Chap 01

“ Đi ra ! "

“KHÔNGGGGGG!”

“Yang Jiyeon!”

“Em đã nói là KHÔNGGGGGG!”

Chấp nhận đi Dongwoo oppa . Có cố gắng đến mức nào đi nữa thì anh cũng không thể lôi em ra khỏi cái ô tô này đâu , không bao giờ.  Dù em rất rất yêu anh , nhưng em không thể nghe lời anh lần này được . Em thà mang Pinkie đi cho người khác còn hơn là phải chạm mặt cái tên khốn ấy .

[ Quên chưa giới thiệu với các bạn  , Pinkie là thỏi son maybeline hồng của tôi , tôi yêu nó nhất trên đời , 2 đứa tôi không thể sống thiếu nhau được ]

Điều đó có nghĩa là tôi ghét cái tên Myung-thối ấy hơn bất cứ thứ gì trên thế gian này.

"Ồ, thôi nào, Jinnie! Điều này thật là vô lý! "

" Vô lý ? Em sẽ cho anh biết thế nào là vô lý " -- Tôi kêu lên , tiếp tục đá vào cánh tay của oppa , người đang cố gắng hết sức để kéo tôi ra khỏi xe .

" Hít thở cùng một bầu không khí với tên đó . Điều đó là phi lý !"

“ Jinnie , thời điểm em đặt chân trở lại Hàn quốc , em đã hít thở cùng bầu không khí với cậu ta rồi "

"Không ! Cái này khác nhau ! Khoảng cách ở đây quá gần ! Chỗ của hắn ta ít nhất cũng phải cách 1 giờ , à không , 1 ngày đường so với  vị trí của em ! Nhưng bây giờ ... em và hắn trong cùng một ngôi trường ... " ---- Tôi không thể tìm thấy những từ thích hợp để diễn tả cảm giác kinh hoàng mà tôi đang cảm thấy tại thời điểm này ----  " Oppa , chuyển trường cho em !"

Dongwoo-oppa phản đối ngay lập tức ---  "Không có cách nào, Jinnie ! Em có biết rằng anh đã tốn gần một tháng để hoàn thành mọi thủ tục và giấy tờ cho em ở đây ? Hơn nữa , Jinnie, không phải em luôn mơ ước được học ở ngôi trường này sao ? "

Vâng,  đó là trước khi tôi phát hiện ra rằng cơn ác mộng tồi tệ nhất của đời tôi cũng đang học trong ngồi trường này !!

"Oppa, làm ơn đi ! Bất kỳ trường đại học nào cũng được ! Anh có thể chuyển em tới Daegu, Busan, đảo Jeju, hoặc là Bắc Triều Tiên cũng được "

"Jinnie".

"Được rồi. Có lẽ không phải Bắc Triều Tiên. Nhưng … "

"Không bao giờ có chuyện anh chuyển trường cho em , dù em có nài nỉ bao lâu nữa thì câu trả lời của anh vẫn là KHÔNG BAO GIỜ “ 

Oppa đột nhiên hít một hơi thật sâu và giữ chặt vai tôi --  " Đừng hèn nhát như vậy nữa Jinnie. Hãy là một người đàn ông đích thực "

"Nhưng  , oppa , em là con gái !"

"Aish, thôi được rồi , em nắm được tinh thần rồi đó ( ông anh hâm đang nói gì vậy ?) ! Được học Mỹ thuật ở Hanyang là ước mơ của em . Đừng để một người như cậu ta làm hỏng nó "

Tôi nhìn oppa và thở ra một tiếng thở dài. Tôi không bao giờ thắng được anh ấy --- “ Chỉ là ... em thực sự không muốn nhìn thấy hắn ta..."

"Em sẽ không  phải nhìn “ --- Oppa mỉm cười và buông vai tôi ra --- " Khuôn viên trường rất lớn, và có hàng ngàn sinh viên đang học tại đây. Xác suất em gặp phải cậu ta là rất thấp . Hơn nữa , có lẽ em sẽ chẳng nhận ra cậu ta đâu."

Tôi nhướn mày . Làm sao tôi lại không nhận ra gương mặt khủng khiếp của hắn ? Chắc chắn rồi , tôi đã cố gắng hết sức mình để quên đi tên đó trong suốt ba năm sống ở California . Nhưng tôi không thể . Tôi sẽ không bao giờ có thể quên khuôn mặt của tên khốn  đó.

“Tại sao anh lại nói vậy , Dongwoo oppa ? “

"Ừm , giống như em , cậu ta cũng có một ngoại hình mới! “

"Hả ?"

"Đừng bận tâm " Oppa mở cửa xe  và đưa tay ra cho tôi. "Chúng ta đi "

Thở dài , tôi nắm lấy tay của Oppa và bước ra khỏi xe.  Khi chúng tôi tiến vào trong khuôn viên của trường đại học , tim tôi bắt đầu đập dữ dội . Không phải phải vì tôi sợ sẽ gặp lại tên khốn đó ở quanh đây , mà là vì cuối cùng , giấc mơ được học mỹ thuật của tôi cũng thành sự thực . Ngay tại trường đại học này.

Oppa nói đúng ! Tôi sẽ không cho phép tên Myung-thối đó  làm hỏng giấc mơ của tôi . Nếu tôi để cho sự hiện diện của hắn làm ảnh hưởng đến tôi, thì đó có nghĩa là tôi đã làm lộ điểm yếu của mình . Một khi bạn làm lộ ra điểm yếu , chắc chắn bạn sẽ thất bại . Không , tôi sẽ không bao giờ để tên đó đánh bại !!!

"Lớp học sẽ bắt đầu trong 5 phút nữa ! Anh đi trước đây ! Bye bye! "

"Okay , bye  Oppa !  Ngày tốt lành ! "  Tôi mỉm cười khi tôi vẫy tay chào Dongwoo-oppa, cái người chạy mất hút ngay sau khi đưa tôi tới lớp của mình . Chắc ảnh đang phấn đấu cho danh hiệu ai đi học đúng giờ nhất.

Ngay sau khi tôi bước vào lớp học, đôi mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào tôi. Một số mỉm cười, một số cau mày, và những người khác chỉ nhún vai. Tôi đeo lên nụ cười thân thiện nhất của mình rồi đi về phía cuối phòng, nơi có một chiếc ghế trống . Tôi đã định ngồi ở hàng phía trên ,nhưng cái con bé ngồi cạnh đó quay qua lườm tôi một cái lạnh gáy. Vì thế tôi quyết định ngồi ở chỗ trống phía sau.

Tại sao họ có vẻ không ưa tôi ? Hôm nay trông tôi lôi thôi lắm sao ? Có lẽ vậy , vì tôi không có ý định tới trường vào hôm nay , và cả mãi mãi sau này . Dongwoo oppa đã lôi tôi khỏi giường , ép tôi thay đồ rồi nhét tôi vào xe và tới trường  ! Tôi đã không cả chải đầu và OH SHIT! Tôi thậm chí chưa cả thoa Pinkie !!!

"Oh man , oh man “ Tôi vừa lầm bầm vừa lục tung túi xách lên với hy vọng  tìm thấy vị cứu tinh, Pinkie. Mong là tôi không để cục cưng yêu dấu ở nhà . Và và YAAAAY-! Tìm thấy Pinkie rồi! 

Tôi ngay lập tức lấy ra gương nhỏ và thoa Pinkie lên môi . Pinkie cục cưng , hãy thực hiện phép màu của em đi , làm cho chị trở nên xinh đẹp !!!

“ Có cần tôi cầm gương hộ không ?”

“ Oh đương nhiên rồi , sẽ thật tốt nếu …” OH . MY . GOD 

Cái gương trên tay tôi rớt xuống.

Ngồi ngay trước mặt tôi là một cô gái rất , rất , ý tôi là cực kì xinh đẹp ! Với  làn da hoàn hảo trắng như sứ , đôi mắt puppy to tròn. Mặc dù kiểu tóc cô ấy ngắn như con trai , nhưng cô ấy trông vẫn tuyệt đẹp.

Cô ấy là một nữ thần,  tôi nói thiệt đó . Một nữ thần.

"Bạn có ... dính son trên răng kìa."

"Răng? Hả? Gì? " -- Khi toàn bộ các giác quan của tôi bình thường trở lại , tôi nhận ra rằng tôi đã quá choáng váng tới mất kiểm soát bản thân và bôi Pinkie lên cả các răng . Hic , tuyệt thật !!!

Tôi ngay lập tức ngậm miệng lại và nhìn xuống ngượng ngùng . Tôi không có gì có thể dùng để lau son được cả , tuyệt thật . Tôi có thể cảm nhận được tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm vào tôi và tôi thề một số người trong số họ đang cười khúc khích.

"Đây " -- cô gái xinh đẹp đột nhiên đưa cho tôi khăn giấy . Tôi ngước lên nhìn cô và thấy cô ấy mỉm cười với tôi -- "Tôi sẽ che cho bạn trong khi bạn lau, uh ... son môi “

Tôi cầm lấy khăn giấy và bắt đầu lau răng của mình . Ah thật đáng xấu hổ

Sau khi đảm bảo rằng không còn chút Pinkie nào trên răng , tôi quay trở lại đối mặt với cô gái xinh đẹp. "C-Cám ơn !! "

"Không có vấn đề." -- Cô mỉm cười một lần nữa. TẠI SAOO? . Nụ cười của cô ấy làm cho tôi đỏ mặt ? Và đỏ mặt vì một đứa con gái ? – tôi bị làm sao thế này ???

"À , tôi là Lee SungJong .  Còn bạn ? "

"Tôi là Yang Jiyeon" - - Tôi trả lời -- " Lee Sungjong là một tên khá nam tính đối với một cô gái đó !"

Tôi không biết tại sao. Nhưng ngay sau khi tôi nói vậy , tất cả mọi người trong phòng quay đầu lại và nhìn tôi như thể tôi đã phạm một tội ác . Tôi đã làm gì sai vậy ?

"Một cô gái ...?" -- Sungjong hỏi tôi .

Tôi thực sự muốn biết tôi đã nói gì sai . Tôi chỉ đưa ra một lời nhận xét về cái tên. Nó không phải như-

"Cậu.... là con trai sao ?"

Sungjong bình tĩnh gật đầu. " Phải."

Tôi nghẹn thở . Sau đó, tôi nhìn lại cậu ta một lần nữa . Suy nghĩ kĩ thì , cậu ấy ăn mặc như một đứa con trai . Và kiểu tóc cũng con trai nốt . Nhưng giọng nói ấy ! Và khuôn mặt xinh đẹp ấy ! Tại sao?

Oh, phải rồi . Tôi quên mất rằng trai đẹp là xu hướng hiện nay. Tuy nhiên, nghiêm túc mà nói , làm thế nào một chàng trai có thể xinh đẹp đến như thế này ? Thật là không công bằng!

Sau khi suy nghĩ thêm một chút , cuối cùng tôi đã quyết định chấp nhận sự thật rằng một số kẻ sinh ra đã đẹp hơn hầu hết các cô gái trên thế giới. Buồn thật.

"Dae ... bak." --- Là tất cả những gì tôi có thể nói.

Liếc nhìn xung quanh , tôi nhận thấy rằng tất cả mọi người vẫn còn nhìn trừng trừng vào tôi. Có lẽ những gì tôi nói với Sungjong là quá xúc phạm , vì vậy tôi đứng lên và cúi người 90-độ trước cậu ấy 

"Tôi rất xin lỗi!"

"Không, không sao , hãy ngồi xuống " -- Tôi đã do dự  vì tôi đã thực sự cảm thấy có lỗi. Tuy nhiên, tôi không thể không nghe theo đôi mắt puppy của Sungjong ,  vì vậy tôi ngồi xuống. 

"Thực sự không sao đâu , Jiyeon-sshi . Đây không phải là lần đầu tiên. "

"Tuy nhiên nói như vậy là một điều xúc phạm , tôi xin lỗi “

"Đừng lo lắng. Tôi quen rồi  "

Còn tôi thì không thể quen được , với cái việc cậu ta là con trai ấy . Cậu ấy có chữ nữ tính viết trên khắp cơ thể của mình. Và cả giọng nói của cậu ấy nữa . Tôi đã rất thích thú và cứ tiếp tục nhìn chằm chằm vào anh ta trong cả giờ học .  Làm như thế rất vui. Tôi đã quan sát từng cử động cậu ta và nhận thấy rằng từng cử chỉ của cậu ấy cũng rất nữ tính nữa.

Oh, và tôi cũng để ý thấy rằng cái cô gái bên cạnh cậu ta ( người đã lườm tôi một cái chết người trước đó) cũng ngồi ngắm cậu ấy suốt buổi  . Cô ta rõ ràng là fangirl của Sungjong.  Cứ mỗi khi Sungjong quay qua chỗ khác là cô ta nhìn cậu ấy đắm đuối như chết đi sống lại vậy

Dù sao, tiếng chuông cuối cùng cũng vang lên , tới giờ nghỉ trưa rồi . Tôi thấy SungJong đứng lên và đi ra khỏi cửa , còn cái cô fangirl đó thì đi ngay phía sau . Khoan đã , cô ta định đi theo cậu ấy cả ngày sao ? Đáng sợ thật.

"Ah, sáng nay mình chưa ăn sáng." --- Dạ dày tôi đang sôi lên . Tôi thực sự rất đói. Vấn đề là, tôi không biết quán ăn của trường nằm ở đâu.

Mọi người trong lớp đã đi hết nên tôi chẳng thể nhờ ai giúp , vì vậy tôi quyết định đi tìm một khuôn mặt thân thiện để hỏi xem quán ăn ở đâu.

Khi tôi đi ra ngoài, trước mặt tôi là một đám đông vài trăm sinh viên đang tụ tập ở hành lang . Tôi loi choi nhảy lên xem chuyện gì đang xảy ra , nhưng than ôi , chiều cao của tôi không được lí tưởng cho lắm . Chúa ơi , sao những con người này lại thế ?

Aish. Tôi từ bỏ việc tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra . Tôi đang cần tìm nhà hàng mà thôi.

"Xin lỗi,"   -- Tôi cố gắng gọi cô gái đứng gần đó --  "Quán ăn nằm ở đâu ?"

Cô ta thậm chí không nhìn tôi mà chỉ tiếp tục vẫy tay và la hét, -- "Oppa! Oppa! "

Oh. Tôi đã từng nhìn thấy điều này trước đây , trong bộ phim Boys Over Flowers.  Những vị vua của trường học . Trong phim F4 chỉ đi dọc hành lang cũng làm hàng đống fangirls chết ngất . Không biết trong đời thực những anh chàng hotboy có phát ra các tia ánh sáng chói lòa như trong phim không nhỉ ?

"Này," -- tôi chọt cô gái một lần nữa, mạnh hơn -- "Tôi chỉ muốn biết vị trí của quán ăn."

Cuối cùng, cô gái quay lại đối mặt với tôi, nhưng với một cái nhìn giận dữ . Liệu có phải tại tôi chọt mạnh quá ko ? Hic

"Cô muốn gì?"

“ À , tôi chỉ muốn biết ---“

“OPPA!”

“SARANGHAE!”

“NHÌN EM NÀY!”

“KYAAAAH!”

Khi tôi vừa mới bắt đầu nói , các fangirls và fanboys xung quanh tôi đột nhiên hét lên. Một số người trong số họ thậm chí còn dứt tóc nhau vì quá hưng phấn .Okay. Những con người này thật là điên rồ.

Tốt. Nếu không ai chỉ tôi quán ăn ở đâu, tôi sẽ tự mình đi tìm nó !

"Xin lỗi!" – Tôi vừa hét vừa cố gắng chen lấn trong đám sinh viên điên rồ và hoang dã. -- " Làm ơn cho tôi qua , tôi chỉ muốn ĂN mà thôi !!! “

Cơ thể nhỏ bé của tôi không thể chen lấn nổi  . Nếu tôi vẫn nặng 90kg như trước đây , tôi sẽ dễ dàng đè bẹp hết lũ điên này !

"Aish! Không có lối ra ! " --- Tôi kêu lên  --- "Sheesh! Tất cả bình tĩnh! "

Ồ không. Mắt tôi bắt đầu mờ đi. Đầu tôi đau , và tôi không thể thở được. Ugh, tôi ghét tất cả mọi người !!!

Choáng váng, tôi gần như sắp xỉu thì nhìn thấy một lối thoát trong đám người , chỉ cách chỗ tôi vài bước .

"Chỉ còn  một vài bước!" -- Tôi đột nhiên trở nên tràn đầy sinh lực. Tim tôi đang đập bình thường trở lại. Tầm nhìn của tôi trở nên rõ ràng hơn . Bước đi nhanh chóng hơn

"AAAAAAAAH!" 

Okay , đứa nào vừa đẩy ta , ta thề sẽ giết mi !

"OPPAAAAAAA!" Tôi hét lên, hy vọng rằng bằng cách nào đó, Dongwoo-oppa sẽ xuất hiện một cách kỳ diệu và cứu tôi.

Nhưng oppa không có ở đây , tôi chỉ nhắm mắt lại và chờ đầu tôi va vào sàn nhà, bộ não của tôi văng ra và máu của tôi vọt ra khắp nơi.

Xin lỗi , có lẽ tôi vẫn còn đang bị ám ảnh từ khi xem bộ phim kinh dị Saw: The Last Chapter.

“ Cô không sao chứ ? “

Khoan đã . Tôi ...còn sống sao ?

"Tôi ... tôi ..." -- Ngay khi tôi mở mắt ra, tôi thấy bản thân mình trong vòng tay của một anh chàng đẹp trai có đôi mắt trông như thế này (-.-) . Thật đó,  tôi thề là lúc đầu tôi đã nghĩ rằng anh ta đang nhắm mắt . Anh ta làm tôi nhớ đến bé chuột hamster tên Hamtaro của tôi hồi nhỏ. --- “ C-Cảm ơn."

Hamtaro ( từ giờ tôi sẽ gọi anh ta bằng cái tên này ) mỉm cười với tôi.-- "Sau này hãy đi đứng cẩn thận hơn “

Anh chàng đứng bên cạnh cũng mỉm cười , để lộ ra chiếc năng nanh , trông giống như ma cà rồng vậy.

"Aigoo. Nếu Sunggyu-hyung không đỡ bạn , có lẽ bạn đã phải nhập viện rồi . "

"Con khốn này là ai thế ?"

“Cô ta quả là thông minh”

"Ngày mai tôi cũng sẽ giả vờ ngã !"

"Tôi chưa từng nhìn thấy cô ta trước đây “

"Sao mày dám động vào oppa của tao !"

Wow. Đây chính là những anh chàng hotboy , những người đã gây ra đám hỗn loạn này ? Họ thực sự rất đẹp trai. Và họ dường như cũng rất tốt bụng . Tôi đoán có lẽ tôi sẽ rút lại câu nói về việc giết chết ai gây ra đống hỗn loạn này.

Vì vậy, hỡi các fangirls ( và cả fanboys) hãy bình tĩnh. Đừng quá ghen tị với tôi. Chúa có thể đã thấy được tôi đã phải khổ sở như thế nào vì các bạn , nên người đã trao cho tôi một món quà nhỏ 

Tôi ngoái lại nhìn Hamtaro, à , ý tôi là Sunggyu và cúi đầu -- "Cảm ơn rất nhiều. Và tôi xin lỗi “

"Không, không sao đâu." --Anh ta vừa nói vừa mỉm cười với tôi. Nụ cười tỏa sáng của anh ta làm tôi choáng váng , đứng đơ ở đó như một con ngốc.

Mr. Ma cà rồng đột nhiên nhìn về phía người đàn ông trên bên trái Sunggyu và nói :

"Yah, L. Chúng ta nên đi đâu bây giờ ?"

Tôi từ từ chuyển sự chú ý sang người tên là L ( tên gì mà kì cục , cha mẹ của anh ta hâm mộ Death Note sao ?). Bộ đồ anh ta mặc toàn là màu đen , từ trên xuống dưới . Tóc của anh ta đẹp một cách lộn xộn ( rất sexy). Môi đẹp , mũi nhọn, mắt sâu lại càng sâu hơn với đường kẻ mắt màu đen tuyệt đẹp ...

Chờ một chút . Đôi mắt anh ta... làm tôi nhớ về một người nào đó.

Anh ta đột nhiên quay qua tôi , bắt gặp tôi đang nhìn anh ta chằm chằm. Sau khi nhìn tôi vài giây , anh ta quay đi và nói với những anh chàng đẹp trai khác --  " Chỗ nào cũng được , Hoya , nhưng không phải ở đây. "

Giọng nói đó. Cái giọng nói giống hoạt hình đó . Bây giờ thì tôi chắc chắn rồi , không thế nào sai được.

Đó chính là … hắn ta

"Kim. Myung. Soo " -- tôi thốt lên , khiến L khựng lại và phần còn lại của đám đông nín thở vì shock.

"Ôi!"

"Bitch!"

"Cô ta đã vị phạm quy tắc vàng !"

"Cô ta tiêu đời rồi !"

Một cách đột ngột , L đẩy mạnh tôi , khiến tôi đứng dựa lưng vào tường . Hắn ta nhích lại gần tôi , không quên tặng kèm cho tôi một cái lườm sắc lẻm

“ Cô vừa nói gì?"

Tôi nuốt nước bọt. "K-Kim Myung thối ?"

“Được rồi “

Được rồi cái gì cơ ?

" Thối , hả ?"

"Tôi ... uhh ..." -- Chết tiệt ! Tôi không biết phải nói gì ! Tôi đã luôn luôn nói với bản thân mình rằng nếu và chỉ nếu, một ngày nào đó tôi gặp lại tên khốn này , tôi sẽ hành hạ hắn tời chết ! Nhưng bây giờ , tại sao tôi lại lắp bắp ?

"Tôi chỉ muốn nói rằng cô đã phạm sai lầm lớn nhất trong cuộc đời mình rồi đó..."

Hắn ta đột ngột liếc nhìn tôi từ đầu tới chân , sau đó lại nhìn tôi và thì thầm.

"Yang . Ji . Yeon  "

Cái . quái. gì .vậy ?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #danny