Chap 3
"Em đừng có bám dính lấy anh như vậy chứ." Tuấn Huy nói nhỏ với Minh Hạo, đang dùng cả hai tay bấu víu vào áo khoác của hắn, mấy ngón tay cậu như muốn đâm xuyên qua lớp vải. Hắn nhìn một lượt, những người khác vội quay mặt đi. "Người ta đang nhìn đấy."
"Xin lỗi," cậu khẽ đáp, nhưng vẫn không buông áo của hắn ra. Thật ra, cậu thậm chí còn dựa sát vào hắn hơn nữa, khiến cho khoảng cách của hai người gần như là số 0.
Thường thì hắn sẽ không để ý chuyện ai đó làm cho hắn ngượng ngùng, đặc biệt nếu đó là Minh Hạo, nhưng thật lòng mà nói, đi cùng với một người cứ liên tục đạp trúng giày của mình như thế này không dễ dàng gì. Ở cửa hàng thời trang thì không sao, dù gì nó cũng nhỏ hơn cái siêu thị này. Sau đó thì hắn dám chắc như vậy vẫn còn tốt hơn khi cậu giữ nguyên cái khoảng cách gần này chứ không phải muốn hắn cùng vào phòng thử đồ với cậu.
"Minh Hạo," hắn nghiêm nghị, đây là lần thứ mười cậu vấp vào chân mình. Tuấn Huy dừng chiếc xe đẩy, quả quyết gỡ tay cậu ra. Hắn xoay người lại nhìn cậu bằng ánh mắt không hài lòng.
"Em xin lỗi!" Cậu bất giác thu người lại, phẩy phẩy mấy ngón tay, "chỉ là từ khi em biết ma cà rồng có thật, em cảm thấy bất an."
Hắn khịt mũi, lý do hợp lý quá còn gì, hắn đành kéo cậu lại gần. Trước khi cậu kịp phản ứng, hắn choàng cánh tay vững chãi của mình qua vai cậu, để cả người cậu nép vào bên trong vòng bảo vệ của hắn.
"Thế này được chưa? Đừng lo, anh không bẻ cổ của em đâu." Hắn bảo đảm, giọng nói pha chút đùa cợt. Hắn xoa đầu cậu, "Sẽ không có tên hỗn huyết nào dám động vào em khi có anh ở đây."
"Thế-thế này tốt hơn rồi." Cậu ré lên, vội quay mặt đi chỗ khác. Cậu có thể nghe tim cậu bắt đầu chạy đua trong lồng ngực vì hành động tình cảm quá mức này, mặt cậu ửng đỏ. Cậu không thể phủ nhận, bởi vì-
Mình thích Tuấn Huy ca. Cậu tự nói với mình, sau đó cả một bầu trời xấu hổ bao lấy người cậu. Tình cảm này ngang nhiên xuất hiện, trở nên rõ ràng. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, cậu biết điều đó. Mình không biết phải thấy như thế nào? Nhẹ nhõm? Vì mình cuối cùng cũng biết rõ cảm xúc mình đang trải qua là gì?
Kín đáo nhất có thể, cậu lén liếc nhìn hắn. Hắn quả thật đẹp mê hồn, đôi môi quyến rũ, nhìn vào là muốn hôn, xương gò má rõ ràng, gương mặt với những đường nét mạnh mẽ, nhưng bên dưới vẻ đẹp không phải của con người ấy, là một ma cà rồng.
Làm sao chúng ta có thể? Cậu suy nghĩ, cảm thấy chán nản với tương lai ảm đạm của họ - nếu họ có cái gọi là tương lai đó. Anh ấy bất tử còn mình thì không. Anh ấy sẽ không chết, nhưng mình thì có. Mối quan hệ này sẽ không thể có kết quả.
Cậu thở dài, đó là còn chưa kể đến, một người như anh ấy sao lại muốn ở bên cạnh mình? Mình chỉ là một con người bình thường, yếu đuối với, ưm, khả năng câu dẫn hai tên hỗn huyết trong hai ngày liền. Trời, mình có thể đã phá kỉ lục hay gì đó rồi.
"Em không thích bắp cải à?" Giọng của Tuấn Huy cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu, cậu lật đật nhìn hắn.
"Không?" Cậu không dám chắc. "Có lẽ là bình thường?"
Hắn đặt bắp cải vào xe đẩy, lo lắng hỏi, "vậy tại sao lại thở dài? Có gì làm em khó nghĩ à?"
Cậu mở miệng, một trận lũ của suy nghĩ quét qua đầu cậu. Em thích anh và em muốn ở bên cạnh anh, nhưng anh là ma cà rồng còn em thì không. Cơ mà, anh có thích em đâu? Bởi vì anh rất hoàn hảo và em thì chẳng được cái gì, nhưng em lại rất rất thích anh. Anh có hiểu vấn đề này không?
"Không có gì." Cậu nói dối, nghe giọng là biết cậu đang nói dối, chính cậu cũng thấy vậy. Nhưng hắn chỉ nhướn mày mà không hỏi vặn lại.
Em ấy vẫn còn sợ mình sao? Hắn tự hỏi, tiếp tục lấy bừa thêm vài loại rau để khỏi rảnh tay. Chậc, không thể trách em ấy được. Mình đã giẫm nát một trái tim ngay trước mặt em ấy. Dù là ai đi nữa thì chứng kiến cảnh tượng đó cũng sẽ thấy rất khủng khiếp.
Thật tình thì, hắn vẫn còn không vui vì đã khiến cậu phải trải qua những chuyện này. Hơn nữa, hắn còn bực bội với chính mình vì tự tay đập nát cái hình tượng tốt đẹp của hắn trong mắt cậu. Lúc đầu, cậu vẫn còn e dè và bất an khi ở gần hắn nhưng rồi bắt đầu thoải mái hơn, điều đó coi như cũng xoa dịu phần nào. Vậy mà hắn lại phải phá tan hoàn toàn cái hình tượng đó khi để cậu tận mắt chứng kiến hắn tàn sát một tên hỗn huyết ngay sau khi cậu vẫn còn đang sợ hãi vì bị lợi dụng.
Này, anh là một ma cà rồng cần phải uống máu mới sống được và còn có khả năng lôi tim của ai đó từ trong lồng ngực của họ ra. Hắn tự nhạo báng mình, ý nghĩ của hắn thấm đẫm mỉa mai. Và em cứ xuất hiện trong đầu anh, anh thật sự rất thích em. Vậy nên em sẽ làm người yêu của anh chứ?
"Có điên mới đồng ý ấy," hắn giận dữ lầm bầm trong miệng, và không để ý rằng Minh Hạo đã nghe thấy mấy lời đó.
"Anh vừa mới nói gì vậy?" Cậu rụt rè hỏi, vẫn còn đang ở trong vòng tay của hắn.
Hắn giả vờ hờ hững đáp, "không có gì."
Gương mặt cậu tối sầm lại, sau đó là vẻ mặt không vui vẻ gì, tim hắn chợt nhói. Cậu quay mặt đi không nói gì, chỉ cắm đầu vào điện thoại.
Làm tốt làm, Tuấn Huy. Qúa tốt rồi. Hắn tự mỉa mai, tức giận vì hành động ngu ngốc của mình. Hắn có lẽ đã làm hỏng mọi chuyện khi làm cậu buồn, nhưng hắn lại thấy như vậy còn tốt hơn là khiến cậu kinh hoàng thêm một lần nữa.
Họ tiếp tục giữ im lặng cho tới khi ra tới quầy tính tiền, hắn bỏ tay ra khỏi người cậu, người vừa cảm thấy nhẹ nhõm vừa cảm thấy không vui khi cả hai rời khỏi nhau. Trong lúc hắn lấy mấy món đồ trong xe đẩy ra thì có một bàn tay đặt lên vai cậu, cậu ngập ngừng quay người lại, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên với vẻ mặt lo lắng.
"Xin lỗi nhưng bác là...?" Cậu hỏi, bối rối khi người phụ nữ đến bắt chuyện còn cậu thì không thể nhận ra người này là ai.
"Bác cũng không biết cháu nhưng có phải cậu ta đang làm khó cháu không?" Người phụ nữ hạ giọng xuống nhỏ nhất có thể, mắt hướng về phía Tuấn Huy phía sau cậu. "Trông cháu có vẻ đau khổ, và từ nãy tới giờ cậu ta cứ nắm lấy cháu mãi. Có phải cậu ta, ừm, miễn cưỡng cháu?"
"A," cậu ngượng ngùng đáp, gương mặt ửng đỏ khi nghe mấy lời của người phụ nữ. Anh ấy trong mắt người thường là như vậy sao? "Không, không phải, anh ấy đâu có làm khó cháu."
Nhưng người phụ nữ kia trông càng lo lắng hơn, vội nói tiếp, "đừng sợ. Cháu có thể nói cho bác biết và bác có thể giúp cháu nếu cậu ta đối xử tệ với cháu. Trông cháu cứ như đang rất khốn khổ và bế tắc ấy." Người phụ nữ siết chặt lấy tay cậu, kéo cậu ra xa khỏi Tuấn Huy, cậu chỉ muốn đào một cái lỗ rồi chui xuống cho rồi.
Người phụ nữ thì thầm. "Đừng sợ, cậu bé. Cậu ta đối xử tệ với cháu phải không? Cháu phải nói với bác hay ai đó. Nhất là mấy chuyện sát nhân gần đây, cháu phải cẩn thận. Cháu không được nói dối để bảo vệ cậu ta."
"Không, cháu đâu có nói dối," cậu vội khẳng định, nhẹ nhàng vùng tay ra khỏi người phụ nữ. Giọng cậu hơi to hơn dự định, khiến Tuấn Huy liếc nhìn sang lo lắng.
"Đừng sợ cậu ta," người phụ nữ vẫn không chịu thua, đúng lúc hắn tiến đến bên họ.
"Có chuyện gì sao?" Hắn lịch sự hỏi, đứng lại bên cạnh cậu. Cậu để ý thấy ánh mắt kinh tởm mà người phụ nữ dành cho hắn.
Không kịp suy nghĩ, cậu khoác tay hắn, siết chặt lấy và dõng dạc. "Cháu không sợ anh ấy. Anh ấy là bạn trai của cháu và cháu rất thích anh ấy, vậy được chưa?" Cậu tuyên bố, có chút nóng giận.
Người phụ nữ há hốc miệng khi nghe câu nói của cậu. Sau khi vội vã nói 'xin lỗi' liền nhanh chóng đi mất trong xấu hổ.
Hoocmon kích động vẫn còn chạy trong mạch máu cậu khi hắn nghiêng đầu nhìn cậu tò mò. "Vậy là," hắn thận trọng gợi chuyện.
"Vậy là," cậu ngây ngốc nhắc lại, hoocmon kia thật sự kích động cậu nói ra mà không suy nghĩ lấy một giây, "Em không nói dối. Em rất thích anh."
"À," hắn gật đầu, trông như không phải là vừa nhận được lời tỏ tình. Hắn quay lại quầy tính tiền, người thu ngân nãy giờ vẫn không ngượng ngùng liếc nhìn họ.
Chỉ khi đó cậu mới nhận ra những lời nói thiếu suy nghĩ kia. Ôi, cuộc đời chết bầm này. Mặt cậu đỏ bừng, cậu định buông tay hắn ra, nhưng hắn cứng đầu không buông, cậu cũng hết cách.
Trên đoạn đường về hắn không nói một lời. Thậm chí cả khi về đến nhà, hắn cũng đi thẳng về phòng, bỏ lại cậu với mấy cái túi đựng lương thực thực phẩm và mớ cảm xúc hỗn độn.
-------
Mình đã nghĩ gì vậy? Một giọng nói bên trong cậu hét lên, đẩy mạnh một hộp sữa vào tủ lạnh. Cậu tiếp tục hành hạ với một hộp khác, mày là tên đại ngốc, Từ Minh Hạo.
Không phải đã biết rõ là mình với anh ấy là không thể nào rồi sao? Cậu thô bạo tống hết đống thức ăn vào tủ lạnh. Nhưng mình mình chỉ là nói ra suy nghĩ của mình, vậy thôi mà cũng không thèm nói với mình tiếng nào. Tốt rồi, Minh Hạo, quá tốt rồi. Mình vừa tự đạp đổ mối quan hệ tốt đẹp với anh ấy.
Cậu sắp xếp lại tủ lạnh trong giận dữ, để tạo chỗ cho đống đồ còn lại. Tủ lạnh thì lớn thật đấy nhưng có vẻ lúc mua thứa ăn, đầu óc hắn không được bình thường thì phải. Chẳng thể nào mà cậu xử lý hết đống thức ăn này trước hạn sử dụng cả. Thậm chí dù hiện tại trong tủ lạnh chỉ còn đúng một bịch máu, nó vẫn không đủ chỗ để chứa hết chỗ thức ăn này.
Nhanh chóng quyết định, cậu lôi bịch máu đó ra để bỏ phô mai vào. Vẫn còn giận dữ với chính mình, cậu sập mạnh cánh cửa tủ trước khi đi về phía phòng của hắn.
Được rồi, mình sẽ đưa bịch máu này cho anh ấy coi như quà làm hòa, cậu vẽ ra một kế hoạch trong đầu, và yêu cầu anh ấy xem như chưa nghe thấy gì. Mọi chuyện sẽ ổn thỏa, đúng chứ?
Cậu gõ cửa, nhưng vẫn bị bất ngờ khi cánh cửa mở ra và hắn xuất hiện.
"Tuấn Huy ca-"
"Minh Hạo-"
Cả hai đồng thanh, cậu đỏ mặt, vội nói, "anh nói trước đi."
"Được, anh có chuyện này muốn nói với em." Hắn nắm tay cậu, má cậu càng đỏ hơn. Hắn dẫn cậu vào bên trong, đặt cậu ngồi trên giường rồi ngồi xuống cạnh cậu."
"Anh muốn nói gì với em vậy?" Cậu lo lắng hỏi, tay vẫn cầm chặt bịch máu.
Hắn hít thật sâu, bắt đầu nói, "Anh muốn giải thích một chút với em về anh. Nhớ anh đã rất giận vì Soonyoung đã nói gì không?" Cậu gật đầu, dù cậu không chắc chuyện đó thì liên quan gì. Không để ý, hắn nói tiếp, "anh giận vì cậu ta đã nhắc tới Minh Minh."
Cậu nhăn mặt với cái tên Trung Quốc, hỏi. "Minh Minh là ai?"
Giọng hắn như run rẩy, nhẹ tênh, hắn đáp. "Đó - là - người yêu cũ của anh."
"À," cậu có linh cảm không tốt về hướng mà cuộc nói chuyện này nhắm tới. Người yêu. Anh ấy nhắc đến người yêu của anh ấy. Anh ấy định từ chối mình sao?
"Minh Minh cũng là một con người, giống em." Hắn tiếp tục, càng nói giọng của hắn càng ổn định hơn. "Bọn anh yêu nhau, dù cậu ấy biết rằng anh là ma cà rồng, còn cậu ấy thì không muốn trở thành ma cà rồng. Sự thật thì anh biết cậu ấy khinh thường ma cà rồng. Dù vậy, mối quan hệ của bọn anh vẫn tồn tại vì anh nghĩ, biết đâu, có một ngày cậu ấy thay đỗi suy nghĩ."
"Nhưng không," cậu đoán liều và ánh mắt không phản đối của hắn khẳng định điều đó.
"Phải, cậu ấy không thay đổi. Chưa bao giờ thay đổi." Hắn nhìn cậu, ánh mắt hiện lên sự đau đớn. "Một ngày kia, cậu ấy phát hiện mình mắc bệnh nan y. Anh đã đề nghị cắn cậu ấy, để biến đổi cậu ấy nhưng cậu ấy từ chối. Cậu ấy nói rằng cậu ấy không muốn bất tử, không muốn sống dựa vào máu và mạng sống của người khác." Hắn cười yếu ớt, nói thêm, "nói thẳng ra là, cậu ấy không muốn trở thành ma cà rồng, không muốn trở thành giống như anh."
Minh Hạo thấy người mình lạnh cóng bởi cái cách mà hắn thản nhiên nói về sự bất tử của mình và cái giá phải trả cho nó. Cậu nghĩ tới hỗn huyết và tự hỏi, lỡ như Minh Minh là sợ cơ thể mình sẽ không thể tiếp nhận nọc độc, sợ mình sẽ trở thành một trong số những hỗn huyết thì sao?
Cậu bất giác nhìn hắn, xem xét ngũ quan của hắn. Hắn đúng là đẹp chết người, xương hàm góc cạnh mạnh mẽ, đôi mắt khiến người ta ngộp thở nhưng hơn hết, hắn ta trông rất "con người". Hắn khác xa với những tên hỗn huyết. Vẻ đẹp đó hoàn toàn trái ngược với vẻ dơ dáy, bẩn thỉu của chúng. Giả dụ nếu như cậu vô tình va trúng hắn trên đường, cậu sẽ không thể nào nhận ra hắn là ma cà rồng, ý nghĩ này khiến cậu nhớ lại mọi chuyện.
Tuấn Huy ca là ma cà rồng, mình là con người. Cậu nghĩ, tim cậu đập mạnh. Thậm chí nếu anh ấy biến đổi mình, mình có thể trở thành hỗn huyết. Đó là điều mà Minh Minh lo sợ? Hay cậu ấy chỉ là ghê tởm ma cà rồng?
"Vậy nên anh chỉ có thể bất lực nhìn người mình yêu thương chết đi." Hắn cảm thấy hối hận, đưa cậu về với thực tại. "Anh không bao giờ tha thứ cho bản thân, vì đã không cứu Minh Minh khi anh có thể."
"Nhưng đó không phải lỗi của anh." Cậu như vỡ òa, cảm thấy tức giận. Cậu vô thức nắm lấy bàn tay hắn, siết chặt lấy nó như vỗ về. "Cậu ấy nói cậu ấy không muốn trở thành ma cà rồng. Anh chỉ là không muốn cưỡng ép cậu ấy thôi."
"Trong một khoảng thời gian rất lâu, anh không thể nào quên đi được. Nhưng bây giờ thì được rồi." Hắn cười nhẹ, cậu cũng cười đáp lại, trước khi nó biến mất. Hắn khẽ ngồi lại gần cậu, hạ giọng nói, "anh nói với em chuyện này vì anh thấy mình nên chịu trách nhiệm cho hành động hôm đó. Đáng lẽ anh không nên để em một mình-"
Nụ cười của cậu tắt ngấm, cậu tức giận chen ngang, "anh không cần phải chịu trách nhiệm gì hết, đó không phải lỗi của anh-"
"- và cũng muốn nói rằng anh chấp nhận lời tỏ tình của em," hắn lấn át giọng cậu, mạnh mẽ kết luận.
Cái gì? Cậu ngây ngốc mở to mắt bất ngờ. "Anh - anh -" cậu không thể nói thành lời - cậu quá bất ngờ và hoài nghi về những gì mình nghe thấy.
Tuấn Huy tưởng cậu sợ hãi liền siết chặt lấy tay cậu, bỏ bịch máu lên đùi cậu. Hắn quả quyết với cậu bằng những từ ngữ hỗn loạn. "Anh không bắt em thành ma cà rồng. Không, ý anh là, nếu như em cũng giống Minh Minh, không muốn trở thành ma cà rồng, anh sẽ không ép em. Bởi anh sẵn lòng hẹn hò với em, có mối quan hệ với em vì anh thích em."
"Anh thích em?" Cậu khàn giọng nói từng chữ, không thể tin vào tai mình, đầu cậu xoay mòng mòng. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Anh ấy thích mình?
"Anh yêu em, Từ Minh Hạo." Hắn không ngần ngại thú nhận, tay cậu vẫn nằm trong tay hắn. "Anh yêu em, anh thích em, anh mến em, anh-"
Những từ ngữ sau đó đều bị nuốt vào trong, cậu lao tới, đôi môi nóng rực của cậu chiếm lấy môi hắn. Nụ hôn của cậu không điêu luyện, không lảng tránh và không kiềm chế, trái tim cậu vỡ òa hạnh phúc.
Hắn cũng hôn đáp trả lại cậu, mạnh bạo hơn. Hắn ôm lấy cậu, đặt cậu lên đùi hắn. Bịch máu rơi xuống sàn nhà, hoàn toàn không được đếm xỉa tới. Hắn hôn cậu như thể cậu là khí oxi, còn hắn là một người đang bị ngạt - luống cuống, say đắm, mãnh liệt.
Em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh, cậu hát lên trong suy nghĩ, cậu luồn những ngón tay mình vào mái tóc của hắn. Không có gì có thể diễn tả cái cảm giác lâng lâng hạnh phúc khi người mình yêu cũng đáp lại tình cảm của mình, cậu chỉ cố hết sức hôn hắn bằng tất cả khả năng của mình.
Họ tách khỏi nhau, hắn nhìn cậu đầy yêu thương và ấm áp khiến cậu đỏ mặt. Chuyện này thật sự đang xảy ra sao? Với mình?
"Anh thích em," hắn nặng nhọc thở ra, lồng ngực hắn phập phồng, hắn cúi người nhìn cậu dịu dàng. Hắn đặt một nụ hôn nhẹ như phớt lên môi cậu, khác hẳn với nụ hôn mãnh liệt trước đó. Cậu khẽ thút thít bởi vì, oa, cả hai kiểu đều khiến người ta mất hồn và muốn thêm nữa.
"Em cũng thích anh." Cậu thì thầm đáp, dùng chính câu nói lúc nãy của hắn, và cũng trả lại hắn một nụ hôn. Lời tỏ tình cả hai dành cho nhau có vẻ đã khiến mối quan hệ của họ trở thành mối quan hệ chính thức, cậu cảm thấy sự ấm áp quen thuộc bừng nở trong lòng, bắt đầu lan tỏa ra khắp cơ thể.
Cả hai tựa vào nhau, đôi môi họ gắn liền với nhau, đôi tay họ nắm chặt, lòng bàn tay chạm vào da thịt nhau nóng hổi, máu của họ nóng ran với đắm say và ham muốn. Họ yêu nhau, đó mới là điều quan trọng nhất.
-------------
"Minh Hạo," hắn thì thầm gọi tên cậu, giọng hắn trầm đục và khản đặc. Quần áo họ vương vãi trên sàn nhà, cả hai ép sát vào nhau, da thịt chà xát với da thịt. Cậu ngồi trên giường của hắn, thoải mái đổ gục vào vòng tay của hắn.
Rất lâu rồi cậu không cảm thấy hài lòng và hưởng lạc như thế này - lần cuối anh ấy lên giường với người khác là khi nào nhỉ? Chắc đã lâu lắm rồi - cậu thở ra đầy khoái cảm. Làm chuyện ấy với ma cà rồng đúng là một trải nghiệm mới lạ với mình.
"Minh Hạo," hắn lại gọi, cánh mũi hắn cọ cọ vào cổ cậu, một cảm giác kích động không thể tả truyền đến.
"Vâng, Tuấn Huy ca?" Cậu yếu ớt trả lời, quay đầu nhìn hắn. Cậu đang rất kiệt sức nhưng vẫn mù quáng vì tình yêu và tất nhiên, cậu sẵn sàng làm hài lòng hắn. Cậu không cảm thấy đau chút nào, ngược lại còn rất hưởng thụ nó. Những vết cắn và dấu hôn ẩn hiện trên cơ thể cậu, nhưng cậu vẫn còn khát khao được nhiều hơn nữa.
Không đáp lại cậu, hắn nhẹ nhàng giữ lấy cậu, như thể cậu là món đồ sứ mong manh, điều đó làm cậu thấy mình thật may mắn, thấy mình giống như một điều quý báu. Môi hắn lướt trên phần cổ đang lộ ra của cậu, hắn dịu dàng, "anh có thể cắn em không?"
Rõ ràng cái "cắn" này của hắn không hề giống những vết cắn trên người cậu. Cậu rùng mình nghĩ tới nó, đột nhiên lại muốn đồng ý. Có một sự kích thích khi cậu nghĩ tới việc một ma cà rồng hút máu của người khác sau khi đã cùng người ta lên giường. Chuyện làm tình thôi là đủ khiến người ta cảm thấy bẩn thỉu và ghê tởm rồi, nhưng cậu thậm chí lại muốn hắn đi xa hơn như vậy nữa. Cậu muốn những chiếc răng nanh của hắn cắm phập vào làn da cậu và uống lấy máu cậu.
"Tất nhiên, cứ làm những gì anh muốn," cậu ngớ ngẩn đồng ý, dễ dàng chấp nhận hành động nguy hiểm đó. Cậu nghiêng đầu, để lộ phần cổ nhiều hơn. Hắn liếm môi chờ đợi.
Không nói thêm tiếng nào, hắn nhe hai chiếc răng nanh ra, dùng chúng đâm xuyên qua làn da mềm mại của cậu. Cậu rên lên đau đớn trong khi hắn hút lấy dòng máu bên trong con người cậu. Cậu đã quên mất về nỗi đau theo cùng với hành động đó.
Hắn kề miệng vào chỗ vết thương mà bắt đầu hút lấy hút để. Cảm giác này thật khó để diễn tả - vừa kích thích lại vừa chán nản. Cứ mỗi lần hắn hút lấy thứ chất lỏng trong người cậu, cậu lại càng yếu ớt hơn.
Đủ rồi, như vậy đủ rồi. Cậu mơ hồ nhận ra khi mắt cậu bắt đầu lờ mờ, khóe mắt bắt đầu thấy những đốm đen. Cậu dùng một tay yếu ớt đẩy hắn ra nhưng chẳng hề hấn gì - hắn đang mê mẩn hút máu cậu và không hề nhận ra sự phản kháng của cậu.
"Tuấn - Tuấn Huy ca..." Cậu rưng rưng, cậu càng lúc càng thấy yếu đuối hơn, cứ như là đã cạn khô máu. Mi mắt cậu sụp xuống, cậu không còn đủ sức để mở mắt ra, nhưng không thể nhìn thấy lại khiến những giác quan khác của cậu mạnh lên.
Đột nhiên, hắn đẩy cậu nằm sấp trên giường. Cậu khẽ gằn lên nhưng lại không có sức lực để làm gì khác ngoài bất lực bị thân người hắn chiếm lấy. Hắn không hề dừng lại, tư thế mới này tạo điều kiện cho hắn có thể hút máu dễ dàng hơn. Hắn bắt đầu cẩu thả, cậu có thể cảm thấy chất lỏng màu đỏ chảy dọc theo cổ và thấm xuống giường.
Bên dưới hắn, cậu gắng hết sức lực hét lên, "Tuấn Huy ca, dừng lại!"
Hắn lập tức ngưng lại, cậu vô cùng bất ngờ và cũng nhẹ nhõm không kém. Hắn rời khỏi người cậu, cậu òa khóc vì sự giải thoát và cũng vì hoảng sợ. Cậu đã rất sợ hãi, sợ hãi vì những gì hắn đã có thể gây ra với cậu nếu hắn tiếp tục nhưng cũng đã giải tỏa rất nhiều vì hắn đã dừng lại, tất cả những cảm xúc của cậu đều theo nước mắt trôi ra ngoài.
Không nói gì, hắn nhẹ nhàng nâng cậu lên, đặt cậu trên đùi. Cậu thổn thức ôm chặt lấy hắn, cố gắng phớt lờ vết máu trên cổ và trên môi hắn.
"Tuấn Huy ca, anh làm em sợ," cậu khóc, chôn mặt vào vai hắn. Cậu chợt thấy mệt mỏi, kiệt sức và yếu đuối. "Em rất sợ. Làm ơn đừng làm vậy lần nào nữa, làm ơn."
"Ôi, Minh Hạo," hắn buồn bã thở dài trước khi buông cậu ra. Cậu nhìn vào mắt hắn, trong đó không có gì ngoài ham muốn và khát máu.
Khoan đã, có gì đó không đúng, cậu hoảng hốt nhận ra, vô thức cố gắng lùi lại nhưng hắn đã nắm lấy phần eo của cậu, giữ cậu yên vị.
"Tuấn Huy ca, anh..." Cậu thốt lên trong hoảng sợ khi hắn tiến đến gần hơn, thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Hắn gần đến nỗi cậu có thể nhìn thấy từng giọt máu trên môi hắn.
Hắn đưa tay lên, vuốt ve gương mặt cậu, khác hẳn với ham muốn đang bị đè nén trong đôi mắt hắn. Hắn đưa lưỡi liếm lên đôi môi đẫm máu, nhẹ thở ra, "em là để anh hút máu, là để lên giường với anh, Từ Minh Hạo."
Cậu kêu lên kinh hãi trước khi đôi môi hắn nuốt lấy môi cậu, đồng thời đẩy cậu vật ra giường. Cậu cảm thấy cảm giác đáng sợ đó quay lại, miệng cậu có vị mằn mặn của máu khi hắn chạm đến chỗ ở giữa hai chân cậu, mặc kệ sự phản kháng yếu ớt.
Không, không, không, đừng mà. Cậu nức nở bên dưới hắn, đôi chân cậu bị tách ra. Nước mắt hòa với máu trên cổ cậu, tạo nên một chất lỏng màu hồng chảy dọc xuống ngực cậu. Mọi thứ đều sai rồi - quá sai rồi.
Tuấn Huy ca, làm ơn, đừng. Cậu yếu ớt đẩy vào ngực hắn.
Hắn phủ phục trên người cậu, cắn vào môi dưới của cậu và bị tiếng rên rĩ của cậu làm cho mê mẩn. Hắn bắt đầu lướt xuống vùng cổ, để lại một dấu hôn đậm gần chỗ bị cắn xuyên qua, cậu rên lên bất lực trước sự hành hạ từ người mà cậu yêu.
Tuấn Huy ca, đừng. Tâm trí cậu van nài khi hắn bắt đầu chiếm đoạt cơ thể cậu.
Sau khi đã thỏa mãn, hắn thì thầm bên tai cậu. "Em là của anh."
Rồi hắn lại cắn vào cổ cậu, một lần nữa.
-----------------------
*Tâm sự mỏng của Aimee*
Hỡi những bà con cô bác yêu thương Minh Hạo, đừng giận Tuấn Huy mà, tui cầu xin mọi người đó. Nếu mà mọi người giận Tuấn Huy, sang chap sau tui nhất định sẽ khiến mọi người phải hối hận. Tuấn Huy như thế nào chúng ta đều hiểu rõ mà phải không? Để mọi người không ghét bỏ con rể tui, không đi nhảy thuyền, tui sẽ xì poi chap sau cho mọi người: Mọi chuyện không phải như vậy đâu. Tui chỉ có thể tiết lộ đến đây thôi. Mọi người đừng giận Tuấn Huy nha nha nha~~~~
Nhất là ss Yuel đó T.T Không được vì chap này mà hành hạ Tuấn Huy của em đâu à T.T
-Aimee-
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro