Chap 19:

Vương Nguyên ngồi trong phòng tắm, không hề có tiền đồ khóc một trận, cảm thấy miệng dần tràn ngập vị rỉ sắt cũng không hề buông lỏng lực đạo cắn chặt môi, mở to hai mắt nhìn nước mắt từ trong hốc mắt chảy xuống, rơi trên mặt đất, cảm nhận trọng lượng của nó, 'tách' một tiếng nhỏ xíu, sau đó loang thành vô số tia, cuối cùng chỉ còn lại là một vũng nước đọng.

Hỏi cậu vì sao khóc, cậu cũng không nói rõ được, có lẽ là vì đột nhiên cảm thấy cậu cũng không hiểu rõ Vương Tuấn Khải, ngay cả lúc cậu cảm giác khoảng cách giữa cậu và Vương Tuấn Khải ngày càng gần lại, cậu và người kia cũng không phải là dạng thân thiết như trong tưởng tượng kia.

Nhưng tỉnh táo suy nghĩ lại, hình như cũng không phải.

Bọn họ cũng không phải không thân thiết, ngược lại, tất cả những người quen biết bọn họ đều nói bọn họ quá sức thân thiết.

Nói sao đây, bởi vì hai người gặp nhau vào độ tuổi cái gì cũng không biết, cũng là độ tuổi mà cái gì cũng muốn biết, cho nên đương nhiên đem người thân thiết nhất bên cạnh mình làm đối tượng thăm dò.

Đều là con trai, những thứ yêu thích hay hứng thú đều tương tự nhau, Vương Tuấn Khải đã sớm trở thành người thân thiết nhất với Vương Nguyên, vậy nên người kia dường như đã trở thành 'người đầu tiên được chọn' mỗi khi Vương Nguyên muốn làm gì hoặc muốn nói gì đó, với Vương Tuấn Khải cũng là như vậy. Hai người làm gì cũng đều dính chặt cùng một chỗ, không hề có bí mật gì giữa cả hai, vài năm trôi qua, quan hệ đương nhiên tốt đến mức không còn gì để nói, sự thân thiết quá mức của hai người cũng đều được mọi người công nhận, coi việc bọn họ ở cùng với nhau trở thành một phần của cuộc sống, cho nên đừng nói người trong cuộc, ngay cả bọn Vũ Văn, Vũ Hạo thường chơi chung với họ cũng không cảm thấy có gì không đúng, Vương Nguyên thậm chí còn kiêu ngạo nói đây là chứng minh cho quan hệ vô cùng tốt của hai người bọn họ.

Vương Nguyên không thích Vương Tuấn Khải đối xử đặc biệt với bất kỳ ai, điểm này chính cậu đã nhận ra từ sớm, nhưng bởi vì sĩ diện, cậu không nói ra, nhưng sẽ ung dung thản nhiên mà thu hút sự chú ý của Vương Tuấn Khải, làm cho ánh mắt của người kia toàn bộ hướng về mình, để thỏa mãn cái tính có chút tự cao tự đại của bản thân, lúc ấy, cậu đã nghĩ như vậy.

Nhưng tối nay, lúc ở trong phòng trò chuyện, Vương Nguyên phát hiện bởi vì Vương Tuấn Khải không chú ý tới mình mà nói chuyện với người khác, bản thân liền cảm thấy tức giận, cho dù đó là người anh trai nhiều năm không gặp của Vương Tuấn Khải, lúc ấy chính mình chỉ cảm thấy không vui, tức giận, cảm giác như tứ chi đều từ từ cứng ngắc lại, tâm tình càng ngày càng không thể kiểm soát, không muốn để cho Vương Tuấn Khải nhìn thấy mình lúc đó, cho nên đành tìm cớ vội vàng rời khỏi tầm mắt của người kia, trở về phòng.

Mà loại cảm xúc đó, bây giờ suy nghĩ một chút, có lẽ gọi là đố kị, hoặc là... ghen.

Vương Tuấn Khải sẽ cười với cậu, sẽ xoa đầu cậu, sẽ chơi đùa cùng cậu, sẽ chạm vào người cậu bất kể là lúc vừa chơi bóng xong, thậm chí sẽ ở trước mặt cậu lộ ra vẻ dịu dàng mà người khác chưa từng thấy qua, những điều này khiến cho Vương Nguyên cảm thấy rất vui vẻ, bởi vì đây là Vương Tuấn Khải người khác không bao giờ thấy được.

Vào lúc người khác bởi vì bản tính cung Xử Nữ ưa sạch sẽ có chút đáng sợ của Vương Tuấn Khải mà không ngừng kêu ca, cậu lại có thể dễ dàng ngồi ở chỗ ngồi của người kia, dùng sách của người kia, thậm chí là lưu lại chữ ký của mình trên vở của người kia, còn có thể ở trong phòng của người kia ăn đồ ăn mình thích, lăn qua lăn lại ở trên giường của người kia, quấn chăn của người kia ngủ. Thật giống như bản tính cung Xử Nữ ưa sạch sẽ của Vương Tuấn Khải vừa gặp phải Vương Nguyên liền khỏi hẳn, không hề báo trước.

Tất cả những điều đó làm cho Vương Nguyên nghĩ rằng mình đối với Vương Tuấn Khải là đặc biệt, là độc nhất vô nhị.

Thế nhưng vào thời khắc ấy, những chi tiết kia lại từng chút một phát sinh, phóng đại thực rõ ràng trước mắt mình, chỉ là nhân vật chính trong bức tranh kia lại không phải mình, Vương Nguyên hai mắt phiếm hồng, có chút khó chịu không thở nổi.

Từ khi nào? Những chuyện nhỏ nhặt kia đã trở thành thói quen đối với mình, thậm chí còn có chút cố chấp ỷ lại, cả hai đều đã trở thành một phần cuộc sống của nhau, nếu một ngày không còn những điều đó, quan hệ giữa hai người bọn họ có phải cũng sẽ đi đến kết thúc hay không, nếu quả thật là như vậy, cậu có lẽ sẽ lại không có tiền đồ mà bật khóc.

Nếu có người hỏi, Vương Nguyên có thể không chút do dự nói đối với mình, Tiểu Khải là người quan trọng nhất trong số những người bạn cùng lứa tuổi, cho nên cậu đương nhiên cho rằng Vương Tuấn Khải cũng sẽ nghĩ như vậy, đương nhiên chiếm đoạt toàn bộ kiên trì cùng dịu dàng của Vương Tuấn Khải, đương nhiên đem ham muốn chiếm hữu đối với Vương Tuấn Khải sinh ra trong lòng nói thành quan tâm bạn bè, hoàn toàn không nghĩ xem suy nghĩ đó của mình có đúng đắn hay không, sự xuất hiện của Tả Hổ ngày hôm nay làm cho Vương Nguyên cảm thấy bất an, thậm chí có thể nói là bị uy hiếp.

Vương Tuấn Khải ở trước mặt Tả Hổ cũng đã cười, cũng đã chơi đùa cùng anh ta, cũng đã rất hoạt bát, đây đều là những biểu hiện đã từng chỉ xuất hiện khi ở trước mặt Vương Nguyên, Tả Hổ tới, giống như một chậu nước lạnh, hung hăng dội vào người, làm cho Vương Nguyên từ trong ảo tưởng tốt đẹp của chính mình thanh tỉnh lại, còn rùng mình hai cái.

Yêu và được yêu vĩnh viễn không thể giống nhau , cũng như vậy, ảo tưởng cùng với thực tế cũng không thể lúc nào cũng nhất quán.

Trong lòng Vương Nguyên, dấu bằng ở giữa bạn bè theo lý thuyết và ý muốn độc chiếm bị hung hăng vạch thêm một đường chéo, sau khi vẻ ngoài đẹp đẽ lừa mình dối người bị kéo xuống, thực tế lạnh như băng buộc cậu nhận rõ, nhận rõ tình cảm cậu đối với Vương Tuấn Khải, không phải là tôn kính như người ta nói, cũng không phải là tình cảm tốt đẹp đối với bạn bè, mà là... Thích.

Lúc từ ngữ kia bật ra trong đầu, hung hăng đem Vương Nguyên dọa cho giật mình, mình thích Vương Tuấn Khải?

Thích anh em tốt của mình, cái sự thật này, đối với bất kỳ một cậu nhóc học trung học nào, cũng đều quá khó để tiếp nhận, nhưng Vương Nguyên lại không hề nghi ngờ cũng không muốn phản bác, có chăng chỉ là kinh ngạc cùng với... đột nhiên tỉnh ngộ?

Những hành động trước kia bản thân cảm thấy kỳ quái, trước lý do 'thích' kia, đều trở thành đương nhiên, ngay cả những tiếp xúc bình thường nhất hàng ngày, hiện tại đều phảng phất hương vị mờ ám.

Phiền muộn trong lòng Vương Nguyên dần dần bị tâm tình kinh ngạc cùng vui sướng thay thế, thì ra tình cảm mình đối với Vương Tuấn Khải, chính là thích.

Khóe miệng Vương Nguyên còn chưa kịp cong tới độ cong đẹp nhất, thì đột nhiên ngưng lại, cuối cùng không chống đỡ nổi mà xụ xuống.

Thích thì phải làm sao đây, tình cảm này nhất định không thể công khai, chưa cần nói đến chuyện tình yêu giữa hai nam sinh trong thời đại này ở Trung Quốc không được thừa nhận, thân phận của hai người, công ty cùng gia đình, hơn nữa, quan trọng nhất là hiện tại còn chưa xác định được ý tứ của Vương Tuấn Khải, những vấn đề kia lần lượt đập vào mặt, làm cho Vương Nguyên có chút sợ hãi, ngọt ngào vừa mới cảm nhận được cũng trở thành chua xót, thật giống như một cái lưới, quấn chặt lấy cậu.

Vương Nguyên lại cúi thấp đầu, nhắm chặt hai mắt, cậu dường như nhìn thấy Vương Tuấn Khải, cùng khí thế vương giả trời sinh, lúc thường vẫn luôn tỏa ra hào quang kia.

Vẻ ngoài không thể bắt bẻ, dáng người cao gầy, tiếng nói giống như thiên âm, răng khểnh khi cười rộ lên đáng yêu chết người, hơn nữa thành thích rất tốt, còn nhảy đẹp, cậu ấy dường như chả thiếu điều gì. Tính tình tốt bụng, hay giúp đỡ người khác, ở trong công ty ứng xử chu đáo, đối với mọi người đều lễ độ, cũng không sợ người lạ, có trách nhiệm, những điều kia hình như đối với một thiếu niên cũng không cần có, nhưng cậu ấy đều có đủ cả.

Vương Nguyên không thể nào tưởng tượng được, bởi vì tình cảm của mình mà người kia sẽ bị mọi người khinh bỉ, cũng không có cách nào tưởng tượng được người kia đối với mình lộ ra biểu tình chán ghét, bất kể là loại kết quả nào, cũng làm cho cậu chùn chân, cậu không dám cũng là không muốn đi hỏi thử người kia.

Người trong gương khóe mắt cong lên, đôi môi bởi vì vệt máu còn chưa khô lộ ra màu đỏ tươi, giống như màu đỏ nơi khóe mắt bởi vì khóc trong một thời gian quá dài.

Vương Nguyên nhìn thiếu niên cười thực đẹp lại có vẻ thê thảm ở trong gương, nhắm hai mắt, xoay mở vòi nước lau mặt, một lần nữa ngẩng đầu, nhưng lại không kìm được những giọt nước mắt đang rơi xuống.

Cậu ở trong lòng lặng lẽ tự nói với chính mình, phần tình cảm này nhất định phải giấu kỹ, bất kể là vì cả nhóm hay là vì chính mình.

Nước mắt trên mặt thuận theo gò má thiếu niên lăn xuống bồn nước, Vương Nguyên lại một lần nữa nở ra một nụ cười tươi tắn.

Vẫn duy trì nụ cười này, hít sâu một hơi, Vương Nguyên đi ra khỏi phòng tắm, nhưng khi vừa nương theo ánh đèn mờ ảo nhìn thấy thiếu niên đang say ngủ, lại không khống chế được nước mắt.

Trong thanh âm run rẩy của thiếu niên, ai cũng có thể nghe ra một chút chua xót, nhưng bởi vì đã hạ thấp giọng xuống nên không ai chú ý đến, lặng lẽ tách mình ra khỏi bầu không khí tĩnh lặng của căn phòng này, kể cả những giọt nước mắt rơi xuống tấm thảm cũng không còn nhìn thấy bóng dáng.

"Từ bỏ đi Vương Nguyên, mày... dựa vào cái gì?"

– Hết chương 19 –

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: