Chương 17

Xe cộ trên đường phố đêm khuya thưa thớt, lúc trước khi lái xe, Vương Tuấn Khải chưa bao giờ mở nhạc trong xe, cuối cùng cảm thấy có chút mơ hồ, kết quả lúc này đây, toàn bộ thời gian từ trường học trở về nhà Vương Nguyên, bài hát tiếng nước ngoài truyền phát tin gì đó anh cũng nghe không hiểu.

Tiết tấu nhảy nhót không thể làm cho nhịp tim dồn dập bình thường lại, anh cũng tuỳ ý để cho nhịp đập trong lồng ngực nhắc nhở sự phấn khởi và vui thích của bản thân.

Nếu như không phải nhóc kia vẫn còn ở nhà một mình không ai quản, Vương Tuấn Khải nói gì cũng không muốn rời khỏi Vương Nguyên nửa bước.

Khi về đến nhà đã gần mười rưỡi rồi, Vương Tuấn Khải cầm chìa khoá của Vương Nguyên mở cửa ra, bên trong cánh cửa một mảnh tối đen như mực, xem chừng Bằng Bằng đã ngủ rồi.

Anh rón rén đổi giày, mò mẫm đi lên lầu hai, ngay sau đó anh nghe thấy tiếng cửa khoá lạch cạch mở ra.

"Bằng Bằng?"

Cửa phòng "chít két" mở ra, theo biên độ mở lớn hơn, ngọn đèn sáng trưng phòng trong cũng chiếu ra hành lang, một thân ảnh nhỏ bé ôm món đồ chơi lông nhung, rụt rè ngó nửa đầu ra dò xét.

Nhận ra người đi tới là Vương Tuấn Khải, Bằng Bằng vứt món đồ chơi lông nhung mà khóc "oa" một tiếng chạy ra.

"Làm sao vậy làm sao vậy!"

Vương Tuấn Khải mới vừa ngồi xổm xuống, đứa nhỏ chạy vài bước đã đến trước mặt ôm lấy cổ mình. Vương Tuấn Khải hoảng sợ, vội vàng an ủi vỗ vỗ nhẹ vào phía sau lưng đứa nhỏ.

"Ai ăn hiếp em! Anh giúp em đánh nó!"

"Ô...... Anh trai em không cần em sao! Em gọi điện cho anh ấy...... Anh ấy cũng...... không nghe......"

"Phì, tối nay anh trai em có việc không thể về, sáng sớm ngày mai anh ấy sẽ về nha."

Cảm xúc của trẻ con bao giờ cũng đến nhanh đi nhanh, Vương Tuấn Khải vừa dỗ vừa ôm nhóc vào nhà, trông thấy đèn lớn đèn nhỏ thậm chí là đèn bàn trong phòng đều mở, có thể thấy được một mình nhóc ở nhà sợ hãi đến mức nào.

Thật vất vả mới dỗ được Bằng Bằng vào ổ chăn, kết quả vẫn không để anh đi, liền vỗ vào chỗ trống bên kia trên giường để anh cũng lên ngủ. Vương Tuấn Khải chỉ có thể kéo ghế dựa đến bên giường, ôn nhu nhéo nhéo khuôn mặt thịt của nhóc.

"Ngoan, anh ở đây nhìn em ngủ, được không."

Cảm thấy Vương Tuấn Khải nói gì cũng không bằng lòng ngủ cùng nhóc, Bằng Bằng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.

Thường thường mở nửa mắt xem Vương Tuấn Khải còn ở đây hay không, mỗi lần mở mắt đều có thể nhìn thấy anh đang cười, sau khi lặp lại vài lần thực sự nhịn không được, hỏi:

"Anh Tiểu Khải...... Anh có chuyện gì vui hả."

Vương Tuấn Khải ngoài miệng nói không có, nhưng lại cười đến mức lộ ra hai chiếc răng nanh. Không hiểu vì sao tình huống như thế nào lại hơi kỳ lạ, Bằng Bằng dè dặt lại hỏi:

"Anh Tiểu Khải, anh bị bệnh sao?"

Vương Tuấn Khải bị nhóc phe phẩy ống tay áo, không có cách nào, đành phải cười mở miệng nói:

"Bởi vì...... anh trai em đó."

Ôi trời ơi. Sau khi nghe xong, Bằng Bằng lập tức nới lỏng tay ôm lấy mình đưa lưng về phía Vương Tuấn Khải.

Anh trai mình bị bệnh, còn lây cho anh Tiểu Khải.

Hai người thật đáng sợ, đừng lây cho em!

Vương Tuấn Khải kỳ quái nhìn đứa nhỏ kia mới vừa rất dính người bỗng nhiên lại phớt lờ anh. Nghĩ lại một chút, ban nãy chính mình nói cũng không rõ ràng như vậy, đứa nhỏ này sẽ không phải là đã biết gì rồi chứ.

Ngay lúc tâm lý của Vương Tuấn Khải chuyển động phức tạp như vậy liền truyền đến tiếng ngáy rất nhỏ, mới yên tâm mà quay về phòng của Vương Nguyên ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Vương Nguyên bị âm thanh trong WC đánh thức. Mặc dù tất cả quá trình Lưu Chí Hoành cố gắng nhẹ hết mức, nhưng chuyện WC này thực sự không phải là việc cậu có thể kiểm soát.

Tiếng nước ào ào so với những âm thanh nhỏ trước đó đều rõ ràng hơn, cuối cùng đẩy vào màng tai truyền đến đại não trong giấc ngủ của cậu. Vương Nguyên rất không tình nguyện mà mở mắt, lấy tay xoa xoa mũi, mơ hồ trông thấy Lưu Chí Hoành từ phòng tắm đi ra.

"Tỉnh rồi? Hôm nay là thứ hai, cậu không phải đi làm sao."

"Ta kháo!"

Trong nháy mắt Vương Nguyên tỉnh táo lại, sau khi kêu một tiếng liền tung chăn xuống rơi trên đất, nhảy xuống giường với tốc độ chạy nước rút trăm mét muốn chạy, may mà Lưu Chí Hoành ngăn lại sớm.

"Ai đừng hoảng hốt, bây giờ mới sáu giờ."

"Hả? A."

Vương Nguyên thở phào một hơi, đánh vào vai cậu một quyền:

"Nha không nói rõ, làm tớ sợ muốn chết."

"Cậu phản ứng quá nhanh, tớ còn chưa kịp nói."

Vương Nguyên bĩu môi ngồi trở lại giường, độ nóng của nỗi sợ hãi vẫn chưa tản đi, đại não của cậu cuối cùng có thể suy nghĩ, nói ra câu hỏi vẫn chưa hỏi được:

"Đây là đâu hả?"

"Khách sạn. Tên ngốc ạ."

"Vương Tuấn Khải đâu?"

"Đã sớm đi rồi, ngay lúc cậu đang uống vui vẻ đó."

"Ờ......"

Vẻ mặt Vương Nguyên lộ rõ thất vọng không hề nghi ngờ gì, trong mắt Lưu Chí Hoành lại vô cùng muốn cười to.

Khoái cảm cũng không cao như vậy, chẳng qua là nếu đối phương là anh em tốt của mình, vậy tuyệt đối tăng niềm tin gấp bội. Kỹ thuật nói dối của Lưu Chí Hoành hoàn toàn là đỉnh của đỉnh, mặt không đỏ tim không đập, chững chạc đàng hoàng nói bậy.

"Hôm qua, cậu thực đúng là ai khuyên gì cũng không nghe, cứ cố uống rượu. Ban đầu Vương Tuấn Khải muốn đưa cậu về nhà, cậu sống chết không đi với anh ấy, anh ấy tức giận liền về nhà một mình rồi."

Vương Nguyên nghe được từ mấu chốt, trong lòng lộp bộp một cái:

"Anh ấy tức giận?"

"Đúng đó!"

"Cậu, cậu đừng lừa tớ......"

"Tớ lừa cậu làm gì? Cậu nói gì cũng không về nhà, còn để anh ấy về nhà thay cậu chăm sóc em trai cậu. Không tin chính cậu tìm xem chìa khoá còn không."

Vương Nguyên nghe lời tìm trong túi quần áo, thói quen để chìa khoá ở đó, quả nhiên trống không. Cậu há miệng thở dốc, vẻ mặt rối rắm khiến cậu thoạt nhìn đau khổ như vậy, Lưu Chí Hoành không nhịn được thiếu chút nữa cười phá lên.

"Chìa khoá thực sự không có...... Vậy tớ, vậy tớ, vậy tớ......"

Lưu Chí Hoành nhìn thấy cậu hơi băn khoăn, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Cậu chưa bao giờ hiểu được trong đầu Vương Nguyên rốt cuộc nghĩ như thế nào, như thế nào lại có thể đem tất cả cảm xúc của chính mình đều đặt ở trên người khác chứ. Trong mắt cậu, Vương Nguyên vẫn rất lý tính, giới hạn duy nhất chính là: chỉ cần chuyện liên quan đến Vương Tuấn Khải sẽ không tự chủ hạ IQ đến dưới 0. Dù sao cậu ta cũng chưa từng thích một người nào, như vậy là được rồi.

Có chút không đành lòng nói thêm nữa, Lưu Chí Hoành kéo cánh tay cậu túm cậu đứng lên:

"Được rồi, tớ cũng không biết anh ấy có tức giận hay không, cậu về nhà chẳng phải sẽ biết sao."

"Tớ đi đây, bye bye!"

Tốc độ này với bộ dáng nghĩ mình đi làm muộn thật giống nhau, Lưu Chí Hoành thở dài, bày tỏ sự tiếc thương với chỉ số thông minh của người anh em tốt.

Khi Vương Nguyên chạy về nhà đã gần bảy giờ, ấn chuông cửa nhiều lần cũng không có người đi ra mở cửa, chìa khoá lại không ở bên người, cậu ở cửa gấp đến mức không biết đã đi bao nhiêu vòng rồi. Cuối cùng thấy chiếc xe đen xe có rèm che quen thuộc của Vương Tuấn Khải từ xa xa chạy lại đây.

Vương Tuấn Khải từ cửa xe nửa mở ném chìa khoá cho cậu, ý bảo cậu mở cửa trước. Vương Nguyên bị hành động anh ném chìa khoá cho mà sợ tới mức thiếu chút nữa không bắt được — — không phải là thật sự tức giận chứ, hơn nữa cả đêm vẫn chưa nguôi giận......

"Học sinh tiểu học bây giờ sao vất vả như vậy, bảy giờ đã phải đến trường."

Vương Tuấn Khải vừa tháo giày vừa phàn nàn với Vương Nguyên, người đi sau căn bản không nghe mà bước vào, tuỳ tiện ừ một tiếng tỏ vẻ nghe thấy rồi.

"Chuyện kia......"

Vương Nguyên cũng thay dép lê, hướng về phía bóng dáng Vương Tuấn Khải mà gọi một tiếng,

"Đêm qua, em uống nhiều quá, cho nên nếu em nói gì làm anh không vui, dù sao anh cũng không nên tưởng thật."
Khi Vương Tuấn Khải xoay người, khóe miệng nhếch lên một tia mỉm cười, Vương Nguyên nhìn không hiểu, chung quy cảm thấy có chút thần bí.

"Yên tâm, anh biết."

"Vậy là tốt rồi......"

"Đúng rồi, chú và dì khi nào về vậy?"

Vương Nguyên nghi hoặc "Hả?" một tiếng, sau đó mới phản ứng lại ý của anh,

"Ừm! Có lẽ vẫn còn bốn năm ngày nữa họ mới có thể về."

Vương Tuấn Khải chỉ gật gật đầu, không nói tiếp. Vương Nguyên không hiểu gì cả mà gãi gãi ót, sau đó nói một câu Em đi rửa mặt, nói xong đi về phía phòng tắm.

Tám giờ phải đến công ty, Vương Nguyên thu dọn qua một chút, xem ra là muốn bắt xe đi.

"Anh đưa em đi."

Vương Nguyên nghe thấy quay đầu lại, chỉ thấy Vương Tuấn Khải cầm chìa khóa xe đi qua.

"Không cần không cần! Hôm nay không phải anh trực đêm sao, nghỉ ngơi đi."

"Không sao, anh phải về nhà, nhân tiện đưa em đi."

Vương Nguyên mới vừa ngồi xổm xuống, ngón tay muốn buộc giày cứng đờ. Hai ngày này rất nhanh đều có thói quen gặp anh ấy, cũng rất nhanh đã quên một chuyện thật là họ không ở cùng một chỗ.

Vương Nguyên rầu rĩ lên tiếng, sau đó bắt đầu thong thả, tiếp tục động tác buộc giày, ý tưởng muốn nhanh đến công ty chút lại bị bỏ đi nơi nào, ước gì thời gian chậm một chút, có thể có một chút thời gian lại cùng anh ấy một chỗ.

Nhưng mà đồng hồ chưa bao giờ vì cậu cầu nguyện mà ngừng hoạt động. Vương Nguyên ngồi ở ghế phó lái, âm thầm suy đoán thời điểm tiếp theo sẽ gặp anh ấy là khi nào. Khi chờ đèn đỏ, cậu theo bản năng lấy điện thoại ra tùy tiện xem tình hình trong vòng bạn bè, ngón tay trên màn hình lướt lướt qua vài trang.

Luôn lén xem vòng bạn bè của Vương Tuấn Khải, ấn tượng sâu với avatar của anh đã nhiều năm cũng chưa đổi, chỉ là không đến nửa giây đã hiện lên, cũng có thể là bị tóm được chuẩn xác, Vương Nguyên bèn trở về trang chủ một chút, thấy vừa qua khỏi 12 giờ đêm qua, Vương Tuấn Khải chuyển phát một quảng cáo.

Không có gì hiện lên, Vương Nguyên xem qua rồi sau đó thờ ơ tiếp tục chuyển xuống dưới, lần lượt là ảnh selfie của một người bạn học cùng bạn gái.

Đơn giản là cùng bạn gái show ân ái, Vương Nguyên vốn không để ý, vừa muốn lướt qua liền kinh ngạc phát hiện trong bình luận rõ ràng có tên Vương Tuấn Khải.

Xem ra vị bạn học này là bạn tốt chung của bọn họ, Vương Tuấn Khải bình luận

[Cuối cùng cũng theo đuổi được, chúc mừng.]

Đối phương trả lời

[Cậu cũng mau mau tìm một người đi, chờ cậu mời khách đấy.]

Vương Tuấn Khải lại hồi âm một câu

[Đã tìm được rồi, không mời khách / mỉm cười]

Vương Nguyên ngẩn ngơ nhìn chằm chằm bình luận này sửng sốt vài giây, khi đèn xanh sáng lên xe bỗng nhiên chuyển động, ngón tay không cầm chặt, ngay lập tức điện thoại bị rơi xuống. Vương Nguyên vội vàng xoay người tìm được nhặt điện thoại ở phía dưới, lúc ngẩng lên còn bị đụng đầu, một tiếng "boom" trầm đục Vương Tuấn Khải đều nghe thấy được.

"Không sao chứ? Cẩn thận một chút."

Vương Nguyên đứng dậy ôm đầu, hướng về phía anh mỉm cười. Vương Tuấn Khải liếc một cái dự định quay đầu lại nhìn đường, chỉ là cái liếc mắt này khiến anh dồn sức đạp xuống thắng lại xe.

"Vương Nguyên......? Em....."

Vương Nguyên cúi đầu dùng sức xoa xoa chỗ vừa mới bị đụng vào, không hiểu Vương Tuấn Khải tại sao lại dừng xe lại nhìn mình, chẳng qua là khóe mắt đỏ bừng do cậu không khống chế được. Giọng mũi cũng thuận theo sự chua xót mà càng rõ ràng hơn, ngữ khí Vương Nguyên cố gắng làm bộ như không sao cả:

"Em không sao đâu......"

"Đụng đau sao?"

Vương Tuấn Khải nghiêng về phía trước cậu, đưa tay xoa xoa lung tung, sau đó giúp cậu chỉnh chỉnh lại đầu tóc lộn xộn.

Vương Nguyên cúi đầu, thanh âm mềm dịu kéo âm cuối thật dài:

"Ừm...... Đau chết rồi."

Up trễ mất một ngày =))) Nhiều chuyện xảy ra quá nên mệt =))) Sắp tới lại sml với giảng đường rồi =))))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro