Chương 6

Mấy ngày gần đây Đinh Trình Hâm có vẻ rất bận rộn.

Mã Gia Kỳ phát hiện, khi ở công ty, cái đầu nhỏ kia sẽ không thường xuyên thò ra ngoài nhìn trộm mình nữa. Về đến nhà, vừa ăn xong liền vào phòng ngủ, ôm máy tính nép vào chiếc sô pha nhỏ.

Có gì đó không đúng.




Sau khi ăn tối, Mã Gia Kỳ bưng một đĩa hoa quả đã cắt vào phòng ngủ.

"Ăn trái cây không?"

"Ăn!"

Đinh Trình Hâm ngẩng đầu lên, hai mắt hồng hồng có chút mệt mỏi, nhưng thời điểm nhìn Mã Gia Kỳ hai mắt vẫn phát ra ánh sáng.

"Lục Cân đã ăn hết cam rồi, chỉ còn lại những cái này."

Mã Gia Kỳ để đĩa trái cây đến trước mặt Đinh Trình Hâm, thản nhiên hỏi: "Cậu đang bận gì vậy?"

"Không, không có gì."

Đinh Trình Hâm một bên nhận lấy hoa quả một bên đóng máy tính trước mặt, ánh mắt né tránh và động tác kháng cự trong mắt Mã Gia Kỳ giống như được phóng đại lên vô số lần, cực kỳ chói mắt.

Mã Gia Kỳ khẽ cau mày, giọng điệu cũng mang theo chút cáu kỉnh và nóng nảy mà trước đây hắn không có.

"Cần bao lâu nữa?"

"Sao vậy?" Đinh Thừa Tân rụt rè hỏi, "Em làm phiền đến anh sao?"

"Ừ." Mã Gia Kỳ đứng dậy, đi đến giường, quay sang bên Đinh Trình Hâm, vuốt vuốt tóc.

"Hôm nay muốn đi ngủ sớm."

"Em xin lỗi ... Vậy, vậy em sẽ ra phòng khách là được. Không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa, ngủ sớm đi."

Mã Gia Nhĩ nhìn dáng vẻ Đinh Trình Hâm ôm máy tính thận trọng mở cửa đi ra ngoài, trong lòng so với vừa rồi càng thêm bực bội. Cũng giống như giận dỗi, nằm xuống, trùm kín chăn.



Mã Gia Kỳ nằm trên giường, lăn qua lăn lại hành chục lần,điện thoại hết mở lại tắt, chuyển qua lại giữa tin nhắn, Wechat, email  thẳng đến khi cả ba đều không có tin mới nào.

Đã gần hai rưỡi, tại sao Đinh Trình Hâm vẫn chưa quay lại.

Mã Gia Kỳ càng nghĩ càng bực bội, lại trở mình một lần, dứt khoát trực tiếp ngồi dậy, vò vò tóc, giống như cam chịu số phận kéo chăn ra, chuẩn bị ra phòng khách nhìn một chút.


Trong phòng khách chỉ mở một ngọn đèn nhỏ với ánh sáng vàng ấm áp, Đinh Trình Hâm nép vào góc sô pha, máy tính đặt trên đùi, một tay vẫn đặt trên máy tính, mắt nhắm lại, cứ như vậy ngủ rồi.

Quầng thâm dưới mắt không biết do hàng mi dài chiếu dưới ánh đèn hay do mấy ngày này ngủ không ngon. Mái tóc màu hạt dẻ bị làm cho chút rối, vài sợi tóc loà xoà, dáng vẻ ngủ rất say.


Mã Gia Kỳ ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ vào cánh tay cậu.

"Đinh Trình Hâm? Tỉnh lại đi, đừng ngủ ở đây."

"Ưm......"

Đinh Trình Hâm vô thức hừ hừ hai tiếng, cau mày di chuyển cơ thể, thay đổi tư thế xong lại không có động tĩnh gì.

Mã Gia Kỳ trong lòng thở dài, nhẹ nhàng rút máy tính trong ngực cậu ra, đặt qua một bên.

Choàng tay qua vai Đinh Chính Tân, và đưa tay kia xuống dưới đầu gối cậu, nhẹ nhàng bế Đinh Trình Hâm lên và đi về phía phòng ngủ.

"Gia Kỳ... a ..."

Mã Gia Kỳ cho rằng cậu đã tỉnh, cúi đầu nhìn xuống, cái đầu nhỏ chỉ là cọ tới cọ lui trong ngực mình.

Xem ra chỉ là nói mơ thôi.

Cũng phải, Mã Gia Kỳ nghĩ, cậu bình thường hiếm khi gọi mình như vậy.

Câu này mềm mại, Gia Kỳ mang theo ý tứ làm nũng, giống như có một mảnh lông vũ rơi vào trái tim Mã Gia Kỳ.

Rất nhẹ, lại có chút ngứa.


Mã Gia Kỳ đặt Đinh Trình Hâm xuống giường, người nọ chỉ khẽ nhíu mày.

Bị người chuyển đi cũng không tỉnh, Mã Gia Kỳ bất đắc dĩ thở dài, xem ra thực sự rất mệt mỏi.

Nghe tiếng hít thở nặng nề của Đinh Trình Hâm bên cạnh, giấc ngủ mà đã không có bấy lâu nay ập đến, khiến Mã Gia Kỳ thiếp đi.













"Mã tổng, nhắc nhở anh mội chút, mười phút nữa sẽ có cuộc họp ở phòng họp số 1."

"OK, tôi sẽ đến ngay."

Mã Gia Kỳ thu thập tài liệu và máy tính, nhưng cùng lúc đứng dậy, chợt nhớ ra điều gì đó và nhìn về hướng phòng dự án.

Không nhìn thấy cái đầu nhỏ quen thuộc nhô ra sau vách ngăn.

Mã Gia Kỳ có chút nghi ngờ.

         Nhưng sau đó hắn cảm thấy loại tâm tình này xuất hiện là không hợp lý, ho nhẹ hai tiếng, giải toả đầu óc, ôm lấy máy tính, hướng phòng họp đi.


Khi Mã Gia Kỳ đến phòng họp, mọi người đều đã ở đó, điều mà hắn không ngờ đến là Đinh Trình Hâm cũng ở trong đó.

Mã Gia Kỳ thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong đầu lại hiện lên một chút khó hiểu.

Đưa sinh viên thực tập đến các cuộc họp cấp độ này là khó có thể xảy ra.

Mã Gia Kỳ bình tĩnh đi đến vị trí chủ trì và gật đầu về phía Vương Lạc.

"Có thể bắt đầu rồi."

"Mọi người, đối với dự án này, bộ phận dự án đã chọn năm phương án để trưng bày. Sau khi hiển thị, hai phương án sẽ được chọn để tối ưu hóa dựa trên hiệu ứng và ý kiến ​​của các bạn. Mỗi phương án sẽ không quá mười phút. Vui lòng giải thích. Chú ý kiểm soát thời gian, cái đầu tiên có thể bắt đầu. "

Đinh Trình Hâm nhìn người đồng nghiệp ngồi bên cạnh đang đứng hàng đầu, cậu ngồi bên dưới, khẩn trương đến nỗi hầu như không nghe thấy ai nói, cậu là người thứ hai.

Lúc đầu, Đinh Trình Hâm chỉ muốn trình bày kế hoạch đầu tiên của mình một cách nghiêm túc, không nghĩ đến bất cứ điều gì khác, và không biết bất cứ điều gì.

Thẳng đến vừa rồi, cậu ngồi ở đây, một khắc nhìn thấy Mã Gia Kỳ đi vào, tất cả căng thẳng và lo lắng tích tụ một tuần nay trào dâng.

Khi Vương Lạc gọi tên cậu, tất cả mọi người trong phòng họp đều đồng loạt nhìn sang, tất nhiên, trong đó có cả ánh mắt của Mã Gia Kỳ.

Đinh Trình Hâm cảm thấy toàn thân run lên.

Không thể mất mặt, không thể mất mặt, Mã Gia Kỳ đang nhìn. Đinh Trình Hâm nói nhỏ với bản thân trong lòng.

Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, ôm máy tính đi về phía trước, bắt đầu kết nối thiết bị để chuẩn bị.  Thật không may, giắc cắm của máy chiếu không khớp với máy tính của cậu.

Tiểu Triệu là người đầu tiên phát hiện ra rằng Đinh Trình Hâm đang gặp khó khăn, đứng lên và đưa cho cậu một sợi dây chuyển đổi.

"Thử cái này của tôi xem."

Đinh Trình Hâm cảm ơn nhận phích cắm chuyển đổi, nhưng trong bầu không khí im lặng của phòng họp và ánh mắt chờ đợi của mọi người, cho dù Đinh Trình Hâm cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, đôi tay vẫn lộ ra cảm xúc, run rẩy không kiềm chế được. Cáp trên tay không thẳng hàng với ổ cắm của máy tính, cắm hai ba lần vẫn chưa thành công.

Mã Gia Kỳ là người gần nhất, nhìn Đinh Trình Hâm có vẻ hơi bối rối và lúng túng, đứng dậy và đi vòng ra phía sau Đinh Trình Hâm.

Dùng tay của mình nắm lấy bàn tay lạnh ngắt vì căng thẳng của Đinh Trình Hâm, hắn cắm chặt phích vào.

Cùng lúc tay bị nắm chặt, Đinh Trình Hâm nghe thấy Mã Gia Kỳ nói sau tai, dùng ngữ âm chỉ có hai người mới có thề nghe phun ra hai chữ.

"Đừng sợ."

Hai từ rất nhẹ nhàng, rất ôn nhu nhưng lại mạnh mẽ, đây có thể là ma lực của Mã Gia Kỳ.

Có thể là những lời an ủi đã phát huy tác dụng, hoặc cũng có thể là nhiệt độ lòng bàn tay Mã Gia Kỳ và hơi nóng phun ra sau tai Đinh Trình Hâm làm cho Đinh Trình Hâm yên tâm, Đinh Trình Hâm cảm thấy mình thật sự không còn căng thẳng như vậy nữa.

Đinh Trình Hâm gật đầu nhẹ, và hơi cúi đầu trước mặt mọi người.

"Thật ngại quá, làm lỡ thời gian của mọi người."

Lúc này Mã Gia Kỳ đã về chỗ ngồi rồi, trên mặt không chút biểu cảm gật đầu, môi mỏng khẽ phun ra mấy chữ.

"Bắt đầu đi."


Đinh Trình Hâm lúc đầu vẫn còn hơi lo lắng, nhưng nói liền từ từ lấy lại trạng thái.

Hôm nay cậu mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt hơi rộng, viền áo được nhét vào trong quần âu màu xám, chiếc quần âu rất vừa vặn, cho thấy tỷ lệ eo - hông tuyệt vời của cậu.

Đinh Trình Hâm, người đang dần dần thư giãn, nói về kế hoạch của mình một cách nghiêm túc và tự tin, đôi mắt của cậu lóe lên tia sáng.

Ánh nắng ngoài cửa sổ lúc này xuyên qua tấm kính chiếu vào cơ thể Đinh Trình Hâm, như thể nhuộm cả người cậu bằng một tầng hào quang.

Tất cả những điều này đều rơi vào trong mắt Mã Gia Kỳ, khiến hắn không thể dời mắt.

____
Thi xong rồi, chỉ là không chắc qua hết các môn =))))))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro