CHƯƠNG 13
Vương Nguyên bị đánh thức bởi tiếng đồng hồ báo thức, chăn ở trên đầu che khuất đi ánh sáng, một mảng đen ngòm, không biết tại sao cậu lại đấu tranh trong hoảng loạn một lúc mới kéo cái chăn trên đầu xuống. Sau đó xoa xoa cái cổ mỏi nhừ, mới ý thức được mình ngủ ngồi cả đêm, cảm giác bây giờ là đau lưng và tê chân.
Khó khăn cố gắng di chuyển thân thể lên ghế sofa ngồi một lát, dần dần trở nên dễ chịu hơn liền trở mình một cái, lại mơ mơ màng màng ôm chăn ngủ tiếp.
Có lẽ trong tiềm thức suy nghĩ điều gì đó, nên Vương Tuấn Khải hôm nay thức dậy sớm. Duỗi tấm lưng làm biếng ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy Vương Nguyên ngủ trên ghế sofa đến quên trời quên đất, nghĩ thầm cậu cũng không ngốc, vẫn biết bò lên sofa ngủ. Vương Tuấn Khải nhấc chân đạp đạp mông Vương Nguyên, kèm theo một lời nhắc nhở đơn giản nhưng gắt gỏng: "Trễ rồi !"
Trễ rồi ! Vương Nguyên phản xạ có điều kiện bật dậy, toàn thân toát mồ hôi lạnh, cả người xoay mòng mòng.
Đồng hồ trên tường hiển thị 6:28, sau đó tầm mắt chuyển sang khuôn mặt Vương Tuấn Khải đang xem náo nhiệt không màng chuyện lớn, Vương Nguyên dần dần tỉnh táo lại, đây là nhà Vương Tuấn Khải. Lưng vẫn còn đau nhắc cậu nhớ lại tình cảnh thảm thương tối hôm qua. Cậu đứng dậy tức giận ném cái chăn lên người Vương Tuấn Khải, xoay người vào phòng tắm, thoải mái như thể đang ở nhà của mình.
"Này ! Quên mất thân phận của cậu rồi à ?" – Vương Tuấn Khải ném cái chăn xuống sau đó hướng về phía phòng tắm gọi lớn.
"Vậy tự cậu đi mua cơm ?" – Giọng nói Vương Nguyên từ phòng tắm truyền ra.
"Nghĩ hay nhỉ !" – Vương Tuấn Khải dứt khoát ngồi trên sofa chơi điện thoại di động.
Vương Nguyên tắm rửa xong mặc lại quần áo ngày hôm qua bước ra, cậu không muốn mượn của Vương Tuấn Khải, hơn nữa nếu như trợ lý mặc quần áo hắn, chắc sẽ bị fans hắn đánh mất ?
Hôm nay quả thật có chút muộn, Vương Nguyên ôm tia hy vọng mở tủ lạnh ra, phát hiện ngoại trừ vài ly mì và vài quả trứng, còn lại thì đều là mặt nạ.
"Nấu mì nhé ?" – Vương Nguyên quay đầu hỏi.
"Tùy ý." – Vương Tuấn Khải vắt khăn tắm vào phòng tắm.
"Ông chủ hất tay thật là nhàn rỗi !" – Vương Nguyên liếc nhìn hắn, hận không thể ném mấy quả trứng này vào đầu Vương Tuấn Khải, tiếc là Vương Tuấn Khải căn bản không để ý tới cậu.
Phục vụ xong bữa sáng, Vương Nguyên lại chạy vào phòng để quần áo chọn quần áo cho hắn, sau đó trở lại phòng bếp rửa chén, một buổi sáng vội vội vàng vàng, cuối cùng cũng kịp 7:30, cùng "Đức Phật" đáng kính tự cho là đúng xuống gara dưới lòng đất.
Lý Kiều đúng giờ đều đợi ở nơi này.
Thời điểm Vương Nguyên theo sau Vương Tuấn Khải lên xe, chân nhũn xuống lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống, cũng may cậu phản ứng nhanh nắm kịp áo khoác của Vương Tuấn Khải. Vương Tuấn Khải bị kéo lui về sau một bước vịn cái ghế bên cạnh mới đứng vững.
"Cậu là kẻ ngốc sao ?" – Hắn quay đầu liếc nhìn Vương Nguyên.
"Nếu không phải cậu, tôi sao lại như thế ?" – Vương Nguyên lườm hắn.
"Thế nào ?" – Vương Tuấn Khải nhướn mày.
"Lưng tôi đau, chân thì bị chuột rút !" – Vương Nguyên đặt mông ngồi xuống, sự khó chịu khiến cậu có chút nóng nảy.
"Tôi thấy cậu tối nay là muốn tiếp tục." – Vương Tuấn Khải đột nhiên tỉnh ra, cũng không tức giận, ngược lại còn nở nụ cười, có chút hả hê nhìn cậu.
"Tại sao ?" – Đôi mắt Vương Nguyên tròn xoe.
"Tự mình nghĩ."
"...."
Lý Kiều và Lâm Hạ ngạc nhiên nhìn Vương Nguyên lại nhìn sang Vương Tuấn Khải, cuối cùng liếc nhìn nhau, rồi cùng nhau lắc đầu, rốt cuộc Vương Nguyên đã trải qua cực hình gì.
Hôm nay đoàn làm phim bắt đầu quay hình, Vương Tuấn Khải từ lúc bước vào liền bận rộn hẳn lên, thiết kế tạo hình vốn dĩ là trách nhiệm của đoàn làm phim, hiện tại ngay cả phục vụ mọi người cũng một tay đoàn làm phim đảm nhận, những người khác thì sẵn sàng ra vẻ nịnh bợ bám víu quan hệ, còn Vương Nguyên thì vui vẻ nhàn rỗi, hôm nay cậu quả thật không muốn phải bận trước bận sau nữa.
Vương Tuấn Khải lần đâu tiên đóng vai chính, Lý Kiều yêu thương còn hơn cả con ruột, làm chuyện vượt xa hơn trách nhiệm của người đại diện, nhưng anh ta lại không quá đòi hỏi nhiều với Vương Nguyên.
"Vương Nguyên, em không thoải mái thì ngồi ở bên cạnh nghỉ ngơi một lát đi, xem mọi người diễn cũng được, hay cùng Lâm tỷ học chút gì đó cũng tốt, đều có ích." – Lý Kiều quay đầu dặn dò Vương Nguyên.
"Cảm ơn anh Kiều." – Vương Nguyên cảm động suýt rơi nước mắt.
"Không mấy bây giờ chị dạy em trang điểm nhé." – Lâm Hạ đề nghị.
"Được ạ, cảm ơn chị." – Người ta sẵn sàng dạy, mình sao có thể từ chối chứ, vì thế Vương Nguyên đi theo Lâm Hạ đến phòng trang điểm của Vương Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải trong lúc nghỉ ngơi, không thấy Vương Nguyên, hắn ngồi bên cạnh Lý Kiều, lại nhìn quanh một lát mới hỏi Lý Kiều: "Vương Nguyên đâu ?"
"Anh bảo cậu ấy đi theo Lâm Hạ học trang điểm rồi."
Vương Tuấn Khải kinh ngạc nhìn Lý Kiều.
"Em thường hay bắt nạt người ta, anh là không thể nhìn tiếp nữa, chậc chậc." – Lý Kiều nhìn thấy bên cạnh có người đưa nước cho Vương Tuấn Khải, lại bổ sung thêm một câu: "Em đây là không phải đã có người phục vụ rồi sao."
"Có thể giống nhau sao ?" – Vương Tuấn Khải đảo mắt.
"Không giống sao, mùi vị nước đưa tới không giống ?" – Lý Kiều mỉm cười làm như thật hỏi hắn, "Hay là....Một ngày không bắt nạt trong lòng sẽ không sảng khoái ?"
"Nhìn cậu ấy tức giận rất sảng khoái." – Vương Tuấn Khải uống một ngụm nước liền ngẩng đầu nhìn tán cây lá xum xuê phía trước đến xuất thần.
"Thỏ nổi nóng cũng sẽ cắn người, em kiềm chế một chút, trợ lý không phải để em bắt nạt." – Lý Kiều nhắc nhở hắn.
Vương Tuấn Khải đột nhiên giống như tỉnh giấc quay đầu nhìn Lý Kiều, "Em chính là muốn xem cậu ấy cắn người như thế nào."
Lý Kiều xấu hổ, anh ta không biết nghệ sĩ một tay mình dẫn dắt lại có sở thích như thế, "Vương Tuấn Khải, nên nói em là kiểu thích bắt nạt người khác hay thích bị người khác bắt nạt...."
"Ý gì ?" – Vương Tuấn Khải nghe không hiểu.
Lý Kiều vỗ vỗ vai hắn, "Lúc bị cắn đừng la đau."
"Hứ !" – Vương Tuấn Khải ghét bỏ liếc nhìn Lý Kiều.
"Được rồi, đây là kịch bản của em, giúp em diễn thử một chút ?"
Vương Tuấn Khải gật đầu, nhận kịch bản rồi diễn thử cùng Lý Kiều.
Đến giờ cơm trưa, Vương Tuấn Khải mới nhìn thấy Vương Nguyên, có thể bắt được người, trong lòng Vương Tuấn Khải không hiểu sao lại có chút vui vẻ. Nhưng sắc mặt Vương Nguyên từ đầu tới cuối lại không có gì là tốt.
"Vương Nguyên, qua đây." – Vương Tuấn Khải ngồi trên sofa, mở hộp cơm trước mắt ra.
Vương Tuấn Khải cứ đến giờ cơm trưa thì lại muốn cố tình gây sự, Vương Nguyên đã có ý thức đề phòng, vô thức nắm chặt hộp cơm, cảnh giác nhìn Vương Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải nhìn cậu giống như đứa trẻ bảo vệ thức ăn, trong lòng âm thầm vui mừng.
"Qua đây !" – Hắn giả vờ nghiêm túc.
Vương Nguyên ngượng ngùng liếc nhìn Lý Kiều, nhưng lại không nhận được sự giúp đỡ. Vì thế, cậu bưng hộp cơm, đen mặt ngồi xuống đối diện Vương Tuấn Khải.
"Gắp cà chua qua hộp cơm của cậu." – Vương Tuấn Khải dùng đũa chỉ chỉ thức ăn trong hộp cơm của mình.
Hóa ra là kén ăn, Vương Nguyên thở phào nhẹ nhõm, cầm đũa lên, mở hộp cơm ra, bắt đầu gắp cà chua qua hộp cơm của mình.
Nhưng mà vừa mới gắp hai miếng cậu liền cảm thấy chuyện này không đúng lắm, Vương Tuấn Khải cũng cầm đũa, gắp tất cả rau trong hộp cơm của cậu qua bên hắn.
Vương Nguyên ngây ngẩn nhìn Vương Tuấn Khải, cảm thấy không thể tin nổi, Vương Tuấn Khải liên tục làm mới giới hạn dưới của cậu.
"Việc này không phải rất công bằng." – Vương Tuấn Khải thờ ơ nói.
Vương Nguyên đột nhiên đứng dậy, lưng vốn đang đau lại dùng quá nhiều lực khiến cậu hít một hơi thật sâu, phải đỡ một tay. Cơ thể vừa không thoải mái vừa tức giận, trong lúc nhất thời Vương Nguyên không còn quan tâm đến dự khác biệt về địa vị thân phận nữa.
"Vương Tuấn Khải !"
Âm thanh rất vang dội, tiếng nói chuyện líu lo trong phòng nghỉ đột ngột dừng lại, nhất thời yên lặng.
"Vương Nguyên." – Lý Kiều vẫy tay với cậu, "Ở chỗ anh còn rau ăn không hết này."
"Ăn không hết thì cho em." – Vương Tuấn Khải tiếp lời quá nhanh.
Vương Nguyên quay đầu khó tin lại tức giận nhìn hắn, "Vương Tuấn Khải, cậu là heo sao !"
"Tôi là thỏ." – Vẻ mặt Vương Tuấn Khải hiện lên ý cười, bình tĩnh nói.
Vài người khác bắt đầu cúi đầu vừa trò chuyện vừa ăn cơm tiếp, dường như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra. Chẳng qua tất cả mọi người đều hiểu, hai người bọn họ nói chuyện, tốt nhất vẫn là không nên xen vào.
Vương Nguyên bưng "hộp cơm toàn đỏ" của mình lên dự định ngồi ở nơi cách xa Vương Tuấn Khải nhất, lại bị Vương Tuấn Khải nói một câu buộc phải ở lại.
"Hơn 2m trừ tiền lương, chép trách nhiệm."
Vương Nguyên đứng im trong chốc lát rồi ngồi xuống.
Vương Tuấn Khải mỉm cười hài lòng, "Như thế, tôi sẽ khoan dung một chút, vừa rồi coi như cậu thật sự đang hỏi tôi tuổi con gì đi, không phải là tranh cãi."
Vương Nguyên cúi đầu ăn, không có tâm trạng quan tâm đến hắn, tất cả các dây thần kinh đều tập trung vào một việc, đó là cà chua này mẹ nó thật sự chua chết đi được !
Vương Tuấn Khải cũng vui vẻ tiếp tục ăn cơm, thậm chí còn có ý muốn tám chuyện cùng Vương Nguyên.
"Bất quá, cậu thật sự không biết tôi tuổi con gì sao ? Tôi thì biết cậu nhỏ hơn một tuổi so với học sinh trung học vì đã từng nhảy lớp." – Vương Tuấn Khải chăm chú nhìn Vương Nguyên chằm chằm, thành công nhìn thấy tay cầm đũa của cậu thoáng run lên.
"Cậu sợ điều gì ?" – Vương Tuấn Khải dí sát vào cậu nhỏ giọng hỏi.
Vương Nguyên đóng băng, Vương Tuấn Khải dường như thật sự chọc vào điểm yếu của cậu, mấy ngày nay Vương Tuấn Khải thường hay cố tình dẫn dắt cậu nhớ lại những chuyện trong quá khứ, ký ức Vương Nguyên dần dần bị đánh thức, cũng bởi vì lúc đầu không muốn khuất phục nên mới chậm rãi trở thành sự chạy trốn trong tiềm thức.
Vạch trần chuyện đã phủ bụi nhiều năm, tranh luận bạn đúng tôi sai, khiến cậu vì đại cục mà nhượng bộ nên nói lời xin lỗi, việc này cũng không quan trọng, sau đó thì sao, Vương Nguyên sợ chính là Vương Tuấn Khải hỏi cậu vì sao, ngay cả chính cậu cũng sợ hỏi bản thân vì sao. Hiện tại ở bên cạnh Vương Tuấn Khải tuy rằng chịu chút đau khổ, nhưng trong lòng Vương Nguyên lại rất thoải mái, không phải suy nghĩ về bất cứ điều gì, chỉ hy vọng Vương Tuấn Khải nhanh chóng mất đi hứng thú, để cậu chuyên tâm vào việc chụp ảnh của mình. Mọi người nên bước về phía trước và có những bước tiến lớn, Vương Tuấn Khải vì sao lúc nào cũng ôm khư khư quá khứ chứ.
"Tôi không sợ gì hết, ngược lại là cậu, cậu sợ nhìn về phía trước phải không ?" – Vương Nguyên mạnh mẽ giả bộ bình tĩnh.
"Tôi không có gì phải sợ."
"Vậy thì tại sao cậu luôn cứ nhằm vào một người từng có chút xích mích trong quá khứ chứ, Vương Tuấn Khải, hóa ra cậu nhỏ mọn đến thế."
Cả người Vương Tuấn Khải đều căng thẳng, đây là lần đầu tiên Vương Nguyên chủ động nhắc tới chuyện quá khứ, nhưng thái độ này của cậu, chi bằng không nhắc tới thì tốt hơn.
"Chút xích mích ?" – Vương Tuấn Khải buông đũa xuống, "Vương Nguyên, cậu cảm thấy chuyện đó chỉ là chút xích mích sao ? Tôi nhỏ mọn ?"
"Nếu không thì sao ?" – Vương Nguyên nở nụ cười, "Còn có thể là gì ?"
Còn có thể là gì, là sự oán hận mấy năm nay hắn vẫn không buông xuống được, hay là ký ức không thể quên, là sự nhục nhã vẫn luôn nhớ sau khi bị xúc phạm, hay là sự không lòng khi không nghe được lời tạm biệt.
Trái tim Vương Tuấn Khải đột nhiên đau đớn, lòng hắn nặng trĩu, hóa ra Vương Nguyên vậy mà lại xem đó chỉ là một xích mích nho nhỏ.
Cơm vẫn còn chưa ăn xong, hắn đứng dậy rời khỏi phòng nghỉ.
"Cậu đi đâu vậy !" – Vương Nguyên đứng dậy, đáp lại cậu chính là tiếng đóng cửa phòng nghỉ.
"Đi theo em ấy đi, buổi chiều 2 giờ còn phải quay phim." – Lý Kiều nói với Vương Nguyên.
Vương Nguyên gật đầu, lập tức đuổi theo.
Trong giờ nghỉ trưa nên Vương Nguyên không dám gọi lớn tiếng gọi hắn, mấy ngày trong giới giải trí hỗn loạn này, cậu cũng biết chút ghê gớm của mối quan hệ, chuyện Vương Tuấn Khải tức giận, không thể truyền ra ngoài, càng không thể để fans hoặc giới truyền thông biết, cậu chỉ có thể nhanh chân đuổi theo Vương Tuấn Khải, đè thấp giọng gọi hắn.
"Vương Tuấn Khải, cậu đi đâu ?"
Vương Tuấn Khải phớt lờ cậu, Vương Nguyên nắm lấy cổ tay hắn.
"Cậu không thể ra ngoài bây giờ, bên ngoài đều là fans." – Vương Nguyên vội vàng nhắc nhở hắn.
"Cậu thật chuyên nghiệp." – Vương Tuấn Khải mỉa mai nhìn cậu.
"Tôi...là trợ lý của cậu, có nhiệm vụ phải nhắc nhở cậu."
"Trợ lý ?" – Vương Tuấn Khải xoay người bóp cằm Vương Nguyên, "Cậu vẫn còn nhớ cậu là trợ lý ?"
"Tất nhiên." – Vương Nguyên quay đầu đi, đẩy cổ tay Vương Tuấn Khải ra.
Vương Tuấn Khải cũng không định tiếp tục nữa, điều khiến hắn phiền muộn bực dọc chính là đột nhiên phát hiện sự quan tâm và nỗi mất mát sâu sắc trong lòng mình. Sau đó thay đổi phương hướng tiếp tục đi về phía trước, Vương Nguyên liền gắt gao theo sát ở phía sau.
Một lúc sau, liền nhìn thấy một sườn núi không quá cao, cỏ xanh mướt, xa xa có một hàng rào bằng gỗ, Vương Tuấn Khải cùng mọi người chào hỏi qua rồi bước vào trong.
Ngửi thấy mùi đặc thù, Vương Nguyên đại khái đoán được đây là nơi nào, quả nhiên quay lại liền nhìn thấy có nhân viên công tác dắt một con ngựa đi về phía họ.
"Cậu không thể cưỡi !" – Vương Nguyên nắm lấy cánh tay Vương Tuấn Khải.
"Cậu còn nói thêm nữa thì quay về đi." – Vương Tuấn Khải bình tĩnh nói.
"Cậu sẽ ?" – Vẻ mặt Vương Nguyên căng thẳng.
Vương Tuấn Khải nhìn vẻ mặt của cậu, đột nhiên không muốn nói thật, bảy năm không gặp, bọn họ quả thật không còn hiểu nhau như trước kia, hắn có thể coi sự căng thẳng của Vương Nguyên là sự quan tâm đối với hắn được không, Vương Tuấn Khải nhận lấy dây cương.
"Vương Tuấn Khải, cậu không thể cưỡi, buổi chiều còn phải quay phim, nếu như Kiều ca biết..."
Vương Nguyên còn chưa nói xong, Vương Tuấn Khải liền thay đổi nét mặt, điều đau đớn hơn cả sự thất vọng đó chính là ấp ủ hy vọng.
"Đừng giả vờ nữa, sợ bị mắng thì cứ vờ như không biết là được, tránh ra !"
"Không !"
Vương Nguyên bướng bỉnh giật lấy dây cương trong tay hắn, trong lúc hai người lôi lôi kéo kéo, Vương Nguyên lui về sau vài bước, không cẩn thận trượt chân, ngã xuống đất.
Phản ứng đầu tiên của Vương Tuấn Khải là có chút hối hận muốn kéo cậu lên, khoảnh khắc cúi đầu nhìn thấy dưới chân Vương Nguyên là một thứ dơ bẩn, biểu cảm trên mặt không nhịn được lộ ra tia ghét bỏ.
Vương Nguyên cũng nhìn xuống dưới chân mình, một bãi phân ngựa, mùi ngất ngây, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt không nhịn được cười của Vương Tuấn Khải, còn có một con ngựa khịt mũi vào cậu.
Vương Nguyên chịu đựng cơn buồn nôn, bất đắc dĩ nhìn về phía Vương Tuấn Khải.
"Vui không ?"
Vương Tuấn Khải không để ý cậu, ném dây cương cho nhân viên công tác, quay đầu bước đi.
"Này ! Đợi một chút !" – Vương Nguyên đứng dậy vừa gọi hắn vừa cố gắng chà chà chân trên bãi cỏ.
"Có muốn rửa không ?" – Nhân viên công tác cũng không nhịn được mà nở nụ cười.
Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn thấy Vương Tuấn Khải đi về phía đoàn làm phim, gật đầu nói: "Rửa ở đâu ?"
"Đi theo tôi."
Lúc Vương Nguyên trở lại, Vương Tuấn Khải đã bắt đầu làm việc. Cậu thành thành thật thật đi theo Lâm Hạ học trang điểm, cả buổi chiều hai người không gặp nhau, thế giới cũng yên bình.
Buổi tối sau khi kết thúc công việc, Vương Nguyên vừa lên xe, Vương Tuấn Khải liền đeo khẩu trang.
Vương Nguyên lườm hắn một cái, thầm nghĩ thủ phạm rõ ràng là ngươi mà.
Vương Tuấn Khải vài lần đè nén ý nghĩ thôi thúc ném Vương Nguyên xuống xe, do có mùi phân ngựa nhàn nhạt bay khắp xe dọc đường đi, Vương Nguyên lúc đầu có chút ngượng ngùng, nhưng nhìn thấy Vương Tuấn Khải nhíu mày, trong lòng lại có chút sảng khoái không hiểu được.
Đến gara dưới lòng đất, Vương Tuấn Khải không thể chờ được nữa vội lướt qua Vương Nguyên nhảy xuống xe. Vương Nguyên trên xe cố tình nhấc chân lên gần Vương Tuấn Khải thêm một chút, hỏi hắn: "Ông chủ, đêm nay có tăng ca không ?"
Vương Tuấn Khải oán hận lui về sau vài bước lỗ mãng nói một chữ: "Cút."
"Trở về nghỉ ngơi cho tốt." – Lý Kiều vẫy tay với hắn qua kính xe.
Vương Tuấn Khải khẽ gật đầu, xoay người đi về phía thang máy.
Vương Nguyên đắc ý lắc lắc đầu, có một cảm giác đánh thắng trận trở về.
"Vương Nguyên, trở về tắm rửa sạch sẽ, nếu như có thể, thì đổi đôi giày mới, anh thanh toán cho em." – Lý Kiều cuối cùng không nhìn được cười nhắc nhở cậu, lúc này ngay cả Lâm Hạ và tài xế cũng cùng nhau nở nụ cười.
"Ách, được ạ." – Vương Nguyên lè lưỡi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro