.Chương 9
Như Taehyung đã nghĩ, căn bệnh lại tái phát, và cậu thực sự muốn khóc trước cái thực tại tàn nhẫn này. Làm sao mà một người có thể bị trừng phạt khi yêu một người nào khác chứ ? Áp lực cũng đã xuất hiện trên gương mặt Yoongi, người luôn cố gắng ở bên Seokjin lâu nhất có thể, và nhìn còn mệt mỏi hơn cả anh ấy. Jungkook đã nói với Taehyung, rằng một lần cậu đã thấy Yoongi quỳ xuống ngay bên cạnh Seokjin, khóc và nắm chặt lấy tay anh. Đó là lần đầu tiên Jungkook nhìn thấy Yoongi khóc.
"Yoongi", Seokjin cất tiếng hỏi nhỏ, và Taehyung không chắc rằng Seokjin có biết rằng cậu cũng ở trong phòng hay không. Cậu đã tựa lưng vào góc phòng, tránh xa ánh nhìn của Seokjin. Cậu không nhớ chắc rằng anh đã ngủ trước hay sau khi cậu ngồi ở đó. "Tại sao em lại hôn anh, ngày hôm đó ấy ?"
Yoongi dường như không có câu trả lời cho câu hỏi đó. Đây là lần đầu tiên Taehyung thấy anh ở trong tình trạng bối rối như thế này. Cuối cùng, anh gục đầu xuống và thở dài "Em không biết. Anh nhìn có vẻ như đang chết dần đi vậy, và em không biết làm sao để dừng nó lại cả."
"Nhưng em đâu có yêu anh."
Yoongi lại im lặng. Và rồi trả lời vỏn vẹn "Em không biết." Taehyung nao núng, đôi mắt mở to quan sát và như lún sâu hơn vào góc phòng. Đó không phải câu trả lời mà cậu mong đợi. Yoongi đóng cuốn sách mà vừa rồi anh chăm chú đọc lại, và rồi Taehyung thấy chiếc ghế lê trên sàn căn phòng. Là Yoongi đang kéo nó. "Nếu em hôn anh lần nữa, và những bông hoa đó biến mất thì sao ?"
"Anh không biết."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro