Chap 29:
Lưu Chí Hoành ngẩn người nhìn Thiên Tỉ, thật giống như nhìn thấy thứ gì đó không thể tưởng nổi, sau đó dường như mới đột nhiên kịp phản ứng, mở miệng nói: "Anh, làm sao anh đã đến Trùng Khánh rồi!"
Lưu Chí Hoành ánh mắt né tránh, ngay cả nói chuyện cũng có chút cà lăm, phản ứng quá lớn như vậy khiến Vương Nguyên cùng Vương Tuấn Khải có chút kỳ quái, nói ra thì bình thường hai người có quen thân hay không thì bọn họ không rõ, nhưng cũng đã từng làm chương trình cùng nhau, lúc trước còn quay MV, không tính là xa lạ a, có thể nói nói trong Gia Tộc, ngoài bọn họ ra, Thiên Tỉ cùng với Lưu Chí Hoành chính là quen biết nhất, tại sao Thiên Tỉ tới nó lại phản ứng như vậy a, thật giống như không chào đón cậu ấy vậy.
"Tiểu Thiên Thiên thi xong đương nhiên phải tới để huấn luyện rồi." Vương Nguyên kỳ quái nhìn Lưu Chí Hoành một cái, đối phương lại chỉ nhìn chằm chằm Thiên Tỉ, có chút khó tin, dường như nhất định phải là Thiên Tỉ tự mình mở miệng nói thì nó mới tin.
Thiên Tỉ bất đắc dĩ thở dài, nhìn Lưu Chí Hoành, trong đôi mắt thoáng hiện lên một tia bi thương, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười dịu dàng.
"Đúng thế, anh là tới huấn luyện, vừa tới hôm nay."
"Tại sao là hôm nay, tuần trước anh rõ ràng..." Mặc dù Nhị Văn kịp thời phản ứng mà ngậm miệng, vẫn là bị Vương Nguyên tai thính nghe được chữ mấu chốt.
"Ai chà chà, Tiểu Thiên Thiên tuần trước nói gì? Tại sao không thể là hôm nay?"
Sau một hồi im lặng, Lưu Chí Hoành có chút phiền não vò vò đầu, lại nhìn thoáng qua Thiên Tỉ, sau đó bắt đầu đẩy Vương Nguyên.
"A a, không có gì đâu, Đại Nguyên, anh đừng hỏi, các anh mau đi ra ngoài đi, em còn muốn luyện thanh a." Thấy Lưu Chí Hoành phản ứng như vậy, Vương Nguyên cũng không muốn nói gì nữa, cứ như vậy bị đẩy ra khỏi phòng luyện thanh.
"Chà chà, rốt cuộc là có chuyện gì a, có cái gì không thể nói chứ, Tiểu Thiên Thiên cậu nói tớ biết đi." Sau khi bị đẩy ra, Vương Nguyên cảm thấy hơi khó chịu, chưa từ bỏ ý định quay qua hỏi Thiên Tỉ, nhưng Thiên Tỉ cũng chỉ cười, không hề giải thích gì cả, cuối cùng Vương Nguyên đành phải bỏ qua.
"Lạ thật, có chuyện gì bí mật a, ngay cả tớ cũng không thể nói, hai người bọn họ lại có thể âm thầm bí mật thông đồng! Không đáng làm bạn bè!" Vương Nguyên chu môi ủy khuất nhìn Vương Tuấn Khải, Vương Tuấn Khải vuốt vuốt tóc của cậu, an ủi cậu nói không có gì đâu, Thiên Tỉ và Nhị Văn tự biết chừng mực, đừng lo lắng.
Thiên Tỉ nghe Vương Tuấn Khải an ủi Vương Nguyên, nụ cười trên mặt trở nên u tối.
Haiz, có chừng mực?
Có lẽ vậy, nếu như, nói như vậy với em ấy cũng gọi là có chừng mực.
Dọc đường tới khách sạn, Vương Nguyên giận dỗi không nói chuyện với Thiên Tỉ, kéo Vương Tuấn Khải đi lên phía trước, Thiên Tỉ cũng chỉ im lặng, vì mấy chuyện như này mà cậu ấy làm đến vậy sao, cậu ấy rốt cuộc được mấy tuổi rồi a.
Đến cửa khách sạn, Vương Tuấn Khải giúp Thiên Tỉ chuyển đồ vào phòng, nhìn đồng hồ thấy không còn sớm liền nói với Thiên Tỉ bọn họ chuẩn bị về.
"Thiên tổng, cậu nghỉ ngơi sớm đi, bọn tớ đi trước đây." Vương Tuấn Khải bất đắc dĩ nhìn Vương Nguyên đứng trước cửa thang máy không chịu qua, thấy có chút không phải, nói tiếp: "Xin lỗi nha, cậu ấy gần đây hay giận dỗi vậy đó, đừng chấp nhặt cậu ấy, cậu ấy chính là tính tình trẻ con thôi."
"Yên tâm đi, tớ cũng không phải ngày đầu quen cậu ấy, sẽ không so đo với cậu ấy đâu, các cậu về đi, đi đường cẩn thận, về tới nhà nhắn tin cho tớ." Thiên Tỉ cũng rất rộng rãi không ngại việc giận dỗi của Vương Nguyên, dặn dò bọn họ về nhà sớm, trên đường chú ý an toàn.
"Ừ được, vậy mai gặp ở công ty, à đúng rồi, còn nữa..." Bộ dạng muốn nói lại thôi của Vương Tuấn Khải làm cho Thiên Tỉ thấy hơi kỳ quái, nhìn vào cậu, ý muốn cậu nói tiếp.
"Chính là cậu và Nhị Văn... Nó là người tốt."
Thiên Tỉ ngẩn người, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu, vẫn là không thể giấu được cậu ấy a, ngẩng đầu cười với Vương Tuấn Khải một cái, nói: "Yên tâm đi, tớ biết nên làm thế nào mà."
Vương Tuấn Khải nghe được cậu ta nói như vậy cũng bật cười, vỗ vỗ vai của cậu ta.
"Vậy mới đúng, cậu làm việc, tớ yên tâm, vậy tớ đi đây, bye bye."
"Ừ, bye bye."
Nhìn hai người vào thang máy đi xuống tầng, Thiên Tỉ đóng cửa vào phòng thu dọn đồ đạc, sau khi sắp xếp xong toàn bộ, đang chuẩn bị đi tắm liền thấy màn hình điện thoại lóe sáng, vốn là cho rằng Vương Tuấn Khải về đến nhà gửi tin nhắn tới liền cầm lên mở ra, vừa nhìn vừa nghĩ trong đầu làm sao có thể về nhanh như vậy, động tác cũng là vừa lúc nhìn thấy tên người gửi liền ngừng lại.
Lưu Chí Hoành.
Tại sao lại là em ấy a.
Mỉm cười, cũng không có mở nội dung liền quăng điện thoại lên giường, Thiên Tỉ cầm khăn bông đi vào phòng tắm, màn hình điện thoại lóe sáng một cái liền tối lại.
Đợi đến khi cậu ra khỏi phòng tắm đã là 40 phút sau, nhiệt độ phòng tắm quá cao làm cho cậu có chút choáng váng đầu, xem ra mùa hè vẫn không thể ngâm nước a, nhất là đang ở Trùng Khánh – thành phố có nhiệt độ quá cao này.
Lắc lắc mái tóc khô một nửa, Thiên Tỉ mím môi, đi tới trước bàn rót cốc nước, vừa uống vừa cầm điện thoại lên, kết quả vừa mở ra màn hình đã hiện lên số lượng tin nhắn làm cậu sợ hãi.
Này là sao? WeChat bình thường trừ bỏ Đại Nguyên và Tiểu Khải sẽ không ai gửi tin cho mình a, chẳng lẽ mấy hôm trước lỡ tay thêm fan vào?
Vừa mở tin nhắn ra, tay cầm cốc của Thiên Tỉ ngay lập tức ngưng lại giữa không trung, quên cả đưa lên cũng không hề đặt xuống, cứ ngây ngốc như vậy, lực trên tay dần thả lỏng, cái cốc thủy tinh trong suốt từ trong tay trược xuống, rơi trên thảm trải sàn không vỡ, nhưng lại phát ra thanh âm nặng nề, nước bắn đầy đất.
Trên màn hình ngoài hai tin nhắn của Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên, toàn bộ đều đến từ Lưu Chí Hoành.
Em, sao phải khổ như vậy chứ.
Thiên Tỉ nhìn hình thiếu niên cười ngây ngốc trên avatar, có chút đau khổ nhắm mắt lại.
Thời gian cậu và Lưu Chí Hoành quen biết nhau cũng không tính là ngắn, có thể nói thời điểm cậu quen Vương Nguyên cùng Vương Tuấn Khải liền đã nghe qua về thiếu niên này, chân chính quen biết là lúc quay MV "Tình yêu, xuất phát".
Cậu khi đó vừa vào công ty, bởi vì nguyên nhân tính cách nên không thể cùng những đứa trẻ khác nói chuyện, một mình độc lai độc vãng đã quen rồi, cũng không cảm thấy cô đơn, huống chi có Vương Nguyên cùng Vương Tuấn Khải bạn cùng nhóm chơi cùng với mình, hai người bọn họ tính tình cũng rất tốt, lại hài hước, cậu đã thỏa mãn rồi.
Cho nên khi nghe nói lúc quay MV sẽ có một đứa trẻ tới, cậu cũng không để ý, dù sao, cũng chẳng liên quan gì đến cậu.
"Chào anh, em tên Lưu Chí Hoành." Thiên Tỉ lúc đang nghỉ ngơi ở studio nghe thấy tiếng chào hỏi của cậu ta có chút kinh ngạc, ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy một nam sinh mặc t-shirt màu hồng, thanh âm có chút khàn, nụ cười cũng rất đẹp mắt.
Không biết vì sao cậu – ở trước mặt người lạ rất ít khi lộ ra nụ cười lại hướng về phía thiếu niên kia mỉm cười, lộ ra hai lúm đồng tiền xinh xắn, nam sinh đối diện thật giống như thoáng cái liền có chút ngây dại, cậu cũng không ngại giới thiệu một cách tự nhiên với cậu ta.
"Chào em, anh là Dịch Dương Thiên Tỉ."
Đó là lần đầu tiên hai người nói chuyện với nhau.
Chính từ lúc đó trở đi, bởi vì phải quay MV cùng nhau, cậu bắt đầu phá lệ chú ý tới thiếu niên tên Lưu Chí Hoành kia. Cũng tầm tuổi như bọn họ, nghệ danh là Thiên Vũ Văn, là cùng nhóm thực tập sinh với Vương Nguyên, lần này đến là đóng vai phụ.
Thời điểm ở cùng bọn Vương Nguyên cảm thấy mấy người này đều giống nhau, thích cười thích làm loạn, nhưng khi ở một mình, cậu ta chỉ im lặng ngồi một chỗ, giống như biến thành một người khác, trên mặt cũng ít khi xuất hiện nụ cười.
Thời điểm quay MV, đạo cụ là một cái kẹo que rất lớn, Vương Nguyên nhìn chằm chằm cái kẹo một lúc lâu, sau khi quay xong Vương Nguyên liền lập tức nhào tới muốn cướp kẹo ăn, kết quả cậu ta xoay người một cái liền tránh được, Vương Nguyên miệng kêu gào keo kiệt, thế nhưng cậu ta lại cười rất vui vẻ, quay đầu nhìn Thiên Tỉ nói: "Cái này là kẹo anh tặng em, không thể cho anh ấy, đúng không."
Nụ cười của cậu ta quá mức đẹp mắt, Thiên Tỉ phút chốc có chút ngây người, sau đó cười rộ lên, gật đầu nói đúng, không thể cho cậu ấy.
Không để ý để Vương Nguyên bất mãn kêu la, Lưu Chí Hoành vui vẻ đập tay với cậu, ngày đó bộ dạng hai người nhìn nhau trộm cười, Thiên Tỉ vẫn chưa hề quên.
Thời gian quay luôn rất ngắn ngủi, sắp phải đi học, Thiên Tỉ lại phải tách ra khỏi những người khác, dù ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng vẫn có chút không muốn, hơn nữa lần này ngoại trừ có chút không muốn, cậu còn cảm thấy hơi tiếc nuối.
Không nói được gì nhiều với người kia, vốn còn muốn kết bạn. Thiên Tỉ có phần chán ghét tính cách đáng ghét của chính mình, người khác đều nói cậu từ bé đã đa tài, thành tích ưu tú, là một đứa trẻ ngoan, nhưng có ai biết đến phiền não của cậu?
Bởi vì dành quá nhiều thời gian tập trung vào việc học cùng luyện tập, từ nhỏ đã hoàn toàn không biết xử lý quan hệ xã hội, dần dần, liền dưỡng thành tính cách đối với người khác không nóng không lạnh như hiện tại.
Rõ ràng rất muốn cùng người khác trò chuyện nhưng lại không biết phải nói gì, người khác tìm đến mình thì cũng chẳng nói được mấy câu vì mình quá tẻ nhạt, rõ ràng rất muốn cùng với người khác kết bạn nhưng cái câu kết bạn kia chính là mắc kẹt trên bờ môi nói không ra lời.
Loại tính cách này, xứng đáng không có bạn bè.
Có lẽ là cảm thấy tâm tình Thiên Tỉ đang sa sút, thời điểm ngày cuối cùng, Lưu Chí Hoành tìm tới Thiên Tỉ.
"Anh ngày mai sẽ về Bắc Kinh rồi, để lại cách liên lạc đi, coi như kết bạn."
Thiên Tỉ có chút kinh ngạc, tiếp theo sau đó chính là vui mừng.
"A, được, đây là wechat của anh."
"Dạ, em gửi kết bạn rồi, rất vui khi được biết anh a."
"Ừm, anh cũng vậy, rất vui khi được biết em."
Chỉ mấy câu đơn giản như vậy, Thiên Tỉ cũng đã phải cố gắng lắm mới nhịn được không có vì kích động mà nói quá nhanh.
Vừa kết thêm bạn mới a, lại còn là một người có nụ cười thực đẹp. Thiên Tỉ rất vui vẻ, đây là người bạn đầu tiên cậu chủ động làm quen khi ở Trùng Khánh.
Sau khi trở lại Bắc Kinh chính là cuộc sống bình thường luôn bận rộn, mãi cho đến ngày sinh nhật cậu, Lưu Chí Hoành ở trên wechat gửi tin chúc mừng sinh nhật, cậu mới nhớ tới bọn họ đã là bạn bè rồi.
Rõ ràng trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại chỉ cứng nhắc đầy khách sáo nhắn lại một câu cảm ơn, người bên kia lại hoàn toàn không ngại mà bắt đầu cùng mình nói chuyện phiếm, vui mừng xen lẫn ngạc nhiên Thiên Tỉ vừa nhanh vừa cẩn thận đáp lại, rất sợ không cẩn thận nói sai cái gì đó liền đánh mất người bạn ngoại trừ Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải này.
Bọn họ cứ như vậy trò chuyện, khi đó, Thiên Tỉ thật sự cảm thấy người kia cho mình cảm giác ấm áp, cậu không cần phải âm thầm nỗ lực chịu đựng trong im lặng nữa, cậu đã có người để nói chuyện cùng rồi. Nhớ tới thiếu niên có nụ cười thực đẹp mắt kia, bản thân cũng nhịn không được lộ ra hai lúm đồng tiền xinh xắn.
Khi đó cậu cảm giác như mình đã đến rất gần thiên đường, vươn tay là có thể chạm được vào đôi cánh đang dang rộng của thiên sứ.
– Hết chương 29 –
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro