Chương 16


Cảm giác đau đớn cọ rửa lấy đại não Tống Á Hiên, cậu biết rõ chính mình cần lý trí, cần tỉnh táo. Ở ngoài hành lang xôn xao tiếng người nói chuyện, có lẽ giây sau sẽ có người xông vào.

Lúc này, cậu phải làm cho Lưu Diệu Văn tỉnh táo, cậu dùng một quyền trực tiếp đánh vào mặt Lưu Diệu Văn.

Cú đánh nặng nề bất ngờ ập đến khiến Lưu Diệu Văn mù mịt, hắn cúi gằm mặt xuống, nhìn Tống Á Hiên đầy hoài nghi.

Cmn, đây không phải là lần đầu tiên hôn môi, Tống Á Hiên có cần phải động thủ vô tình như thế không.

Tống Á Hiên lấy điện thoại trong tay hắn, nói: "Cậu điên rồi."

Cửa vừa mở, liền đụng phải Chu Chí Hâm đang chuẩn bị gõ cửa, cậu nhìn thấy khóe miệng chảy máu của Tống Á Hiên, lại nhìn đến Lưu Diệu Văn đang ngồi gục trên mặt đất.

"Tống tiền bối, các anh. . . . . chuyện này. . . ." Chu Chí Hâm không biết có nên hỏi hay không.

Tống Á Hiên cảm thấy đứa nhỏ này thật sự chưa có kinh nghiệm ngoài xã hội, cảnh tượng cỏn con này đã bị dọa sợ, quá yếu ớt.

"Tôi nợ chữ ký của cậu, tôi sẽ để trợ lý đưa nó cho cậu sau nhé. Giờ vào chăm sóc bạn trai của cậu đi, đừng để cậu ta cắn người như một chó điên thế." Tống Á Hiên nói lời này cố ý cho Lưu Diệu Văn nghe, lời khó nghe chỉ có hắn biết nói sao?

Chu Chí Hâm thấy Tống Á Hiên đi rồi, mới chạy tới đỡ Lưu Diệu Văn đứng dậy: "Văn ca, mặt của anh... ."

"Bị heo đánh đấy." Lưu Diệu Văn hất tay cậu ra: "Em đến làm gì? Không phải đi ăn tối với Ðinh Ca sao?"

"Ðinh ca muốn em đến gọi anh đi cùng, nói rằng Tường ca đã trở về, tất cả mọi người cùng nhau tụ tập một bữa."

"Được rồi, đợi anh trong xe, vết thương này anh sẽ lo liệu." Lưu Diệu Văn đi tìm miếng băng dán cá nhân.

Tống Á thực sự rất tàn nhẫn, đánh chỗ nào không đánh lại đánh vào cái kiếm cơm của hắn, nếu không tiêu sưng, đoán chừng Ðinh Trình Hâm nhất định tức điên mắng hắn một trận.

Chu Chí Hâm không vội vào trong xe, mà ở bên ngoài đợi Lưu Diệu Văn, thật ra cậu đã nghe chuyện về Văn ca và Tống Á Hiên trước rồi. Thật thật giả giả, đương nhiên cậu có thể phán đoán ra được.

Cậu biết mật khẩu điện thoại của Lưu Diệu Văn, không phải Lưu Diệu Văn nói cho cậu biết, là Chu Chí Hâm từng tình cờ nhìn thấy hắn nhập nó.

【599799】

Chu Chí Hâm không quen dùng dạng mật khẩu 6 ký tự, nhìn Lưu Diệu Văn dùng, cậu mới biết được 599799 có ý tứ là Lưu Diệu Văn xứng Chí Hâm. (*xứng: xứng đôi, kết hợp,..)

Nhưng bây giờ cậu mới hiểu, 599 là viết tắt của Lưu Diệu Văn, còn 799 là danh tự viết tắt Tống Á Hiên.

Cái này thì quá rõ ràng rồi, không cần đi hỏi nguyên nhân cũng biết tại sao Lưu Diệu Văn làm vậy, Chu Chí Hâm hiểu rõ hơn ai hết, trong lòng Lưu Diệu Văn có một người, đó là Tống Á Hiên.

"Sao em không vào trong xe ngồi chờ?" Lưu Diệu Văn xử lý xong, thay đổi bộ quần áo khác.

"Muốn đi cùng anh." Chu Chí Hâm bước tới, muốn nắm tay Lưu Diệu Văn, ngay khi đầu ngón tay chạm vào mu bàn tay hắn, Lưu Diệu Văn đã lập tức rụt lại.

"Ði thôi, đừng để bọn họ sốt ruột chờ."

Quả nhiên, từ ngày Tống Á Hiên xuất hiện, cậu bị hắn coi như vô hình rồi.

Trương Chân Nguyên ư Tống Á Hiên đi ra, trông thấy cậu bộ dạng bối rối, khóe miệng lại chảy máu. Có chút lo lắng hỏi: "Em đánh nhau?''

"Không có gì hết, bị chó cắn." Tống Á Hiên sờ lên khóe miệng.

Lưu Diệu Văn quá vô tình, hôn môi liền hôn môi, cắn người làm cái gì!

"Em không đánh lại?" Trương Chân Nguyên hỏi cậu.

"Đương nhiên là đánh hắn một quyền." Tay của Tống Á Hiên đến bây giờ vẫn còn đau.

"Được rồi được rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi, Ðinh Trình Hâm tổ chức tiệc, chúng ta cùng đi."

Tống Á Hiên hoài nghi mình nghe lầm, công ty đối thủ mời khách ăn cơm, đây không phải chuyện lạ có thật chứ?

"Mã Ca cũng đi?"

"Chà, chắc anh ấy cũng đã đến nơi. Nếu không đợi em, anh đã đến sớm rồi." Trương Chân Nguyên ôm vai cậu đi đến bãi đậu xe.

Quả thực ông trời thật biết trêu ngươi, hai người vừa đánh vật này lại gặp nhau ở bãi đậu xe.

"Trương Ca, hay anh cùng cậu ấy đi cùng chúng tôi đi, xe của Nghiêm Hạo Tường còn thừa nhiều chỗ." Hạ Tuấn Lâm vẫy tay với họ từ xa.

Tống Á Hiên nhìn qua cửa kính ô tô, thấy Lưu Diệu Văn và Chu Chí Hâm đã ở trong xe.

Lập tức quyết định không đi nữa: "Trương Ca em không đi, em không thân thiết với bọn họ."

"Mấy người làm gì mà chần chừ lâu thế." Hạ Tuấn Lâm giục.

Tống Á Hiên quay đầu lại chỉ vào Nghiêm Hạo Tường bên cạnh Hạ Tuấn Lâm: "Cậu ấy là ai?''

Hạ Tuấn Lâm nắm Nghiêm Hạo Tường nói: "Này, anh trai xinh đẹp, chúng ta đã lâu không gặp, giới thiệu một chút, đây là bạn trai tôi Nghiêm Hạo Týờng siêu đẹp trai!"

Nghiêm Hạo Tường rất có khí chất, nhưng anh ta trông lạnh lùng hơn Lưu Diệu Văn, một câu không nói, Tống Á Hiên cảm thấy đứng bên cạnh anh ta thôi cũng khiến cậu lạnh muốn chết rồi.

"Công ty của bọn họ thích tiêu hóa nội bộ sao?" Tống Á Hiên nhỏ giọng hỏi Trương Chân Nguyên.

"Xin chào, Á Hiên, tôi là Nghiêm Hạo Tường.''

Mở miệng lại cảm thấy người này khá tốt, Tống Á Hiên đưa tay ra, lịch sự bắt lấy.

Sau đó lời nói của Nghiêm Hạo Tường trực tiếp khiến cậu tức gần chết.

"Công ty của chúng tôi ưa thích nước phù sa không thích nước bùn ngoài đồng ruộng, nội bộ tiêu hóa nhưng phát triển tốt đấy chứ.''

Trong xe Lưu Diệu Văn nghe xong lời này phụt cười thành tiếng. Gõ cửa kính xe, biểu thị hắn rất nóng lòng đi rồi.

"Cùng đi chung không?" Hạ Tuấn Lâm hỏi lại một lần nữa.

"Được rồi, Á Hiên hơi ngại người lạ, chúng tôi tự đi xe là được. Các cậu cứ đi trước đi.''

Hạ Tuấn Lâm không miễn cưỡng nữa, đành theo Nghiêm Hạo Tường đi trước.

"Tống Á Hiên hát rất hay, sao Ðinh Ca không giữ cậu ấy, không giống phong cách Ðinh Ca chút nào." Nghiêm Hạo Tường nhìn xem bóng lưng Tống Á Hiên nói.

"Ðinh Ca bị dị ứng lông heo, cho nên không giữ lại anh ta" Lưu Diệu Văn tiếp lời nói: "Không phải các anh giục nhanh sao? Sao nhiều lời thế."

"Ði thôi!" Hạ Tuấn Lâm lên xe đã thấy Lưu Diệu Văn đeo kính râm to bằng nửa cái mặt: "Ðêm hôm khuya khoắt cậu mang kính râm làm gì, có bệnh à.''

"Nghiêm Hạo Tường, anh quản quản người của anh một chút được không? Nói nhiều chết đi được." Lưu Diệu Văn đẩy đẩy kính râm, tìm tư thế thoải mái, tựa đầu vào kính xe.

"Hạ Ca, Văn Ca anh ấy không thoải mái, anh đừng để ý." Chu Chí Hâm thay Lưu Diệu Văn giải thích.

"Được, tôi nể mặt mũi Tiểu Chu nên lần này mới tha cho cậu." Hạ Tuấn Lâm nói.

Tống Á Hiên cuối cùng không đến bữa tiệc, đến ngã tư đường kêu Trương Chân Nguyên cho cậu xuống.

"Mấy người nhiều năm không gặp, em là người ngoài đến có chút bất hợp lý." Tống Á Hiên biết rõ lần này bọn họ tụ hội đều là vì Nghiêm Hạo Týờng trở về.

"Không phải có mình em, có Chu Chí Hâm mà." Trương Chân Nguyên lo lắng một mình cậu buổi tối ăn cơm không ngon, vẫn hi vọng Tống Á Hiên có thể đến.

"Ðể lần khác nhất định em sẽ đến." Tống Á Hiên trực tiếp xuống xe.

Tống Á Hiên đối với Chu Chí Hâm không có địch ý, thế nhưng nghe đến tên cậu ấy vẫn có chút khó chịu trong lòng.

Cậu muốn uống rượu, đem mấy chuyện bực tức ngày hôm nay trút hết ra ngoài.

Tống Á Hiên mua rượu, một bên uống một bên chửi rủa Lưu Diệu Văn.

Nhưng cậu cảm thấy rằng sẽ tốt hơn nếu ai đó lắng nghe cậu tâm sự lúc này.

Ba giờ sáng, Tống Á Hiên chạy đến gõ cửa nhà Mã Gia Kỳ.

"Tống Á Hiên, em say rượu rồi, uống bao nhiêu?" Mã Gia Kỳ nhanh chóng tìm quần áo sạch sẽ mặc vào, pha chút nước mật ong cho cậu, nhìn cậu uống cạn.

"Mã Ca, em rất tỉnh táo." Tống Á Hiên uống một hơi, nấc một cái.

"Cũng phải nếu em không tỉnh táo thì làm sao biết tìm đến tận nhà anh." Mã Gia Kỳ hai tay khoanh trước ngực, nhìn chằm chằm khóe miệng Tống Á Hiên.

"Miệng em làm sao thế?''

Tống Á Hiên không biết trả lời thế nào: "Tên tiểu tử thối Lưu Diệu Văn cắn em." Ðinh Trình Hâm mặc áo ngủ đi xuống dưới lầu, bộ dạng ngái ngủ đáng yêu, Mã Gia Kỳ thực sự muốn nhấc người này lên và ném lên giường ôm đi ngủ.

Tống Á Hiên thật không nghĩ tới Ðinh Trình Hâm sẽ ở nhà Mã Gia Kỳ, miệng há thành hình chữ "O".

"Ðừng ngạc nhiên, là tôi, Ðinh Trình Hâm, là Ðinh Ca đây." Ðinh Trình Hâm rót một chén cà phê, ngồi xuống ghế sô pha.

"Cậu...cậu nhỏ?" Tống Á Hiên kêu một tiếng. (Người của Cậu hai lẽ ra là Mợ hai, mà tui thấy kì nên sửa thành Cậu nhỏ :))) )

Mã Gia Kỳ cùng Ðinh Trình Hâm đồng thời mặt biến sắc.

"Nói chuyện của em đi, gọi bậy cái gì, rốt cuộc em cùng Lưu Diệu Văn xảy ra chuyện gì."

Mã Gia Kỳ tối nay cùng bọn họ ăn tôi, liền phát hiện Lưu Diệu Văn hôm nay không có tâm trạng tốt, không nói không rằng chỉ ngồi uống rượu, trên mặt còn sưng lên một khối, còn đối với Chu Chí Hâm thái độ cũng rất lãnh đạm.

"Hôm nay Diệu Văn nói với tôi việc xích mích của cậu với cậu ta ở phòng nghỉ, Á Hiên, hiện tại chuyện của các cậu không giải quyết nhanh gọn sẽ gây ảnh hưởng lớn về sau. Tiểu Chu, đứa nhỏ này tâm tư tinh tế nhạy bén, cậu ấy có lẽ cũng biết chuyện của các cậu, nếu như hai người thật sự yêu nhau, cũng đừng tổn thương người vô tội." Ðinh Trình Hâm đi thẳng vào vấn đề, đem hết điểm mấu chốt nói ra.

Tống Á Hiên như có điều suy nghĩ nói: "Trước khi tới Bắc Kinh, em làm gì đều rất rõ ràng. Mỗi một bước đều trong dự tính của mình, muốn nuôi lũ heo tốt, khi có tiền sẽ xây lại chuồng heo. Em rất nghiêm túc mà hoàn thành. Cảm thấy được cuộc sống như vậy rất tốt.''

"Đến Bắc Kinh rồi, vào ngành giải trí, đụng phải Lưu Diệu Văn, nói thật em cũng có tình cảm với cậu ấy, thế nhưng em không chấp nhận bản thân như vậy. Em bắt đầu bối rối, mọi thứ vượt ngoài tầm kiểm soát của em, em chán ghét chính mình như vậy, muốn đi lại không muốn rời xa cậu ấy. Chúng em xảy ra mẫu thuẫn, mâu thuẫn lớn đến mức cậu ấy đuổi em đi. Lúc này em mới nhận thức được Lưu Diệu Văn chính là Lưu Diệu Văn, cậu ấy không yêu người quê mùa, cậu ấy cảm thấy yêu em như một đang hạ thấp bản thân. Cậu ấy nói rất đúng, người như em sao có thể xứng với Lưu Diệu Văn.''

Tống Á Hiên nói xong liền cảm thấy nhói ở trong tim, kẻ nhát gan không chấp nhận tình yêu này là hắn hay là chính mình đây.

"Á Hiên, trên đời này có rất nhiều thứ không thể nói trước được, ví dụ như tai nạn, ngày mai, và trái tim của chính mình." Mã Gia Kỳ rót cho cậu một cốc nước ấm.

Tống Á Hiên ngay từ đầu đã không kiểm soát được trái tim mình, cậu thích Lưu Diệu Văn từ khi nào hay yêu Lưu Diệu Văn từ khi nào bản thân cậu còn không rõ. Cậu không thể kiểm soát được, buồn cười là những lời hắn nói đều đúng, cậu quá nghiêm khắc với bản thân cho nên mới không cho phép mình chạm đến giới hạn đó, không thích hắn hay nói cách khác là cậu không muốn tạo gánh nặng cho người khác.

Hiện tại, cậu đang đối diện với trái tim của mình, cậu thừa nhận cậu thích Lưu Diệu Văn, cậu muốn Lưu Diệu Văn. Không liên quan gì chuyện yêu đương giữa hai người con trai, dù sao đó cũng chỉ là tình yêu. Con người ai chẳng có quyền được yêu, sao phải quan tâm đến ánh nhìn của người khác để sống chứ.

"Em còn cơ hội quay lại sao?" Tống Á Hiên cẩn thận từng li từng tí hỏi.

Ðinh Trình Hâm đưa điện thoại cho Tống Á Hiên xem.

【đang trò chuyện với Lưu Diệu Văn】

Thời lượng: 43 phút

Toàn bộ đều bị Lưu Diệu Văn nghe thấy được, Tống Á Hiên lúng túng muốn cúp máy.

"Ðinh Ca, anh muốn chơi xấu em. Ai nha, anh mau tắt điện thoại đi."

"Tống Á Hiên, anh ở nhà Mã Ca đi. Mười phút nữa tôi sẽ tới, nếu anh dám chạy, tôi thật sự sẽ đánh gãy chân anh."

Lưu Diệu Văn ở đầu bên kia rống to.

"Anh không thể giúp được gì nữa. Chuyện của em thì em giải quyết đi." Mã Gia Kỳ mở khóa cửa, rồi ôm Ðinh Trình Hâm lên lầu.

"Ai cho cậu phá hỏng đêm xuân của tôi, chờ Lưu Diệu Văn đến vác cậu đi." Ðinh Trình Hâm cười híp mắt nhìn cậu.

-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro