Chap 10

Bảy người họ từng ở trong cùng một băng nhóm.

Một băng nhóm có tên là INFINITE.

Điều đó có nghĩa là ... Dongwoo-oppa từng trong cùng một băng nhóm với Myungsoo .

Cũng có nghĩa là …oppa đã biết Myungsoo từ rất lâu rồi.

Vậy mà

Anh ấy vẫn để tôi nhập hoc ở Hanyang mà không hề cảnh báo tôi một câu nào hết !

~~~~~~~~~

"Thật là tuyệt đẹp !!! “

" Bố , đừng nhìn anh ấy nữa ! ".

Từ khi tôi và Dongwoo oppa đưa Myungsoo về đây , bố tôi không ngừng nhìn chằm chằm vào anh ấy . Bố cứ dùng ngón tay chọc vào má, mũi, cằm, môi và tất cả các bộ phận khác trên gương mặt Myungsoo.

" Bố không kiềm chế được ! Cậu nhóc này đã thay đổi quá nhiều từ lần đầu tiên bố gặp cậu ấy !”

Tôi thở dài. Tôi cần phải xua bố tôi ra khỏi phòng ngay , trước khi ông có hành động gì biến thái với Myungsoo . 

"Đi ngủ đi, bố . Ngày mai bố phải đi công tác đó ! "

" Aish, bố có thể hoãn tới thứ hai tuần sau " -- Bố tôi nói mà mắt vẫn không rời khỏi Myungsoo -- " Bố nghĩ là con có lẽ sẽ cần bố giúp đỡ trong việc chăm sóc anh chàng đẹp trai này, "

"Bố!"

"Được rồi, được rồi . Bố sẽ đi ra ngoài " -- Bố tôi nhìn Myungsoo đầy luyến tiếc , dùng hai bàn tay che mặt lại , nấc lên vài tiếng thổn thức , sau đó chạy ra khỏi phòng một cách đầy bi kịch.

Nhiều lúc tôi cũng không thể hiểu nổi bố tôi nữa. Haiz

Bố tôi đi rồi , căn phòng cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh . Chỉ lúc nãy thôi , bố đã rất bực mình và liên tục cằn nhằn về việc chúng tôi đã ngốc nghếch như thế nào . Bố cứ gặng hỏi về chuyện đã xảy ra , nhưng Dongwoo oppa không trả lời . Anh không muốn làm cho ông lo lắng.

Sau khi đưa chúng tôi về nhà, Dongwoo-oppa gọi cảnh sát và dẫn họ tới nhà kho đó . Đã ba giờ trôi qua nhưng oppa vẫn chưa trở lại . Chuyện gì đang xảy ra ở đó ? Liệu mọi người có ổn không ?

Infinite

Tôi tự hỏi …. họ trở thành một băng nhóm từ khi nào ? Và trong bao lâu ?

"Mọi chuyện đang trở dần trở nên phức tạp  “ --  Tôi lầm bầm. Nhìn Myungsoo vẫn còn đang hôn mê trên giường của  Dongwoo-oppa . Tôi cảm thấy có lỗi , anh ta bị thế này là vì cứu tôi , nhưng …

Cô bị … điên rồi phải không ?

Tôi đang nhớ lại chuyện đó … một lần nữa.

Cô nghĩ rằng tôi sẽ thích cô sao ?

Làm ơn , dừng lại đi .

Trông cô thật chướng mắt.

"AAAAAAAAH!"

Tôi hét lên thật to , một tiếng thét đầy đau đớn .

Khi tôi quay lại nhìn Myungsoo , mắt của anh đã mở to , nhìn thẳng vào tôi.

" A-Anh tỉnh rồi à ? “

Myungsoo cố gắng ngồi dậy ,  nhưng chỉ mới nhích được một chút đã phải ngừng lại vì đau đớn  -- " A-ah đau “

"Yah, đừng di chuyển quá nhiều . Anh sẽ làm các vết thương trở nên nghiêm trọng hơn ! “

Anh mỉm cười với tôi và ngồi thẳng dậy …. Cái gì ? Anh ta giả vờ đau sao ? --  " Xì , tôi đã mong cô sẽ nhanh chóng chạy lại và giúp tôi !  Thông thường thì đó là việc một người tốt sẽ làm !”

"Tôi không phải là người tốt."

"Tôi biết."

"Blah blah blah . Anh ngủ tiếp đi "

"Tôi không muốn . Cô sẽ lại hét lên một lần nữa khi tôi đang ngủ ! "

Vậy thì đừng có nghe , đồ Myung thối ! Đây là nhà tôi , tôi sẽ hét bất cứ khi nào tôi muốn --  " Ồ , tin tôi đi , tôi sẽ không hét lên nữa đâu ! Ngủ tiếp đi !”

" Cô sẽ ngồi bên cạnh tôi cho đến khi tôi ngủ chứ ?"

Còn lâu nhé ! Anh nghĩ anh là ai mà dám yêu cầu tôi điều đó ? -- " Tôi sẽ ra phòng khách chờ Dongwoo oppa trở về ! Chúc ngủ ngon ! “

Tôi nhanh chóng đứng dậy và đi về phía cửa . Nếu tôi còn ở trong phòng này thêm một phút nào nữa , rất có thể là tôi sẽ thắt cổ cái tên xấu xa này cho đến chết . Dù sao thì anh ta cũng đang bị thương và sẽ không có sức để chống cự , vì thế nên tôi --

" Tôi xin lỗi , Jiyeon ."

Câu nói của Myungsoo khiến tôi khựng lại . Tuy nhiện , tôi không dám quay đầu lại vì sợ anh ta sẽ nhận ra biểu hiệu đau đớn trên gương mặt tôi.

"Công chúa của bố , con hãy quên cậu ta đi !”

"Bố ơi, con không thể!  Con nghĩ có lẽ anh ấy không cố ý làm vậy đâu ! "

" Cứ để mọi việc qua đi , Jinnie !"

"Nhưng ... con thực sự ... thích anh ấy ..."

"Jiyeon,  tôi xin lỗi vì đã khiến cô vướng vào chuyện này ! “

" Myung…Myungsoo,"

" Cô lại muốn gì đây ? "

" Em biết rằng anh không có ý khi nói ra điều đó , có lẽ anh đã bị ép buộc hay sao đó "

"Cái gì ?"

" Tất cả những gì em yêu cầu ở anh ... là một lời xin lỗi ..."

" Cô thật là thảm hại , Jiyeon."

"Myungsoo ..."

" Đừng bao giờ xuất hiện trước mắt tôi nữa".

"Jiyeon,"

Chỉ khi cảm thấy bàn tay của Myungsoo chạm vài vai mình , tôi mới thoát khỏi quá khứ và trở lại với hiện thực  . Tôi thở hổn hển một cách khó nhọc , lồng ngực đau đớn như bị ngàn mũi dao đâm vào vậy.

" Cô … không sao chứ ?"  -- Myungsoo hỏi . 

"T-T-tôi ổn ..." -- Tôi ôm chặt lấy ngực , cố gắng điều khiển hơi thở --  " Anh trở lại giường đi ,"

Tuy nhiên, thay vì nghe theo lời tôi , Myungsoo nắm chặt lấy vai tôi và xoay tôi lại đối diện với anh --  " Cô trông rất nhợt nhạt . Và cô đang khóc. "

"Cái gì?" -- Tôi lập tức lấy tay gạt nước mắt đi . Tôi thậm chí còn không ý thức được rằng mình đang khóc . -- " K-Không. Không có gì cả . "

" Tôi hỏi nghiêm túc đó . Chuyện gì vậy ? "

"Tôi cũng rất nghiêm túc khi nói rằng không có chuyện gì hết !"

Myungsoo hơi ngạc nhiên khi tôi đột nhiên hét lên với anh . Không biết phải làm sao , tôi cắn môi lại , cúi đầu nhìn xuống đất.

" Lúc ở nhà kho trông cô cũng như thế này " -- Myungsoo ngồi xuống giường và ra hiệu cho tôi ngồi xuống cạnh anh.

Lần này tôi vâng lời và ngồi xuống bên cạnh anh ta. -- "Anh đang nói gì vậy?"

"Khi cô nhìn tôi , ánh mắt của cô đầy sự căm ghét và tức giận “

" Không phải vậy . Tôi chỉ đang hồi tưởng về một số chuyện trong quá khứ . Và những hồi tưởng ấy làm cho tôi trở nên như vậy , chẳng qua là tại anh xuất hiện không đúng lúc ! “

" Vậy …  chuyện gì trong quá khứ đã khiến cô trở nên như thế ? “

Ôi, thôi nào. Cái tên ngu ngốc này . Anh thực sự không nhớ bất cứ điều gì về những năm trung học của anh sao ?

"Ồ, không có gì. Nó chỉ là một quá khứ rất bi thảm và khó quên."

" Chuyện gì đã xảy ra ? Cô có thể , uh, tâm sự với tôi không ?  " --- Myungsoo bẽn lẽn hỏi . Trông anh ta thật buồn cười , rõ ràng là cái tên này chưa từng tâm sự hay an ủi người khác bao giờ , nhưng hiện giờ anh ta đang cố gắng an ủi tôi , một cách đầy ngượng nghịu.

" Tôi không muốn kể lại một cách chi tiết . Nhưng anh chỉ cần biết rằng tôi đã bị đá bởi một tên xấu xa , mất dạy , khốn nạn và thối tha “ -- và tôi đang nói về anh đó , Myungsoo

" Có vẻ như cô rất ghét anh ta “

"Không đến mức đó , nhưng đúng , tôi có ghét anh ta."

" Cô biết đó , có một câu nói rất hay của  Mahatma Gandhi," -- Myungsoo đột nhiên hắng giọng -- " Người biết tha thứ là người mạnh mẽ nhất .”

Aha ! Anh ta đang cố thuyết phục tôi ! Làm ơn đi , không có một câu nói nào của  Mahat-ai hay  Albert Einstein có thể làm tôi tha thứ cho anh đâu !  Tôi thà làm kẻ yếu đuối còn hơn ! -- "Cảm ơn về lời khuyên , Uhmm . Tôi sẽ suy nghĩ về nó !”

“ Nếu biết cách tha thứ , Jiyeon , cô sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều "

"Ừ,"  --- Bleeeh. Anh ta làm tôi buồn nôn với những câu nói kiểu như vậy  --  "À , kể cho tôi nghe về thời thơ ấu của anh đi “ 

"Thời thơ ấu của tôi ?"  -- Myungsoo nhìn tôi một cách khó hiểu , rồi anh ấy thở dài -- " Tôi nghĩ tôi không thể đáp ứng yêu cầu đó của cô được “

"Tại sao không?"  -- Có phải vì anh không dám đối mặt với những chuyện đã xảy ra ? Anh còn nhớ cô gái mập đã tỏ tình với anh hồi cấp 3 chứ ?  Anh đã khiến cô ấy nghĩ rằng anh cũng thích cô ta , anh chơi đùa với cô ta rồi vứt bỏ cô ta như cỏ rác !! 

… Hức , tôi lại sắp khóc rồi…

" 3 năm trước , tôi gặp phải một tai nạn và bị mất trí nhớ “

CÁI GÌ ? --- "Anh ... bị mất trí nhớ ?"

Myungsoo gật đầu. ---  " Cô có biết cái cảm giác thức dậy trong bệnh viện và không biết bất cứ điều gì về chính bản thân mình và những người xung quanh ?  Tôi cảm thấy …thật trống rỗng , cảm giác như bản thân không  tồn tại "

Tôi không biết nói gì . Thì ra … đó là lý do tại sao anh ấy không nhận ra tôi. --- " Tai nạn đó … xảy ra như thế nào ? “

"Tôi không biết " --- Myungsoo nhún vai --  " Bố không cho tôi biết nhiều về chuyện đó “

Nhìn thấy vẻ buồn rầu của Myungsoo , tôi đột nhiên cảm thấy muốn an ủi anh ta . Vì vậy, tôi từ từ đưa tay lên và vỗ nhẹ vào lưng anh ấy.

Myungsoo rất ngạc nhiên , anh nhìn tay tôi , rồi nhìn tôi , rồi lại nhìn tay tôi . Còn tôi – vì quá xấu hổ - nên quay mặt đi chỗ khác  --  " Tôi đang cố gắng làm người tốt và an ủi anh , thế nên ,  đừng có nói gì hết ! “

Sau khi nghe tôi nói , Myungsoo đã nghe lời và không nói gì hết , thay vào đó anh ta cười khúc khích.

Đồ đáng ghét !

~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

" Vì vậy , anh đã cho câu ta nếm thử cú đá siêu đặc biệt của anh ! ChIU chIU ! Sau đó là một cú đấm ! Bang ! Cậu ta ngã xuống đất và BoM ! Cậu ta ngất lịm luôn "

Tất cả chúng tôi chỉ biết im lặng nhìn nhau khi Woohyun kể lại cuộc chiến của anh ấy với Tao. Mặc dù chân trái và tay phải của anh ấy đang phải bó bột , nhưng anh ấy vẫn có thể khoa tay múa chân , kèm theo một số hiệu ứng âm thanh đặc biệt bằng miệng để kể lại sự việc một cách sống động nhất .

"Đừng nói nhảm nữa , hyung."  -- Sungjong nói . Trong số bảy người, chỉ có Sungjong và Dongwoo-oppa là không hề hấn gì . --  "Nếu không có em giúp đỡ , thì Tao đã giết chết anh với cây gậy wushu đó rồi ! “

" Anh cũng có thể xử lí được cậu ta mà không cần chú xen vào !"

"Nếu em không xen vào , thì có lẽ lúc này mọi người đang than khóc ở đám tang của anh !"

Dongwoo-oppa cười lớn --  " Ai mà thèm than khóc vì cậu ta chứ ?"

"Yah!" -- Woohyun giận dữ , ném một chiếc gối về phía Dongwoo oppa  --  " Yah, Jang Dongwoo! Cậu là loại người gì thế hả ? "

Oppa thè lưỡi ra trêu chọc Woohyun ,  khiến mọi người trong phòng phá lên cười còn Woohyun thì lại càng tức giận hơn.

Tôi đang dành buổi chiều nhàn rỗi của mình trong bệnh viện cùng với các thành viên Infinite . Đêm qua , Dongwoo-về nhà và nói rằng khi cảnh sát tới nhà kho , các anh chàng EXO đã trốn thoát . Sungjong đã cố gắng chặn họ lại , nhưng họ có tiếp viện . Sungjong vẫn có thể chiến đấu tiếp , nhưng như thế sẽ làm cho sự việc rắc rối hơn , nên cậu ấy quyết định để cho họ đi . Cảnh sát đã cố gắng xác định vị trí của EXO , nhưng họ đã nhanh chóng thay đổi nơi ẩn náu . Họ vẫn đang ở đâu đó ngoài kia, rình rập và đe dọa chúng tôi , điều đó khiến tôi cảm thấy sợ hãi .

"Aish,  mọi người . Các anh sẽ ra sao nếu không có em ? " -- Sungjong vênh mặt lên đầy tự hào trước những người anh đang nằm la liệt trên giường bệnh. Thật là vui khi tất cả mọi người đều nằm trong cùng một phòng , đây là sự tái hợp của Infinite !

" Anh không có vấn đề gì với Kai. Thằng đó rất dễ xử lí " -- Sunggyu, người bị đấm sưng một mắt , càu nhàu -- "Nhưng với Kris thì khác . Cậu ta quá khỏe. “

" Đánh nhau với Lay rất là khó chịu “ -- Sungyeol nhớ lại -- " Cậu ta cứ làm anh phân tán bằng cái thứ ngôn ngữ khó hiểu của cậu ta !”

" Cái tên Chanyeol đó “   -- Hoya,  người đang ngủ , đột nhiên ngồi bật dậy  --  " Cậu ta cứ tấn công anh liên tiếp không ngừng nghỉ , thằng nhóc đó dai sức thiệt đó ! "

" Nhưng dù sao thì anh đã đánh bại Baekhyun , phải không hyung ?" -- Sungyeol hỏi,  Hoya gật đầu hài lòng rồi nằm xuống ngủ tiếp.

"Aigoo, các anh đã già hết cả rồi " --  Sungjong nhận xét --  " Em thậm chí không mất một giọt mồ hôi cũng hạ gục được Luhan và Sehun. Và làm ơn lưu ý cho , em đã hạ cả hai người họ cùng một lúc .“

Sungyeol nhắm mắt lại và bịt tai thật chặt -- " Ahhhhhh ! Anh không muốn nghe cậu khoe khoang nữa !"

Mặc dù cậu ta thích khoe khoang , nhưng không thể phủ nhận rằng Sungjong rất giỏi trong khoản đấm đá, tôi quyết định nịnh nọt cậu ta một chút --  " Sungjong , cậu là một võ sĩ tuyệt vời ! “

Sungjong nhìn tôi và mỉm cười.  -- " Mình đã nói rồi , Jiyeon , người duy nhất từng làm mình bị thương  , đó là cậu ! “

"Cái gì? Mình tưởng cậu đã quyên chuyện đó ,rồi"

" Mình  sẽ không bao giờ quên."  -- Sungjong liếc tôi một cái sắc lẻm . Hic , đồ thù dai .

Hic , nếu  L không bước vào phòng , thì có lẽ tôi vẫn sẽ đứng yên bất động vì cái nhìn đáng sợ đó của Sungjong.

" Sao cậu đi lâu quá vậy , L?" -- Hoya hỏi -- " Chúng tôi sắp chết đói rồi ! “

Myungsoo bỏ túi đồ ăn lên bàn và cau mày nhìn Hoya.  -- " Nếu cậu không quá kén chọn và chịu ăn đồ ăn của bệnh viện , Hoya , thì cậu sẽ không bị đói ! “

Hoya từ từ đứng dậy khỏi giường và đi về phía đồ ăn  -- " Mình không thể nuốt nổi đồ ăn bệnh viện! “

Sunggyu cũng chạy lại  --  " Cậu đã mua các loại vitamin và nhân sâm cho anh chưa ?"

Wow. Anh ấy thật giống một ông già.

Myungsoo  trả lời --  " Em không nhớ " --  Anh ấy trông có vẻ khó chịu , có lẽ vì bị sai bảo quá nhiều --  "À , em đã gặp một người ở ngoài hành lang “

Tất cả chúng tôi nhìn về phía cửa và thấy Suzy đi vào phòng .  Ah, vậy đây là lý do tại sao Myungsoo khó chịu .

"Suzy !" -- Sungyeol vui vẻ chào đón bạn gái của mình , tuy nhiên, anh ấy không thể ngồi dậy được vì chân đang bị bó bột  --  " Em đã đến ! "

Suzy mỉm cười , đi ngang qua bọn tôi và tiến tới chỗ Sungyeol --  "Tất nhiên là em phải tới rồi ! Em đã rất lo lắng, "

Trong khi đôi uyên ương tâm sự với nhau , tôi lén nhìn sang Myungsoo để xem biểu hiện của anh ta . Anh ấy trông hoàn toàn bình thường . Cả ngày hôm nay Myungsoo rất yên lặng ,  hứ , anh ấy thậm chí không nói bất cứ điều gì với tôi . Thế mà tôi tưởng chúng tôi sẽ trở nên thân thiết hơn sau chuyện xảy ra hôm qua chứ ?

Aishhh , tại sao tôi lại phải quan tâm tới anh ta như vậy cơ chứ .

"Ồ, phải rồi .  Em cần thông báo cho mọi người một chuyện " – Suzy đột nhiên nhìn chúng tôi với vẻ lo lắng -- " Trên đường tới đây , em đã thấy rất nhiều sinh viên Hanyang ở bên ngoài, chủ yếu là các cô gái . L cũng thấy họ , phải không ? “

Khi Suzy nhìn Myungsoo, anh ta tránh ánh mắt của cô ấy ngay lập tức và chỉ gật đầu .

" Họ trông rất  giận dữ. Và ... " -- Suzy đột nhiên nhìn tôi. -- "... Mình nghĩ là do bạn , Jiyeon “

Aish , tôi đã biết trước điều này sẽ xảy ra .  -- " Oh , đúng như dự kiến, họ rất ghét mình " – Tôi thở dài  --  " Haizz , mình sẽ cố gắng xoay sở để tránh mặt bọn họ vậy “

Dongwoo-oppa đột nhiên đứng dậy -- "Không ! Điều này là không đúng! Jinnie , em chẳng làm gì sai cả , anh sẽ đi nói chuyện với bọn họ và --- "

Sungjong nhanh chóng chặn Dongwoo lại -- " Không ! Em có một ý tưởng hay hơn ! “

Dongwoo oppa hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại.  -- "Được rồi, cậu thử nói xem , Sungjong “

"Vâng, nó là như này “ --  Sungjong  bắt đầu đi đi lại lại quanh phòng. --  " Vì L là người chịu trách nhiệm lớn nhất về những việc đã xảy ra với Jiyeon , phải không  Vậy thì … tại sao anh ấy không giả vờ làm bạn trai của  Jiyeon ?"

"CÁI GÌ?"  -- Tôi , Dongwoo oppa, và Woohyun đồng thanh la lên . 

" Mọi người cứ nghĩ kĩ đi “ --  Ồ, không . Sungjong trông có vẻ rất nghiêm túc về lời đề nghị này  --   " Trong số bảy người chúng ta ,  người mà cả chục ngàn sinh viên trường Hanyang đều sợ hãi là L , phải không ?? “ -- "  Ý em là , sẽ không một ai dám động vào bạn gái của L hết ! Em chắc rằng các fan hâm mộ nữ sẽ không dám động vào Jiyeon nếu như cô ấy là bạn gái của L ! “

Tôi đứng bật dậy và túm lấy Sungjong . -- "Không, không, không. Chuyện đó không thể xảy ra . Tôi sẽ không bao giờ đồng ý ! "

Tôi chưa từng có một người bạn trai nào trước đây . Và không muốn tên Myungsoo này làm bạn trai của tôi , kể cả chỉ là bạn trai giả !

"Tại sao không?"

Myungsoo , cái người vẫn im lặng từ nãy tới giờ , đột nhiên lên tiếng . -- "Tại sao lại không?"

" Nếu cô muốn được an toàn , Jiyeon “ --  Myungsoo đứng dậy và kéo tôi ra phía cửa sổ , phía dưới là hàng ngàn fan hâm mộ nữ đang đứng chờ để xé xác tôi --  "Đây là cách duy nhất . "

" Anh … bị điên hả  ? KHÔNG ! Không được , UGHHH ! Tôi không muốn người bạn trai đầu tiên của tôi lại là bạn trai giả ! "

Myungsoo đột nhiên quay lại và nhìn tôi.   -- " Vậy thì đừng giả vờ “

Ồ không. Oh không không không không không.

"Jang Jiyeon, hãy làm bạn gái anh ! “

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #danny