Chap 4
Sau khi hai người bỏ chạy về nhà, đúng như dự liệu, bị mẹ Vương Nguyên trách mắng một trận, cái gì mà thân phận đặc biệt, không được ham chơi như vậy, nhân vật của công chúng phải hiểu được việc tự bảo vệ mình, đương nhiên trọng điểm của việc trách mắng vẫn là Vương Nguyên, bởi vì trong lòng mẹ của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải là cậu học sinh giỏi lanh lợi có hiểu biết, cái loại chuyện hát giữa phố như vậy, đứa trẻ này không thể đề xuất ra được, nhưng mà, quả thực rõ ràng mẹ Vương đã nghĩ sai rồi.
Vương Tuấn Khải thấy đứa trẻ kia bị mẹ trách mắng, không dám cãi lại, ấm ức mà bĩu môi, vẻ mặt như đưa đám, vội vàng hòa giải: "Dì à, lần này thật sự là con kéo Nguyên Nguyên theo con hát đó, dì đừng trách cậu ấy."
Mẹ Vương Nguyên nghe thấy Tiểu Khải nói như vậy cũng cảm thấy có nói thêm cũng chả có ích gì, liền để cho hai đứa lên tầng thay quần áo, còn chính mình thì đi làm cho tụi nhỏ chút gì đó để ăn.
Trở về phòng ngủ, Vương Nguyên không phục bĩu môi hướng Vương Tuấn Khải oán giận: "Cứ khi nào có chuyện xấu, người đầu tiên bị nghĩ đến lại là tớ, tại sao chứ hả! Tớ lúc nhỏ có ham chơi, hiện tại cũng không phải a! Tại sao cậu thì nhất định sẽ không gây họa ham chơi chứ, rõ ràng ý đồ xấu xa so với người khác còn nhiều hơn." Nói xong còn làm mặt quỷ với Vương Tuấn Khải, đem gối ôm vào trong lòng mà chà đạp. Vương Tuấn Khải tựa vào bệ cửa sổ bất đắc dĩ nhún vai, chính cậu cũng thừa nhận là mình làm, nhưng là dì không tin, cậu cũng hết cách.
Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào gian phòng, thiếu niên tựa người bên cửa sổ nhìn chăm chú lên bầu trời đêm, không biết đang suy nghĩ điều gì, làn da vốn đã trắng, dưới ánh trăng lại càng giống như một loại đồ sứ tinh tế, trong lúc lơ đãng hé miệng sẽ lộ ra chiếc răng khểnh, cổ áo sơ mi không cài khuy, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp như ẩn như hiện, ngón tay với những khớp xương rõ ràng nhẹ gõ lên thành ban công, động tác đơn giản nhưng lại càng thêm một phần mị hoặc.
Dưới ánh đèn ấm áp bên trong phòng, thiếu niên co chân ngồi trên giường, hé mở khuôn mặt chôn giữa cái gối trong ngực, chỉ lộ ra một đôi mắt như biết nói, nhìn chằm chằm thiếu niên đứng trước cửa sổ, trong mắt giống như có những đốm sáng nho nhỏ, vài đốm chợt lóe lên, in vào trong mắt, cứ thế tiến sâu vào, cho tới khi vào tận trong trái tim.
Sau khi ăn xong sandwich và uống hết cốc sữa tươi như thường lệ mỗi tối mẹ Vương Nguyên mang lên, hai người đều chui vào trong chăn, đều cùng cầm điện thoại, Vương Nguyên lướt weibo, còn Vương Tuấn Khải thì xem Anime, thời gian không nhanh không chậm trôi qua, đêm dần khuya.
Ngày hôm sau thời điểm mở mắt ra, thấy khuôn mặt Vương Nguyên gần trong gang tấc, Vương Tuấn Khải trong nháy mắt ngơ ngẩn, sau đó đại não vừa mới tỉnh ngủ bắt đầu hoạt động, ý thức dần dần rõ ràng. Giơ tay che đi ánh sáng có chút chói mắt từ khe hở của rèm cửa chiếu vào, Vương Tuấn Khải nhìn thoáng ra bên ngoài, mới 8 rưỡi sáng, chả trách Vương Nguyên vẫn chưa tỉnh.
Nhớ tới hôm nay phải đi tới công ty tập luyện, mà chú dì chắc là đã đi làm rồi, Vương Tuấn Khải không dám ngủ tiếp, nằm một lúc liền rời giường đi vào phòng tắm. Tắm rửa xong đi ra đã thấy đứa trẻ kia ngồi trên giường, vẻ mặt lờ đờ, bèn đi qua vuốt nhẹ tóc của người kia, muốn giúp người kia tỉnh táo lại, nhanh đi tắm rửa, ai biết đứa trẻ kia ngước mắt thấy là cậu, liền chu môi vươn hai tay ôm lấy cậu, vẻ mặt ủy khuất, lầm bầm còn muốn ngủ.
Vương Tuấn Khải chớp mắt bị biểu tình ủy khuất của Vương Nguyên làm cho xót xa, cậu vừa xoa đầu đứa trẻ kia nói muốn ngủ thì cứ tiếp tục ngủ đi, vừa ở trong lòng tự phỉ nhổ chính mình, nếu nói Vương Nguyên là một giây kinh sợ, thì mình chính là nửa giây càng kinh sợ, chỉ cần Vương Nguyên làm nũng như vậy, chính mình chuyện gì cũng lập tức đồng ý với người kia, mấy cái thứ nguyên tắc cơ bản đều là mây trôi hết.
Kéo Vương Nguyên trở lại giường nằm, như đã dự liệu, hai người đến muộn, lúc chạy vào công ty, mọi người đều đã tới, hôm nay hai người lại phải thu âm, cho nên hai người bị ông chủ hung hăng phê bình một trận. Sau khi từ văn phòng đi ra, Vương Tuấn Khải vẻ mặt buồn bực đi phía trước, Vương Nguyên lại ở phía sau làm mặt xấu chọc cho người kia vui vẻ. Vương Tuấn Khải nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Vương Nguyên, rốt cuộc nhịn không được bật cười, Vương Nguyên nhìn thấy người kia cười, cuối cùng cũng yên lòng, kéo người kia chạy tới phòng thu âm.
Tiến vào phòng thu âm, hai người lập tức cảm thấy nhất định phải một lần qua luôn! Không khí nóng bức của mùa hè, ở trong phòng thu âm không thoáng khí lại càng rõ ràng hơn, vừa vào đã cảm giác quần áo đều dinh dính trên người, hô hấp cũng khiến nhiệt độ không khí tăng lên. Trạng thái hai người không tệ, thu một lần đã xong, ra khỏi phòng thu âm, Vương Nguyên vì không có việc gì làm liền về nhà trước, Vương Tuấn Khải lúc sau còn có một cuộc phỏng vấn nên phải tiếp tục ở lại công ty.
Về đến nhà, Vương Nguyên bắt đầu làm toán – môn học khiến cậu đau đầu nhất, cậu cắn nắp bút nhìn chằm chằm một đống xyz trên sách bài tập, cảm thấy chúng đều rất nhanh nhận biết mình, nhưng mà mình vẫn là một chút suy nghĩ về chúng cũng đều không có, trên mặt không tự chủ lộ ra biểu tình ủy khuất. Đang lúc Vương Nguyên sắp chìm sâu vào sự chán ghét bản thân, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Vương Nguyên bị dọa cho giật mình một cái, cầm lấy điện thoại, liền thấy tấm ảnh hiện trên màn hình biểu thị là Vương Tuấn Khải gọi tới. Rõ ràng vừa chia tay không được bao lâu, cậu ấy sao lại gọi điện cho mình? Chẳng lẽ cậu ấy có tâm linh cảm ứng với mình? Biết mình sẽ không làm được bài tập toán? Vương Nguyên trong lòng cảm thấy kỳ lạ nhưng vẫn không do dự mà nhận điện thoại.
"Alô?" Đầu điện thoại bên kia âm thanh rất ồn ào, còn có thể loáng thoáng nghe được giọng của những người bạn cùng luyện tập chung.
"Hả, alô? Nguyên Nguyên?" Tiếng của Vương Tuấn Khải từ bên kia truyền tới, trầm thấp rất dễ nghe.
"Ừ, tớ đây, sao thế?"
"À... Cũng không có gì, chỉ là... có chuyện này muốn nói với cậu." Trong giọng nói của Vương Tuấn Khải mang chút do dự, làm cho Vương Nguyên càng khó hiểu.
"Ừ, cậu nói đi." Vương Nguyên trong lòng bắt đầu suy đoán linh tinh, cây bút trong tay vô ý thức nguệch ngoạc trên giấy.
"Chuyện là... ừm... Tớ... Tớ thích cậu!"
Vương Nguyên vừa chuẩn bị đứng lên vận động một chút liền bị lời của người kia làm cho sững sờ, trái tim đột nhiên đập rất nhanh, nhanh đến mức khiến cậu quên luôn hiện trạng của mình bây giờ, cơ thể mềm nhũn, cả người ngã trên sàn nhà, còn kéo đổ theo cái ghế.
"Rầm!" Vương Tuấn Khải vừa nói xong, còn chưa kịp 'thật ngại quá', đã nghe thấy điện thoại truyền đến một tiếng vang rất lớn, dọa cậu nhảy dựng lên.
"Đại Nguyên? Nguyên Nguyên? Cậu không sao chứ? Này này? Nói gì đi? Đại Nguyên?" Vương Tuấn Khải sốt ruột hét vào điện thoại, nhưng đối phương vẫn không trả lời, ngay lúc cậu tính xông ra khỏi phòng tập, thanh âm yếu ớt của đứa trẻ kia mới truyền vào trong tai cậu.
"Ai ui... ai... Tớ không sao, cậu đừng gấp, chuyện cậu vừa nói là sao?" Vương Nguyên vịn vào bàn đứng dậy, có chút vội vàng muốn xác nhận suy nghĩ trong lòng của mình.
Vương Tuấn Khải bị người kia hỏi, đột nhiên cảm thấy trên mặt tựa như phát sốt, nói không ra lời. Đang do dự, điện thoại đột nhiên bị Vũ Văn bên cạnh cướp đi.
"Alô, Đại Nguyên à, bọn em đang chơi trò chơi, Khải gia đang chờ phóng viên đến, rảnh rỗi không có chuyện gì rủ bọn em chơi 'Nói thật – Mạo hiểm lớn', kết quả là thua cho nên phải gọi điện cho anh. Anh đang làm gì vậy, chắc không làm phiền anh chứ."
Vương Nguyên trong lòng chợt sinh ra một cỗ cảm giác vô lực, ngay cả chống đỡ khóe miệng đều có chút khó khăn, vừa rồi mình rốt cuộc đang mong đợi cái gì chứ. "Không sao, không sao, không phiền đâu, anh đang làm bài tập toán thôi, cậu ấy gọi điện cho anh, vậy rút trúng chính là Mạo hiểm lớn rồi! Phải gọi điện thổ lộ với người liên lạc gần đây nhất gì gì đó."
"Hả? Không... Ưm!!"
"Ai ya, Vương Đại Nguyên, cậu từ lúc nào trở nên thông minh như vậy hả? Ngay cả yêu cầu cũng đoán được?" Vũ Văn nói được một nửa đột nhiên bị Vương Tuấn Khải bịt miệng, quyền nói chuyện một lần nữa trở về tay Vương Tuấn Khải. "Cậu vừa nãy nói đang làm bài tập à, vậy cậu làm nhanh đi, chờ tớ xong việc sẽ liên lạc lại nhé." Nói xong không đợi Vương Nguyên đáp lại mà ngắt điện thoại luôn.
"Nam thần, anh vừa rồi tại sao..." Vế sau Vũ Văn còn chưa nói hết đã bị ánh mắt Vương Tuấn Khải bóp chết ở trong lòng, ngoan ngoãn ngậm miệng lại. "Mấy đứa tiếp tục tập đi, anh đi xem phóng viên đã tới chưa." Nói xong Vương Tuấn Khải ra khỏi phòng tập, để lại anh em nhà Thiên Vũ đưa mắt nhìn nhau.
Vương Nguyên bởi vì bị cúp điện thoại, còn đang nhìn chằm chằm cái di động đến xuất thần, đột nhiên màn hình sáng lên, là tin nhắn Vương Tuấn Khải gửi đến.
"Lúc nãy, tớ rút trúng, thật ra, không phải là Mạo hiểm lớn."
Vương Nguyên sững sờ cả nửa ngày, đột nhiên kịp phản ứng với ý tứ của tin nhắn kia, nhanh chóng gửi lại một tin nhắn, sau đó Vương Nguyên ném điện thoại lên trên bàn, dưới ánh đèn bàn, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu đen nháy của thiếu niên cùng hai tai đỏ ửng, còn có ý cười không thể giấu được trên khóe miệng đang nhếch lên.
Vương Tuấn Khải đang quay chương trình, đột nhiên màn hình điện thoại sáng lên, một tin nhắn chỉ có mỗi emo —— "(*/ω\*)" (xấu hổ che mặt)
Thiếu niên nhìn màn hình, cũng không che giấu được sự sủng nịch trong mắt, nghĩ tới biểu tình xấu hổ của đứa trẻ kia, cúi đầu cười ra tiếng.
"Có gì mà phải xấu hổ chứ, đồ ngốc."
– Hết chương 4 –
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro