Chap 5
Vương Nguyên sau khi đọc được tin nhắn, tâm tình rất tốt, tiếp tục dây dưa với mấy đề toán, tự tin tràn đầy bắt đầu làm bài, nhưng chưa đầy 20 phút liền từ bỏ, gục xuống bàn nằm cứng đơ. Nhìn thoáng qua đồng hồ, chắc phải một lúc lâu nữa Vương Tuấn Khải mới quay chương trình xong, cậu lấy điện thoại ra, mở weibo, đăng mới một trạng thái.
'Môn toán ngược tôi trăm ngàn lần, tôi có thể không cần nó như cần mối tình đầu hay không a a a a a! – 2014.*.**'
Trạng thái weibo vừa phát ra, lập tức đã có người trích đăng bình luận bàn tán, phần lớn cũng đều là nói mình môn toán cũng không tốt hoặc là Nguyên Nguyên cần cố gắng học toán bởi tương lai rất quan trọng gì gì đó, Vương Nguyên có chút rối rắm lướt qua bình luận của các fan, trong lòng tự nhủ, tôi cũng biết rõ a, nhưng chính là học không được í orz*
(*orz : đây là kiểu emo ký tự, trông giống người đang quỳ gối, chống 2 tay xuống đất ~ chữ o là đầu người, ý nghĩa của emo này trong đoạn này là vô vọng – đối-với-môn-toán )
Đột nhiên cậu thấy Vương Tuấn Khải bình luận bài đăng của mình, đồng thời trích đăng nói: Cậu không cần cần nó như mối tình đầu, nếu không môn toán nhất định sẽ khóc, hãy xem tớ đây đến cứu vớt môn toán của cậu!
"Cái gì gọi là môn toán nhất định sẽ khóc?" Vương Nguyên đọc xong thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, một người trong phòng học nghĩ tới người kia cười đắc ý, nghiến răng kèn kẹt, hoàn toàn không để ý trên weibo các chị em gái đã trích đăng bình luận kia gần như phát điên rồi ╮(╯▽╰)╭ , mà ai đó trong lúc tạm nghỉ quay chương trình lén lướt weibo dường như cũng đoán được phản ứng của Vương Nguyên, đôi mắt cười híp lại cái gì cũng chả thấy nữa rồi.
Đợi tới lúc Vương Tuấn Khải quay xong chương trình về đến nhà đã qua giờ cơm trưa, từ sáng tới giờ cũng chỉ ăn có một miếng chocolate, cậu đã có chút chống đỡ không nổi, trước mặt đã hơi biến thành màu đen rồi. Cố gắng về tới nhà mới phát hiện hôm nay cha và mẹ có việc đều không ở nhà, cơn chóng mặt càng thêm mạnh mẽ, khiến cho Vương Tuấn Khải cảm thấy vô cùng khó chịu, ăn qua loa một cái bánh bao liền ngã xuống giường, mê man ngủ thiếp đi.
Lần tiếp theo mở mắt sắc trời ngoài cửa sổ đã có chút mờ nhạt, Vương Tuấn Khải nhìn thoáng qua đồng hồ, đã 5 giờ chiều rồi, ngủ một giấc đầu không còn choáng nữa, nhưng cơn đói trong bụng lại càng thêm mãnh liệt, đang chuẩn bị rời giường đi tìm ăn chút gì đó, tay lại đè vào điện thoại bên gối, màn hình sáng lên, Vương Tuấn Khải liền ngây dại. Cả màn hình là thông báo có rất nhiều lời nhắn chưa nghe, tên hiện lên toàn bộ đều là từ Vương Nguyên, trong lòng cậu liền có chút cảm giác tội lỗi, lại khiến Vương Nguyên lo lắng rồi.
"Cậu quay xong chương trình chưa? Dì gọi điện cho tớ nói hôm nay chú dì có việc không ở nhà, bảo cậu tới nhà tớ ăn cơm."
"Này này, cậu quay xong chưa vậy hả, tớ đây vẫn đang chờ cậu dạy tớ làm toán đó!"
......
"Cậu đi đâu vậy? Người của công ty nói cậu đã sớm về rồi mà!"
"Vương Tuấn Khải cậu nói gì đi! Cậu đang ở đâu?"
"Này này, cậu đừng làm tớ sợ nha, cậu có phải lại thấy khó chịu ở đâu không? Sáng không ăn gì, cậu sẽ không ngất xỉu chứ? Vương Tuấn Khải cậu nói gì đi!"
......
"Cậu có phải về nhà rồi không, cậu rốt cuộc ở đâu vậy, Tiểu Khải."
Nghe lời nhắn trong hộp thư thoại, thiếu niên lúc đầu giọng nói vui vẻ, sau cùng thanh âm cũng đều mang theo giọng nghẹn ngào, Vương Tuấn Khải trong lòng từng đợt chua xót, lại làm cho cậu ấy lo lắng rồi. Cậu nhìn thấy còn hơn mười lời nhắn, tiếp tục mở ra.
"Tiểu Khải cậu ở đâu? Tớ xin cậu mau trả lời tớ một câu đi, cậu có phải về nhà không, cậu chờ tớ tới nhà tìm cậu nha."
Vương Tuấn Khải nghe xong liền ngây ngẩn cả người, tới nhà tớ tìm tớ? Trong đầu hiện lên khuôn mặt bướng bỉnh của đứa trẻ kia, trong lòng đột nhiên có một loại dự cảm không tốt, sẽ không phải... Điện thoại tự động phát lời nhắn tiếp theo.
"Tiểu Khải, tớ đến rồi, cậu mở cửa nhanh đi,"
"Cậu không ở nhà sao? Cậu rốt cuộc đang ở đâu vậy? Nghe thấy lời nhắn này thì mau trở về nha, tớ đứng ngoài cửa chờ cậu."
Quả nhiên là vậy! Cậu ấy nhất định vẫn đứng chờ ở cửa! Nhìn thoáng qua thời gian gửi đã là 2 tiếng trước, Vương Tuấn Khải một bên ở trong lòng thầm mắng đứa trẻ không có đầu óc kia, một bên vội vàng lao ra cửa, đẩy mở cửa liền thấy người nào đó đang ngồi ở hành lang co lại thành một cục. Dù đang là tháng 5, thời tiết ở hành lang bởi vì có mở máy điều hòa, thật sự vẫn có chút lạnh, thấy đứa trẻ kia bởi vì ngồi thu người một chỗ quá lâu, sắc mặt có chút trắng bệch, Vương Tuấn Khải đau lòng đến mức không sao nói lên lời.
Đứa trẻ kia đang ngủ, Vương Tuấn Khải rón rén lại gần, muốn đem người kia ôm vào lòng, nhưng vừa mới động vào người kia, người kia liền tỉnh dậy, theo bản năng bắt đầu đấu tranh một lúc, mới mở mắt ra, trong đôi mắt ánh lên một tia hoảng loạn cùng sợ hãi, lúc nhìn thấy người trước mặt, ngây ngốc một chút, sau đó nước mắt nhanh chóng tràn ra, dụi dụi vành mắt đỏ hoe. "Vương... Tuấn Khải?" Thanh âm run rẩy còn mang theo chút hoài nghi, nghe thấy tiếng gọi dè dặt kia làm cho Vương Tuấn Khải càng thêm tự trách, ôm chặt lấy đứa trẻ kia, đem đầu người kia áp lên ngực mình.
"Đừng khóc mà, Nguyên Nguyên, xin lỗi, xin lỗi."
Được kéo vào vòng tay ấm áp, nghe người trên đỉnh đầu nhẹ giọng dỗ dành cùng nói xin lỗi, lo sợ cùng ủy khuất từ chiều tới giờ của Vương Nguyên toàn bộ đều tìm được cớ để trút ra miệng, nước mắt cũng rơi xuống.
"Cậu... cậu đi đâu thế hả... hu hu... Cậu có biết tớ rất lo lắng cho cậu không hả... Cậu không phải đã nói... hức... sẽ không để cho tớ phải lo lắng sao... hu hu hu hu hu... Cậu có biết tớ buổi chiều đã chạy bao lâu không... Vương Tuấn Khải... Cậu nói không giữ lời!"
Nghe đứa trẻ kia oán trách xong lại bắt đầu khóc lớn, Vương Tuấn Khải ôm chặt người còn đang run rẩy trong lòng, mặc cho nước mắt của người kia làm ướt áo. Đợi tới khi Vương Nguyên khóc đủ, bình tĩnh trở lại, Vương Tuấn Khải mới xoa nhẹ đầu của đứa trẻ kia, đem người kia kéo vào trong nhà.
Vào nhà, Vương Tuấn Khải để Vương Nguyên ngồi trên sofa, bản thân thì đi tìm khăn cho người kia lau mặt. Thấy đứa trẻ kia hai mắt phiếm hồng, bộ dạng ủy khuất tự lau mặt, nơi nào đó trong lòng Vương Tuấn Khải trở nên rất mềm yếu, rất mềm yếu. Chính mình làm cho cậu ấy khóc, nước mắt chảy nhiều như vậy, cũng đều là cậu ấy vì mình. Chỉ cần nghĩ như vậy, trong lòng Vương Tuấn Khải lại bắt đầu trở nên chua xót, là mình khiến cho đứa trẻ ngày thường ấm áp như mặt trời kia bị ủy khuất, là mình làm cho cậu ấy thương tâm rơi lệ, đều là lỗi của mình.
Có chút xót xa ân hận mấp máy môi, Vương Tuấn Khải chuẩn bị đem khăn mặt vào phòng tắm, nhưng vừa đứng lên thì trước mắt liền tối sầm lại, cơ thể mềm nhũn ngã xuống.
"Tiểu Khải!"
Vương Nguyên đứng bật dậy đỡ được cơ thể Vương Tuấn Khải cùng ngã ngửa ra sau, bản thân bởi vì sợ hãi mà run rẩy.
"Tiểu Khải, cậu sao vậy, cậu đừng làm tớ sợ nha." Nước mắt không dễ dàng gì ngừng chảy lại bắt đầu tụ lại trong hốc mắt.
"Tớ không sao, chỉ là không ăn gì nên đói thôi, thật sự không sao mà, đừng khóc." Vương Tuấn Khải muốn từ trong lòng đứa trẻ này đứng dậy nhưng cả người đều không có khí lực, đành lên tiếng dỗ dành, nhưng Vương Nguyên nghe thấy thanh âm yếu ớt Vương Tuấn Khải lại càng thêm lo lắng.
Đỡ Vương Tuấn Khải trở về phòng ngủ, Vương Nguyên đi hâm nóng đồ ăn dì để trong tủ lạnh, nhìn người kia từng miếng từng miếng ăn hết mới yên tâm.
"Tớ không sao rồi, cậu đừng nhìn tớ như vậy nữa mà." Vương Tuấn Khải bất đắc dĩ nhìn đứa trẻ ngồi bên giường đang nhìn chằm chằm mình không tha, nếu ánh mắt sáng ngời kia cứ nhìn chính mình như vậy, cậu sẽ trụ không nổi nữa a!
"Cậu còn nói! Sau này không tin cậu nữa, cậu có biết hôm nay thiếu chút nữa hù chết tớ rồi không!" Lúc đứa trẻ kia phản bác bất giác mang theo ngữ khí ủy khuất, nghĩ đến việc bản thân từ chiều vẫn luôn sợ hãi, hốc mắt lại bắt đầu đỏ lên.
Thấy đứa trẻ kia ngồi bên giường ủy khuất cúi đầu, Vương Tuấn Khải càng thêm bối rối, đưa tay cốc nhẹ vào đầu đứa trẻ kia, nhích vào bên trong, ý bảo đứa trẻ kia nằm xuống, Vương Nguyên có chút khó hiểu nhìn cậu.
"Lên đây, ngủ cùng tớ." Vương Tuấn Khải một bên ra lệnh, một bên vươn tay kéo đứa trẻ kia lên giường, ôm lấy cơ thể nhỏ hơn so với mình một chút, cảm nhận được nhiệt độ ấm áp xuyên qua lớp quần áo mỏng manh truyền tới, cậu thỏa mãn híp mắt lại. Vương Nguyên có chút mơ hồ nằm trong lòng Vương Tuấn Khải, sau khi kịp phản ứng muốn đẩy ra, lại cảm thấy nhiệt độ cơ thể của Vương Tuấn Khải có hơi lạnh, nghĩ tới bộ dạng nhắm chặt hai mắt cau mày lúc nãy của người kia, hai tay liền vòng qua eo người kia, dùng sức đem mình càng thêm vùi sâu vào trong ngực người kia, muốn dùng nhiệt độ của mình sưới ấm người kia.
Vương Tuấn Khải cảm nhận được động tĩnh trong lòng, khóe miệng cong lên lộ ra nụ cười ấm áp.
– Hết chương 5 –
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro