Chap 36:

Lưu Chí Hoành muốn giãy ra, nhưng bởi vì lực không đủ nên không thành công, Thiên Tỉ một tay nắm chặt hai tay không an phận của cậu ta đưa lên cao giữ trên đỉnh đầu, một tay khác đè cổ của cậu ta ép về phía mình, khiến cho cậu ta mở miệng nghênh hợp với mình.

Cảm nhận được sự cưỡng ép của Thiên Tỉ, Lưu Chí Hoành trong lòng có chút muốn khóc, nhưng cũng không thể làm gì, chỉ có thể ngoan ngoãn phối hợp với người kia, mở rộng miệng, chịu đựng sự trêu đùa của người kia.

Đau quá, không thể thở được...

Dịch Dương Thiên Tỉ, tại sao anh lại như vậy?

"Hô... hô..." Thiên Tỉ buông Lưu Chí Hoành ra, nhìn cậu ta bởi vì thiếu dưỡng khí mà gương mặt trắng bóc trở nên đỏ ửng, trong đôi mắt cũng rưng rưng nước, thực là một bộ dạng mê người.

Ánh mắt trở nên tối sầm, Thiên Tỉ quay đầu đi, điều chỉnh lại nhịp thở, quay lại đã thành vẻ mặt lạnh nhạt như trước, bình tĩnh nhìn Lưu Chí Hoành.

"Hừ, sao? Hôn đủ rồi chơi đủ rồi lại trưng ra cái vẻ mặt đó? Dịch Dương Thiên Tỉ, anh coi em là cái gì!" Lưu Chí Hoành bởi vì tức giận, khóe mắt có hơi đỏ, không thể kiềm chế hét lớn, trợn mắt nhìn người đang đè lên người mình, ánh mắt dường như có thể phun ra lửa.

"Anh coi em là cái gì? Anh mới muốn hỏi em, em có phải cho rằng anh với ai cũng có thể làm như vậy?" Ánh mắt bình tĩnh cùng giọng nói trầm thấp như cũ làm cho Lưu Chí Hoành co rụt cổ, tại sao Thiên Tỉ hiện tại thoạt nhìn so với lúc trước còn đáng sợ hơn.

"Lưu Chí Hoành, anh không biết trong lòng em rốt cuộc là nghĩ như thế nào, nhưng anh có thể nói cho em biết, anh Dịch Dương Thiên Tỉ lớn đến từng tuổi này, chỉ đối xử đặc biệt với một mình em."

"Anh chỉ thật tâm cười với em khi mới quen biết, chỉ tâm sự chuyện của mình với mình em, chỉ đấu võ miệng với một mình em, chỉ nói chuyện trên wechat tới khuya với một mình em, chỉ vào lúc em khóc đi dỗ dành em, chỉ vì em đổ bệnh mà lo lắng, sau này anh cũng chỉ hy vọng em có thể luôn vui vẻ!"

"Vậy thì sao, anh nói dễ nghe thật nhỉ, còn em trai anh thì sao? Anh có dám nói đối với em trai mình anh không như vậy?"

Thiên Tỉ nghe được câu này lặng đi một lúc, sau đó chậm rãi cười: "Dĩ nhiên là vẫn đối xử như vậy."

"Vậy không phải xong..."

"Nhưng Nam Nam là em trai anh, anh đối với nó như vậy là nghĩa vụ của một người anh trai, chẳng lẽ em muốn nói, em cũng là em trai anh? Anh đối với em như vậy cũng là nghĩa vụ?"

"Mới không phải! Tóm lại..."

"Anh thích em."

"...!!!!"

Lưu Chí Hoành còn đang chuẩn bị gào ầm lên thì bị một câu nói kia của Thiên Tỉ làm cho đầu óc nổ tới choáng váng, ngơ ngác nhìn Thiên Tỉ, hoàn toàn không còn bộ dạng rồng nhỏ phun lửa như vừa nãy, Thiên Tỉ nhìn cậu ta như vậy, nhịn không được càng cười vui vẻ hơn.

Anh ấy cười a, có thể thấy được lúm đồng tiền rồi, thật là đẹp mà.

Trong ánh mắt Lưu Chí Hoành ánh lên chút bi thương, cúi thấp đầu, tóc mái trước trán đem sự bi thương kia giấu đi, Thiên Tỉ không nhìn thấy được.

Thấy Lưu Chí Hoành không nói gì, Thiên Tỉ có chút kỳ quái, vươn tay chạm vào mặt của cậu ta, nhưng chỉ cảm nhận được một tay đầy những hạt nước lạnh lẽo.

"Em khóc?! Này, đừng khóc mà, anh xin lỗi."

Nhìn người kia có chút lúng túng lau nước mắt cho mình, Lưu Chí Hoành trong lòng thâm sâu tự phỉ nhổ chính mình một phen, lại khóc nữa, thật mất mặt.

Thiên Tỉ đang định đưa tay áo lên cho cậu ta lau nước mắt, lại nghe thấy người kia nói một câu: "Nhưng em không thích anh, với cả, anh tại sao thích em a, không thể nào." Thanh âm run rẩy khiến cho câu nói có chút không rành mạch.

Hơi sửng sốt một chút, Thiên Tỉ thừa nhận bản thân có chút tổn thương, nhưng thấy Lưu Chí Hoành bộ dạng cúi đầu rơi nước mắt của, không tính nói thêm gì nữa, bờ vai còn đang khẽ run lên, liền thở dài một hơi, có chút đau lòng buông tay đang nắm chặt tay cậu ta ra, ôm cậu ta vào trong lòng.

Đột nhiên bị ôm vào lòng, Lưu Chí Hoành bị sự ấm áp bất ngờ kia làm cho bối rối, sau khi hiểu được, hai má không khống chế được đỏ ửng.

"Tiểu phiến tử (kẻ lừa đảo), anh không thể tin tưởng lời em nói được rồi, nếu như em không thích anh, bị anh ôm em sẽ đỏ mặt sao?"

Nhìn ánh mắt dịu dàng cùng với khóe miệng giống như đang mỉm cười của Thiên Tỉ, nước mắt của Lưu Chí Hoành rơi càng nhiều, đến cuối cùng mọi thứ trước mặt đều trở nên mơ hồ, cái gì cũng nhìn không được.

Thiên Tỉ có chút luống cuống, cậu chưa từng gặp ai khóc mà... dùng hết sức như vậy? Cho dù Nam Nam cũng không có, cậu đưa tay lên nhẹ lau đi nước mắt trên mặt Lưu Chí Hoành, trong giọng nói bất giác mang theo dỗ dành.

"Có thể đừng khóc nữa hay không? Em xem đi, khóc tới đỏ cả mặt rồi, còn khóc nữa ngày mai không thể gặp ai nữa đâu."

"Hu..."

Xem ra dỗ dành không có hiệu quả a, Thiên Tỉ có chút bất đắc dĩ, mặc kệ Lưu Chí Hoành còn đang khóc, cứ thế mở miệng.

"Đừng khóc mà, em biết thừa anh không biết cách dỗ dành người khác mà, với cả em cứ khóc như vậy ngày mai mắt nhất định sẽ bị đau, đến lúc đó anh sẽ lại đau lòng, mặc dù anh không biết em đã hiểu lầm chuyện gì để rồi khiến quan hệ của chúng ta thành ra như bây giờ, nhưng Lưu Chí Hoành em nghe cho kỹ đây, anh Dịch Dương Thiên Tỉ thích em, về phần nguyên nhân cũng là bởi vì em là Lưu Chí Hoành, cho nên..."

Lại một lần nữa hôn lên môi đứa trẻ kia, mang theo dịu dàng hết mực.

Chợt nhớ lại lần đầu tiên gặp người kia, thiếu niên trắng bóc mặc áo cộc tay màu hồng, trong đôi mắt sáng ngời mang theo ý cười, nhưng làm cậu xao động nhất, vẫn là khóe miệng nhếch lên một độ cong rất đẹp của thiếu niên.

Từ khoảnh khắc kia, em đã tiến vào trong trái tim anh rồi.

Cảm giác được Lưu Chí Hoành đã bình tĩnh lại, Thiên Tỉ rời ra, cũng là một thoáng buông ra kia lại bị người kia ôm chặt lại.

Thiên Tỉ bật cười, ôm chặt lấy người đang vùi mặt trong ngực mình không chịu ngẩng đầu lên.

"Lưu Chí Hoành, cảm ơn em, anh thích em."

"...Ừm."

...

...

...

"Lão Vương a, bọn họ như vậy coi như là đến với nhau rồi?" Ở phòng bên Vương Nguyên ngẩng đầu hỏi Vương Tuấn Khải cũng đang áp vào vách tường nghe ngóng như mình.

"Ừ, cũng coi như vậy, Thiên tổng đã tỏ tình rồi, nói rất nhiều lần anh thích em a." Vương Tuấn Khải đứng dậy sửa sang lại quần áo một chút.

"A a! Lại nói! Lão Vương cậu cũng chưa từng tỏ tình với tớ a!"

"Hả?" Vương Tuấn Khải có chút im lặng, đứa trẻ này, nghĩ gì mà nói vậy chứ hả. "Mau ngoan ngoãn ngủ đi, mai còn phải tập luyện đó."

"Không được không được không được, cậu phải tỏ tình với tớ! Nếu không tớ sẽ ngủ với Chủ Hiệt Quân!"

"Đừng có nháo, ngoan."

"Không được không được, Vương Tuấn Khải cậu không thích tớ QAQ!"

"Haiz... Được rồi được rồi, nếu đã như vậy..."

"Vương Tuấn Khải cậu làm gì thế, cậu đừng... ưm..."

"U oa sao cậu lại hôn tớ! >////<"

"Cậu không phải bảo tớ tỏ tình với cậu sao? Được chưa, mau đi ngủ đi."

"Hừ ╭(╯^╰)╮"

Vương Nguyên mệt mỏi một ngày nằm trên giường rất nhanh liền ngủ, Vương Tuấn Khải tắt đèn, mượn ánh trăng nhìn được khuôn mặt của đứa trẻ kia, dịu dàng mỉm cười, cúi người nhẹ hôn lên gò má người kia một cái.

"Vương Nguyên nhi, tớ thích cậu."

"Hí hí, tớ cũng thích cậu, Vương Tuấn Khải."

Đứa trẻ kia đột nhiên mở mắt ra, trong bóng tối sáng lấp lánh như những vì sao, trong ánh mắt kia đều là vui vẻ, Vương Tuấn Khải bị người kia làm giật mình, bất đắc dĩ nhéo cái mặt đang vui vẻ cười của người kia, nằm xuống cạnh người kia, ôm chặt lấy người đang cọ cọ vào lòng mình.

"Mau ngủ đi, đứa ngốc này."

"Cậu mới ngốc á, cả nhà cậu đều ngốc."

"Bởi vì cả nhà tớ đều ngốc, cho nên cậu chính là đứa ngốc a."

"Cậu cậu cậu, cậu bắt nạt người ta QAQ"

"Mau ngủ."

"Không muốn! Tớ ngủ... ưm..."

"Nếu như cậu ngủ không được, vậy để tớ tới giúp cậu nha~"

"Vương Tuấn Khải cậu hỗn đản QAQ! Tớ muốn ngủ!"

– Hết chương 36 –

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: