Chap 41:

Vương Tuấn Khải nắm chặt chiếc khăn trên cổ, bỏ lại tất cả mọi người phía sau, chậm rãi rời khỏi khu nhà học, nhìn đồng hồ trên cổ tay hiển thị ngày giờ, ngày 1 tháng 1 năm 2019.

Lại một tháng qua đi rồi, đây là tháng thứ năm cậu quay trở về cuộc sống học sinh trung học bình thường, cũng là tháng thứ năm cậu và Vương Nguyên cắt đứt liên lạc.

Kể từ ngày sau hôm Thiên Tỉ trở về Bắc Kinh, người kia liền không thấy bóng dáng, dọn nhà, chuyển trường, thậm chí cả công ty cũng không biết người kia đi đâu, không ai có thể giúp cậu tìm được người kia.

Cậu không nhớ rõ mình đã trải qua thời gian này như thế nào. Từ cảm xúc điên cuồng ban đầu cho tới trầm mặc từ bỏ sau này, cậu đi tìm rất nhiều người, bố mẹ, người đại diện, các nhân viên, Lưu Chí Hoành, Thiên Tỉ, thậm chí cả bạn của Vương Nguyên. Nhưng không một ai biết, hoặc là có người biết nhưng không nói cho cậu, tóm lại, mỗi người đều mang tới cho cậu sự thất vọng.

Cậu cũng từng nghĩ qua, tại sao Vương Nguyên không nói một lời đã rời bỏ cậu, nhưng cậu không thể nghĩ ra được đáp án, cho nên cậu vẫn muốn, cậu muốn tìm được người kia, muốn chính miệng mình hỏi cho rõ.

Thật ra cũng không phải là không có liên lạc, vào ngày sinh nhật của cậu, Vương Nguyên gửi cho cậu một tin nhắn, mặc dù nội dung chỉ có bốn chữ sinh nhật vui vẻ ngắn ngủn, còn là một số điện thoại xa lạ ngắn tới, cũng không có ký tên, nhưng Vương Tuấn Khải biết rõ, nhất định là Vương Nguyên, nhất định.

Nhưng số điện thoại kia ngay lập tức bị vô hiệu hóa, từ đó bọn họ mất liên lạc.

Mà hiện tại, cậu đã tê liệt rồi.

Cuộc sống không có Vương Nguyên, giống như cá không có nước. Thế nhưng cậu lại rất nhanh đã quen rồi, đây là chuyện đáng sợ biết bao nhiêu. Gạt bỏ một người vô cùng quan trọng ra khỏi cuộc đời mình, thời gian lâu rồi cũng đã quen với nỗi đau xé ruột xe gan này, thậm chí còn cảm thấy như thế này có thể thay thế sự tồn tại của người ấy.

Về đến nhà chào hỏi qua loa, Vương Tuấn Khải vẫn giống như trước đem mình nhốt ở trong phòng, không mở đèn nằm trên giường, nhìn bầu trời sao ngoài cửa sổ, không nói một lời.

Nhớ rõ ngày này một năm trước, người thiếu niên kia còn nói với mình, muốn cùng nhau bước đi, mỗi một năm qua đi, đều cùng ở một chỗ. Khi đó đôi mắt của người kia trong đêm tối phát ra ánh sáng, là mỹ cảnh đẹp nhất.

Nhưng bây giờ thì sao, rõ ràng vẫn chỉ còn một mình mình.

Vương Tuấn Khải xoay người, đưa cánh tay che đi hai mắt, chiếc gối bên dưới vẫn bị nước mắt làm ướt.

Vương Nguyên nhi, cậu là đại phiến tử (siêu lừa đảo).

Rõ ràng cậu đã hứa sẽ ở bên tớ, đột nhiên quay đầu lại phía sau không thấy một bóng người, cho dù là tớ, cũng sẽ sợ hãi a.

Rốt cuộc cậu ở đâu? Mau mau quay về có được không?

Van cầu cậu, mau mau quay về đi.

Trong bóng tối, Vương Tuấn Khải bị ánh sáng chợt lóe lên của màn hình điện thoại làm chói mắt, nhìn điện thoại di động bên gối, nhịp tim của Vương Tuấn Khải đột nhiên mất khống chế.

Vương Nguyên.

Là cậu ấy, nhất định là cậu ấy.

Dùng bàn tay có chút run rẩy mở điện thoại ra, giống như ngày sinh nhật, phía trên màn hình không có ký tên người gửi, còn là một dãy số lạ, nội dung chỉ có bốn chữ, Nguyên Đán vui vẻ.

Cậu không có lập tức gọi điện qua, cậu sợ nếu làm vậy thì liên lạc duy nhất này cũng sẽ bị cắt đứt, cứ như vậy đi, ít nhất cũng để cho tớ biết, cậu không cần tớ bận tâm.

Cầm lấy điện thoại, nhắn lại một tin cảm ơn, nhìn màn hình hiển thị tin nhắn đã gửi đi, Vương Tuấn Khải đột nhiên mất khống chế cười lớn một hồi, cười đến mức giọng đều bị khàn đi, nhưng cậu vẫn không dừng lại.

Cuối cùng cười to biến thành gào thét, một mình cậu ở trong phòng phát tiết mà gào thét, giống như muốn đem toàn bộ đau khổ hét ra ngoài, để cho tất cả mọi người đều biết.

Điện thoại một lần nữa đột nhiên rung lên, làm cho Vương Tuấn Khải thu giọng lại, giống như thấy thứ gì đó quái dị, nhìn chằm chằm di động hồi lâu, sau khi tỉnh táo liền cầm lên, cậu ấy cư nhiên nhắn tin lại rồi sao?

Xin lỗi.

"Ai TM* muốn cậu nói xin lỗi hả! Vương Nguyên! Cậu trở về cho tớ!"

(*TM: tha mụ = mẹ nó, đây là 1 câu chửi ~)

Đối với di động gầm loạn một trận, Vương Tuấn Khải có chút điên cuồng ném di động về phía bàn học, tiếng động rất lớn kia hù sợ mẹ Vương Tuấn Khải, bà vội vàng chạy vào, ôm cổ đứa con trai đã mất không chế của mình.

"Tiểu Khải, tỉnh táo lại, tỉnh táo lại, ngoan."

Ở trong lòng mẹ, Vương Tuấn Khải không còn cuồng loạn như trước nữa, chỉ lặng lẽ chảy nước mắt, đem bản thân co rút thành một cục, dựa vào người mẹ khóc giống như một đứa bé.

"Mẹ, mẹ nói đi, tại sao Vương Nguyên nhi lại bỏ đi, tại sao."

Mẹ Vương đau lòng xoa đầu con trai, nhẹ nhàng an ủi cậu: "Đứa trẻ đó nhất định là có chuyện riêng a, nhất định hiện tại nó cũng rất nhớ con, con xem, nói không chừng con ngủ một giấc, ngày mai nó sẽ trở về?"

"Không đâu, cậu ấy đã đi một thời gian dài như vậy rồi, cậu ấy nhật định không thích con, chán ghét con, mới có thể không nói tiếng nào rời đi."

"Sao có thể chứ? Nguyên Nguyên từ nhỏ đã thích con nhất a, hai đứa ở bên nhau nhiều năm như vậy, con còn không hiểu nó sao? Đừng nghĩ lung tung, nó làm như vậy nhất định là có nỗi khổ tâm riêng, con lớn hơn, nhất định phải thông cảm cho nó, đúng không?

Thật vất vả đem Vương Tuấn Khải dỗ dành đi ngủ, mẹ Vương len lén đóng cửa lại, đi tới phòng khách.

Nhớ tới ngày tháng 7 đó, vừa kết thúc việc ở công ty, con trai liền nói với mình nó thích Vương Nguyên, mình cùng bố nó dĩ nhiên rất kinh ngạc cùng tức giận, nhưng còn chưa kịp chia uyên rẽ thúy thì đứa kia đã không thấy tăm hơi.

Bà nghĩ rằng mình sẽ vĩnh viễn không quên được biểu tình của con trai khi biết chuyện không thấy Vương Nguyên đâu nữa, thương tâm? Đau khổ? Tuyệt vọng? Cũng không phải, là tất cả.

Thấy biểu tình như vậy, mình cùng bố nó, không có cách nào nói gì được nữa. Huống chi đối phương là Vương Nguyên, cũng xem như mình nhìn thấy đứa con trai thứ hai lớn lên từng ngày, vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu.

Chỉ là bọn họ nghĩ thông suốt, Vương Nguyên vẫn thật sự không thấy đâu cả. Nhìn con trai ngày từng ngày thêm suy sụp, làm mẹ nói không đau lòng là giả, nhưng biết làm sao đây?

Thở dài một hơi, mẹ Vương cầm điện thoại lên, bấm một số điện thoại.

Ngày 4 tháng 1 năm 2019.

Nguyên Đán vừa qua, các bạn học sinh vô cùng bận rộn, người thì bận việc sao chép bài tập, người thì nói chuyện phiếm, người thì ngủ bù, ách... còn có người đi học muộn...

Tiết học thứ nhất rất nhanh kết thúc, thiếu niên bước chân vội vã từ đầu kia hành lang chạy tới, thở hổn hển đẩy cửa phòng học ra, hít thở sâu vài lần mới lớn tiếng: "Có mặt ạ."

Giáo viên dạy văn ở trên bục giảng bất đắc dĩ nhìn cậu một cái: "Vương Nguyên, sao cậu lại tới muộn rồi? Cậu đếm xem đây là lần thứ mấy trong học kỳ này rồi? Sắp tới thi cuối kỳ rồi, cậu không thể để tâm một chút sao?"

"Em xin lỗi thầy, hôm nay mẹ em đi làm sớm quên không gọi em dậy."

"Aiz thôi, về chỗ đi."

"Cảm ơn thầy ạ."

Vương Nguyên thở phào nhẹ nhõm, nhanh như chớp chạy đến chỗ của mình, ngẩng đầu nhìn chằm chằm tên bạn cùng bàn từ lúc đầu vẫn cười cười nhìn mình, hướng cậu ta oán giận.

"Này! Đã kêu cậu gọi tớ dậy tại sao không gọi hả, hại tớ đi muộn!"

"Tớ có gọi à nha, chẳng qua người nào đó vẫn nằm ì ra đó không dậy nổi a."

"Cậu cậu cậu..."

"Tớ tớ tớ? Tớ làm sao?"

Vừa lúc chuông hết giờ vang lên, Vương Nguyên nhìn thầy giáo ra khỏi lớp, một phen vỗ bàn đứng bật dậy hét lớn: "Tiểu Thiên Thiên! Có thể đừng tỏ ra sung sướng như vậy được hay không! Ngay thẳng chút đê, hừ!"

"Rồi rồi, trưa nay mời cậu ăn bánh ngọt, Mousse việt quất." Thiên Tỉ nhìn người kia xù lông vội vàng dỗ dành.

"Hừ hừ, hai cái nhá, nếu không thì tớ không tha cho cậu đâu."

"Được~"

"Tiểu Thiên Thiên, cậu tốt nhất a moah moah~"

"Moah moah~"

Bạn học xung quanh tỏ vẻ nổi hết cả da gà, cười rộ lên trêu chọc cậu: "Vương Nguyên cậu rất không có cốt khí, mới có hai cái? Thiên tổng giàu có như vậy sao không đòi cậu ấy tám mười cái?"

"Cậu biết cái gì, đây gọi là thả dây dài câu cá lớn! Còn nữa tớ đây là một người vô cùng tốt, sao có thể hãm hại bạn bè chứ~"

Thiên Tỉ nhìn người kia vừa trêu đùa cùng bạn học, vừa nhờ người nộp bài tập hộ, vẫn có một loại cảm giác không chân thực.

Cuối tháng 7 đầu tháng 8, bản thân vừa kết thúc công việc trở lại Bắc Kinh, đêm trước khai giảng, đang ở nhà thu dọn sách vở, nghe thấy có người gõ cửa, Thiên Tỉ chạy ra mở liền thấy người vốn sẽ rất lâu không thấy mặt xuất hiện, sờ sờ đứng ở ngoài cửa, khóc đến thở không ra hơi.

"Thiên Tỉ, cứu tớ."

– Hết chương 41 –

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: