Chương 5
Khi Mã Gia Kỳ mở mắt ra thì trời đã tối, mở điện thoại lên liếc mắt nhìn thời gian, giống như bản thân lâu rồi không ngủ thoải mái như vậy.
Mã Gia Kỳ đặt tiều hồ ly có hương cam về lại chỗ của chủ nhân bên kia, và không quên chạm vào cọng lông dựng đứng của tiểu hồ ly một lần nữa.
Chiếc chăn bông phủ lên người hắn với mùi cam thơm của sữa tắm và tiếng động rất nhỏ từ ngoài cửa nhắc nhở hắn rằng hắn không còn là người duy nhất ở nhà.
Mã Gia Kỳ dụi mắt, đi về phía nơi có tiếng động.
"Lục Cân, đừng nháo, đừng nháo!"
"Ra ngoài ra ngoài, đừng vào phòng bếp!"
Mã Gia Kỳ dựa vào cửa, nhìn Đinh Trình Hâm mặc tạp dề cầm thìa đuổi Sài Lục Cân, thật buồn cười lại dễ thương.
"Lục Cân, lại đây."
Mã Gia Kỳ đưa tay về phía Lục Cân.
"Đi, qua đó chơi."
Lục Cân nghe lời bước chân ngắn bỏ đi, Đinh Trình Hâm vội vàng thu bàn tay cầm thìa ra sau lưng, dáng vẻ kiêu ngạo khi đuổi Lục Cân đi lập tức thu lại, hai tay để sau lưng nhu thuận đứng đó, cẩn thận mở miệng.
"Anh ... anh tỉnh rồi, em về thấy anh đang ngủ, nhưng em không đánh thức anh."
"Ừm." Mã Gia Kỳ nhẹ nhàng đáp, khoanh tay dựa vào cửa, chờ đợi câu tiếp theo của Đinh Trình Hâm.
"Cái đó ... ờ, hôm nay anh ăn cơm ở nhà không? Em chuẩn bị một bữa cho hai người."
Mã Gia Kỳ không nói chuyện, chỉ trong ba giây, sự chờ đợi trong mắt Đinh Trình Hâm dần dần nguội lạnh, cảm giác mất mát lấp đầy ánh mắt cậu, như thể đã sẵn sàng bị cự tuyệt.
"Được."
Mã Gia Kỳ nhẹ nhàng nói một từ, trong lòng Đinh Trình Hâm như có một đóa hoa nở ra.
"A? Ồ ... Được rồi! Cái kia ..."
Mã Gia Kỳ nhìn dáng vẻ không biết phải làm sao của Đinh Trình Hâm, khóe miệng không nhịn được nhấc lên.
"Còn cần làm gì không? Tôi đến giúp cậu."
"Không cần đâu không cần đâu, chỉ còn hai món là xong rồi. Hoặc là anh, anh trước tiên thay quần áo trước đi?"
Đinh Trình Hâm nhìn sự trang trọng trên người của Mã Gia Kỳ, có chút sợ hãi, luôn cảm thấy một khắc sau Mã Gia Kỳ sẽ nói với cậu muốn đi ra ngoài, sau đó mấy ngày sau lại không quay trở về.
"Cũng phải."
Mã Gia Kỳ kéo cà vạt, cúi đầu nhìn áo sơ mi của mình.
"Vậy tôi đi tắm trước, lát nữa tôi tới giúp cậu."
"Được."
"Đúng rồi."
Mã Gia Kỳ đi ra ngoài vài bước rồi đột nhiên quay lại, bắt gặp Đinh Trình Hâm vẫn đang đứng nguyên tại chỗ.
"Hoa trong phòng ngủ, rất đẹp."
Đinh Trình Hâm ngây ngẩn cả người, thẳng đến khi phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy mới khôi phục tinh thần.
"A, cháy rồi cháy rồi, đồ ăn của mình!"
Mã Gia Kỳ bước ra khỏi phòng tắm, thay một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, vừa dùng khăn lau mái tóc đang chảy nước vừa bước ra khỏi phòng tắm.
Vừa bước ra khỏi phòng tắm, ngửi thấy mùi thức ăn bốc lên nghi ngút, bụng cũng đúng lúc kêu một tiếng.
"Mọi thứ đã làm xong rồi?"
Mã Gia Kỳ từ sau lưng đến gần Đinh Trình Hâm vẫn đang bận rộn trong bếp, hắn từ phòng tắm mang theo hơi nóng và mùi hương từ phía sau phả đến, mãnh liệt bao lấy Đinh Trình Hâm.
Hắn ở quá gần, Đinh Trình Hâm thậm chí có thể cảm nhận được những giọt nước từ ngọn tóc của Mã Gia Kỳ rơi trên vai mình, tí tách, tí tách.
Đinh Trình Hâm cảm thấy trên mặt có chút nóng, sợ lộ ra bản thân mình đang căng thẳng, chỉ hơi nghiêng qua gật nhẹ đầu, nhẹ giọng hỏi hắn.
"Ừm ..., xong rồi, có muốn đi sấy tóc trước không? Em đi lấy cơm."
"Không."
Mã Gia Kỳ xua tay, quàng khăn lên vai tiếp tục hút hết hơi ẩm còn sót lại.
"Nóng quá, lát nữa tôi làm. Ăn cơm đi, tôi đến lấy, cậu cứ ngồi là được rồi."
Đinh Trình Hâm ngoan ngoãn ngồi xuống bàn, cậu nhìn ánh đèn bếp lạnh lẽo chiếu vào lưng Mã Gia Kỳ, những gì hắn đang làm khiến thân ảnh gầy gò và tĩnh lặng của hắn tăng thêm mấy phần dịu dàng.
Mã Gia Kỳ đang lấy cơm cho cậu.
Khi khung cảnh trong mơ cuối cùng cũng trở thành hiện thực, Đinh Trình Hâm thấy rằng thực sự rất khó để diễn tả cảm giác của cậu vào lúc này.
Đành phải cố gắng đem một màn này ghi nhớ lâu hơn một chút, lại lâu hơn một chút, đặt vào đáy lòng. Nếu có thể, cẩn thận mong sẽ được nhiều hơn.
"Tại sao lại thích ngẩn người như vậy?"
Mã Gia Kỳ mang cơm từ phòng bếp ra, đặt một bát trước mặt Đinh Trình Hâm.
"A? Không có..."
"Đang nghĩ gì đấy?"
Mã Gia Kỳ đi đến đối diện ngồi xuống, cầm lấy đũa lên bàn.
"Đang nghĩ anh có thích..."
Đinh Trình Hâm dừng lại, và Mã Gia Kỳ cũng dừng động tác lại, nghiêm túc nhìn Đinh Trình Hâm, chờ cậu nói hết câu.
"Đồ ăn em nấu."
Mã Gia Kỳ nhìn thoáng qua đĩa thức ăn trên bàn, gắp một món tương đối gần mình, cho vào miệng nhai vài lần.
"Cà tím không tệ."
Ngừng lại một lúc, Mã Gia Kỳ nói thêm, "Tôi cho thằng cậu sẽ thích ăn, cái loại cay kia."
"Dạ dày ăn không tốt, ăn ít cay thì tốt hơn..."
"Sao cậu biết?"
Đinh Trình Hâm vốn dĩ nói ra theo phản xạ, không nghĩ đến Mã Gia Kỳ sẽ truy hỏi.
"A, thì, trợ lý của anh nói cho em."
Mã Gia Kỳ suy nghĩ một chút, không phải là không có khả năng. Đôi mắt hắn chuyển từ khuôn mặt của Đinh Trình Hâm đến những món ăn trên bàn một cách hờ hững.
"Đều là chuyện trước kia, sớm đã tốt rồi, đừng nghe cậu ta phóng đại."
"Ra là vậy a, nhưng ... vẫn là nên chú ý thì tốt hơn."
"Hôm nay cậu đến công ty rồi?" Mã Gia Kỳ dường như không muốn tiếp tục đề tài bên trên, "Sao cậu không nói với tôi một tiếng."
"Không phải chuyện gì lớn a, em không muốn quấy rầy anh."
Mã Gia Kỳ đặt đũa xuống, mười ngón tay đan nhau, chống trên bàn, nhìn Đinh Trình Hâm, bình tĩnh nói.
"Mặc dù chúng ta chưa thảo luận về vấn đề này, nhưng cậu nên biết rằng hiện tại cổ đông lớn nhất của M chính là cậu."
Hai tay đang đan lại của Mã Gia Kỳ nắm chặt lại.
"Vì vậy, nếu cậu đến làm việc cho M, cậu có đủ tư cách để làm chủ tịch hơn tôi."
Mã Gia Kỳ giả vờ thản nhiên liếc nhìn Đinh Trình Hâm, nhìn thẳng vào sâu trong đôi mắt đơn thuần đầy lo lắng của cậu.
"Không, không, không, em không có ý đó."
Tất nhiên cậu không có ý này, ý tưởng của Đinh Trình Hâm không thể đơn giản hơn.
Nếu Mã Gia Kỳ không về nhà, thì cậu sẽ đến công ty.
Nhưng điều này, cậu không thể nói.
"Chuyện của công ty em không biết gì, cũng không có kinh nghiệm. Em muốn từ một thực tập sinh bắt đầu từ từ học hỏi. Nếu em đến Tinh Thần, anh trai em sẽ không đồng ý cho em làm việc này."
"Em sẽ không ảnh hưởng đến anh, chỉ làm thân phận thực tập sinh, cho em ở đó có được không?"
Đinh Trình Hâm nghiêm túc nhìn Mã Gia Kỳ, trong mắt loé lên một chút tia sáng, Mã Gia Kỳ hầu như muốn động tâm rồi.
"Tôi không có biện pháp đáp ứng cậu."
Mã Gia Kỳ cúi đầu tránh ánh mắt của Đinh Trình Hâm, nghĩ ngợi rồi nói thêm.
"Chuyện của thực tập sinh tôi từ trước đến giờ chưa từng hỏi qua. Chỉ cần cậu vượt qua cuộc phỏng vấn, tôi sẽ đối xử với cậu như một nhân viên bình thường."
Đinh Trình Hâm gật đầu liên tục, "Như vậy là đủ rồi!"
"Có điều, tôi có một điều kiện." Biểu cảm và động tác phấn khích của Đinh Trình Hâm buộc phải dừng lại, cậu sững sờ nhìn Mã Gia Kỳ, trong mắt thoáng hiện lên một tia căng thẳng.
"Tôi hi vọng mối quan hệ của chúng ta được giữ bí mật. Ngoại trừ cậu, tôi và trợ lý, tôi không muốn người thứ tư biết."
Đinh Trình Hâm thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó trong lòng lại cảm thấy buồn bã.
Cũng may, đó không phải là điều kiện khó, thật ra Đinh Trình Hâm cũng có ý nghĩ này, nhưng bản thân nghĩ là một chuyện, còn từ trong miệng Mã Gia Kỳ nói ra lại là chuyện khác.
"Được rồi, tôi đảm bảo."
"Ừm, ăn tiếp đi." Mã Gia Kỳ cúi đầu, lại cầm đũa lên.
"Anh ăn trước đi, em đi hâm nóng canh."
Đinh Trình Hâm bưng canh đi vào bếp, thật ra cậu chỉ muốn kiếm cớ rời đi, một mình tiêu hoá sự mất mát ngắn ngủi của bản thân.
Sau khi Đinh Trình Hâm rời đi, Mã Gia Kỳ dừng đôi đũa trên tay, trầm ngâm nhìn về hướng phòng bếp.
Đinh Trình Hâm, rốt cuộc là cậu thật sự đơn thuần? Hay là đóng vai lợn ăn thịt hổ?
Đinh Trình Hâm đã vượt qua cuộc phỏng vấn như ý muốn. Hôm nay là ngày đầu tiên cậu đi làm.
Đinh Trình Hâm ngồi vào bàn làm việc, và việc đầu tiên sau khi ngồi xuống là xác nhận vị trí của Mã Gia Kỳ.
Khu vực làm việc của bộ phận dự án cách văn phòng chủ tịch không xa, cậu ngồi ở hướng vừa có thể nhìn thấy hắn.
Đinh Trình Hâm thò cái đầu nhỏ từ sau vách ngăn ra, qua tấm kính nhìn thấy thân ảnh cao gầy mạnh mẽ rắn rỏi, trong lòng thầm so sánh!
"Hello, Đinh Trình Hâm đúng không?"
Một giọng nữ trong trẻo đột nhiên vang lên bên tai, khiến Đinh Trình Hâm sợ đến mức phải rụt đầu lại, vội vàng gật đầu.
"Đúng vậy, xin chào!"
"Xin chào, chị họ Triệu, có thể gọi chị là Tiểu Triệu. Chị cũng ở bộ phận dự án. Sau này nếu có gì thắc mắc, có thể tìm chị."
"Được rồi, cảm ơn chị! Vậy phiền chị chỉ bảo nhiều hơn a. Ừm ... Cho hỏi một chút, vậy sau này chị sắp xếp công việc cho em đúng không?"
"Không, chị Vương sẽ đích thân đưa em đi. Hiện giờ chị ấy đang họp, lát nữa sẽ đến tìm cậu."
Tiểu Triệu đột nhiên đến gần Đinh Trình Hâm, nhỏ giọng nói bên tai cậu, "Em thật may mắn, chị Vương mấy năm nay không nhận thực tập sinh."
Thấy dáng vẻ lờ mờ của Đinh Trình Hâm, lại nói thêm, "Ồ, chị Vương là quản lý của chúng ta. Chị ấy siêu quyền lực. Em có thể học được rất nhiều điều khi đi theo chị ấy."
"Quản lý dắt em a ... nhưng em ..."
Tiểu Triệu còn chưa kịp mở miệng an ủi Đinh Trình Hâm đang bất an, Vương Lạc với âm thanh giày giòn giã của giày cao gót đang đi về phía họ.
"Tiểu Triệu, đừng nói chuyện phiếm nữa, lại đây." Vương Lạc mọi động tác đều đơn giản gọn gàng mà linh hoạt, Tiểu Triệu không dám chậm trễ, lập tức tiếp nhận đồ vật trong tay cô.
"Nhiệm vụ vừa được phát, trước thứ Năm, một người từ bộ phận dự án sẽ đưa ra một kế hoạch sự kiện. Đầu tiên, chúng ta sẽ chọn lọc năm bản sao trong nội bộ. Thứ Hai tới, chúng ta sẽ hiển thị lựa chọn cho chủ tịch và các bộ phận khác. Đây là một yêu cầu, cậu giúp gửi cho mọi người. Để mọi người chuẩn bị tốt."
Vương Lạc đã hoàn thành nhiệm vụ và chuẩn bị rời đi, Tiểu Triệu chạm vào cô và ra hiệu cho cô chú ý đến người đứng cạnh không biết phải làm sao - Đinh Trình Hâm.
Vương Lạc thoáng đánh giá cậu, khi cô nói, một nụ cười rõ ràng hiện trên khuôn mặt của cô.
"Tiểu Đinh phải không?"
"Vâng, chào quản lý Vương."
Đinh Trình Hâm đặt hai tay phía trước và cúi đầu, dáng vẻ như một học sinh ngoan.
Vương Lạc vỗ vai Đinh Chính Tân, "Đừng khách sáo như vậy, em có thể cùng bọn họ, gọi chị đi. Sau này trong công việc nếu có gì không hiểu có thể hỏi chị, Tiểu Triệu hoặc những người khác trong bộ phận. Em vừa tới, kế hoạch này không ép em, muốn viết thì viết thử một chút, không cần có áp lực."
"OK, chị vẫn còn phải mở một cuộc họp khác, mấy đứa cố lên."
Sau khi Vương Lạc sắp xếp xong những thứ này, cô vội vàng rời đi.
"Nhìn xem, chị Vương rất tốt, đừng lo lắng. Em cùng chị đi phát tài liệu, nhân tiện làm quen với những người khác trong bộ phận một chút."
"Được."
Đinh Trình Hâm nhu thuận đi theo sau Tiểu Triệu, trong lòng thầm hạ quyết tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro