tận tình. "

Đứa nhỏ ngước mắt lo lắng nhìn Draco, "Hứa chứ?" 

"Anh hứa." Draco nói với một nụ cười nhẹ nhàng. 

"Móc ngoéo?" 

Draco khóa ngón út của mình bằng ngón tay không xương của cậu bé, "Lời hứa của ngón út." 

Cậu bé tóc nâu cúi đầu, uống Skele - grow từ chiếc ống hút nhỏ uốn cong trước mặt Draco, "Ew! Mùi vị thật khó chịu."

"Anh biết mùi vị nó không ngon, nhưng nó đáng để lấy lại xương của nhóc. Nhóc có tưởng tượng được không bao giờ cưỡi được chổi nữa không." Draco nói. 

Cuối ngày hôm đó, khi đến giờ nghỉ trưa, anh xuống nhà ăn của bệnh viện và ăn trưa một mình như thường lệ. Đó là cho đến khi Blaise đến.

"Mày làm gì ở đây vậy, bạn hiền?" Draco hỏi khi ngẩng lên từ chiếc bánh sandwich gà tây của mình để liếc đứa bạn cùng phòng.

"Một trong những anh em họ của tao gặp tai nạn đánh nhau và đã đến đây. Tao nghĩ nên ghé qua xem mày đang làm gì." Anh kéo một chiếc ghế đối diện Draco rồi ngồi xuống. 

"Ồ. Mày đang nói đứa em họ nào, người tinh thần không ổn định hay người xấu xí?" Draco thản nhiên hỏi. 

"Người tâm thần." Blaise lấy trộm một miếng chip của Draco. 

"Này! Tao đã định ăn cái đó."  Draco nói. 

"Bây giờ thì không còn nữa,” Blaise ho vào nó rồi ăn tiếp. 

Draco lắc đầu với người bạn thân nhất của mình, "Pansy,đâu rồi? Đi làm à?" 

"Ừ nhưng hôm nay cô ấy sẽ về sớm. Cô ấy nói sẽ đi ăn trưa với Hermione." 

Draco nhìn lên ngay khi nghe được tên cô, "Hermione? Cái gì? Tại sao cậu ấy lại đi ăn trưa với Hermione?"

"Anh bạn bình tĩnh. Chậm lại một chút. Cô ấy đi ăn trưa với Hermione thì sao?"

"Không có gì sai, tao chỉ ngạc nhiên thôi." 

"Mày thích Gryffindor phải không, Draco?"  Blaise cười toe toét hỏi. 

"Cái gì? Không. Tại sao nhân danh Merlin, mày lại hỏi như vậy?" 

"Chà, hôm qua tao đã đi dạo một mình ngắm hoàng hôn ở Hyde Park và vô tình nhìn thấy một chuyện đáng ngờ ở băng ghế công viên." Blaise nói bằng giọng hát. 

Draco bắn dao găm vào Blaise, "Mày theo dõi tao hay là đủ thảm hại để một mình đi dạo quanh công viên?" 

"Cả hai." Blaise khoanh tay, ngả lưng vào ghế của mình , "Nói cho tao biết đi bạn hiền, mày và Hermione-" Blaise tạo trái tim bằng tay của mình. "Không cần phải nói, hai người là 'friend with benefit' như Luna và Theo sao ? " 

Draco đảo mắt,nhìn lên đồng hồ phía trước nhà ăn, "Ồ nếu mày nhìn vào thời gian, thì giờ nghỉ trưa của tao đã kết thúc rồi." Draco đứng dậy bỏ đi,bực mình với những lời bình luận của Blaise.

Một y tá đến gần anh khi anh đang trên đường trở về, "Cậu bé trong phòng 203 muốn gặp anh. Skele-Grow đã bắt đầu và cậu ấy phản ứng không tốt với điều đó." 

Draco nhanh chóng có mặt tại phòng 203. Chỉ những lương y mới được phép xuất hiện bên trong St. Mungo's. 

Cha mẹ cậu bé đã ở trong đó cố gắng giữ cho cậu con trai của họ bình tĩnh, "Nào Matt .. con có thể vượt qua chuyện này, con yêu." 

Mặt Matt sáng lên khi nhìn thấy lương y của mình đứng ở góc phòng "Bác sĩ Malfoy anh đã đến!"

Draco bước tới chỗ Matt với một nụ cười nở trên khuôn mặt anh, "Anh đã nói với nhóc rồi,nếu nhóc cần anh anh sẽ đến ... Có phải đau lắm không? Anh có thể xoa dịu nó bằng một lá bùa nhưng có thể phải mất một phút mới có tác dụng. " 

Matt gật đầu, "Làm ơn, em chỉ muốn cơn đau ngừng lại."

"Nằm yên một lát để anh có thể thực hiện nó." Matt hoàn toàn đứng yên, Draco vẫy đũa phép về cậu, "Nó sẽ mất một phút để có hiệu lực nhưng khi nó xảy ra, em sẽ cảm thấy tốt hơn." 

"C- cảm ơn." 

Draco định nói gì đó nhưng bị một y tá ở cửa cắt ngang, "Bác sĩ Malfoy, tôi có thể gặp anh một lát không. Đây là trường hợp khẩn cấp." 

Cả triệu suy nghĩ hiện lên trong tâm trí anh.Nghe đến đó anh lo lắng nên chỉ nói là có. Anh từ từ bước ra cửa ra hành lang. 

Cô y tá cắn môi như thể sắp báo tin dữ, "Đã có một cuộc tấn công ở Hogwarts. Một vài học sinh bị thương rất nặng. Vết thương của họ vượt quá khả năng chữa lành của bà Pomfrey, Giáo sư McGonagall không dám đưa họ đến đây, bà ấy hỏi liệu St. Mungo's có thể gửi một người lương y đến hay không. "

“Tôi sẽ đi,” Draco nói không chút do dự, Anh quay lại và rời đi.

                          * * * * *
Bệnh thất ở Hogwarts rất nhộn nhịp. Tất cả các giường đều có học sinh bị thương. Bà Pomfrey điên cuồng chạy từ giường này sang giường khác như một người đàn bà điên. Draco thấy tất cả học sinh đều đang ngủ say, có vẻ như họ đều hôn mê. 

"Ồ, lương y Malfoy em đang ở đây!" Bà Pomfrey kêu lên.

"Em đến ngay khi nhận được tin," Draco nói khi anh liếc nhìn một cô gái năm ba bất tỉnh trên giường, "Chuyện gì đã xảy ra vậy?" 

Một lúc sau giáo sư McGonagall bước qua cánh cửa bệnh thất, "Lâu đài đã được dọn sạch ... có vẻ như những kẻ tấn công đã trốn thoát." Bà nhìn vào phòng và thấy một trong những học sinh cũ của mình, "Em Malfoy, rất vui được gặp lại em, tất nhiên tôi ghét là trong hoàn cảnh này." 

"Rất vui được gặp lại Giáo sư." Draco nói, chỉ vào một chiếc giường bị chiếm đóng, "Chuyện gì đã xảy ra? Tất cả họ dường như đang trong tình trạng hôn mê." 

"Chà,em thấy đấy em Malfoy, ai đó từ bên ngoài đã đầu độc-" Giáo sư McGonagall chia sẻ. 

Bà bị cắt ngang khi ai đó bước vào bệnh thất, "Em đã đến nhanh nhất có thể, thưa Giáo sư." 

Draco ngước lên khi nghe thấy giọng nói quen thuộc.Là Hermione Granger. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro