Chap 12:
Ba người trở về phòng, Vương Nguyên lập tức mở chế độ nói lải nhải, bắt lấy Thiên Tỉ không ngừng hỏi lung tung này kia, Thiên Tỉ tính tình tốt bụng, từng câu từng câu đáp lại, hai người nói chuyện câu được câu không vô cùng vui vẻ. Vương Tuấn Khải ở bên cạnh chơi đùa với nhóc con bởi vì bị hai người kia xem nhẹ tìm đến mình.
Nam Nam năm nay 5 tuổi, cơ thể nhỏ bé, đặc biệt mềm mại, thoạt nhìn cả người đều tròn vo, núc na núc ních, nó với Thiên Tỉ lúc nhỏ bộ dạng thực giống nhau, cơ hồ là cùng một khuôn đúc ra, bởi vì không sợ lạ, nói thực nhiều, nhóc con rất dễ khiến người ta yêu thích, Vương Nguyên cùng Vương Tuấn Khải cũng không ngoại lệ. Bởi vì trong nhà có một ông anh trai ưu tú, cho nên nó từ nhỏ đã được người nhà nuông chiều mà lớn lên, ăn đồ ăn ngon nhất, mặc quần áo đẹp nhất, dùng đồ đạc tốt nhất, nó cảm thấy trên thế giới này thứ gì tốt nhất nó đều có cả, bao gồm người anh trai tuyệt nhất thế giới.
Thiên Tỉ cũng là hết mực yêu thương nó, yêu thương khắc sâu vào tâm khảm, bởi vì chính mình khi còn nhỏ đã nổi tiếng, anh em trong lúc đó cách quá nhiều tuổi, Nam Nam từ khi bắt đầu hiểu chuyện tới nay, cũng chỉ biết anh trai là ngôi sao, bình thường việc học rất cực khổ, cho nên từ bé Nam Nam đã rất biết điều, chưa bao giờ ầm ĩ bắt anh trai cùng mình chơi đùa, mặc dù thích làm nũng nhưng là tuyệt đối không cố tình gây rối, Thiên Tỉ cũng biết nó không muốn quấy rầy mình, liền cố gắng tranh thủ thời gian chơi với nó. Lúc bản thân mới trở thành ngôi sao, gặp rất nhiều khó khăn, thậm chí đã nghĩ tới việc từ bỏ, nhưng cuối cùng cũng bởi vì một câu em thích nhất lúc anh trai hát của Nam Nam mà tiếp tục kiên trì, không vì điều gì khác, chỉ vì không muốn lúc nhắc tới mình, biểu tình đầy kiêu hãnh cùng tự hào trên mặt nó biến mất mà thôi.
Thời điểm Vương Nguyên rốt cuộc cảm thấy nói nhiều phát mệt mà ngậm miệng, liền nhìn thấy Nam Nam cuộn tròn trong lòng Vương Tuấn Khải, dùng một loại ánh mắt vô cùng lấp lánh nhìn mình, đang cảm thấy kỳ quái thì theo ánh mắt của nó thấy được đồng hồ đeo trên cổ tay mình, cái này là cùng kiểu với cái màu trắng của Vương Tuấn Khải.
"Nam Nam thích cái đồng hồ đeo tay này sao?" Vương Nguyên nhìn vẻ mặt của nó, không nhịn được bật cười thành tiếng, đi tới ngồi xuống bên cạnh Vương Tuấn Khải, đưa cánh tay đeo đồng hồ tới trước mặt nhóc con kia, rõ ràng thấy được ánh mắt càng thêm lấp lánh của Nam Nam.
"Dạ dạ dạ dạ dạ, thích a, cùng với Khải ca ca là một đôi!"
Thiên Tỉ bên cạnh có chút bất đắc dĩ, kể từ lần quay phim trước bị Nam Nam nhìn thấy, nó đã bắt đầu sùng bái Vương Tuấn Khải, lần nào nó cũng dùng vẻ mặt tươi cười nói với mình "Khải ca ca thực cao thực đẹp trai a, hát nghe cũng thật hay a, nói chuyện cũng thật ôn nhu a..." Tim của cậu ta ngay lúc đó lặng lẽ rỉ máu, Vương Tuấn Khải cậu trả lại em trai cho tớ!
Vương Nguyên sau khi nghe xong tiếp tục trêu đùa nó, cười tủm tỉm nói: "Anh đây đem đồng hồ này tặng cho em có được không?"
Nam Nam lập tức gật gật đầu, Vương Tuấn Khải nhìn vậy cũng mỉm cười, vỗ vỗ đầu nhóc con, Thiên Tỉ đi tới ôm lấy Nam Nam, ngồi xuống giường phía đối diện, nhéo nhéo hai má của Nam Nam.
"Không được nha, Nam Nam không thể tùy tiện lấy đồ của các anh nha."
Nam Nam nghe vậy có chút không vui, nhưng bởi vì là anh trai nói cho nên chỉ bĩu môi không thèm nói, Vương Nguyên vốn nghĩ muốn trêu nhóc con một chút, nhưng thấy nhóc con rầu rĩ thì có hơi ngại ngùng, vội vàng giảng hòa: "Ây ya, ây ya, không sao mà, nếu em thích thì anh sẽ cho em, đừng nghe anh trai em nói bừa, cái này coi như quà sinh nhật của em đi, lần trước cũng chưa có tặng quà cho em mà."
Nói xong cũng tính tháo đồng hồ ra, Thiên Tỉ vừa muốn ngăn cản thì Vương Tuấn Khải đã đè tay của Vương Nguyên xuống, Vương Nguyên bất mãn hỏi người kia một câu tại sao, lại bị ánh mắt của người kia miểu sát*, trong nháy mắt ngậm miệng.
(*miểu sát: giết ngay lập tức)
"Nam Nam, cái đồng hồ đeo tay này không thể cho em đâu." Lời của Vương Tuấn Khải làm cho Vương Nguyên cùng Thiên Tỉ có chút kinh ngạc, Vương Tuấn Khải luôn đối với người khác rất dịu dàng rất hào phóng lại có thể nói như vậy với Nam Nam, đúng như dự liệu, Nam Nam sau khi nghe càng thêm không vui, trong mắt đã có nước, xoay người ôm lấy cổ anh trai. Thiên Tỉ có chút đau lòng, nhưng hiểu được Vương Tuấn Khải sẽ không vô duyên vô cớ làm như vậy, cho nên cũng lên tiếng.
Vương Nguyên thấy tình cảnh cấp bách, một bên nói Vương Tuấn Khải cậu thật là, không phải chỉ là một cái đồng hồ đeo tay thôi sao, một bên lại muốn tháo đồng hồ ra, Vương Tuấn Khải không để ý tới cậu, ngược lại ôm lấy Nam Nam, lau nước mắt trên mặt cho nó, nhẹ giọng nói: "Nam Nam, em nhìn xem, hai cái đồng hồ này có phải là một đôi không?"
Nhóc con ủy khuất gật gật đầu, cũng bởi vì là một đôi, hơn nữa còn rất đẹp nên nó mới muốn nha.
"Đúng rồi, cái này là của một chị gái tặng cho anh với anh Nguyên Nguyên, đặc biệt chọn một cặp, nếu như để chị ấy thấy quà của mình tặng anh Nguyên Nguyên lại bị anh Nguyên Nguyên tặng cho người khác, chị ấy vẫn sẽ thích anh Nguyên Nguyên sao?"
Nhóc con nghiêm túc suy nghĩ, lắc lắc đầu, Vương Tuấn Khải xoa xoa đầu của nó, nói tiếp: "Hơn nữa anh Nguyên Nguyên rất thích cái đồng hồ đeo tay này, Nam Nam cảm thấy một đứa bé ngoan sẽ muốn đồ yêu thích của người khác sao?"
Nam Nam lần này không do dự nhanh chóng lắc đầu, nhìn vậy Vương Tuấn Khải liền bật cười.
Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải bên cạnh mềm mỏng dụ dỗ nhóc con, trên mặt rõ ràng không có biểu cảm nhưng lại toát lên vẻ vô cùng dịu dàng.
Đồng hồ trên cổ tay Vương Nguyên chính xác là của fan tặng Vương Tuấn Khải, còn đặc biệt tặng hai cái, nhưng Vương Nguyên lại không biết thật ra người tặng kia không hề nói rõ là phải tặng cái còn lại cho ai, chẳng qua là trên thiệp viết hy vọng Tiểu Khải có thể đem cái còn lại tặng cho người quan trọng nhất với mình, Vương Tuấn Khải đọc xong, người đầu tiên nghĩ đến chính là Vương Nguyên, cho nên liền dùng lý do fan tặng cho hai chúng ta, đưa cái còn lại cho Vương Nguyên, dĩ nhiên Vương Nguyên cũng không có nghi ngờ gì, bởi vì lúc đó đang phát sóng kịch ngắn, bọn họ luôn được đồng thời nhắc tới, đồng thời nhận được quà cũng không tính là kỳ lạ.
Cuối cùng Vương Tuấn Khải đồng ý với Nam Nam, ngày mai bọn họ ra ngoài sẽ đưa nó đi chọn một cái đồng hồ đeo tay, còn là cùng một đôi với anh trai nó, sau đó nhóc con mới hài lòng ngủ trên giường Thiên Tỉ, cũng không quên ôm chặt cánh tay anh trai nhà mình. Vương Nguyên đột nhiên nhớ tới còn phải đi tìm chị Tiểu Nhã, nhìn thời gian hô lớn một tiếng không ổn rồi, để lại Thiên Tỉ trông nom em trai, hai người vội vàng chạy tới phòng của chị Tiểu Nhã ở đầu kia hành lang, cuối cùng hai người cũng an toàn đến nơi trước khi cô nổi điên.
"Mấy cậu, đến khi nào mới có thể làm cho chị bớt lo đây, rõ ràng đã đáp ứng, quay đầu liền quên luôn!"
"Chị Tiểu Nhã, bọn em xin lỗi, tại lâu rồi không gặp bọn họ, vui quá nên quên mất." Vương Nguyên gãi gãi đầu hướng người đại diện làm bộ dạng đáng yêu cầu xin tha thứ, Tiểu Nhã thở dài một hơi, có thể làm sao bây giờ? Nhìn bộ dạng như vậy của cậu nhóc này, mình cũng không nỡ mắng nữa.
"Được rồi, được rồi, bỏ đi, tới đây chị nói qua lịch trình ngày mai."
Vừa nghe đến chính sự, hai người cũng đều thu hồi bộ dạng cợt nhả, nghiêm túc lắng nghe.
"Ngày mai buổi sáng không có việc gì, mấy đứa cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, hai rưỡi đi tới địa điểm quay với đạo diễn, còn phải gặp mặt các diễn viên khác nữa, lần này hợp tác với mấy đứa chính là nhóm nữ Thank you, bài hát mới của mấy đứa thiên về học đường, cho nên lựa chọn quay ở trường học, gặp mặt xong sẽ quay thử vài cảnh, sau đó buổi tối cùng đi ăn cơm, ngày hôm sau mới chính thức quay."
Hai người sau khi nghe xong gật đầu tỏ vẻ chính mình đã hiểu rõ, Vương Nguyên đột nhiên đặc biệt nghiêm túc nhìn chị Tiểu Nhã, làm cho cô cảm thấy khó hiểu vô cùng, đang muốn mở miệng hỏi thì nghe thấy Vương Nguyên nói với Vương Tuấn Khải: "Lão Vương này, ngày mai chị Tiểu Nhã không phải là nên trang điểm kỹ một chút sao? Ngày mai đi gặp mấy bạn gái kia, chị ý về tuổi tác đã thua rồi, khí chất không thể thua nha!" Nói xong kéo Vương Tuấn Khải còn đang ngẩn ngơ quay người bỏ chạy, Tiểu Nhã ở phía sau tức giận hét lớn.
Trở về phòng, bọn họ đem lịch trình nói lại với Thiên Tỉ, Thiên Tỉ sau khi nghe xong tỏ vẻ rất hứng thú với lần hợp tác nhóm này.
"Nghe nói nhóm đó debut không kém chúng ta bao lâu, hơn nữa trưởng nhóm Thiển Thiển vũ đạo rất tốt."
Vương Tuấn Khải nhíu lông mày, trưởng nhóm? Xem ra nhất định phải tìm hiểu một chút, có lẽ ngày mai sẽ là một ngày thú vị nha.
– Hết chương 12 –
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro