CHƯƠNG 15

Ngày đầu tiên Lý Kiều rời đi, Vương Nguyên lo lắng, vẫn luôn canh giữ ở trường quay, Lâm Hạ cũng hiểu ý mà chờ ở bên cạnh, có đôi khi chia sẻ giúp Vương Nguyên một phần.

Vào lúc chạng vạng tối, có một phân đoạn tình cảm phải diễn dưới mưa, cũng là phân đoạn "nam nữ tình trường" duy nhất của bộ phim này, Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn "cơn mưa lớn" được tạo ra từ vòi phun nước trên xe chở nước, không khỏi run rẩy một chút, bây giờ đã là cuối thu.

Sàn nhà tối qua đã được xử lý, đã được làm ướt qua, vẫn còn đọng lại ít nước. Ngay lúc đạo diễn hô action, Lưu Di Nhiên lập tức lao vào cơn mưa, tiếng giày cao gót màu đen chạy trên đường phố yên tĩnh vô cùng rõ ràng, những giọt nước bắn tung tóe bộc lộ sự hoảng loạn của nội tâm nhân vật, chiếc váy màu hồng đã ướt đẫm dính sát lên người, những nơi cô ta đi qua đều để lại vết máu hoặc đậm hoặc nhạt. Đột nhiên, dưới chân không ổn định, Lưu Di Nhiên vấp phải một cục đá chênh lên sàn nhà, ngã xuống đất rất mạnh.

Vương Nguyên hít vào một hơi, cảm thấy đau đớn thay cô ta, từ trong thâm tâm cũng rất ngưỡng mộ Lưu Di Nhiên, xem ra cũng không phải là một người chỉ có vẻ đẹp bên ngoài.

"Cắt, qua !" – Đạo diễn nhìn chăm chăm vào màn hình, giọng nói cũng rất kích động, "Di Nhiên, đừng cử động, Tuấn Khải Tuấn Khải !"

Sau khi thư ký trường quay đập bản, Vương Tuấn Khải mặc áo sơ mi đen và quần tây, trên tay cầm một khẩu súng nhanh chóng chạy tới từ một con đường khác, sau khi nhìn thấy Lưu Di Nhiên, lập tức dừng bước, vắt khẩu súng ở sau thắt lưng, ngồi xuống định đỡ cô ta lên, không ngờ đối phương trẹo chân, thoáng cái liền ngồi lại trên đất.

Vương Tuấn Khải quỳ một chân xuống, nhìn cô gái, sau khi hai người đối mặt, biểu tình ngạc nhiên liền hiện lên trên mặt hắn, "Vừa rồi là em !" (Khúc này phân đoạn trong phim nên xưng anh – em nha quý dị)

"Là em, khụ khụ !" – Lưu Di Nhiên nói xong liền ôm bụng, bắt đầu ho khan lên.

"Tại sao ?" – Vương Tuấn Khải cúi đầu nhìn máu không ngừng chảy ra từ bụng của cô ta căng thẳng nói: "Em trúng đạn rồi !"

"Không vì sao cả, em chỉ là nghe theo trái tim mình mà thôi."

"Vậy ba em...."

"Em kỳ thực không hy vọng mình là con gái của kẻ bán nước." – Lưu Di Nhiên cười khổ.

"Anh đưa em đi băng bó !" – Vương Tuấn Khải nói xong liền muốn bế cô ta.

"Không, như thế sẽ liên lụy đến anh." – Lưu Di Nhiên nắm lấy tay Vương Tuấn Khải, tràn đầy sự mong đợi nhìn hắn, "Nếu như em không thể qua khỏi....Em chỉ muốn hỏi anh một câu, khụ khụ khụ...."

"Em hỏi đi." – Vẻ mặt Vương Tuấn Khải lo lắng.

"Anh có từng thích em không, cho dù chỉ là một chút động lòng." – Lưu Di Nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, những giọt nước mưa rơi trên mặt cô ta, trông rất là thảm hại.

Vương Tuấn Khải trầm mặc một lát, thay vào đó là một biểu cảm ôn nhu, hắn giơ tay phải lên nhẹ nhàng giúp Lưu Di Nhiên chỉnh lại mái tóc rối bù dính trên mặt cô ta, "Em không nên bị cuốn vào cuộc chiến này." – Mắt hoa đào xinh đẹp chưa đầy sự thương hại, Lưu Di Nhiên nhìn hắn đến thất thần, không biết là đang nhập vai hay là đã thoát vai, cô say mê đôi mắt ấy, trong lúc do dự lại quên mất lời thoại phải diễn.

"Cắt !" – Đạo diễn vừa kích động vừa hối tiếc đứng dậy, "Di Nhiên, nhịp điệu đâu, lời thoại đâu ?"

Nghe hô Cắt, vẻ mặt Vương Tuấn Khải lập tức khôi phục lại biểu tình lạnh lùng ngày thường sau đó liền đứng dậy.

Lưu Di Nhiên xấu hổ lấy lại tinh thần cũng đứng dậy theo, cảm thấy có lỗi nói: "Xin lỗi, hôm nay tôi hơi mệt."

Lưu Di Nhiên nói như vậy, chí ít muốn chừa lại chút mặt mũi, đạo diễn cúi đầu nhìn đồng hồ, lại nhìn hai người run rẩy trong gió lạnh, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hôm nay quả thật rất nhiều việc, mọi người vất vả rồi, tạm thời tới đây vậy, kết thúc công việc."

Nghe thấy tiếng reo hò vang lên nơi trường quay, Vương Nguyên mới từ trong cảnh tượng đó quay trở về hiện thực, không biết là do kỹ năng diễn xuất của Vương Tuấn Khải tốt, hay là do vẻ mặt ôn nhu kia rất hiếm thấy, khiến cậu xem đến ngây người.

Vương Tuấn Khải bước tới, nhìn thấy dáng vẻ vô hồn của Vương Nguyên cho rằng cậu lười biếng, trực tiếp lấy chiếc khăn trong tay cậu khoác lên người, ngồi xuống, nước trên người theo ống quần chảy xuống đất, ướt sũng một mảng. Lâm Hạ lập tức cầm lấy khăn lau tóc cho Vương Tuấn Khải. Vương Tuấn Khải siết chặt chiếc khăn trên người, lau khắp người, vài giây sau chiếc khăn liền thấm đầy nước.

"Đi thay quần áo trước đi." – Lâm Hạ nhắc nhở hắn.

Vương Tuấn Khải ngẩng đầu lên thấy Vương Nguyên đang đứng trước mặt mình với vẻ mặt lúng túng, hắn nâng khóe miệng trong mắt hiện lên tia sáng, trực tiếp kéo khăn xuống, phủ nó lên đầu Vương Nguyên, không khe hở, sau đó dùng sức lau lau, xoa xoa, khiến nước chảy dọc theo lưng Vương Nguyên.

"A a ! Toàn là nước, Vương Tuấn Khải !" – Vương Nguyên bị nước lạnh kích thích không nhịn được phải nhảy lên, quơ quào kéo chiếc khăn đầy nước kia xuống.

Vương Tuấn Khải cười xấu xa, xoay người đi về phía phòng thay quần áo.

Lâm Hạ giúp cậu kéo chiếc khăn từ trên đầu xuống, nén cười, nhéo nhéo khuôn mặt Vương Nguyên, nói: "Cùng qua đó thay quần áo luôn đi, Vương Nguyên."

Vương Nguyên thở hồng hộc ôm theo chiếc khăn đi phía sau, bị gió thổi qua lạnh run người, "Lâm tỷ, chị nói xem Vương Tuấn Khải có phải là rất tàn bạo không ?"

Lâm Hạ cười quay đầu lại nhìn cậu, "Em ấy trước kia không như thế."

"...." – Là ý gì, chẳng lẽ là lỗi của mình ? Vương Nguyên trợn tròn mắt.

Một vài người gặp Lưu Di Nhiên trên đường trở về phòng nghỉ, cô ta cũng đang quấn khăn khắp người từ hướng khác đi tới, lúc gặp nhau ở hành lang, Vương Tuấn Khải khẽ gật đầu với cô ta, xem như là một lời chào hỏi. Lưu Di Nhiên liền ngẩn ra, sau đó dừng bước.

"Hiểu Hiểu." – Lưu Di Nhiên nhìn bóng lưng Vương Tuấn Khải, gọi trợ lý của mình.

Diệp Hiểu nghe thấy được liền từ phía sau chạy lên, cung kính nói: "Chị Di Nhiên, có việc gì không ạ ?"

"Đoàn làm phim có nấu canh gừng ?"

"Dạ, em đi lấy ngay lập tức." – Diệp Hiểu đang định đi lại bị Lưu Di Nhiên kéo lại.

"Không cần, để chị Thiến đi lấy cho tôi. Cô không phải biết trợ lý của Vương Tuấn Khải sao, cô mang một bát cho hắn, nói là tôi bảo cô đưa cho Vương Tuấn Khải."

"Chị Di Nhiên ?" – Diệp Hiểu khó tin nhìn Lưu Di Nhiên, cô ta ngày thường không thích nhất việc mình mỏi mắt mong chờ cơ hội để chạy tới chỗ Vương Tuấn Khải ra vẻ nịnh bợ .

"Đi đi." – Lưu Di Nhiên nói xong liền trở lại phòng nghỉ của mình.

Mấy ngày diễn chung với hắn, cô ta cũng dần dần hiểu ra Vương Tuấn Khải vì sao lại nổi tiếng đến vậy. Thực lực và thái độ đối với công việc, đều được Lưu Di Nhiên đánh giá rất cao, sự hiểu biết về Vương Tuấn Khải kỳ thật đã có chút thay đổi. Hôm nay tuy rằng chỉ là quay phim, nhưng cô ta trong nháy mắt lại bị sự ôn nhu của Vương Tuấn Khải mà đột nhiên tâm động, đắm chìm trong khoảnh khắc đối mặt giữa hai người, đôi măt hoa đào thâm tình kia giống như một hồ nước sâu không đấy, suýt nữa đã hút cô ta vào trong. Lời thoại cũng không cách nào nói tiếp được, sau khi đạo diễn hô "Cắt", tâm trí không tự chủ cứ lặp đi lặp lại một câu nói, "Vì cậu bắt tôi làm gì tôi cũng đều nguyện ý.". Mặc dù điều này có chút dọa người, cũng có chút không phù hợp với phong cách ngày thường của cô ta, cô ta cũng đã từng quay những cảnh tàn khốc hơn, thậm chí bộ phim này cũng không thể xem là phim ngôn tình, thế nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Vương Tuấn Khải, vẫn là không nhịn được mà nghĩ cách tiếp cận hắn, Lưu Di Nhiên đột nhiên tràn đầy sự hứng thú đối với Vương Tuấn Khải.

Vào phòng nghỉ, Lâm Hạ lấy khăn khô đoàn phim đưa tới chia cho mỗi người một cái, "Nhớ kỹ nhất định phải lau khô tóc và phía sau lưng, đừng để bị cảm."

Vương Nguyên nhận lấy khăn căm hận lườm Vương Tuấn Khải, chỉ vì khoảnh khắc ôn nhu vừa nãy của Vương Tuấn Khải mà dấy lên chút cảm tình tốt, nhưng cuối cùng lại bị chiếc khăn lạnh lẽo phủ trên đầu kia dọa đến không còn nữa. Quả nhiên diễn xuất chính là diễn xuất, dù có diễn 10 ngàn lần đi nữa cũng không thay đổi được bản chất ngây thơ và ích kỷ của người này.

"Tiểu Khải, chúng ta dù sao cũng có đem theo vài cái áo dư, trước hết cho Vương Nguyên mượn một cái đi ?" – Lâm Hạ cười tủm tỉm hỏi hắn.

Vương Tuấn Khải nhíu nhíu mày, nhìn thấy khuôn mặt tức giận của Vương Nguyên, nói: "Không cảm ơn tôi ?"

"Tôi cảm ơn tổ tiên tám thế hệ của cậu !" - Vương Nguyên cầm khăn, tức đến run người.

"Ồ, lời cảm ơn này có hơi nặng, cảm ơn một mình tôi là được rồi." – Vương Tuấn Khải nhìn thấy mái tóc và áo sơ mi của cậu đều ướt như hắn, có chút vui vẻ.

Vương Nguyên dứt khoát quay người sang chỗ khác lau tóc, thật sự không muốn nhìn thấy hai chiếc răng hổ đắc ý kia dù chỉ là một cái liếc mắt.

Lâm Hạ chọn một cái áo T – shirt và áo khoác của Vương Tuấn Khải nhét vào lòng Vương Nguyên nhỏ giọng nói: "Đừng có ngốc, lỡ bị cảm thì người khó chịu chính là bản thân mình."

Vương Nguyên ngẫm nghĩ cũng phải, Vương Tuấn Khải đã ngược đãi cậu, mình không thể lại ngược đãi mình nữa, vì thế cậu gật đầu.

"Mấy đứa thay quần áo đi, chị tránh mặt trước." - Lâm Hạ vẫy vẫy tay liền đóng cửa lại đi ra ngoài.

"Tức giận ?" – Vương Tuấn Khải đến gần cậu và hỏi.

Vương Nguyên phớt lờ hắn.

"Tôi xem cậu có thể nhịn đến khi nào, Vương Nguyên, cậu biết vì điều gì không."

Bộ dạng Vương Nguyên giả vờ nghe không hiểu, cầm lấy áo đi đến một góc phòng nghỉ, vừa mới cởi một nút áo sơ mi ra, trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vương Tuấn Khải đang nhìn cậu một cách rất hào phóng, giống như cố ý.

"Nhìn tôi làm gì ? Cậu sao lại không thay đồ !" – Vương Nguyên tức giận nói.

"Cậu muốn nhìn ?" – Vương Tuấn Khải nhướn mày.

"Quỷ mới muốn nhìn cậu !" – Vương Nguyên thở hổn hền bước về phía cửa, tắt hết đèn trong phòng nghỉ đi.

Nhất thời một mảng tối đen.

"Cho nên, kỳ thực cậu là một người phụ nữ ?" – Vương Tuấn Khải cười chế nhạo cậu.

"Cậu mới là một người phụ nữ !" – Vương Nguyên cởi áo sơ mi, dựa vào cửa dùng tay chạm vào đường viền cổ áo T – shirt, cố gắng phân biệt mặt trước mặt sau.

"Cậu mở đèn lên là biết tôi là nam hay nữ thôi." – Vương Tuấn Khải đột nhiên phát hiện ra điểm yếu của Vương Nguyên, liền nắm lấy không tha.

"Tôi sợ mình ói mất !" – Vương Nguyên cuối cùng cũng mặc xong áo T – shirt, lại lần lần mò mò cầm lấy áo khoác.

"Cậu sợ mình xấu hổ thì có."

Vương Nguyên lúc đầu không hiểu, mãi cho đến khi nghe được tiếng mở khóa dây nịt bằng kim loại của Vương Tuấn Khải, đột nhiên hiểu ra những lời Vương Tuấn Khải nói.

"Vương Tuấn Khải, cậu thật sự là một tên khốn lại lưu manh !"

"Tôi nghĩ rằng cậu khá thích nghi, bằng không sao lại có thể chịu đến bây giờ ?"

"Cậu thay xong rồi sao !" – Vương Nguyên không bao giờ muốn nói chuyện với hắn nữa.

"Cậu còn không bật đèn thì sẽ thành người mù ở chỗ này luôn đấy !"

Ách, Vương Nguyên bật đèn, nhìn thấy Vương Tuấn Khải đã ăn mặc gọn gàng, trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm, cậu dù sao cũng cảm thấy Vương Tuấn Khải khi tắt đèn có vẻ khó đối phó hơn.

"Chị Lâm, thay...." – Vương Nguyên mở cửa ra, còn nói chưa hết câu liền ngốc ra.

Diệp Hiểu bưng một bát canh gừng đứng ở cạnh cửa, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, Lâm hạ nhìn cậu nhún vại, trên mặt cố gắng lắm mới có thể nhịn cười.

Vương Nguyên nhớ lại cuộc trò chuyện của cậu với Vương Tuấn Khải, đối với Diệp Hiểu không biết tình hình mà nói, thì dường như có chút cao năng.

"Ách...Diệp Hiểu, cô hãy nghe tôi nói, tôi...."

Vương Nguyên còn chưa nói xong, Diệp Hiểu liền đem bát canh gừng đưa cho cậu, "Đây là...."

"Có lẽ cô đã hiểu lầm rồi, tôi, tôi bình thường không phải như thế, chuyện vừa rồi xảy ra là có nguyên nhân." – Vương Nguyên không đợi nghe cô ấy nói liền vội vàng giải thích, nếu như Diệp Hiểu biết cậu mỗi ngày đều oán giận thần tượng của cô ấy, thì từ này về sau có khi nào sẽ ghét cậu không ?

Vương Tuấn Khải nghe thấy Vương Nguyên vội vàng bảo vệ hình ảnh của mình như thế, lại nhìn thấy Diệp Hiểu thân mật đưa canh gừng tới, trong lòng không hiểu sao lại khó chịu, hắn bước vài bước tới phía sau Vương Nguyên, một tay ôm vai cậu, một tay đỡ lấy bát canh gừng trong tay Diệp Hiểu, nói lời cảm ơn, còn tặng thêm một cái wink với 100% sức mạnh.

Đây chính là wink một đối một, phiên bản giới hạn, có tính định hướng ! Có thể so với việc ký tặng, không, so với việc ký tặng còn đặc biệt hơn ! Diệp Hiểu kích động đến run người, "Chị Di, Di Nhiên...."

"Tôi biết cô là trợ lý của Lưu Di Nhiên, tôi biết cô." – Vương Tuấn Khải rất hài lòng với phản ứng của cô ấy, bất kể cô ấy có phải là bạn gái của Vương Nguyên hay không, dù sao thì khi nhìn thấy nam minh tinh cũng phải có chút khác biệt chứ.

"Ách, tôi...." – Diệp Hiểu kích động đến mức không nói nên lời, Vương Tuấn Khải vậy mà lại nói biết mình !

"Được rồi, nhanh chóng quay về đi, đừng làm chậm trễ chuyện của Di Nhiên." – Vương Tuấn Khải nhắc nhở cô ấy, ý tứ rõ ràng là tiễn khách, nhưng lại ra vẻ rất quan tâm.

"Ách, vậy....vậy tạm biệt !" – Diệp Hiểu ngoan ngoãn vẫy vẫy tay, Vương Tuấn Khải cũng đã nói như vậy, tình cảm xem như cũng đã được gửi đi. Sau đó lại nháy nháy mắt với Vương Nguyên, lè lưỡi, trông bộ dạng giống như đã trải qua một cuộc sống viên mãn, nhỏ giọng nói, "Ngày mai gặp, Vương Nguyên."

"Ừ, ngày mai gặp !"- Vương Nguyên nhanh chóng trả lời, may mắn thay Diệp Hiểu không có tức giận.

Vương Tuấn Khải nhìn hai người họ tương tác thân mật, khuông mặt lạnh lùng, bưng bát canh gừng ngồi lại trên ghế sofa, vừa nhìn Vương Nguyên vừa uống canh gừng, mỗi khi uống một ngụm liền cố tình chậc chậc lưỡi một lần.

Vương Nguyên thực sự tức giận, nhưng không phải như những gì Vương Tuấn Khải nghĩ. Đắc ý gì chứ, có người đưa canh gừng là giỏi lắm sao.

Lâm Hạ cười rót cho Vương Nguyên một ly nước ấm, "Vương Nguyên, nào."

Vương Nguyên xoay người nhìn thấy ngoắc ngoắc tay cậu, cảm động đến rối tinh rối mù, không có Lý Kiều thì vẫn còn có Lâm Hạ, thế giới này đích thực có tình cảm chân thành thế giới này đích thực có sự yêu thương, hiuhiu.

Sau khi nghỉ ngơi một chút, hai người đều đã ấm lên, liền thu dọn đồ đạc đi ra xe bảo mẫu.

Cách sợi dây phân cách vài mét, vẫn giống như thường ngày, fans chật ních, hò hét tên Vương Tuấn Khải, những bảng đèn led nhấp nháy liên tục trong bóng tối.

Vương Tuấn Khải vẫy vẫy tay với bọn họ, khiến bọn họ càng điên cuồng hò hét hơn nữa.

"Vương Tuấn Khải !" "Vương Tuấn Khải !" "Vương Tuấn Khải bạn rất soái !" "Má ơi, Vương Tuấn Khải vừa rồi mới nhìn tôi !"

Trước khi bước lên xe Vương Nguyên nghe được câu cuối cùng, liền giật mình, thầm nghĩ, được Vương Tuấn Khải nhìn cũng không phải là chuyện tốt gì, cậu nhớ tới biểu cảm Vương Tuấn Khải nhìn cậu lúc uống canh gừng vừa nãy, tức đến nỗi chưa đánh hắn là may lắm rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro