Truy lùng Harry
“Hãy mang ba lô theo các nhóc, chúng ta sẽ đi truy lùng, một cuộc truy lùng Harry, cậu bé sống sót,” Theo hài hước nói khi anh đi lại quanh phòng khách của Hermione. Anh đeo ba lô vào và giữ chặt dây đai như một cậu học sinh.
"Theo, điều đó không vui chút nào đâu," Hermione nói khi cô chạy quanh căn hộ của mình, tìm kiếm những thứ có thể cần thiết trong chuyến hành trình của họ.
Luna vu vơ nhìn quanh căn phòng,cô đưa mắt về phía đồng hồ trong bếp, "Gần nửa đêm rồi đó,Mione. "
Cô gái tóc nâu đẩy nhanh tốc độ hơn, ra sức ném đồ đạc vào chiếc túi xách đính hạt của mình. Đó là chiếc túi mà Hermione hay dùng khi đi săn linh dương cùng với Harry và Ron.
Draco ngồi ở cuối ghế, chân gác lên bàn cà phê. Anh liếc xuống chiếc đồng hồ đắt tiền của mình, "Hai mươi giây nữa là nửa đêm ..." Anh bắt đầu đếm ngược đến nửa đêm để kích thích thần kinh của Hermione và nó thật sự hiệu nghiệm.
Ngay trước khi Draco nói "một" Hermione nắm lấy tay anh, Theo và Luna cùng nắm lấy vai của cô.Cả bốn người họ đến giữa một cánh rừng.Hermione đáp xuống người Draco, anh rên lên một tiếng đau đớn.
“Granger, tôi nghĩ cô đã làm gãy xương của tôi.” Draco trêu chọc khi anh đứng dậy và phủi sạch người.
“Xin lỗi, tôi không quen độn thổ cùng nhiều người như vậy,” Hermione nói khi cô nhìn quanh cánh rừng quen thuộc.
"Chúng ta đang ở đâu?" Theo hỏi.
“Rừng Dean,” Hermione trả lời trước khi cô biến mất trong không khí.
Draco, Theo, và Luna giao tiếp bằng mắt với nhau.
"Có phải cô ấy vừa bỏ lại chúng ta ở đây không?" Theo bực bội hỏi.
"Granger?" Draco gọi, anh đợi một lát nhưng vẫn không có tiếng đáp lại, "Granger!"
Họ nghe thấy một tiếng bị bóp nghẹt, "Chờ một chút." Một lúc sau Hermione xuất hiện ở khoảng đất trống trước mặt họ. Sau lưng cô có một cái lều nhỏ, những người khác trông có vẻ bối rối.
“Tôi phải đi lấy bùa hộ mệnh xuống." Hermione nói trước khi bước lại vào lều.
"Tại sao chúng ta lại ở trong một cái lều giữa rừng cây?" Draco hỏi, anh lướt ngón tay trên mặt bàn đầy bụi.
"Khi Harry, Ron và tôi đi tìm Trường sinh linh giá, chúng tôi đã sử dụng nó. Chúng tôi đã phải bỏ nó lại do những tử thần thực tử tìm thấy chúng tôi. Tôi nghĩ rằng chúng ta có thể sử dụng nó vào lúc này, vì vậy tôi đã quay lại lấy nó." Hermione giải thích.
"Đôi khi tôi tự hỏi làm thế nào cậu ta xoay sở được trong xã hội này." Draco nhận xét, khẽ thở dài.
Hermione cười khúc khích trước trò đùa thô lỗ của anh, "Malfoy, không hay lắm đâu."
Hermione và Luna cố gắng dọn dẹp căn lều một chút. Nó cũng đã ở cùng một chỗ ba năm rồi. Hermione ngạc nhiên rằng những chiếc bùa hộ mệnh vẫn còn tác dụng sau ngần ấy năm.
Sau một lúc, tất cả quyết định qua đêm trong lều, họ muốn bắt đầu tìm kiếm Harry sau khi đã đánh được một giấc. Hermione và Luna khá mệt mỏi, nhưng Draco và Theo thì như thể họ có thể thức được hàng giờ vậy. Luna và Theo ở chung giường, Hermione và Draco cũng vậy. Draco ở giường trên, còn Hermione ở bên dưới.
Draco nghiêng người về phía cuối giường, Hermione có thể nhìn thấy đầu anh lơ lửng sang một bên.
"Vậy Granger, kế hoạch là gì?" Draco hỏi.
"Thật khó để nhìn nhận cậu một cách nghiêm túc, Malfoy, khi cậu treo ngược như vậy,máu của cậu sẽ đổ dồn lên não." Hermione cười khúc khích.
Ở phía bên kia của căn lều, Luna và Theo đang ở trên giường riêng của họ, họ đang trò chuyện qua lại.
"Tại sao anh không thể xuống đó với em Luna? Trên đây thực sự rất cô đơn", Theo năn nỉ.
"Nhưng chiếc giường này quá nhỏ," Luna nói trước khi trùm chăn lên đầu.
"Anh có thể làm nó hoạt động," Theo trả lời, anh gục đầu qua một bên giường.
Sau một vài phút, Luna cuối cùng cũng nhượng bộ để cho bạn trai của mình cùng xuống chiếc giường bên dưới.
“Nhìn hai người âu yếm thật đó." Hermione nhận xét
"Bọn tôi biết cô ghen tị với bọn tôi, Hermione," Theo nói khi anh kéo Luna lại gần hơn.
"Theo, thật không tốt khi anh khoe khoang như vậy," Luna mắng.
Theo hơi nhúc nhích, "Thật khó tin khi anh có được một người như em."
Luna hơi đỏ mặt, Theo luôn biết cách làm cho cô đỏ mặt.
“Đừng lo, Granger, anh sẽ xuống đó và âu yếm em để em không cảm thấy cô đơn,” Draco nói đùa từ phía trên. Anh còn định nhảy xuống, nhưng Hermione đã ngăn Draco lại.
"Tôi ở dưới này một mình rất tốt, cảm ơn cậu.Cậu có thể ở trên đó, Malfoy," Hermione nói.
"Cô chắc chứ?" Draco hỏi, anh cúi đầu qua thành giường tầng, "Thật khó để cưỡng lại sự quyến rũ của tôi."
"Tôi chắc chắn," Hermione vẫy đũa phép và đèn tắt, "Chúc ngủ ngon."
Sau một vài phút hoàn toàn im lặng, ai đó quyết định đánh bom, và nó thật sự rất lớn.
Ôi Merlin, Hermione thầm nghĩ, cái quái quỷ gì đã thả quả bom bốc mùi đó vậy? Nó còn chưa chín muồi. Hermione nhìn lên chiếc giường phía trên cô, "Malfoy. Là cậu làm à?" Cô hỏi trong khi giữ mũi mình lại.
"Không! Tôi biết cách cư xử. Theo, tao biết là mày!" Draco buộc tội. Anh chúi mũi vào chăn và tránh xa mùi hôi thối.
"Tao khá tự hào về điều đó.Nó còn chưa phải là cú tốt nhất của tao", Theo tự hào nói.
Luna ra khỏi giường,chống hai tay lên hông, "Em lên tầng trên đây."
"Luna," Theo chậm rãi nói ra tên của cô để phản đối.
"Theo điều đó thật khó chịu," Luna đáp lại.
"Anh nghĩ nó đến rồi," Theo nói khi anh lười biếng đứng dậy, vòng tay qua người Luna và hôn nhẹ cô, "Bây giờ trông em thật đẹp."
"Tiếp tục đi, Theo.Tầng trên vẫn đang vẫy gọi tên anh."
* * * * *
Harry cố kiềm chế mọi thứ mà cậu có. Cậu đã cố thoát khỏi cái hố địa ngục mà cậu cảm giác như bị mắc kẹt trong đó mãi mãi. Cổ tay của cậu bắt đầu thô ráp vì những thanh kim loại. Alecto Carrow thường xuyên đến, đưa cho Harry một ít bánh mì cũ và Gillywater, nhưng cậu vẫn luôn luôn đói.
Mình phải ra khỏi đây, nhưng bằng cách nào? Harry nghĩ thầm, mình đã thử mọi loại phép thuật mà không cần đến đũa phép để giải thoát bản thân rồi.Harry bực bội tựa đầu vào bức tường đá lạnh lẽo, nếu mình có thể biến ra thần hộ mệnh, mình có thể gửi tin nhắn cho Ginny hoặc Hermione. Nhưng mình chưa bao giờ nghe ai đó có thể biến ra một thần hộ mệnh mà không có đũa phép cả nhưng nó cũng đáng để thử.
Harry tập trung vào phần ký ức hạnh phúc nhất của mình và nhấc tay khỏi sàn, xiềng xích vẫn đeo bám cậu, "Expecto Patronum!" một cái búng bạc từ cuối tay vụt tắt, "Chết tiệt."
Cậu tiếp tục cố gắng hết lần này đến lần khác, điều khiến cậu ngạc nhiên là Alecto không nghe thấy cậu. Harry không muốn gì hơn là được quay lại với Ginny. Ở trong phòng giam lạnh lẽo khiến cậu nhớ đến những điều nhỏ nhặt nhất như tách cà phê ấm buổi sáng và chiếc giường êm ái. Một chiếc giường êm ái nghe có vẻ tốt với cậu,cậu đã bị trật cổ vì ngồi đây quá lâu.
Harry hít một hơi dài.Cậu nghĩ về lúc kết hôn với Ginny, trong lời thề của mình,cậu đã hứa rằng họ sẽ có một cuộc sống lâu dài và khỏe mạnh bên nhau. Và cậu không có ý định phá vỡ lời hứa đó. Cậu đưa tay ra một lần nữa và hét lên, "Expecto Patronum!" Đôi mắt xanh lục của cậu nhìn xuống đầu ngón tay của mình và thấy những sợi lông bạc đang từ đó tuôn ra. Harry hoàn toàn ngạc nhiên rằng cậu có thể làm được điều đó. Trước mắt cậu là một con nai bạc, nó diễu hành xung quanh phòng giam nhỏ, "Mình vẫn còn sống,Mione.Carrows đã bắt mình.Mình đang ở trong một phòng giam nào đó,có những bức tường đá và sàn gỗ. Mình đã thử mọi cách mà mình biết để thoát ra khỏi đây. Mau nhanh lên!" Khi Harry nói xong, con hươu quay lại và phi nước đại ra khỏi phòng.
* * * * *
Một ánh sáng chói mắt đánh thức Hermione, Draco, Luna và Theo sau giấc ngủ ngắn.
"Tắt cái đèn chết tiệt đó đi, Granger, bây giờ không phải lúc để đọc cuốn Lịch sử phép thuật đâu." Draco lẩm bẩm sau khi chúi đầu lại vào chăn.
"Tôi thậm chí còn không bật một cái. Luna đã làm-" Trái tim Hermione loạn nhịp khi cô nhìn thấy thần hộ mệnh của Harry trước mặt mình.
Con nai quen thuộc ngồi trên mặt đất và truyền lại thông điệp mà Harry đã gửi, "Mình vẫn còn sống,Mione.Carrows đã bắt mình.Mình đang ở trong một phòng giam nào đó, có những bức tường đá và sàn gỗ. Mình đã thử mọi cách mà mình biết để thoát ra khỏi đây. Mau nhanh lên! "
Cả bốn người họ đều nhìn chằm chằm vào con nai, sững sờ trước những gì nó vừa tiết lộ. Một lúc sau nó biến mất ở đâu đó bên ngoài.
Draco là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, "Chà, tôi chắc mình bây giờ đã tỉnh rồi. Giống như Potter gửi một thần hộ mệnh vào nửa đêm để làm gián đoạn giấc ngủ của tôi vậy."
Hermione tròn xoe mắt trước lời nhận xét của Draco.Đưa ra một lời châm biếm vào thời điểm như thế này đúng là Malfoy mà.
Theo cắt ngang dòng suy nghĩ của Hermione khi anh chia sẻ những gì đang nghĩ trong đầu,"Thật trớ trêu khi chúng ta đang đi cứu cậu bé đã từng cứu tất cả chúng ta."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro