Chap 6:

Hai đứa trẻ cứ như vậy ngủ thiếp đi, lại khiến cho hai mẹ vô cùng lo lắng. Mẹ Vương Nguyên buổi trưa thấy con trai vội vã chạy ra ngoài, nói là phải đi tìm Tiểu Khải, mãi đến tối cũng chưa thấy về, gọi điện cho mẹ Vương Tuấn Khải, bên kia lại nói hôm nay không có ai ở nhà, vậy hai đứa trẻ đã đi đâu?

Mẹ Vương Tuấn Khải nghe nói có chuyện xảy ra, lập tức quay về nhà, về đến nhà liền chạy thẳng vào phòng ngủ của Vương Tuấn Khải, không cần bật đèn đã thấy hai đứa trẻ trên giường, cậu ôm tớ tớ ôm cậu vô cùng thân thiết, say giấc ngủ, hoàn toàn không có ý thức muốn tỉnh. Mẹ Vương bất đắc dĩ lắc đầu, rời khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại, đi tới phòng khách gọi điện cho mẹ Vương Nguyên báo hai đứa bình an, rồi đi vào phòng bếp chuẩn bị nấu cơm.

Vương Tuấn Khải lần tiếp theo mở mắt chỉ thấy trước mặt toàn là bóng tối, cơ thể không tự chủ mà bắt đầu cảnh giác, chớp chớp hai mắt, cảm nhận được hơi thở của người bên cạnh vẫn bình ổn như trước, mới thả lỏng thân thể, khó khăn vươn người qua người bên cạnh mở đèn bàn trên đầu giường, 'tách' ánh đèn vàng ấm lập tức chiếu sáng cả gian phòng, xua tan bóng tối nơi đây.

Thấy đứa trẻ kia vẫn ngủ say như cũ, chắc là đứa trẻ này đã vất vả cả một buổi chiều, quá mệt mỏi nên chưa thể tỉnh ngủ được, Vương Tuấn Khải cẩn thận vòng qua người kia xuống giường, nhẹ đẩy người kia dịch vào bên trong, vừa chỉnh lại chăn để người kia ngủ thoải mái hơn một chút. Vừa mới chuẩn bị đứng lên đi vào phòng tắm, đột nhiên kinh ngạc cảm nhận được lực kéo từ trên tay truyền đến, xoay người liền thấy đứa trẻ kia hai mắt nhắm nghiền, lông mày nhíu lại, hai tay níu chặt tay mình, miệng còn lầm bầm nói cái gì đó, Vương Tuấn Khải cúi người xuống, thanh âm đứt quãng từ miệng Vương Nguyên phát ra trở nên rõ ràng.

"Đừng, đừng đi mà... Ở đây tối quá, đừng để tớ lại một mình... Ưm... Tiểu Khải... Đừng mà... Đừng rời xa tớ... Xin cậu đó..."

Giọng nói mang theo nghẹn ngào, khiến cho trái tim Vương Tuấn Khải đau đớn giống như bị thứ gì đó bóp chặt, cảm giác được khí lực rất lớn trên tay đứa trẻ, Vương Tuấn Khải dùng sức nắm chặt lại, bàn tay kia không nhịn được mà vuốt ve khuôn mặt trắng mịn của đứa trẻ kia, dùng ngón tay khẽ lau đi những hạt nước từ khóe mắt người kia rơi xuống, nửa quỳ ở bên giường, cậu đặt xuống một nụ hôn trên trán thiếu niên, nhẹ nhàng lại trang nghiêm, giống như một lời tuyên thệ.

"Tớ sẽ không rời xa cậu, trừ khi cậu không cần tớ nữa, nếu không, tớ sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu."

Vương Tuấn Khải đưa mắt nhìn người đang ngủ một lúc lâu, nhẹ vuốt chân mày đang nhíu chặt của người kia, đứng dậy ra khỏi phòng.

Mẹ Vương Tuấn Khải đang nấu canh, thấy con trai nhà mình sau khi tỉnh ngủ tinh thần không tệ, cho nên không nói thêm gì, chỉ là dặn dò sau này nhất định phải ăn sáng, còn nói phải cảm ơn Nguyên Nguyên, Vương Tuấn Khải ậm ừ phụ họa theo rồi vào phòng tắm. Mẹ Vương đang chuẩn bị quay lại bếp tiếp tục nấu canh liền thấy Vương Nguyên dụi dụi mắt từ trên lầu đi xuống.

"Nguyên Nguyên, dậy rồi sao? Có đói bụng không? Dì nấu rất nhiều món ngon đấy, mau đi rửa mặt rồi vào ăn."

"Dạ, dì ơi, Tiểu Khải đâu ạ?" Vương Nguyên ngửi thấy mùi thơm của thức ăn mà tỉnh hơn phân nửa, hai mắt lóe sáng lấp lánh, thật giống như con thú nhỏ cực kỳ đói bụng, làm cho mẹ Vương nhịn không được bật cười. "Tiểu Khải đang ở trong phòng tắm đó, nó cũng vừa dậy, đang rửa mặt."

"Đại Nguyên, cậu tỉnh rồi!" Đang nói Vương Tuấn Khải từ trong phòng tắm đi ra, thấy thiếu niên đang nói chuyện với mẹ mình, biểu tình trên mặt liền trở nên nhu hòa, khóe miệng bất giác nhếch lên, lộ ra nụ cười vô cùng ngọt ngào.

"Hì hì, bị mấy món ăn ngon của dì làm tỉnh ngủ luôn, đói quá đi đói quá đi, tớ đi rửa mặt, cậu cứ ngồi vào trước đi." Vương Nguyên nhìn thấy nam sinh đối diện, tâm tình cũng rất tốt, liền khôi phục bản tính, bắt đầu thoải mái, vui vui vẻ vẻ chạy vào phòng tắm.

Lúc ăn cơm, Vương Nguyên cùng mẹ Vương nói chuyện phiếm, miệng cũng chưa từng ngừng ăn, làm cho Vương Tuấn Khải nghi ngờ liệu người kia có phải không cần nhai mà trực tiếp nuốt luôn hay không. Còn Vương Nguyên một bên khen dì làm cơm ngon, một bên lại kể vài chuyện thú vị trong công ty, chọc cho mẹ Vương cười ha hả, ăn xong một bữa cơm, mẹ Vương cảm giác như mình trẻ ra vài tuổi, càng nhìn Vương Nguyên càng thấy thích, sau khi đuổi hai đứa trẻ về phòng làm bài tập, bản thân cũng quay lại bếp rửa bát đĩa.

Vương Nguyên ngồi trước bàn học, ôm sách Toán, Vương Tuấn Khải ngồi bên cạnh thì cầm sách tiếng Anh học từ mới, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn đứa trẻ kia đang rất chăm chỉ làm bài, thời gian cứ thế trôi qua, sự dịu dàng trong ánh mắt Vương Tuấn Khải vẫn không hề biến mất. Hai người trong lúc này có lẽ đều có một loại ăn ý ngầm hiểu nào đó, không ai làm phiền ai, chỉ cần đối phương ở bên cạnh, đã rất an tâm rồi, nhưng... Vương Nguyên là đang giải bài tập toán!

"Lão Vương a! Đề này làm thế nào vậy?" Vương Nguyên sau khi cắn nắp bút 5 phút đồng hồ, rốt cục vứt bỏ sự chống cự, lựa chọn xin sự giúp đỡ của Vương Tuấn Khải.

"Hả? Đề này á, giống ví dụ trong sách thôi mà, đầu tiên phải lấy đạo hàm..." Nghe Vương Tuấn Khải kiên nhẫn giải thích, Vương Nguyên cảm thấy mấy cái đề toán này cũng không phải quá khó.

Trong lúc bọn họ đang bàn bài, mẹ Vương gõ cửa đi vào, bưng cho bọn họ hai cốc sữa tươi cùng bánh ngọt, nói là đồ ăn khuya, dặn bọn họ nhớ phải ăn hết sau đó mới được đi ngủ, Vương Nguyên nhìn cốc sữa tươi chợt nghĩ đến hôm thứ 5 ở nơi này uống sữa Vương Tuấn Khải đột nhiên tới gần, rất không có tiền đồ mà đỏ mặt.

Vương Tuấn Khải thấy bộ dạng Vương Nguyên như vậy, vừa ăn bánh ngọt vừa cười xấu xa trêu chọc người kia "Yo, cậu đang nghĩ gì vậy, cái mặt sao lại đỏ như vậy hử?"

"Ai... ai đỏ mặt? Đây là nóng! Có hiểu không? Là nóng!" Vương Nguyên giải thích xong, chột dạ mà đoạt lấy phần ăn của mình, bắt đầu ăn như hổ đói, kết quả vì ăn quá nhanh mà bị nghẹn, đỏ bừng cả mặt uống liền một hơi hết nửa cốc sữa, chọc cho Vương Tuấn Khải cười ha hả.

"Cậu... cậu cười cái gì mà cười hả! Một chút cũng không buồn cười a, này!" Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải cười nghiêng ngả rốt cục thẹn quá hóa giận, bổ nhào đến muốn che mặt Vương Tuấn Khải, lại bị người người kia thân thủ nhanh nhẹn tránh được, bản thân còn ngã vào ngực của người ta. Vương Tuấn Khải cảm nhận được thân thể mềm mại của thiếu niên trong vòng tay, tỏa ra hương sữa nhàn nhạt, từ góc độ của cậu có thể thấy phần gáy cùng hai tai của người kia đều phiếm hồng.

Thực... thực mê người. Vương Tuấn Khải nuốt nước bọt, người đang ở trong lòng mình, vô cùng yên tĩnh mặc mình ôm chặt lấy, không hề phản kháng. Vương Tuấn Khải đang ngây ngất trong ảo tưởng của chính mình đột nhiên cảm thấy trên mặt một trận dinh dính, đứa trẻ kia đột nhiên nhảy ra khỏi ngực cậu, giơ ngón tay có dính kem hướng cậu bôi lên, cười rất đắc ý, thật giống một con tiểu hồ ly.

"Ha ha ha ha ha ha, lão Vương cậu bị lừa rồi! Sao nào, mau khen tớ đây cơ trí đi, ha ha ha ha ha ha..."

Hóa ra là muốn bôi kem lên mặt mình mới ngoan ngoãn như vậy, Vương Tuấn Khải hơi nheo mắt lại, vẻ mặt trầm xuống, lành lạnh nhìn người nào đó đang đắc ý, tiếng cười lớn của Vương Nguyên dưới cái nhìn chằm chằm của Vương Tuấn Khải dần dần nhỏ lại, nhỏ lại, đến cuối cùng thì biến mất, mấy giây sau liền trở thành kinh sợ.

Vương Tuấn Khải thấy người kia vẻ mặt ủy khuất như thể đang bị mình bắt nạt, trong lòng bất giác lại dâng lên ý nghĩ muốn khi dễ người, nhào qua ôm lấy đứa trẻ kia bắt đầu cù, khiến cho đứa trẻ kia phải liên tục xin tha, mới thỏa mãn đè lên người kia làm bộ ngủ.

Vương Nguyên không dám phản kháng, tùy ý người kia đè lên, mãi đến khi thực sự chịu không nổi, mới đẩy Vương Tuấn Khải ra, muốn người kia ngồi dậy.

Vương Tuấn Khải nhíu mày, cảm thấy cứ như vậy bỏ qua thì có lợi cho người kia quá, nhưng mà cứ tiếp tục đè xuống sẽ khiến người kia bị đau, cậu cũng không nỡ, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cậu nhoẻn miệng cười, lộ ra cái răng khểnh.

"Muốn tớ ngồi dậy, cũng được, cậu liếm sạch kem cậu bôi lên mặt tớ, tớ sẽ dậy."

Vương Nguyên trong nháy mắt nghĩ là mình đã nghe nhầm, nhưng khi thấy trong mắt người kia tràn đầy sự vui sướng khi người gặp họa, rõ ràng nói cho cậu biết là cậu không hề nghe lầm, vì vậy Vương Nguyên bắt đầu bối rối, rốt cuộc là, liếm hay không liếm đây?

Sau khi đấu tranh tư tưởng một lúc lâu, Vương Nguyên rốt cục cũng quyết định, nhắm chặt hai mắt, liền hôn lên bên má dính kem của Vương Tuấn Khải. Xúc cảm ấm áp làm cho hai người đều có chút say mê, Vương Nguyên lè lưỡi liếm kem trên mặt Vương Tuấn Khải, vị ngọt tràn ngập trong khoang miệng, mà xúc cảm khi đầu lưỡi quét tới quét lui cũng khiến cho Vương Tuấn Khải cảm thấy có chút ngứa ngáy, lại quá mức mềm mại, làm cho cậu không nỡ đẩy ra.

Đợi đến khi Vương Nguyên cảm thấy sạch sẽ rồi, môi mới rời khỏi mặt của người kia, trở về còn liếm liếm môi một chút, Vương Tuấn Khải cảm thấy có gì đó đang muốn bùng phát bên trong mình, liền cúi đầu hôn lên môi của Vương Nguyên.

Vương Nguyên cũng không quá ngạc nhiên, cảm thấy hết thảy mọi chuyện dường như vốn phải như vậy mới hợp lẽ. Xúc cảm giữa hai đôi môi càng ngày càng trở nên chân thực, mềm mại, ấm áp, còn mang theo hương sữa cùng vị ngọt của bánh, tất cả những hương vị này đều làm cho Vương Tuấn Khải có chút mê muội, càng thêm dùng sức ôm chặt thiếu niên, càng thêm dùng sức hôn xuống.

– Hết chương 6 –

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: