Chap 39:
Sau khi mệt mỏi cả ngày, Thiên Tỉ cự tuyệt lời mời của hai người ăn cơm xong còn muốn tiếp tục đi chơi, trở về công ty.
A, tối nay chắc chỉ còn lại mình mình, Nhị Nguyên với Tiểu Khải về nhà, Lưu Chí Hoành tối nay hẳn là... em ấy sao lại có thể ở đây?
Thiên Tỉ đang tự mình suy nghĩ miên man, vì chính mình đêm nay sẽ cô đơn mà lặng lẽ cầu nguyện, liền thấy bóng dáng quen thuộc đi từ trên lầu xuống.
"A Thiên Tỉ anh về rồi, em còn tưởng anh sẽ đi chơi với các anh ấy chứ."
Lưu Chí Hoành nhìn Thiên Tỉ đứng dưới lầu, cứ như vậy chào hỏi mình, dường như không hề cảm giác được việc bản thân hiện tại xuất hiện ở đây có gì đó không hợp lý.
"Em... Sao vẫn ở công ty? Hôm nay em không về sao?"
Đột nhiên bị hỏi, Lưu Chí Hoành đỏ mặt đến quỷ dị, thời điểm đi bên cạnh Thiên Tỉ lên lầu mới ấp a ấp úng nói: "Em đi thì chỉ còn lại mình anh à."
Thiên Tỉ nghe thấy câu trả lời của người kia, nhảy mắt liền thấy ấm áp, lúm đồng tiền trên mặt muốn giấu cũng không giấu được, cậu nhìn thiếu niên trước mặt, khẽ nhắm mắt lại.
"Cảm ơn em."
Bên này bởi vì Thiên Tỉ không có đi chung, Vương Nguyên cùng Vương Tuấn Khải cũng cảm thấy không còn ý nghĩa gì, hai người sóng vai đi về nhà.
"A a mệt quá đi a, lát về nhà nhất định phải tắm!"
Vương Tuấn Khải buồn cười nhìn Vương Nguyên cường điệu duỗi cái lưng mệt mỏi, xoa xoa đầu của người kia.
"Thôi đi, cậu mà mệt? Hôm nay mệt nhất phải là Thiên tổng á."
Vừa nhắc tới Thiên Tỉ Vương Nguyên liền nhớ tới việc ban ngày, trong lòng có chút lo lắng.
"Này lão Vương, cậu nói xem, Thiên Thiên thật sự hát không tốt sao?"
"Sao lại hỏi vậy?" Vương Tuấn Khải có chút kỳ quái khi Vương Nguyên hỏi như vậy.
"Cậu xem đó, cậu ấy hôm nay bị giáo viên mắng, sau đó dù không cam lòng nhưng cũng không phản bác a, không phải là do bản thân cậu ấy cũng cảm thấy mình hát không tốt à, nhưng cũng không phải a, cuối cùng cậu ấy vẫn hát rất tốt mà, aiya, nói thế nào nhỉ, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra a, cảm thấy hôm nay tâm tình của cậu ấy biến hóa có chút lớn."
Vương Tuấn Khải cười cười, nhấc tay quàng qua vai của Vương Nguyên, đem trọng lượng của mình đặt hết lên người Vương Nguyên.
"Vương Nguyên nhi à, cậu hôm nay... chưa xem weibo hả?"
"Hả? Chưa a, sao vậy?"
Vương Tuấn Khải ý vị thâm trường cười, chỉ chỉ điện thoại không nói gì, Vương Nguyên xem thường bĩu môi, nhưng vẫn ngoan ngoãn lấy điện thoại ra lên weibo, tiếp theo cậu mở to mắt mãnh liệt ngẩng đầu nhìn về phía Vương Tuấn Khải, hoảng đến không nói ra lời.
"Đã hiểu chưa? Đây chính là nguyên nhân khiến cho tâm tình của cậu ấy thay đổi a."
"...Nhị Văn thực lợi hại a!"
Vương Nguyên thật vất vả mới lấy lại chức năng nói của mình, trong lòng cảm khái Lưu Chí Hoành dũng cảm thẳng thắn một phen, đang muốn nói gì đó lại phát hiện đã tới nhà mình, phải tách khỏi Vương Tuấn Khải, trong lòng cậu có chút luyến tiếc.
"A, đến nhà cậu rồi đó, vậy cậu mau vào nhà đi, mai lại nói chuyện, tớ đi trước nhá."
"A Tiểu Khải..."
"Hử?"
"Không có gì..."
"Vậy cậu mau vào đi, gặp sau."
"...Gặp sau."
Vương Tuấn Khải hiển nhiên không nghĩ nhiều như vậy, chào đứa trẻ kia một tiếng rồi đi về phía nhà mình, nhưng thấy bộ dạng cúi đầu buồn bã không vui của Vương Nguyên, khó hiểu dừng bước.
"Vương Nguyên nhi? Cậu sao vậy?"
Vương Nguyên giận dỗi không thèm nói chuyện với người kia, rõ ràng mình thì cảm thấy luyến tiếc, cậu ấy lại một chút cũng không cảm thấy vậy a, rõ ràng mình thích cậu ấy như vậy, cảm thấy tách khỏi cậu ấy một buổi tối thôi cũng thấy đau khổ, cậu ấy lại cảm thấy hoàn toàn không sao a.
Cũng là a, lại nói, là mình thích cậu ấy trước a, tỏ tình trước cũng là mình a.
Càng nghĩ càng ủ rũ, Vương Nguyên cúi thấp đầu chầm chậm đỏ hai vành mắt, Vương Tuấn Khải nhìn bộ dạng kia thở dài một hơi, xoa xoa tóc của người kia, khẽ nói: "Mở miệng kêu tớ ở lại, khó đến vậy sao?"
Vương Nguyên mạnh mẽ ngẩng đầu, lời nói lên tới miệng rồi lại bị nụ hôn nhẹ nhàng của Vương Tuấn Khải đẩy lại trong cổ họng, nhìn Vương Tuấn Khải gần trong gang tấc, ánh mắt tràn đầy dịu dàng, Vương Nguyên cảm giác hiện tại mình nhất định đã đỏ mặt rồi.
Sau khi được buông ra, Vương Nguyên vùi mặt trong lòng Vương Tuấn Khải, cố gắng làm cho nhịp tim đập quá nhanh của mình bình tĩnh trở lại, tiếp theo chỉ nghe thấy thanh âm của Vương Tuấn Khải.
"Đi thôi, vào nhà đi."
"Chờ một chút... Làm sao cậu biết..." Trước khi vào cửa Vương Nguyên vẫn chưa từ bỏ ý định, kéo tay áo Vương Tuấn Khải hỏi, Vương Tuấn Khải cười cười, nói với cậu: "Bởi vì tớ không nỡ a, hiện tại dù chỉ xa cậu một lúc thôi tớ cũng sẽ cảm thấy nhớ cậu muốn chết, cho nên tớ đã gọi điện cho mẹ từ trước nói tối nay ở nhà cậu a, với cả hôm nay không phải nhà cậu không có ai sao. Nhưng mà xem ra ai đó không hề cảm thấy luyến tiếc chút nào a, cũng không muốn kêu tớ ở lại nhà người đó nữa."
"Không có, tớ không có không muốn, cũng không có không cảm thấy luyến tiếc, tớ chỉ là..." Vương Nguyên vội vã cắt lời Vương Tuấn Khải, nhưng lời nói cứ mắc kẹt lại không sao nói ra được.
Vương Tuấn Khải xấu xa cười, kề sát bên tai đã phiếm hồng của Vương Nguyên.
"Bởi vì xấu hổ, có phải không a, Nguyên Nguyên?"
Tai Vương Nguyên càng đỏ hơn, không biết là bởi vì hơi nóng phả ra quá mức gần kề hay là vì bị nhìn thấu tâm tư, qua thật lâu mới cúi thấp đầu ừ một tiếng.
Mãi cho đến khi bản thân đứng trong phòng tắm, được nước ấm xối vào người, Vương Nguyên vẫn cảm thấy rất xấu hổ không có cách nào bình tĩnh lại được.
Thì ra là cậu ấy cùng mình đều có suy nghĩ giống nhau, thì ra cậu ấy cũng thích mình giống như mình thích cậu ấy, thì ra cả hai lúc nào cũng ăn ý như vậy, thì ra cậu ấy có thể hiểu được mình từng ly từng tý.
Vương Nguyên lau đi nước trên mặt, vươn tay chuẩn bị lấy lọ dầu gội trên bàn, đột nhiên bóng đèn lóe lên, sau đó thì trước mắt đều trở nên tối đen, Vương Nguyên trong lòng hoảng hốt, bước chân không ổn định, hung hăng té trên mặt sàn.
Vương Tuấn Khải đang ở trong phòng khách xem TV, cũng bị bóng tối đột nhiên ập đến dọa sợ hết hồn, vươn tay cầm đèn pin bên cạnh TV, vừa chuẩn bị đi xem có chuyện gì thì nghe được tiếng hét kinh hãi trong phòng tắm cùng tiếng đồ đạc rơi xuống đất, trong lòng căng thẳng, liền chạy lên phòng tắm tầng 2.
Còn chưa vào đã nghe thấy thanh âm nức nở loáng thoáng từ bên trong truyền ra, Vương Tuấn Khải đẩy cửa phòng tắm ra.
"Hu hu..."
"Vương Nguyên nhi? Vương Nguyên nhi, cậu không sao chứ?" Nhờ ánh đèn pin mà Vương Tuấn Khải thấy được Vương Nguyên ngã sấp xuống sàn, chạy tới ôm lấy người kia, có chút lo lắng hỏi người trong lòng.
Ai biết Vương Nguyên hồi lâu cũng không trả lời, chỉ rúc vào trong ngực Vương Tuấn Khải.
"Vương Nguyên nhi? Nguyên Nguyên? Cậu sao vậy?"
Vương Nguyên run run bờ vai, qua rất lâu mới nhỏ giọng nói chuyện.
"Tiểu Khải... Nơi này thực tối... Thật đáng sợ... Tiểu Khải... Tiểu Khải... Đau quá... Hu..."
Nghe được tiếng nức nở trong giọng nói của người kia, Vương Tuấn Khải vô cùng đau lòng, ôm chặt người kia, Vương Tuấn Khải ghé vào tai người kia, dỗ dành một hồi.
"Nguyên Nguyên đừng sợ, có tớ ở đây, tớ ở bên cậu mà, ngoan, đừng sợ."
Cảm giác được Vương Nguyên từ từ bình tĩnh trở lại, Vương Tuấn Khải muốn cầm đèn pin xem một chút xem Vương Nguyên có bị thương hay không, đèn điện lại đột nhiên lóe lên, trong phòng tắm thoáng cái liền sáng như ban ngày.
Vương Tuấn Khải bị ánh đèn đột ngột làm cho lóa mắt, oán trách đường dây điện có chút quỷ dị này, Vương Tuấn Khải buông lỏng tay, lại đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Chờ một chút... Bây giờ là... Vương Nguyên đang ở trong phòng tắm bị té, còn mình thì ôm cậu ấy... cho nên... xúc cảm dưới tay mình lúc này là...
Ôi trời ơi! Thực không ổn!
Vương Tuấn Khải cảm giác được nhịp tim tăng nhanh cùng thân thể càng ngày càng nóng của mình, theo bản năng buông Vương Nguyên ra, nhưng Vương Nguyên vừa cảm thấy cánh tay của Vương Tuấn Khải buông lỏng, liền mạnh mẽ ôm chặt lại Vương Tuấn Khải.
"Nguyên Nguyên... Cái kia... có điện rồi... Cậu có thể... buông tớ ra không?"
Vương Tuấn Khải có chút chân tay luống cuống, ánh mắt cùng tay cũng không biết nên để ở đâu nữa rồi, cậu không muốn nhìn lung tung, nhưng... Nguyên Nguyên... Cậu không dám nghĩ nữa, nếu không cậu nhất định sẽ chảy máu mũi.
Nghĩ tới muốn đẩy Vương Nguyên ra, lại đột nhiên cảm giác được người kia đang không ngừng run rẩy, Vương Tuấn Khải thoáng cái liền quên mất chuyện không mặc quần áo hay gì gì đó, ôm lấy Vương Nguyên lo lắng nhìn người kia.
Vương Nguyên không muốn ngẩng đầu nhưng vẫn là bị Vương Tuấn Khải nhìn thấy, hai mắt đỏ ửng, còn có cả vết thương trên trán.
"Nguyên Nguyên."
Đau lòng ôm chặt người trong lòng, dỗ dành người kia, vừa rồi nhất định là bị dọa sợ rồi.
"Đừng... lão Vương... đau quá..."
Thanh âm của Vương Nguyên vẫn có chút run rẩy, nhưng gọi lão Vương mà không phải Tiểu Khải, xem ra Vương Nguyên đã phục hồi tinh thần rồi, Vương Tuấn Khải để cho người kia ngẩng mặt nhìn mình rồi ôm lấy người kia, kiên nhẫn vỗ vỗ lưng người kia.
"Ngoan, mau tắm đi, lát ra ngoài tớ bôi thuốc cho, cẩn thận một chút, không nên đụng vào đầu."
Nhưng Vương Nguyên cố chấp giống như gấu Koala ôm chặt Vương Tuấn Khải, Vương Tuấn Khải bất đắc dĩ thở dài một hơi.
"Nguyên Nguyên... Được rồi, cậu trước tiên buông ra, tớ giúp cậu tắm."
Nhìn đứa trẻ nằm trong bồn tắm đầy bọt, thoải mái nheo hai mắt lại, Vương Tuấn Khải cam chịu số phận gội đầu cho người kia, sau đó dùng nước ấm xả sạch.
"Xong rồi, tự cậu tắm đi nhá." Vương Tuấn Khải đứng dậy lau lau tay, định ra ngoài, lại bị Vương Nguyên kéo lại, mất thăng bằng mà ngã vào trong bồn tắm.
Bọt nước bắt tung tóe, trái tim Vương Tuấn Khải lập tức đập mạnh mẽ, mặt đầy hắc tuyến nhìn Vương Nguyên, người kia lại dùng ánh mắt lấy lòng nhìn Vương Tuấn Khải.
"Một mình tớ, sẽ rất sợ..."
Thấy Vương Nguyên ủy ủy khuất khuất nói như vậy, Vương Tuấn Khải thừa nhận bản thân dễ mềm lòng. Nhưng mà, lúc đang tắm mà cậu ấy dám lôi kéo mình, đây là vì cảm thấy mình không phải là con trai sao.
Nhìn ánh mắt Vương Tuấn Khải trở nên nguy hiểm, Vương Nguyên co rụt cổ, muốn lui về đằng sau nhưng phát giác Vương Tuấn Khải đã đè lên người mình.
"Tiểu... Tiểu Khải... cậu làm gì thế... đừng... đừng dựa vào gần như vậy a."
"Vương Nguyên nhi à," Vương Tuấn Khải cười nguy hiểm, không có nghe lời Vương Nguyên mà ngược lại càng tiến gần hơn, khép hai mắt lại, cảm xúc có chút khó nói, ở một khắc trước khi hai môi chạm nhau, miệng khẽ cong lên, thấp giọng nói: "Cậu đang khiêu khích tớ a."
– Hết chương 39 –
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro