Chap 21:
Về đến Trùng Khánh đã được 2 tuần, xem thời gian cũng đã là cuối tháng 5, có lẽ cũng sắp đến kỳ nghỉ ôn thi đại học rồi.
Quan hệ giữa Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải vẫn không có chuyển biến tốt đẹp, vẫn còn đang trong thời kỳ chiến tranh lạnh.
Hai người về trường vừa lúc giáo viên thay đổi chỗ ngồi, hai người vốn ngồi cùng bàn, hiện tại một người ngồi ở vị trí gần cửa sổ hàng cuối cùng, một người ngồi sát tường hàng đầu tiên, đây là hai chỗ ngồi cách xa nhau nhất trong phòng học.
Mặc dù luyến tiếc, nhưng Vương Nguyên vẫn rất vui vẻ đổi chỗ, bằng không cậu cũng không biết sẽ dùng biểu tình như thế nào để đối mặt với người mỗi ngày đều ngồi cùng một chỗ với mình.
Không khí kỳ quái giữa hai người bọn họ, các bạn học trong lớp đều cảm thấy, bình thường hai người hận không thể ở cùng một chỗ với nhau thật lâu, hiện tại thậm chí ngay cả một lời cũng không nói. Lúc đầu còn có người tới hỏi, nhưng hỏi Vương Nguyên thì cậu vẫn cười một cách vui vẻ nói không có vấn đề gì, hỏi Vương Tuấn Khải thì vẻ mặt lạnh lùng phớt lờ người đó, dần dần trong lớp cũng không còn ai hỏi han gì bọn họ nữa.
Ngày lại ngày cứ trôi qua như vậy, gần tới kỳ thi toàn quốc, khiến bọn họ cũng không có thời gian nghĩ nhiều đến chuyện không liên quan tới việc học, nhất là đối với sức học có chút không tốt của Vương Nguyên. Dù lúc trước cậu liều mạng học thi được vào lớp chọn, nhưng kiến thức căn bản các môn tự nhiên của cậu đều không tốt, nghe không hiểu, học không vào là chuyện thường, trước kia còn có Vương Tuấn Khải giúp cậu giảng bài, hiện tại cậu lại chỉ có thể dựa vào chính mình.
Hôm nay sau khi biết kết quả thi thử môn Hóa, Vương Nguyên vẫn luôn xụ mặt, một bộ dạng uể oải không chút phấn chấn, thời gian rảnh trước lúc ôn tập buổi tối cũng không có ra ngoài ăn cơm, một mình ngồi xổm ở cuối hành lang.
Rõ ràng đã rất cố gắng học, tại sao vẫn học không vào. Có chút tự giận chính mình, đem bài thi vò thành một cục ném vào tường, tờ giấy bị vo tròn bắn trở lại nền đất, sau đó lăn đi rất xa, cuối cùng dừng lại bên chân của Vương Tuấn Khải, 36 điểm chói mắt trên tờ giấy làm cho Vương Tuấn Khải hiểu rõ nguyên nhân người kia cả buổi trưa đều không bình thường.
Đang muốn nói gì đó thì đứa trẻ phía trước đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy mình rõ ràng bị dọa sợ, trợn to hai mắt ngây ngốc. Vừa định cười thì nhìn thấy sự bối rối cùng tránh né, còn có một tia sợ hãi trong ánh mắt của người kia, ánh mắt đó thành công làm cho khóe miệng định cười của Vương Tuấn Khải cứng lại.
Thời điểm Vương Nguyên nhìn thấy Vương Tuấn Khải cả người đều cứng ngắc, sau khi kịp phản ứng liền rất nhanh chạy tới nhặt bài thi ở bên chân người kia lên, cúi đầu nói một câu mau vào lớp thôi liền vội vã hướng phòng học chạy đi.
Vương Tuấn Khải nhìn bóng lưng của Vương Nguyên, trong lòng tràn ngập đau lòng, cậu bây giờ, chẳng lẽ ngay cả nói chuyện với tớ cũng không muốn sao. Vương Nguyên ở cửa phòng học đụng phải người bạn cùng bàn, không biết nói cái gì mà Vương Nguyên cười rất vui vẻ, giống như trước kia bọn họ ở cùng với nhau.
Vương Tuấn Khải hung hăng đá một cước lên bức tường bên cạnh, biểu tình trên mặt mơ hồ đen lại.
Vương Nguyên, cậu phải nói rõ ràng cho tớ, cứ như vậy chưa hiểu chuyện gì xảy ra mà bảo tớ cười rồi nói gặp lại sau với cậu, xin lỗi tớ không làm được.
Sau khi Vương Nguyên cùng Vương Tuấn Khải thật sự không hề xuất hiện cùng nhau, Vương Tuấn Khải giống như trước kia, chuyện mình mình làm, mỗi ngày đều mang mặt than nghiêm túc học hành, thậm chí hai ngày trước kỳ nghỉ ôn thi đại học còn xin nghỉ về nhà ôn tập; mà Vương Nguyên cũng là mỗi ngày đều chịu khó nỗ lực ôn tập, vì muốn để cho bản thân lúc thi toàn quốc có thể nhận được toàn bộ điểm A.
Cuối cùng cũng đến kỳ thi toàn quốc, hai người vì chữ cái đầu tiên trong tên giống nhau, số thẻ học sinh cũng cách nhau không xa nên rất có duyên được phân vào cùng 1 trường, điều này làm cho Vương Nguyên có chút không ngờ, nhưng mà nhìn Vương Tuấn Khải cũng không có phản ứng gì, Vương Nguyên cảm giác mình đã suy nghĩ nhiều quá rồi.
Trải qua một tháng nỗ lực, Vương Nguyên cũng coi như đối phó được kỳ thi toàn quốc này, thi xong môn cuối cùng ra khỏi trường thi, Vương Nguyên còn cảm thấy có chút không thật, lớp 11 cứ như vậy kết thúc, khai giảng mấy tháng nữa mình sẽ là học sinh lớp 12 rồi.
Dù xúc động thế nào đi nữa, tóm lại cũng là thi xong rồi, Vương Nguyên tâm tình rất tốt, cùng với bạn học thuận đường đi về, trên đường về còn gửi một tin nhắn cho Thiên Tỉ, thời điểm đi tới dưới khu nhà, cậu dừng bước, nhìn người đứng trước mặt có chút phản ứng không kịp.
Vương Tuấn Khải đến gần Vương Nguyên, người bên cạnh Vương Nguyên nhìn thấy cậu đi tới liền rất biết điều mà chào Vương Nguyên một tiếng nói tớ đi trước. Hai người mặt đối mặt, lâu rồi không nói chuyện làm cho cả hai đều không biết mở miệng thế nào, không khí trở nên lúng túng.
Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải, cảm giác mình thật sự đã lâu rồi không thấy người kia, lâu đến mức mình vừa thấy người kia liền muốn nhìn thật kỹ, đem người kia khắc sâu trong tâm tưởng.
"Cậu... Thi thế nào?" Cuối cùng vẫn là Vương Tuấn Khải mở miệng trước, phá vỡ sự im lặng.
"A? À, cũng không tệ lắm." Thời điểm Vương Nguyên trả lời cũng không nhìn vào Vương Tuấn Khải, ánh mắt có chút mơ hồ bất định, nụ cười trên mặt thoạt nhìn hết sức miễn cưỡng, những biểu hiện này trong mắt Vương Tuấn Khải đều là biểu hiện cho sự sốt ruột.
"..."
"..."
Lại là một hồi im lặng, Vương Nguyên thật sự chịu không nổi không khí giữa hai người lúc này, ngẩng đầu hít một hơi sâu, sau đó mở miệng.
"Aiyo, hôm nay cũng không còn sớm, tớ mệt rồi, chắc cậu cũng thấy mệt phải không, mau trở về đi, ha ha ha ha."
Nghe Vương Nguyên muốn đuổi mình về, cả tiếng cười giả tạo muốn chết sau cùng, tức giận cùng khó hiểu kìm nén đã lâu của Vương Tuấn Khải hoàn toàn bạo phát.
"Sao? Cứ như vậy không muốn gặp lại tớ? Cứ như vậy không muốn nói chuyện với tớ?"
Nhìn thấy Vương Nguyên sau khi nghe lời mình nói kinh ngạc ngẩng đầu, Vương Tuấn Khải lạnh lùng cười, tiếp tục nói: "Tớ không biết cậu dạo này là bị làm sao, tớ cũng đã thử nghĩ qua nhưng rõ ràng đâu có làm gì khiến cậu không vui, cậu thế này rốt cuộc là muốn sao? Có giở tính trẻ con thì cũng phải có mức độ chứ? Cậu có biết cậu như vậy tớ rất đau lòng không? Tự dưng không để ý tới tớ, ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn tớ một cái, có phải đột nhiên cảm thấy cùng loại người như tớ nói chuyện rất mệt mỏi hay không, cảm thấy cùng loại người như tớ làm bạn quá mất mặt? Hả? Có phải hay không hả?"
Vương Nguyên vẫn duy trì vẻ mặt kinh ngạc nhìn cậu, nghe đến đó liền phản xạ có điều kiện lắc đầu, nhưng lắc được một nửa thì đột ngột ngừng lại, cúi đầu không còn phản ứng nữa. Vương Nguyên như vậy làm cho Vương Tuấn Khải vô cùng tức giận, có một loại cảm giác chính mình bị người kia đùa giỡn.
"Cậu nói đi! Cậu cứ im lặng như vậy là muốn gì hả! Cho dù cậu chán ghét tớ cũng phải chính miệng nói ra a! Nói cậu chán ghét tớ, không muốn tớ làm phiền cậu nữa a! Cậu nói đi!"
Nhìn Vương Tuấn Khải trước mặt có chút cuồng loạn hét lớn một trận, hai mắt cũng phiếm hồng, không biết là tức giận hay đau lòng. Vương Nguyên thực sự rất đau lòng, đau đến mức không thể hô hấp, nhưng cậu vẫn là bật cười, cười thực đẹp mắt, đẹp đến mức Vương Tuấn Khải đều đã phân không rõ, cậu rốt cuộc là cười thật sự hay là giả vờ cười.
"Vương Tuấn Khải."
Nghe được Vương Nguyên gọi tên mình, Vương Tuấn Khải lặng người, trong lòng có một loại dự cảm không tốt.
"Cậu đã muốn tớ nói, tớ sẽ nói, vốn là không muốn nói thẳng ra."
Vương Tuấn Khải nghe lời của cậu dường như nghĩ đến điều gì đó, không thể tin nổi mà trợn to mắt, vẻ mặt nhăn nhó có chút buồn cười, nhưng Vương Nguyên không nhìn rõ nữa, cậu cố gắng che giấu hai mắt phiềm hồng của mình, không muốn để Vương Tuấn Khải nhận ra.
"Không sai, tớ chán ghét cậu, tớ không muốn làm bạn với cậu nữa."
Nghe được lời nói của Vương Nguyên, rõ ràng đang là tháng sáu, Vương Tuấn Khải lại cảm thấy thật lạnh lẽo, cả người đều run rẩy, trợn mắt nhìn Vương Nguyên, người kia vẫn nở nụ cười, thật giống như đang cười nhạo mình, điều này làm cho Vương Tuấn Khải cảm thấy bản thân có chút thảm hại.
"Vương Nguyên, cậu đang giỡn sao? Tớ cho cậu một cơ hội nữa, chỉ cần cậu nói thật, tớ sẽ tha thứ cho cậu."
Khẽ run rẩy mở miệng, Vương Tuấn Khải hi vọng biết bao được thấy một giây sau, Vương Nguyên sẽ dùng ngữ khí quen thuộc oán trách lại bị cậu nhìn ra, một giây sau, bọn họ có thể trở lại như trước kia, nhưng không có, cậu chỉ thấy Vương Nguyên nhìn mình bằng một loại ánh mắt thương hại mà cậu chưa từng thấy qua, miệng nói ra những lời làm cho cậu đau lòng đến tột cùng.
"Cho tớ một cơ hội? Tha thứ cho tớ? Thật nực cười, tớ vì sao lại phải cầu xin sự tha thứ của cậu? Tớ không có đang giỡn với cậu, chính bởi vì cậu lúc nào cũng dùng cái ngữ điệu này nói chuyện mới khiến tớ rất khó chịu, cậu thực sự cho rằng cậu cái gì cũng biết? Cậu hiểu tớ lắm sao? Tớ không phải kẻ lúc nào cũng phải phụ thuộc vào cậu."
"Thật vậy sao? Này...thực xin lỗi, cậu đã thật sự chán ghét tớ như thế, vậy thì, như cậu mong muốn."
Sự khó tin cùng tổn thương trong ánh mắt của Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên đều nhìn thấy, cho dù trong lòng khó chịu tới sắp chết cũng vẫn duy trì nụ cười trên mặt, hai tay dùng sức siết chặt thành nắm đấm, có chút trắng bệch, thậm chí nổi lên gân xanh.
Vẫn lặng nhìn Vương Tuấn Khải xoay người rời đi, liều mạng nhịn xuống xúc động muốn kêu người kia dừng lại, nhưng nước mắt lại không kìm nén được nữa, ở dưới ánh đèn đường, Vương Nguyên ngồi xổm người xuống, mở miệng hét không ra tiếng, nước mắt từng giọt từng giọt rơi dưới chân cậu.
Thật khó chịu, trái tim đau quá, ánh mắt cùng câu nói xin lỗi trước khi đi của Vương Tuấn Khải vẫn luôn ở trong đầu, không thể nào xua tan được.
Tại sao cậu phải nói xin lỗi? Tại sao cậu phải lộ ra ánh mắt bi thương như vậy? Tại sao không trách mắng tớ? Tại sao không đánh tớ? Tại sao?
Vương Nguyên về đến nhà đã rất trễ rồi, lấy cớ nói đi chơi với bạn học không để ý thời gian để trấn an lo lắng của bố mẹ, Vương Nguyên trở về phòng ngủ của mình, không mở đèn mà đi thẳng đến giường nằm xuống.
Lần này thật sự đã làm cho bản thân bị cậu ấy ghét, đoán chừng sau này cũng không thể làm bạn được nữa, ở trong nhóm sẽ rất khó xử, nhưng mà như vậy cũng tốt, chán ghét tớ, sau đó cũng sẽ không tới tìm tớ nữa, cũng sẽ không thích tớ.
Đột nhiên điện thoại chấn động một cái, Thiên Tỉ gửi đến một tin nhắn.
"Đúng rồi đúng rồi, cuối cùng cũng đã thi xong, lập tức lại có thể cùng cậu với Tiểu Khải chơi đùa rồi ha ha ha."
Nhìn tin nhắn kia, Vương Nguyên sửng sốt một lúc, đột nhiên bật cười, cười rồi lại cười, cuối cùng biến thành tiếng khóc bị kìm nén lại.
Thực xin lỗi, tớ không thể lừa được chính mình, tớ không ghét cậu, tớ không có không muốn nói chuyện với cậu, tớ không hề cảm thấy làm bạn với cậu là mất mặt, tớ như vậy là vì tớ thích cậu, tớ thích cậu a.
Vương Nguyên ở trên giường cuộn tròn người, co lại thành một cục, trong lòng lớn tiếng gào thét, nhưng ngoài miệng chỉ liên tục nói xin lỗi, thật giống như hi vọng thông qua phương thức này xoa dịu vết thương trong lòng mình cùng Vương Tuấn Khải.
Tại sao lại bảo tớ nói chán ghét cậu?
Tớ mỉm cười nhìn cậu rời đi, lại không thể cười cùng cậu nói hẹn gặp lại.
Vương Tuấn Khải, tớ thích cậu.
Vương Tuấn Khải, thật xin lỗi.
– Hết chương 21 –
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro