Chap 40:

Một mảng đen tối, cái gì cũng không nhìn thấy, Vương Nguyên đưa tay muốn bắt được gì đó, nhưng chỉ phí công, xung quanh chỉ có không khí cùng tĩnh mịch khôn cùng.

Đột nhiên bắt đầu có thanh âm, nhưng từng chữ từng câu kia đều đánh vào trong lòng Vương Nguyên.

"Nhìn kìa, đây chính là Vương Nguyên đó, còn nhỏ tuổi đã nghe nói là đồng tính luyến ái."

"Ế? Phải không? Thật ghê tởm mà."

"Nghe nói cậu ta yêu một cậu con trai khác cùng nhóm đó."

"Eo... Thật là đáng tiếc, tớ còn rất thích bọn họ, không ngờ a."

"Đúng thế, thật sự đáng sợ mà, đồng tính luyến ái haiz."

"Đều bị phá hủy hết rồi, haiz."

Vương Nguyên ngồi xổm người xuống, run rẩy che kín hai tai.

Không phải, không phải như thế.

Tiểu Khải không phải là đồng tính luyến ái, cậu ấy tuyệt đối không ghê tởm."

Đúng, cậu ấy không phải đống tính luyến ái, cậu ấy... chỉ thích mình mà thôi.

Không phải, không phải, không phải.

"Không phải!" Vương Nguyên đột ngột hét lớn một tiếng, lập tức bật dậy, đầu đầy mồ hôi thở hổn hển, dọa Vương Tuấn Khải đang chuẩn bị gọi cậu rời giường sợ hết hồn.

"Vương Nguyên nhi, cậu làm sao vậy?" Vương Tuấn Khải kỳ quái nhìn người kia.

"A, không có gì, gặp ác mộng." Vương Nguyên nhìn người kia một cái, cái nhìn kia chứa đầy cảm xúc có chút vạn lời không thể nói.

Vương Tuấn Khải nghe lời của người kia liền nở nụ cười: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi mà còn có thể bị ác mộng hù dọa, mau dậy thu dọn một chút, chúng ta chuẩn bị tới công ty."

"Ừ." Bất đắc dĩ rời khỏi ổ chăn, Vương Nguyên đi vào phòng tắm, nhìn thiếu niên sắc mặt tái nhợt trong gương, kéo lên một nụ cười tươi tắn.

Hai người tới công ty, còn chưa vào đến phòng tập nhảy đã thấy Lưu Chí Hoành cùng với Dịch Dương Thiên Tỉ. Vương Nguyên gọi to một tiếng rồi chạy vào trong, Vương Tuấn Khải bất đắc dĩ chạy theo.

"Yo, hai anh cùng đi à." Lưu Chí Hoành nhìn thấy bọn họ liền trêu chọc một câu, kết quả Vương Nguyên lập tức phản kích: "Như nhau cả thôi, hai người cũng không phải đều ở tại công ty sao." Thiên Tỉ cười cười, giúp Vương Tuấn Khải trấn an hai người kia, mấy đứa trẻ cười đùa ầm ĩ đến tận lúc giáo viên dạy nhảy tới.

Trừ Lưu Chí Hoành, ba người còn lại bởi vì có nhiệm vụ tập vũ đạo cho MV mới cho nên không hề nhẹ nhàng chút nào, cả một buổi sáng tập với cường độ cao, cả ba đều giống như được vớt từ trong nước lên, toàn thân ướt đẫm.

Lưu Chí Hoành sau khi nghe chỉ dẫn của giáo viên liền tự mình luyện tập, đây chính là chương trình tập luyện trong nửa tháng nữa ngày nào cũng có.

Sau khi nghỉ trưa lại tới buổi tập chiều, một ngày qua đi, mấy đứa trẻ thật sự có thể nói là mệt đến không chịu nổi.

Tập huấn trong kỳ nghỉ hè có cường độ rất cao, lấp đầy khoảng thời gian không phải đến trường, càng không ngừng luyện tập mỗi ngày, làm cho tứ chi cùng đại não thích nghi với giai điệu cùng vũ đạo của bài hát mới này.

Giữa tháng 7 hoàn thành xong album mới, cuối cùng công việc cũng kết thúc, TFBOYS đã hoàn thành công việc trong kỳ nghỉ hè rất hoàn hảo, kỳ nghỉ hè cũng sắp hết rồi, nhiệm vụ quan trọng nhất trước khi kết thúc nghỉ hè, chính là quay chương trình tạm biệt, bọn họ lên lớp 12 sẽ phải tạm thời dừng hoạt động, chuyên tâm học tập, sau khi thi cử xong hết sẽ làm việc trở lại.

Chủ Hiệt Quân cũng trưng cầu ý kiến của mấy đứa trẻ, cuối cùng quyết định, chuyển địa điểm ghi hình tới trường học, quay một shortfilm với đề tài nhà trường, coi như 1 phần quà gửi tới các fans, dùng lời của Thiên Tỉ mà nói, chính là motif nhiệt huyết học đường mà các dì các cô yêu thích nhất.

Ngày quay phim hôm đó, Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên, Dịch Dương Thiên Tỉ và Lưu Chí Hoành mặc đồng phục học sinh giống với lúc quay quảng cáo Bubugao hồi trước, Vương Nguyên kéo cổ áo sơ mi oán trách thời tiết quá nóng, Vương Tuấn Khải mặc dù không nói nhưng mồ hôi trên trán cũng đã thấm ướt đầu tóc.

Học trưởng lớp lớn xưng bá trường học Karry, tiểu thiếu gia giàu nứt đố đổ vách Mã Tư Viễn, chủ tịch hội học sinh mặt đơ phúc hắc thông minh Jackson, Nam thần của đại chúng, trong ngoài bất nhất Thiên Vũ Văn. Được vào những vai như vậy khiến cho những cậu bé mười bảy mười tám tuổi này đều cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, có ai không thích vai diễn vừa đẹp trai vừa lợi hại chứ?

Có lẽ là vì đã khơi dậy được hứng thú của bọn họ, có lẽ là chủ đề rất gần với cuộc sống của bọn họ, phần quay đầu đặc biệt thuận lợi, cơ hồ không có cảnh NG, rất nhanh chỉ còn lại một màn kịch phần cuối.

Vương Tuấn Khải cùng Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi trong phòng học ở tầng một nghỉ ngơi, Thiên Tỉ có lẽ là đang đợi phần diễn của Lưu Chí Hoành kết thúc rồi sẽ lập tức rời đi, cùng Vương Tuấn Khải hàn huyên.

"Tiểu Khải này, cậu định làm như thế nào a?"

"Hả? Làm thế nào gì cơ?"

"Thì chuyện cậu với Nhị Nguyên á."

Vương Tuấn Khải hiển nhiên không nghĩ tới cậu ta sẽ hỏi như vậy, lặng đi một lúc, sau đó mới nói: "Trước hết cứ như vậy đi."

"Chẳng lẽ cậu tính cứ như vậy sao? Cậu nên biết cậu ấy rất thích cậu, rất hy vọng được cùng cậu danh chính ngôn thuận ở chung một chỗ."

"Vậy thì sao?" Vương Tuấn Khải cười khổ nói: "Tớ cũng thích cậu ấy a, nếu không thì đâu có cùng cậu ấy, nhưng mà..."

"Như vậy được rồi, cậu ấy sẽ không để ý."

"Nhưng tớ để ý, bọn tớ bây giờ còn quá nhỏ, còn chưa đủ chín chắn. Hơn nữa bọn tớ còn đang mang thân phận đặc biệt là thần tượng, công ty, các fan, người nhà, bạn bè, dư luận xã hội, bọn tớ không thể nào vứt bỏ hết tất cả, cái gì cũng không để ý. Còn nữa, nếu như, nhỡ đâu, tớ là nói nhỡ đâu, nếu như sau này... cậu ấy hối hận, thì làm sao? Tớ mỗi lần nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của cậu ấy đều cảm thấy nhất định phải làm cho cậu ấy hạnh phúc, tớ không muốn làm cho cậu ấy bị áp lực, không muốn để cậu ấy bị chỉ trích, cho đến giờ, tớ thật sự, đối với cậu ấy, đối với chính bản thân mình, đều không có lòng tin."

Thiên Tỉ dừng một chút, nghiêm túc nhìn Vương Tuấn Khải nói: "Cậu nói không phải không có lý, nhưng cậu không nên nghi ngờ tình cảm của cậu ấy đối với cậu, cậu ấy nếu như đã can đảm nói cho cậu biết rõ, liền chứng minh cậu ấy đã chuẩn bị xong mọi thứ để có thể cùng cậu bước tiếp, tại sao cậu không đi hỏi cậu ấy? Dù sao đây cũng là vấn đề của cả hai người các cậu a."

"Bọn tớ bây giờ lên lớp 12 rồi, sẽ rất nhanh phải đối mặt với việc thi đại học, tớ không muốn... ngay lúc này nói với cậu ấy những chuyện đó, tớ cảm thấy cứ để cho cậu ấy thi cử xong xuôi hết đã, thi xong rồi nói cũng không muộn. Hơn nữa tớ thấy, bọn tớ cũng cần có thời gian để chứng minh tình cảm giữa hai đứa, cho nên bây giờ không phải là thời điểm để làm rõ chuyện này."

"Cậu tự mình quyết định hết mọi chuyện, có từng nghĩ tới cảm nhận của cậu ấy không?"

"Tớ..."

"Lão Vương! Thiên Tỉ! Các cậu ở đây à, mau lại đây, bắt đầu quay cảnh cuối rồi!"

Vương Nguyên đột nhiên từ bên ngoài chạy vào, Vương Tuấn Khải cùng Thiên Tỉ vô cùng căng thẳng nhìn người kia, sợ rằng vừa rồi người kia đã nghe được gì đó, mãi cho đến khi Vương Nguyên thấy lạ hỏi bọn họ làm sao vậy, Vương Tuấn Khải mới đứng lên, như không có chuyện gì xoa nhẹ đầu Vương Nguyên, mỉm cười nói: "Không có gì, Thiên Tỉ đi thôi."

Cảnh cuối là bốn người chuẩn bị tốt nghiệp, một lần cuối cùng kề vai nhau ngồi trên sân thượng trường học, cùng nhau nhìn ánh tà dương.

Hình ảnh dừng ở bóng lưng bốn thiếu niên, dưới ánh tà dương, được kéo thật dài trên nền đất.

Cuối cùng bọn họ còn phải thu âm lời nhắn với fan.

Công việc của TFBOYS cùng Lưu Chí Hoành tạm thời dừng lại ở buổi hoàng hôn mặt trời lặn ấy, từ đó tới tháng sáu năm sau, bọn họ chỉ là những học sinh cấp ba bình thường.

Ngày 24 tháng 7, công ty quay xong phim ngắn tạm biệt, bọn họ tạm thời rời khỏi công ty, chuyên tâm học tập.

Ngày 29 tháng 7, bốn người đồng thời đăng weibo tuyên bố tạm thời không lên mạng nữa, công ty cũng phát hành thông báo cùng phim ngắn tạm biệt.

Ngày 30 tháng 7, Thiên Tỉ trở về Bắc Kinh.

Ngày 01 tháng 8, Vương Nguyên đột nhiên tuyên bố chuyển trường.

Sau đó, Vương Nguyên liền biến mất, bất kể là Lưu Chí Hoành hay Vương Tuấn Khải cũng đều không gặp lại cậu nữa.

– Hết chương 40 –

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: