Chap 10:

Hôm nay sáng sớm Vương Nguyên đã bị mẹ kéo từ trong chăn ra ngoài, nhõng nhẽo lầm bầm không muốn dậy, trong lòng đang nghĩ tại sao đi học phải dậy sớm mà không đi học cũng phải dậy sớm chứ a a a a a! Mình muốn ngủ nướng a a a a a!!!! Kết quả là thời điểm xe của công ty tới đón, cậu vẫn còn mang bộ dạng nửa tỉnh nửa mê.

Lần này chỉ có Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải hai người bọn họ cùng với staff đi Hàng Châu, cho nên Vương Tuấn Khải trước khi ra khỏi cửa đã bị mẹ dặn dò cả nửa buổi, phải tự chăm sóc mình thật tốt, phải chăm sóc tốt cho Nguyên Nguyên, còn có không được chơi nhiều, có thời gian phải học bài, Vương Tuấn Khải gật đầu nhiều tới mức sắp rơi xuống, mẹ Vương mới ngừng thuyết giáo, để cho cậu lên xe. Ở trên xe, Vương Tuấn Khải liếc nhìn kim đồng hồ, sắp tới bảy giờ rồi, nghĩ thầm, sớm như vậy không biết Vương Nguyên có thể dậy nổi hay không đây. Cho nên Vương Tuấn Khải vốn là lo lắng Vương Nguyên không dậy nổi, thời điểm nhìn thấy Vương Nguyên hai mắt mông lung buồn ngủ, liền cảm thấy rất vui vẻ, hóa ra không phải đang nằm trên giường a, không tệ không tệ.

Vương Nguyên vừa lên xe đã thấy Vương Tuấn Khải vẻ mặt mang biểu tình như cười như không nhìn vào mình, trong nháy mắt liền cảm thấy tỉnh ngủ hơn phân nửa, cậu ấy sao lại nhìn mình như vậy chứ, thực dọa người mà. Vứt bỏ suy nghĩ kỳ quái trong đầu, lên tinh thần, Vương Nguyên vỗ vai Vương Tuấn Khải một cái, nói một tiếng 'yo' coi như chào hỏi, Vương Tuấn Khải hướng cậu cười cười cũng không có nói gì nhiều, chị Tiểu Nhã ngồi phía trên chỗ tay lái phụ nhắm mắt ngủ thêm một lúc, sáng sớm xe chạy trên đường, bên trong thực yên tĩnh.

Xe vừa tới sân bay còn chưa dừng lại, đã thấy bên trong sảnh sân bay đông nghịt người.

"Cái này cũng quá khoa trương đi! Rõ ràng là quyết định đột xuất, sao vẫn có nhiều người đến như vậy chứ!" Chị Tiểu Nhã thực muốn phát điên nhìn thoáng qua đám người kia, lấy điện thoại liên hệ với bên sân bay, hoạt động lần này thực sự là đột xuất, công ty cũng không có thừa nhân viên, cùng chỉ có cô, Chủ Hiệt Quân cùng 2 nhiếp ảnh gia mà thôi, nhưng mà nhìn tình hình hiện tại, không có bảo an là không được orz, đem bọn nhóc ra ngoài chen chúc là chuyện không thể nói đùa được, may mà hôm nay không dùng xe của công ty, nếu không ngay cả dừng xe cũng không xong. Chờ bảo an sân bay đi tới chiếc xe thương vụ trông rất bình thường này, đưa Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải ra khỏi xe thì các fan mới kịp phản ứng, thì ra là bọn họ đã đứng gần những thiếu niên kia lâu như vậy.

Vương Nguyên ở trong xe nhìn thấy được đám người đông nghịt kia, có chút kinh ngạc, vừa định hỏi chị Tiểu Nhã liền thấy cô vội vội vàng vàng lấy di động gọi điện, liền hiểu rõ việc này cũng là nằm ngoại dự liệu của cô, quay đầu nhìn đám người còn có chiều hướng ngày càng nhiều, Vương Nguyên rụt cổ, theo bản năng bắt được tay của Vương Tuấn Khải. Vương Tuấn Khải cũng không biết làm sao, đành nắm chặt tay đứa trẻ kia mà trấn an, cậu ấy nhất định lại căng thẳng rồi.

Chờ tới khi bảo an của sân bay mở đường cho bọn họ xuống xe, bởi vì fan quá nhiều, chị Tiểu Nhã đã cảnh báo cậu ở trong sân bay không được cùng Vương Nguyên biểu hiện quá thân mật, cho nên bọn họ lúc đi vào là một trước một sau, bên tai đều là tiếng la hét kích động của các fan, Vương Tuấn Khải bị tiếng hét làm cho hơi nhức đầu nhưng vẫn khẽ gật đầu với bọn họ, trong lòng suy nghĩ có chị Tiểu Nhã và Chủ Hiệt Quân ở phía sau cho nên dù lo lắng cũng không quay đầu lại, đi thẳng đến chỗ đăng ký chuyến bay đợi, sau đó mới quay đầu tìm Vương Nguyên.

Vương Nguyên theo ở phía sau, rất vất vả mới đi được, trong cái cảnh người chen chúc người này, cơ thể có chút gầy yếu của cậu lúc nào cũng phải chịu thương tổn, nhiều lần suýt chút nữa là ngã, chịu đựng cảm giác đau đớn trên người, theo sát chị Tiểu Nhã, một bước cũng không dám dừng lại, đi một mạch tới chỗ đăng ký, vừa ngẩng mặt lên đã thấy Vương Tuấn Khải lúc trước luôn cúi đầu đi về phía trước quay đầu nhìn mình, ngay lúc ánh mắt chạm nhau, vành mắt Vương Nguyên phiếm đỏ, rất muốn khóc, muốn để người kia ôm lấy mình, muốn để người kia dỗ dành mình, muốn nói cho người kia biết mình sắp bị chèn đến chết rồi, nhưng cậu không thể, nơi này nhiều người như vậy, không thể khóc.

Vương Tuấn Khải nhìn thấy vành mắt đứa trẻ kia hồng hồng, liền muốn chạy qua ôm lấy người kia, nhưng không đợi cậu bước đi, đứa trẻ kia đã hướng cậu nở nụ cười, cho dù không có tươi sáng như trước nhưng cũng đủ làm cho Vương Tuấn Khải an tâm, hiểu được ý tứ trong nụ cười của người kia, Vương Tuấn Khải cũng mỉm cười, nhìn đứa trẻ kia đi đến trước mặt mình.

Vương Tuấn Khải đang chuẩn bị xoay người trở lại đã nhìn thấy nụ cười của Vương Nguyên gần như biến mất, người kia còn không tự chủ cắn môi dưới. Vương Tuấn Khải hiểu rõ cậu đang sợ hãi, vừa nãy chen chúc đi như vậy, quả thật với mình thì cũng không có vấn đề gì, nhưng đối với thân thể nhỏ bé kia mà nói, chắc cũng có chút khó khăn, cúi đầu suy nghĩ, Vương Tuấn Khải đột nhiên đi tới, đem ba lô của mình để phía trước mặt Vương Nguyên.

"Có nhìn rõ cái ba lô này không?"

"Có..."

"Chút nữa có nhiều người, cậu cứ bám vào nó, đừng sợ kéo đứt, cứ dùng sức nắm thật chặt, đã hiểu chưa?"

Vương Nguyên ngẩn người, sợ hãi trong lòng đột nhiên cũng không còn nữa, gật mạnh cái đầu.

Trong thời gian chờ đợi, đám người ngày càng trở nên đông nghịt, hơn nữa hai đứa trẻ còn cùng đi với nhau, càng làm cho đám người thêm hỗn loạn. Lúc chuẩn bị đi, Vương Nguyên vô cùng vất vả nắm chặt ba lô của Vương Tuấn Khải, nỗ lực đi theo bước chân của người kia, nhưng vì người người chen tới chen lui, Vương Nguyên rốt cục khí lực không đủ lớn, bị đám người va vào mà buông lỏng tay ra.

Trong nháy mắt lúc tay buông lỏng, Vương Nguyên thực sự cảm thấy sợ hãi, vừa định mở miệng kêu lên nhưng thanh âm lại bị giữ trong cổ họng, bên tai chỉ có tiếng người ầm ĩ cùng với tiếng máy chụp ảnh, làm cho Vương Nguyên có một loại cảm giác như bản thân bị vứt bỏ. Nhưng cũng ở trong nháy mắt đó, nỗi sợ hãi của cậu còn chưa hoàn toàn lấp đầy tâm trí, trên tay đột nhiên truyền đến một lực kéo, ngẩng đầu liền thấy cánh tay vốn giữ chặt ba lô của Vương Tuấn Khải đã được người kia nắm lấy, dùng sức đem mình kéo lên phía trước người.

"Không phải đã bảo cậu không được buông lỏng tay sao, đồ ngốc!"

Nghe thấy tiếng của người kia vang lên bên tai, Vương Nguyên nháy mắt liền cảm thấy an tâm, khôi phục tâm tình cười đùa nói với người kia: "Các fan quá nhiệt tình chứ sao."

Vương Tuấn Khải bất đắc dĩ nhìn người kia một cái, trên mặt làm ra biểu tình ghét bỏ, nhưng tay lại càng thêm dùng sức giữ chặt thiếu niên, cảm nhận được thiếu niên kia cũng dùng sức nắm lại tay của mình, giống như người sắp chết chìm bắt được một cọng rơm cuối cùng, khiến cho Vương Tuấn Khải có chút đau lòng, mới vừa cảm thấy sức nặng phía sau đột nhiên giảm bớt không ít, quay đầu lại liền thấy đứa trẻ kia đã bị tách ra xa rồi, theo bản năng vươn tay nắm chặt lấy cánh tay còn chưa kịp rời mình ra, đem người kia kéo đến bên mình. Lời nhắc nhở của chị Tiểu Nhã đã sớm vứt ra sau đầu, cậu không muốn phải nhìn thấy biểu tình vừa bất lực vừa hoảng sợ của người kia nữa, vĩnh viễn không muốn.

Vừa vượt qua được cửa ải này, mọi người đều thở hắt ra một hơi, Vương Tuấn Khải trước khi vào đến phòng chờ, đều che chắn rất cẩn thận cho Vương Nguyên, đến khi vào được bên trong, số lượng fan lập tức giảm bớt rất nhiều, chỉ có vài fan chịu bỏ tiền cùng bay một chuyến với bọn họ là còn cầm điện thoại với máy ảnh chụp hình, nhưng quả thật đã làm cho hai người thoải mái không ít.

Vương Nguyên bởi vì vẫn còn fan đang chụp hình, hơn nữa hành động của hai người lúc nãy đã chọc giận chị Tiểu Nhã, cho nên cũng không dám ngồi cạnh Vương Tuấn Khải, rất biết điều theo bên người Chủ Hiệt Quân, xoa xoa chỗ hồng hồng trên cánh tay mà vừa nãy không biết bị ai đụng vào, bộ dạng ngoan ngoãn đó lại khiến người ta đau lòng.

Vương Tuấn Khải bên kia tuy nói là cầm điện thoại xem hoạt hình, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ ngẩng đầu liếc nhìn Vương Nguyên, nhìn thấy người kia xoa xoa cánh tay, trong lòng không biết bao nhiêu nôn nóng. Chị Tiểu Nhã nhìn hai đứa trẻ kia, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài: "Nếu lo lắng như vậy thì đi qua đó xem xem, chứ cái bộ dạng này của em càng làm kích động các fan thôi."

Vương Tuấn Khải nghe được câu này ngượng ngùng cười cười, nói một tiếng cảm ơn liền chạy tới chỗ Vương Nguyên.

Vương Nguyên đang xoa tay đột nhiên đỉnh đầu được bao phủ bởi một bóng đen, tiếng hét của các fan cũng đột nhiên vang lên, vừa ngẩng đầu liền thấy vẻ mặt lo lắng của Vương Tuấn Khải. "Cậu làm gì thế hả, không phải nói không được đứng gần quá hay sao? Mau quay về mau quay về." Vương Nguyên ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn ngồi dịch sang bên cạnh, nhường một chỗ trống cho người kia.

Vương Tuấn Khải không chút khách khí đặt mông ngồi xuống, cái đầu dựa về phía sau, mượn sự che chắn của Vương Nguyên mà nở nụ cười: "Tớ lo cho cậu mà."

Vương Nguyên 'eh' một tiếng, nhỏ giọng phản bác nói tớ cũng không phải trẻ con, có gì mà lo lắng chứ, nhưng vành mắt cũng đã phiếm hồng, thật là, sao lại muốn khóc thế chứ o(一 ^ 一 +)o!

Thời gian chờ máy bay rất dài, Vương Tuấn Khải cùng Vương Nguyên mặc dù ngồi cạnh nhau nhưng cũng ai làm việc nấy, không biết đang suy nghĩ cái gì, sau cùng lúc Vương Tuấn Khải đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ đến xuất thần, Vương Nguyên mới chăm chú nhìn vào Vương Tuấn Khải, mãi cho đến thời điểm phải lên máy bay, Vương Tuấn Khải gọi Vương Nguyên một tiếng, hai người mới hướng tới cửa lên máy bay mà đi,

Sau khi lên máy bay, chỗ ngồi của cả hai cũng không gần nhau, mỗi người một nơi đều dựa vào cửa sổ, điều này làm cho các fan đi theo có chút thất vọng, Vương Nguyên cùng Vương Tuấn Khải cũng có chút chán nản. Chị Tiểu Nhã lên máy bay liền cưỡng chế Vương Tuấn Khải nhắm mắt ngủ, hôm nay cậu dậy rất sớm, chuyến bay còn khá dài, hẳn là có thể nghỉ ngơi thật tốt.

Vương Tuấn Khải nghe lời nhắm mắt ngủ, nhưng làm thế nào cũng không thoải mái, quay tới quay lui vẫn ngủ không yên, Vương Nguyên ngồi bên kia thấy vậy, nhân lúc chị Tiểu Nhã và Chủ Hiệt Quân không có ở đây, cầm thứ gì đó ở trên đùi nhanh chóng chạy tới bên cạnh Vương Tuấn Khải, đem nó nhét vào trong tay Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải giật mình, vừa mở mắt ra liền thấy khuôn mặt tươi cười của đứa trẻ kia, trên tay còn có cái gối đỡ cổ, nhớ không nhầm thì đây là lúc trước khi lên máy bay các fan lén đưa cho người kia. "Làm gì vậy?" Cậu vẫn chưa hiểu Vương Nguyên tại sao đưa thứ này cho mình.

"Gối đỡ cổ a, cho cậu tựa vào, cậu không phải cảm thấy không thoải mái sao." Vương Nguyên nói một cách vô cùng bình thường, hoàn toàn không để ý nhóm chị em ngồi phía trước hai mắt đã phát sáng.

Vương Tuấn Khải mỉm cười, nói một tiếng cảm ơn rồi nhắm mắt nghỉ ngơi, cậu thực sự mệt muốn chết rồi. Vương Nguyên ngồi một lát không có việc gì làm cũng nhắm mắt ngủ, chờ tới khi chị Tiểu Nhã trở lại đã thấy hai đứa trẻ ngồi ngủ bên cạnh nhau, bất đắc dĩ vỗ trán, cũng không đánh thức bọn họ.

Thời gian lúc ngủ luôn trôi qua rất nhanh, tới khi hai người tỉnh ngủ thì máy bay cũng hạ cánh rồi, hai người thắt chặt dây an toàn, thân thể cử động có chút cứng ngắc, chuẩn bị đi xuống máy bay.

Hàng Châu tháng năm khí trời đã có chút nóng bức, nhìn ánh mặt trời bên ngoài tấm kính thủy tinh ở sân bay là có thể đoán được, nhưng mà bên trong sân bay vẫn bật máy lạnh rất lớn, làm cho hai đứa trẻ vừa tỉnh ngủ rùng mình một cái. Lúc đang xếp hàng kiểm vé xuất quan, Vương Nguyên đẩy đẩy Vương Tuấn Khải đứng phía trước, khẽ nói: "Lão Vương này, cậu nói xem, sân bay ở đây nhiều người hơn hay ở Trùng Khánh nhiều người hơn a?"

"Hẳn là ở đây hơn, biết tin tức tới đón máy bay hẳn là tương đối nhiều." Vương Tuấn Khải có chút kỳ quái không hiểu tại sao người kia lại hỏi như vậy, nhưng lại đọt nhiên nghĩ đến ánh mắt của đứa trẻ này lúc trước, trong lòng nghĩ có phải cậu ấy đang sợ không. Đang lo lắng thì nghe thấy tiếng chị Tiểu Nhã, kêu hai người họ chờ một lát, lấy điện thoại gọi một cuộc.

Đến cuối cùng bên sân bay cho biết, bởi vì số lượng fan có mặt ở đây quá nhiều, để bảo đảm an toàn của cả hai, bảo bọn họ đi cổng VIP, hai người thở phào nhẹ nhõm, đồng thời nhìn thấy ánh mắt thất vọng của các fan đi chung chuyến bay sau khi nghe tin, trong lòng nhất thời dâng lên cảm giác áy náy, các fan ở bên ngoài, có lẽ đã chờ một thời gian rất lâu rồi.

Vương Nguyên sau đó nói với chị Tiểu Nhã là muốn đi cổng thường, cậu sẽ cố gắng theo kịp mọi người, không để bị chen chúc mà rời ra, chị Tiểu Nhã xoa đầu của cậu nói chị biết em thương các fan nhưng vì an toàn của các em cũng chỉ có thể làm vậy thôi, đứa trẻ này có chút chán nản, cho đến khi ngồi lên xe chuyên chở ở sân bay vẫn mang vẻ mặt buồn bã không vui.

Sau khi bọn họ ra khỏi sân bay, lên xe ô tô, hai người ở trong xe tiếp nhận một cuộc phỏng vấn ngắn, trong lúc phỏng vấn, ở bên ngoài các fan vây quanh xe theo chân bọn họ chào hỏi, hai người cũng thoải mái đáp lại, nhìn bốn phía bởi vì bọn họ đáp lại mà vui vẻ, trong lòng cả hai đều thấy ấm áp, đây đều là những người yêu quý bọn họ.

Sau khi phỏng vấn kết thúc, Vương Nguyên đột nhiên nhỏ giọng nói gì đó với staff, vốn là xe đang đi chậm liền ngừng lại, các fan đang cảm thấy kỳ quái, staff liền bước ra nói: "Mọi người im lặng một chút, tôi sẽ để cho hai người bọn họ xuống chào hỏi mọi người, có được hay không?"

Các fan đều có chút khó tin, nháy mắt liền trở nên yên tĩnh, thậm chí vòng người bên trong còn lùi về sau nửa bước, không thể tin được lời của người kia nói. Nhưng theo cửa xe được staff mở ra, Vương Nguyên cùng Vương Tuấn Khải bước ra.

Nhìn ánh mắt đầy ngạc nhiên xen lẫn vui mừng của mọi người, Vương Nguyên cùng Vương Tuấn Khải trong mắt có chút mơ hồ. Bọn họ mỉm cười cùng mọi người chào hỏi, giữa tiếng ồn ào của mọi người, cả hai khom người xuống, trịnh trọng hướng các fan cúi người.

"Thực xin lỗi, cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, chúng tôi sẽ biểu hiện thật tốt."

Hai thiếu niên chỉ đơn giản nói xin lỗi đã khiến cho bao người đỏ vành mắt, có lẽ bởi vì cảm động trước hành động của hai người, có lẽ bởi vì cảm thấy hai người còn trẻ đã nổi tiếng mà vẫn giữ được sự đơn thuần ngây ngô cảm ơn các fan của mình, dù có chút vụng về nhưng lại rất nhiệt tình đáp ứng sự chờ đợi của bọn họ, rất nhiều người cũng đều lớn tiếng hét lên không sao cả, hét lên chúng tôi sẽ luôn yêu mến các cậu, hét lên cảm ơn các cậu, có lẽ ở trong lòng bọn họ đã chân chính cảm nhận được sự coi trọng của hai thiếu niên này đối với mình, chân chính cảm nhận được trái tim thiện lương cùng sự thu hút mọi ánh nhìn của cả hai.

– Hết chương 10 –

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: