[Khải Nguyên] Lúc nóng lúc lạnh

Trở lại một chút về chiếc bánh ngọt của ta?

Luyến ái thường ngày.


Thời điểm chuông báo vang lên, mặt trời vừa mới ló ra, Vương Nguyên khó chịu kéo chăn trùm lên tiếp tục ngủ, còn thuận tiện đạp sang bên cạnh một cước, Vương Tuấn Khải vật lộn tắt thanh âm điện thoại di động.

"Hắc, phiền a, hôm nay lại không cần đi làm, đồng hồ báo thức cũng không biết tắt một chút nha." Vương Nguyên nhu nhu nói.

Mò đến màn hình di động lạnh như băng mùa đông, trong người Vương Tuấn Khải nổi lên gai ốc, rất nhanh lùi tay về, xoay người kéo Vương Nguyên vào trong lòng, "Ngủ đi, ngủ tiếp một lát."

Co lại trong lòng Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên luôn luôn có thể ngủ an ổn hơn nhiều, nhưng bỗng nhiên tách ra, liền không có ý ngủ tiếp, có lời muốn nói, do dự một chút cảm thấy hơi thương cảm, tay nhéo nhéo trên lưng Vương Tuấn Khải.

"Anh không cảm thấy hai chúng ta rất gây cười sao, đều đã về đến quê hương còn ở lại khách sạn."

Giọng điệu Vương Nguyên rất vui thích, tựa như ánh nắng đang từ từ dâng lên ngoài cửa sổ.

"Còn không phải đều do em." Vương Tuấn Khải nhu nhu cái ót của Vương Nguyên, "Đều do em, lúc đầu anh không muốn trở về, đều do em khiến anh về cùng em, tiêu hao nhiều tiền mua vé máy bay, em cả đêm không trở về, ba mẹ em không nói gì sao?"

"Hôm nay em cùng bọn họ nói chuyện nha, đúng đúng đúng, đều do em, vậy Nguyên ca thanh toán cho anh a." Vương Nguyên trở mình cùng Vương Tuấn Khải mặt đối mặt.

Vương Tuấn Khải cười, lại gần hôn lên miệng Vương Nguyên, xem như hôn chào buổi sáng, "Tốt, thanh toán xong, rời giường rửa mặt nào."

Chống nửa cơ thể ngồi dậy, nhìn thấy Vương Tuấn Khải một bên dụi mắt một bên tiến vào phòng tắm, Vương Nguyên hút hút mũi, trong mắt có chút hơi nóng.

Mùa đông này thật đúng là lạnh.

Hai người cùng một chỗ yêu nhau cũng được bảy tám năm, sau khi tốt nghiệp đại học ở thành phố B làm việc. Bọn họ có một nhà trọ nhỏ, mỗi ngày dính nhau một chỗ, cùng nhau đi làm tan làm, cùng nhau dạo bộ mua đồ ăn, cùng nhau ăn cơm đi ngủ, nói chung việc gì cũng làm cùng nhau, đúng là hoàn toàn tách không ra.

Ở thành phố B ăn nhiều sữa đậu nành, bánh quẩy, bánh mì, sữa làm cơm sáng, thật vất vả mới trở về quê hương, đương nhiên phải đi ăn Tiểu Diện. Vương Nguyên giống như trước đây, thừa dịp Vương Tuấn Khải cùng ông chủ nói chuyện, đi trước chiếm vị trí trống.

"Một phần trong đó nhiều ớt hơn chút a ~"

Vương Tuấn Khải nhếch khóe miệng, anh như thế nào có thể không nghe thấy. Thời điểm khi hai chén mì bưng lên, đổi một chén ít ớt hơn kia đến trước mặt Vương Nguyên, nghiêm trang nói,

"Không nên ăn nhiều cay như vậy, đối với cổ họng không tốt, đối với dạ dày cũng không tốt."

Vương Nguyên bĩu môi. Vương Tuấn Khải trước tiền liền di chuyển chiếc đũa, ớt thực sự rất nhiều, nước mắt mãnh liệt đều tuôn ra. Vương Nguyên ở một bên dở khóc dở cười, đẩy bát trước mặt mình ra, dùng thìa thuận theo vớt lấy nước luộc mì của Vương Tuấn Khải, cùng anh ho khan ho liên tục, vẻ mặt rất đỏ, hai mắt đẫm lệ.

"Em... Khụ... Làm gì? Bát kia của em không cay." Vương Tuấn Khải trì hoãn trong chốc lát.

Ánh mắt Vương Nguyên đỏ bừng nhìn anh, "Em nghĩ cùng anh ăn một chén, không được a?"

Không khí bỗng nhiên đều an tĩnh lại, trong nháy mắt xung quanh cũng không có người, ông chủ đứng trước quầy hàng ngẩn người ra. Thanh âm Vương Nguyên khụt khịt rất rõ ràng, cậu cúi đầu hút hút mì sợi, Vương Tuấn Khải hà mấy hơi, muốn giảm bớt cảm giác nóng bừng một chút, nhưng Vương Nguyên vừa rút một hút, kéo theo tâm Vương Tuấn Khải cũng một níu một níu.

"Ngốc tử, em phải hay không khóc rồi?" Vương Tuấn Khải đưa tay xoa đầu Vương Nguyên.

Vương Nguyên trừng anh một cái, "Êm đẹp thì khóc cái gì?"

"Vậy em chính là bị cảm."

"Em không có."

"Vậy em..."

" Vương Tuấn Khải đồng chí, mời anh ngậm miệng lại, tập trung ăn mì." Chóp mũi Vương Nguyên bắt đầu hơi phiếm hồng.

"Thực cay, anh phải ăn ăn mì của em, tổng hợp một chút."

Ánh mặt trời chiếu sáng hoàn toàn cả thành phố, nhiệt độ có chút lên cao, ăn xong cơm sáng rồi đi dạo đường phố, Vương Nguyên nhịn không được ngáp một cái, nước mắt sinh lý lại đọng trên lông mi. Vương Tuấn Khải cũng phát hiện ánh mắt Vương Nguyên từ nãy đến giờ đều ướt sũng, trong lòng có loại cảm giác nói không nên lời, nắm tay cậu hỏi cậu muốn hay không quay về khách sạn ngủ một giấc nữa, dù sao buổi chiều mới trả phòng.

"Không cần, em muốn cùng anh một chỗ." Vương Nguyên lắc đầu.

"Ngủ cũng là ở cùng một chỗ a..."

"Ai nha, nóng quá a, em không muốn mang khăn này." Vương Nguyên giống như sợ Vương Tuấn Khải tiếp tục càm ràm, vội vàng nới lỏng khăn quàng cổ của mình.

Vương Tuấn Khải hí mắt nhìn nhìn ánh mặt trời, giống như có thể kiểm tra nhiệt độ, sau vài giây đồng hồ mới đồng ý lấy khăn của Vương Nguyên xuống.

"Được, vậy anh mang nó nha, em chẳng muốn cầm." Vương Nguyên cầm khăn tùy tiện buộc vài vòng trên cổ Vương Tuấn Khải.

"Em là ngốc tử, em sợ nóng, anh sẽ không sợ nóng a." Vương Tuấn Khải rất bất đắc dĩ.

"Được rồi, anh nóng cái gì nóng, tay anh đều lạnh rồi."

Không thể không nói, thời điểm Vương Nguyên nóng lên, Vương Tuấn Khải cũng chỉ có thể ngoan ngoãn im lặng.

Đi đến nhiều nơi mà không có mục đích, cả buổi sáng giết thời gian cũng trôi qua, nhiệt độ không khí giữa trưa càng ngày càng cao, cơ thể Vương Tuấn Khải giảm huyết áp đều ấm lên. Khi đi qua tiểu khu của nhà Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên ngừng bước,

"Anh không đi vào sao?"

"Ba mẹ anh ra nước ngoài du lịch rồi." Vương Tuấn Khải nhún vai

"Oh, vậy còn nói muốn đi gặp bọn họ."

"Không sao a, sau này..." Vương Tuấn Khải dừng một chút, "Sau này em muốn tới thì tới a, dù sao ba mẹ anh cũng rất thích em."

Vương Nguyên không nói gì, miễn cưỡng nở nụ cười một chút, sau đó cảm nhận được Vương Tuấn Khải nắm tay mình chặt hơn chút.

Vừa trở về khách sạn trả phòng, Vương Nguyên im lặng kéo vali cùng Vương Tuấn Khải đi tới cửa,

"Anh, mấy giờ tối máy bay tới?"

"Không phải buổi tối, là rạng sáng một chút."

"Anh điên à?" Vương Nguyên đấm vào ngực anh một chút, "Làm gì vào khoảng thời gian đó, ngày mai anh còn có công việc mà."

Vương Tuấn Khải một phen ôm chầm lấy Vương Nguyên, hôn hôn vào trán cậu,

"Muốn cùng em trải qua cả ngày này a, sợ em luyến tiếc anh."

"Ít tự kỷ đi."

Vốn định cùng đi ăn cơm trưa, Vương Nguyên lại nói không có hứng muốn ăn. Vương Tuấn Khải vừa muốn nổi giận, đã bị Vương Nguyên nhào cổ qua, "Em về nhà trước, sau hai giờ gặp nhau, buổi tối cùng nhau ăn cơm, ăn tiệc lớn."

Vương Tuấn Khải niết mặt Vương Nguyên nói,

"Nếu có thể, anh thực không muốn cùng em tách ra một giây đồng hồ."

Từ lúc ra khỏi cửa hàng đến nay, quan hệ giữa Vương Nguyên cùng ba mẹ vẫn căng thẳng chưa xong. Ba Vương Nguyên là ông chủ lớn của một xí nghiệp có tiếng, đương nhiên không cho phép Vương Nguyên cùng một nam sinh một chỗ, cũng không cho phép cậu tự mình ở bên ngoài dốc sức kiếm tiền, chỉ hy vọng Vương Nguyên mau trở về kế thừa gia sản.

"Con trở về rồi." Vương Nguyên đánh tiếng chào hỏi liền muốn vào phòng, dự đoán vào trong sẽ bị ba quát dừng lại.

"Cùng cậu ta cắt đứt rồi sao?"

Vương Nguyên không đáp, chuyện tình hai ngày trước vẫn còn rõ ràng trước mắt. Ngày đó mới vừa tan tầm, liền ghé vào trên giường cùng mẹ trò chuyện qua video, mẹ Vương đối với chuyện giữa Vương Tuấn Khải cùng Vương Nguyên duy trì thái độ trung lập. Song thời điểm Vương Tuấn Khải xuất hiện trước ống kính, đối tượng bên kia liền từ mẹ biến thành ba.

Một hồi đại chiến là không tránh khỏi, Vương Tuấn Khải mặc dù rất khôn ngoan kính cẩn lễ phép, nhưng niềm vui của ba ba Vương Nguyên vẫn như cũ không muốn bàn bạc, câu từ thấp kém gì đó đều bỏ mặc trên người Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên tức giận trực tiếp tắt trò chuyện, ôm Vương Tuấn Khải khóc một hồi.

Nhưng sau đó, thời điểm Vương Nguyên tắm rửa xong đi ra liền phát hiện Vương Tuấn Khải đang len lén cùng người trò chuyện qua video. Vương Nguyên tựa vào khung cửa bên cạnh nghe lén, từ trong điện thoại truyền ra thanh âm rất rõ ràng của ba mình.

"Cậu cũng hy vọng Vương Nguyên sống tốt chứ."

"Dạ." Vương Tuấn Khải rất gắng sức mà gật đầu.

"Rời khỏi Vương Nguyên, ta sẽ cho cậu một khoản tiền. Xí nghiệp của nhà chúng ta cần nó, tôi sẽ kết đôi cho nó một đối tượng thông gia, như vậy làm ăn của công ty ta chính là hoàn toàn thuận lợi phát đạt. Vương Nguyên cũng sẽ có được một gia đình hoàn chỉnh, sau đó có một đứa nhỏ, sau này còn có thể tiếp tục duy trì hoạt động công ty. Nếu như không có những điều này, ta sẽ chết, cậu biết không? Cậu cũng không hy vọng nhìn thấy chúng ta cửa nát nhà tan chứ."

Vương Tuấn Khải cắn môi,

"Cháu rời khỏi em ấy, nhưng cháu không cần tiền của bác. Cháu hy vọng bác có thể đem cho em ấy một gia đình hoàn chỉnh, hy vọng bác có thể cho em ấy tình yêu cháu không cho được."

"Cho hai người thời gian một ngày."

Sau khi treo điện thoại, Vương Nguyên rốt cuộc hoàn toàn sụp đổ. Cậu ngồi trên đùi Vương Tuấn Khải mắng ầm lên,

"Ba em như thế nào ích kỷ như vậy a! Em có thể không cần ngôi nhà kia, không cần tình yêu của ông ta, em chỉ muốn cùng anh một chỗ a!"

"Vương Nguyên nhi, anh không hy vọng nhìn thấy em vì anh mà không có gia đình. Anh yêu em, cũng phải yêu ba mẹ em. Anh từ nhỏ không có ba, anh hiểu rõ, tình thương của ba là không thể thiếu, hiểu không?" Vương Tuấn Khải gắt gao ôm Vương Nguyên,

"Ngày mai liền muốn đi sao."

"Anh theo em cùng một chỗ nhé." Vương Nguyên nói.

"Làm sao có thể."

"Em hy vọng cuối cùng chúng ta có thể có một ngày hoàn chỉnh, Vương Tuấn Khải."

Vương Nguyên lúc này đang thất thần, ba gọi cậu mấy tiếng.

"Chưa cắt đứt."

"Ta nói cái gì? Tại sao còn chưa cắt đứt!"
" Ngày hôm nay, một ngày cuối cùng." Vương Nguyên mặt không chút thay đổi.

Vương Tuấn Khải đứng dưới tàng cây của một gốc cây đa hóng gió, ở xa nhìn Vương Nguyên một nhảy một nhảy trở về, cùng hồi cao trung cũng thế, vừa ngây ngốc vừa đáng yêu vô cùng, bỗng chốc liền lao vào trong lòng Vương Tuấn Khải.

"Sao vậy? Em vừa mới nói hai giờ, hiện tại mới một giờ lẻ năm phút, nhanh không!" Vương Nguyên vẻ mặt nháy mắt, vẻ mặt cầu khen ngợi.

"Đúng, nhưng xem như nhanh một hồi, nhớ rõ cuộc hẹn trước kia, em luôn ngủ quên, đợi em hết nửa ngày." Vương Tuấn Khải rất nhanh hôn phạt lên miệng Vương Nguyên một chút.

Hai người nhìn nhau một hồi, ăn cơm chiều lại quá sớm, dứt khoát đến rạp chiếu phim xem phim, còn xem chính là một bộ tình yêu buồn chán, lại mau nước mắt, toàn bộ đại sảnh xem phim đều là âm thanh khóc sướt mướt đứt quãng.

Vương Nguyên dựa xuống ghế dựa một chút, chạm chạm đùi Vương Tuấn Khải,

"Hôn em."

"Ừ?" Vương Tuấn Khải không có nghe rõ.

"Hôn em!" Vương Nguyên nâng cao âm lượng, làm cho ánh mắt của mọi người xung quanh nhìn đến, chẳng qua rất nhanh lại bị nội dung vở kịch trên màn hình thu hút đi.

"Tuân lệnh Nguyên ca!"

Thời điểm hôn duy trì rất dài, gần gũi giao triền, ai cũng không chịu yếu thế, tích cực đáp lại. Vương Tuấn Khải dùng sức chế trụ ót của Vương Nguyên, bình thường sẽ sợ Vương Nguyên thở không nổi, hiện tại giống như không muốn buông ra. Vương Nguyên cũng học dáng vẻ của anh, ấn lấy ót Vương Tuấn Khải. Nhưng lại không có khí lực gì mà mềm nhũn, tính toán mò mẫm nhiều nhất, đều không kiêng dè, tiếng vang phát ra từ khoang miệng có bao nhiêu mập mờ, giờ phút này chính là một mực đòi lấy, dường như muốn hút sạch sẽ không khí trong miệng của đối phương. Vương Nguyên độ khống chế không tốt, cắn vào môi Vương Tuấn Khải, thời điểm một mùi tanh tản ra, hai người mới rời khỏi.

Vương Tuấn Khải liếm liếm môi, ánh sáng trên màn hình lớn in lên khuôn mặt Vương Nguyên, mắt cậu lại ẩm ướt, khóe mắt lưu lại nước mắt không biết có phải hay không bởi vì vừa mới hôn kịch liệt kia, dù sao liền lại gần hôn lại là được.

"Em nhớ rõ thời điểm anh vừa mới bắt đầu hôn môi, răng nanh kia của anh luôn tách miệng của em." Vương Nguyên nói.

Nước mắt quả nhiên là mặn, Vương Tuấn Khải nghĩ.

"Hôm nay là lần thứ ba anh chơi đùa tách miệng của em đi." Vương Nguyên còn giơ hai đầu ngón tay mô phỏng thứ ba.

"Ừ."

"Kỹ thuật hôn môi trước kia của anh, thực chán." Vương Nguyên cười hai tiếng, phát ra từ nội tâm.

"Hiện tại tốt là được rồi."

Thời điểm từ rạp chiếu phim đi ra, bụng Vương Nguyên kháng nghị rất lớn tiếng, quả nhiên ăn uống không thể bỏ qua rồi, một chút cũng không được.

Người trong phòng cơm Tây không nhiều, bò bít-tết rất nhanh sẽ đưa lên. Vương Nguyên giống như cụ ông ngồi kia, Vương Tuấn Khải trước tiên xắt thịt trước mặt thật ngon, sau đó cùng Vương Nguyên trao đổi.

"Cảm thấy bò bít-tết nơi này càng ngày càng khó ăn." Vương Nguyên vừa nhai vừa đánh giá, huyên thuyên nói, rất có khí phách của một nhà thưởng thức mỹ thực.

"Ăn cũng lấp được miệng của em." Vương Tuấn Khải dùng dĩa ăn xiên một miếng dưa chuột nhét vào miệng Vương Nguyên.

Một giờ ăn cơm tối, thời điểm đi ra, ngày xem như đã tối hoàn toàn, chỉ có điều, nhìn hướng chân trời, còn có thể trông thấy một chút ánh nắng chiều cam hồng mơ hồ chưa tản ra.

"Muốn đi chỗ nào?" Vương Tuấn Khải xoa xoa sau gáy Vương Nguyên, rồi ngây người đem khăn trên cổ mình lúc ban ngày chuyển qua trên người Vương Nguyên.

Vương Nguyên phối hợp ngẩng đầu để Vương Tuấn Khải choàng khăn cho cậu,

"Đến đường nam tân đi dạo đi, thời điểm hai chúng ta nhỏ hơn chút đã đi xe đạp đó, từ đầu này đến đầu kia, oa, hiện tại ngẫm lại thật đúng là có tinh thần hăng hái."

Vương Tuấn Khải cười nói,

"Trẻ con cũng hiếu động, tinh thần tốt, hiện tại em có đôi khi cũng như vậy, đa số nửa đêm cũng không ngủ."

"Em không phải trẻ con nữa rồi." Vương Nguyên phản bác nói.

"Ở trong mắt anh, em chính là trẻ con."

Mắt Vương Nguyên mang ý xấu, hung hăng đánh vào mông Vương Tuấn Khải một chút, lại làm bộ dáng cái gì cũng không có xảy ra. Vương Tuấn Khải cũng không chú ý đang trên đường lớn, kéo Vương Nguyên qua, chính là hôn một chút, sau đó nhìn sắc mặt cậu ửng hồng, liếm môi lộn xộn, bản thân giống như người làm việc lớn liền đi lên phía trước, còn ném lại cho Vương Nguyên mấy chữ.

"Thiếu hôn lại thiếu làm."

"...Vậy anh ngược lại đến đây a." Vương Nguyên lại nói thầm một câu.

Gió to nổi lên, khoảng thời gian có thể đều bị gió thổi mà chạy, trong đại sảnh sân bay người không nhiều, nhưng đến đến đi đi đều rất vội vàng.

"Đã trễ thế này, gọi xe quay về?" Vương Tuấn Khải nhìn không gian trước mắt.

"Vương Tuấn Khải... Có thể hay không, không đi nữa."

Nhìn Vương Nguyên hạ tầm mắt xuống, Vương Tuấn Khải đau lòng vô cùng, ôm lấy Vương Nguyên,

"Anh đã đồng ý với ba em, em cũng đã đáp ứng anh."

"Em không muốn đáp ứng anh, em có thể hối hận không?" Vương Nguyên tham lam hút hút hương vị dễ ngửi trên người Vương Tuấn Khải, một khắc cũng không muốn rời khỏi ôm ấp này.

Vương Tuấn Khải cưng chiều vỗ lưng Vương Nguyên,

"Anh yêu em Nguyên nhi, cho nên anh hy vọng em có một tương lai tươi đẹp, hy vọng em sống tốt."

Vương Nguyên dường như nghĩ tới gì đó, túm Vương Tuấn Khải chạy vào khoảng ngăn trong WC, khóa cửa lại.

"Ở đây," Vương Nguyên nới lỏng khăn cùng cổ áo, chỉ vào xương quai xanh, "Lưu lại dấu của anh ở nơi này."

Vương Tuấn Khải bắt đầu vuốt ve xương quai xanh xinh đẹp của cậu, đốm nhỏ hồng ngân nhợt nhạt xung quanh còn giữ sau mấy ngày mây mưa thất thường, sau vài giây áp sát Vương Nguyên liền gặm cắn.

"Ân..."

Rất đau, cảm giác được hai chiếc răng nanh cứng đang đâm vào, rất ngứa, cảm nhận đầu lưỡi ướt át liếm loạn một vòng.

"Nguyên nhi."

"Dạ."

"Anh cũng muốn." Vương Tuấn Khải tháo nút áo của chính mình.

"Được."

Vé máy bay bị kéo nơi lòng bàn tay có chút nhăn, Vương Tuấn Khải từ trước đến nay sẽ không nói gì lập dị, hiện tại cũng chỉ là một mực dựa vào Vương Nguyên, đến cửa kiểm an mới mở lời,

"Chăm sóc tốt chính mình a, nhớ đánh răng, sau này không ai giúp em đánh, cũng đừng làm biếng, còn có cơm phải ăn đúng lúc,..." Vương Tuấn Khải lại bắt đầu khuôn mẫu mẹ già.

"Đã biết!" Vương Nguyên cắt ngang lời anh nói,

"Nhớ đón chú cún kia của chúng ta về, không nên gửi người khác như vậy, nó không quen, sau đó... Ân... Sau này có cơ hội, em còn muốn nhìn nó chút, chăm sóc nó thật tốt."

"Em như thế nào không quan tâm nhiều đến anh..." Vương Tuấn Khải bày ra vẻ mặt ủy khuất.

Vương Nguyên khống chế nước mắt, lại hút hút mũi, cậu nhìn thấy viền mắt Vương Tuấn Khải đỏ, có phải hay không bởi vì mắt khá lớn mới có thể lưu được nhiều nước mắt như vậy?

"...Anh vào đi, đợi chút nữa sẽ không tốt lắm, hai đại nam nhân, cũng không nên lập dị như vậy."

"Sớm về đi." Vương Tuấn Khải cắn mạnh môi rồi xoay người, vào cửa kiểm an.

Vương Nguyên đứng tại chỗ, cậu dường như nghe thấy âm thanh nước mắt rơi trên mặt đất khi Vương Tuấn Khải vừa xoay người.

"Vương Tuấn Khải!" Vương Nguyên ngoảnh đầu vẫy tay.

Vương Tuấn Khải cầm lấy lan can nhìn Vương Nguyên trước mặt.

"Em không có anh, sẽ không sống tốt được."

Thời tiết bỗng nhiên lại trở lạnh, rõ ràng mấy tiếng đồng hồ trước còn ấm áp như vậy. Vương Nguyên ngồi trong đại sảnh ngẩn người, điện thoại rung rung một chút, là Vương Tuấn Khải gửi tin nhắn thoại đến. Cậu run rẩy đưa tay mở ra, hai giây trước vẫn còn rất ồn ào, hẳn là khoảng thời gian trước lúc máy bay cất cánh. Thời điểm âm thanh quen thuộc rõ ràng truyền ra, dường như thế giới đều yên tĩnh lại, Vương Tuấn Khải vô số lần từng khen âm thanh của Vương Nguyên dễ nghe, rất sạch, rất trong trẻo, mà Vương Nguyên lại bị tiếng nói của Vương Tuấn Khải hấp dẫn thật sâu,

"Vương Nguyên nhi, cho tới bây giờ chưa từng nói lời khác người, anh vẫn là nói với em một chút, để em giật mình, trình độ ngữ văn của anh hẳn cũng là khá tốt."

"Trừ em ra, không người nào có thể chiếm giữ toàn bộ thế giới của anh, cho dù em còn có thể hay không thể quay lại, anh cũng ở nơi này đợi em, dù cho dùng hết toàn bộ thời gian của anh để chờ một kỳ tích, cho dù bảy tám mươi tuổi, khi hai ta đều tóc trắng xoá, sau đó mới có thể cùng một chỗ cũng không sao, bởi vì cuộc sống của anh..." Vương Tuấn Khải nghẹn ngào một chút,

"Chỉ muốn yêu một mình Vương Nguyên."

Vương Nguyên bước ra ngoài tiếp nhận gió loạn nơi sân bay, tiếng gầm rú của máy bay từ mạnh mẽ rồi trở nên yếu dần, bởi vì thời tiết tốt, còn có thể loáng thoáng trông thấy quỹ đạo của máy bay trên mây, cậu xoa xoa chất lỏng ướt át trên mặt, lôi điện thoại ra gọi đến một điện thoại khác,

"Ba..."

"Con và Vương Tuấn Khải."

"Nhất định tách không ra, bởi vì suốt đời này của con..."

"Cũng chỉ muốn yêu một mình anh ấy."

~~~ HOÀN ~~~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro