Chap 14
3 năm trước
" Ê, con béo ! "
" Đồ thảm hại !"
" Xấu xí ! “
Ồ, fanclub của tôi lại tới thăm tôi nè .
"Này, Jiyeon! Mày ăn bao nhiêu lần một ngày ? Tám lần hả ? Puahahaha! "
Tôi ngước nhìn anh chàng vừa nói câu đó . Đặt cái sanwich đang ăn dở xuống mặt bàn , tôi thản nhiên trả lời anh ta -- " Không. Thực ra là 10 bữa . Hai lần cho bữa sáng, trưa và tối. Sau đó, hai lần vào giữa chiều và 2 lần ăn đêm “
Tất cả mọi người nhìn tôi một cách kinh hoàng , còn anh chàng đó lại bắt đầu cười. --- " Hahaha! Xin lỗi vì đã đoán sai ! "
"Không sao hết” -- tôi tiếp tục gặm chiếc sanwich của tôi -- " Ít ra anh cũng đoán gần đúng “
Những tên đó có vẻ ngạc nhiên với phản ứng của tôi . Một lúc sau họ cũng quyết định bỏ đi .
" Em lại làm những người hâm mộ em sợ quá mà bỏ chạy nữa rồi , Jiyeon-ah."
Ngay sau khi tôi nghe thấy cái giọng nói giống như trong phim anime đó , trái tim tôi bắt đầu đập mạnh , còn má thì tự động đỏ lên -- "Myungsoo!"
Hoàng tử quyến rũ của tôi , soulmate của tôi , tình yêu của tôi ! Kim Myungsoo ~
Chúng tôi cùng học trong một trường , nhưng không cùng lớp . Anh lớn hơn tôi một tuổi , hiện đang học lớp 11 , còn tôi chỉ ở năm đầu tiên của trường trung học.
Lần đầu tiên tôi gặp Myungsoo là 6 tháng trước , trong buổi audition tuyển thành viên mới của câu lạc bộ Dance . Dongwoo-oppa là chủ tịch của câu lạc bộ đó , vì thế oppa đã rủ tôi tới buổi audition đó.
Vì tôi đang chán , nên tôi đã đồng ý tới đó xem sao . Tuy nhiên , các màn biểu diễn chỉ làm tôi chán nản hơn mà thôi . Tất cả bọn họ đều nhảm và nhạt nhẽo , vì thế tôi quyết định ra về . Khi tôi sắp bước ra khỏi cửa thì bất ngờ , một sinh viên có ngoại hình nhìn mà nổi cả da gà bước lên sân khấu và tự giới thiệu mình trước ban giám khảo ( trong đó có Dongwoo oppa )
"Hi. Tôi là Kim Myungsoo từ lớp 2-C. Tôi thích màu đen. Tôi cũng thích mì udon ".
Cả khán phòng phá lên cười . Okay , như thế là tôn trọng người nói cho lắm , nhưng đó thực sự là lời giới thiệu kì cục nhất mà chúng tôi đã từng nghe.
Không chỉ cách nói hài hước , bản thân anh ta trông cũng buồn cười nốt . Anh ta mặc đồ màu đen từ đầu tới chân . Và khi anh ta mở miệng ra nói thì , cái niềng răng cũng màu đen nốt . Thứ duy nhất đặc biệt ở gương mặt anh ta đó là đôi mắt , mắt anh ta rất sắc và đẹp , tuy nhiên lại bị cặp kính gọng tròn và dày cộp che mất . Làn da rám nắng rất khỏe khoắn , nhưng mặt lại đầy mụn . Điều làm tôi khó chịu nhất chính là mái tóc . Tóc anh ta rối bù như tổ quạ !
Khi ban giám khảo kêu anh ta nhảy , anh ấy đi khập khiễng ( vâng , khập khiễng ) tới chỗ máy CD và bật nhạc lên . Đó , thậm chí cái cách anh ta đi cũng lạ thường và buồn cười , trông như một người say rượu vậy .
Dù sao thì , khi nhạc nổi lên , anh ta ngay lập tức thể hiện một số động tác khó hiểu và điên rồ . Nếu vỗ cánh tay giống như một con gà và lắc hông như đang tập belly dance được coi là một điệu nhảy , thì tôi đoán là anh ta đang nhảy !
Màn trình diễn của anh ta tốt tới mức ban giám khảo phải cầu xin anh ta dừng lại.
" STOP ! Dừng lại ! Bạn đang làm gì thế ? "
" Thật là khủng khiếp!"
"Bạn có vấn đề gì về đầu óc không?"
Ồ , ban giám khảo hơi khắc nghiệt quá rồi . Màn trình diễn vừa rồi tuy không thể coi là vũ đạo , nhưng nó có giá trị giải trí. Tôi thậm chí đã cười lớn tới chảy cả nước mắt !
Dù sao, người duy nhất trong ban giám khảo có thể nói những lời tốt đẹp với Myungsoo không là ai khác ngoài người anh trai thiên thần của tôi :
"Thôi đi , mọi người . Ít nhất cậu ấy đã cố gắng hết sức mình. Cảm ơn bạn rất nhiều , Myungsoo-sshi. Chúng ta sẽ đến với thí sinh tiếp theo. "
Tôi đã nghĩ rằng Myungsoo sẽ buồn rầu khi bị cười nhạo như vậy , tuy nhiên, vẻ mặt của anh ta không hề thay đổi . Một cách thản nhiên , anh ấy cúi xuống , lấy lại đĩa CD của mình và bước ra khỏi khán phòng .
Vì anh ta khá là thú vị đối với tôi , nên tôi đã bám theo và bắt chuyện ngay lập tức
"Hi! Bạn nhảy khá đẹp đó ! "
"Cám ơn."
" Mà tiện thể, tôi là Yang Jiyeon !"
"Yeah. Hi. "
Nếu tôi không phải là người tốt bụng , thì tôi đã dẫm nát anh ta bằng cơ thể đồ sộ của mình vì cái tội dám trả lời cụt lủn với tôi , nhưng vì anh ta đã cho tôi một trận cười thả ga trước đó , nên tôi đã không làm vậy.
Vâng, đó là lần đầu tiên tôi gặp Myungsoo. Kể từ ngày hôm đó, tôi tiếp tục bám theo và bắt chuyện với anh , ngay cả khi anh không thèm trả lời tôi . Anh ấy không có bạn bè , và vì tôi cũng là một kẻ cô độc , nên vậy tôi quyết định bám theo anh ta mỗi ngày .
Và bởi vì chúng tôi là hai kẻ bị bắt nạt ở trường , chúng tôi đã trở thành nguồn an ủi của nhau . Sau một vài tuần bị tôi đeo bám , Myungsoo cuối cùng chịu mở miệng nói chuyện với tôi . Dần dần , chúng tôi trở nên thân thiết hơn.
Và , không biết từ bao giờ , tôi đã thích Myungsoo . Đó là một thứ tình cảm rất mới mẻ đối với một đứa con gái trẻ con và ngây thơ như tôi . Ngày qua ngày , tình cảm của tôi dành cho anh ấy càng trở nên mạnh mẽ hơn , đến mức tôi không thể phủ nhận nó được nữa . Tôi yêu Myungsoo.
"Eh , không đợi anh tới mà đã ăn trước rồi à ?" -- Myungsoo ngồi xuống đối diện tôi , hỏi với vẻ hờn dỗi.
Tôi ngay lập tức nhét nốt nửa cái bánh còn lại vào miệng -- "Không, không phải thế ! Em vẫn chưa ăn trưa đâu ! Em chỉ đang gặm nhấm một chút để giết thời gian "
"Xin lỗi vì đã để em chờ lâu" --- Myungsoo gãi đầu. -- " À mà , hôm trước em đã nhờ anh giúp với môn toán , phải không ? Chiều anh anh rảnh đó ! "
Mắt tôi sáng lên . Nếu có một sự khác biệt giữa chúng tôi, thì nó chính là Myungsoo học cực giỏi môn toán , còn tôi thì dốt đặc . Vì vậy, dù khó có khả năng anh ấy sẽ đồng ý , nhưng tôi đã đánh liều nhờ anh dạy kèm . Hehe , học chỉ là phụ mà thôi , điều quan trọng là tôi được ở riêng với Myungsoo trong mấy tiếng liền -- "Vậy ... anh sẽ dạy kèm em hả ?"
" Chắc chắn rồi. Nhưng không phải ở trường ! Anh không thể dạy em trong khi các fan hâm mộ của chúng ta xúm lại xung quanh được ! " – Myungsoo nhăn mặt -- "Hãy tới nhà anh "
Má tôi đỏ bừng lên ngay sau khi nghe điều đó . Myungsoo và tôi ... một mình ... trong nhà anh ... KYAAAAAAAH!
" A-Anh có chắc không ?" -- Tôi lắp bắp .
" Sao lại không ? Anh sẽ đón em sau giờ học "
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
"Wow ..."
Hàm tôi rớt xuống ngay sau khi nhìn thấy nhà Myungsoo, err phải gọi là , tòa biệt thự của Myungsoo . Nó rất là rộng , CỰC KỲ rộng , và sang trọng.
Myungsoo để tôi ngồi ở phòng chờ ( nhà này thậm chí còn có phòng chờ ! ) và dặn tôi ngồi đó trong khi anh thay quần áo . Vì vậy, tôi chỉ ngồi đó , há hốc miệng ra ngắm những đồ nội thất đắt tiền, những bức tranh và đồ cổ quý giá đặt trong phòng.
Bố tôi là giám đốc của Lotte World , gia đình tôi cũng rất giàu có , nhà của tôi cũng rất lớn . Nhưng , khốn kiếp , nó thậm chí không bằng một nửa kích thước của căn biệt thự này !
Tôi đột nhiên cảm thấy mình giống như Sam Thái của phim Vườn sao băng và tôi đang ở trong biệt thự của Đạo Minh Tự. Đó là bộ phim truyền hình khá nổi tiếng của Đài Loan , tôi thậm chí đã từng thức trắng cả tuần liền để xem phim đó trên mạng !
Tôi đứng dậy , xoay vòng vòng như diễn viên múa khắp phòng , tưởng tượng mình là nữ chính của vườn sao băng . Nghe thấy tiếng cửa mở , tôi nhẹ mỉm cười , từ từ quay người lại , cố tình hất váy bay lên y như trong phim -- "Đạo Minh Tự ? "
"Không. Kim Myungsoo ".
Ngay sau đó , Myungsoo bắt đầu cười như điên dại. Tôi ôm lấy mặt --- "Aish! Thật là xấu hổ !”
Bất ngờ , Myungsoo nắm lấy tay tôi --- . " Ồ không , nó rất dễ thương."
Tôi chắc chắn lúc ấy mặt tôi còn đỏ hơn cả cà chua nữa . Tim tôi đập như điên dại . Liệu Myungsoo có nghe thấy ? Anh ấy sẽ phản ứng ra sao nếu biết rằng tôi thích anh ?
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
"Myungsoo!"
Tôi chạy tới trước mặt Myungsoo rồi đứng thở hổn hển vì hết hơi . Phía sau lưng Myungsoo là lũ bạn mới của anh ấy đang nhìn tôi với ánh mắt khinh thường và cười cợt gì đó với nhau . Họ rõ ràng đang cười nhạo tôi.
" Em đang làm gì ở đây vậy , Jiyeon?"
"Myungsoo ... em có chuyện muốn nói với anh ..."
" Gì vậy ? "
Tôi đã luôn luôn muốn thổ lộ với Myungsoo . Tuy nhiên, tôi không có cơ hội nào hết . Myungsoo đã trở nên xa cách từ hai tháng qua . Một ngày, tôi thấy anh ấy đi cùng với những tên con trai nổi tiếng ở trường . Rồi từ đó , bất cứ khi nào tôi cố gắng lại gần, anh ấy sẽ đi ra chỗ khác.
Mặc dù vậy, tôi vẫn muốn thổ lộ tình cảm của mình . Tôi muốn nói với anh ấy trước khi quá muộn.
"Em … em thích anh ! "
" Cô ta vừa nói gì vậy ?"
"Haha! Nó nói nó thích hắn ! "
" HwahhahaHaha , 2 đứa nó trông thật đẹp đôi !"
"Yeah ! Hai kẻ thua cuộc hẹn hò với nhau ! Tuyệt vời phải không ? "
Myungsoo nhìn tôi một cách kinh hoàng. Những người xung quanh chúng tôi bắt đầu cười, và lũ bạn mới của Myungsoo thì cứ trêu chọc anh , khiến Myungsoo cảm thấy khó chịu ---
"Jiyeon, em đang làm gì vậy "
" Em không quan tâm tới những gì họ nói ! Em thực sự thích anh ! "
Bất ngờ , Myungsoo nhìn tôi , lắc đầu khó chịu :
" Cô … cô bị điên rồi hả ? “
"H-Huh?"
" Cô ... thật là buồn cười . Nhìn lại bản thân mình đi . Cô nghĩ rằng tôi sẽ thích cô sao ? "
"Cái gì -"
" Trông cô thật chướng mắt “
Và với câu nói đó , Myungsoo cùng với lũ bạn của anh ta bỏ đi , để lại tôi giữa trung tâm của đám đông. Bọn họ đang cười nhạo , chửi rủa tôi , nhưng tôi thậm chí không nghe thấy họ nói gì nữa .
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
"Công chúa của bố , con hãy quên cậu ta đi !”
Bố vỗ nhẹ vào lưng tôi an ủi , còn tôi thì tiếp tục nức nở , nước mắt nước mũi dính tèm nhem vào ngực áo bố . Dongwoo-oppa chỉ đứng trong góc nhà và nhìn tôi khóc , anh ấy cũng đã cố gắng xoa dịu tôi trước đó , nhưng thất bại .
"Bố ơi, con không thể! Con nghĩ có lẽ anh ấy không cố ý làm vậy đâu ! " – Tôi đã bị Myungsoo từ chối , một cách ngu ngốc, tôi vẫn hi vọng.
" Cứ để mọi việc qua đi , Jinnie !"
"Nhưng ... con thực sự ... thích anh ấy ..."
Tôi kéo áo bố để khịt mũi và lau nước mắt , sau đó tôi đột nhiên lao ra khỏi nhà , trên người vẫn mặc nguyên bộ đồ ngủ . Bố và Dongwoo-oppa ngay lập tức đuổi theo tôi , nhưng tôi đã kịp nhảy vào bên trong một chiếc taxi.
Sau khi đọc cho tài xế địa chỉ nhà Myungsoo , tôi bắt đầu cảm thấy bàng hoàng . Yang Jiyeon , mi điên thật rồi !!! Tôi đã bị anh ta xỉ nhục , nhưng , tại sao tôi vẫn cứ bám lấy anh ta.
Tôi .... bị điên thật rồi.
" Myung…Myungsoo,"
" Cô lại muốn gì đây ? "
Tôi biết rằng tôi trông rất ngu ngốc và tuyệt vọng trước mặt Myungsoo , nhưng tôi không hề hối hận --- " Em biết rằng anh không có ý khi nói ra điều đó , có lẽ anh đã bị ép buộc hay sao đó "
Anh nhìn tôi như thể tôi bị điên --- "Cái gì ?"
"Tất cả những gì em yêu cầu ... là một lời xin lỗi ..."
" Cô thật là thảm hại , Jiyeon."
"Myungsoo ..."
" Đừng bao giờ xuất hiện trước mắt tôi nữa".
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
"Công chúa của bố , con có chắc là con muốn đi không ?"
Tôi gật đầu như tôi mỉm cười với bố tôi -- " Tất nhiên rồi , bố. Chúng ta đang ở sân bay rồi mà ! "
Dongwoo-oppa đã không nói bất cứ điều gì, nhưng rõ ràng là anh đang cố gắng để ngăn mình khỏi khóc. -- "Jinnie-yah, em phải biết tự chăm sóc bản thân đó ! “
" Em biết mà , oppa . Anh cũng vậy . À , và chăm sóc cả bố nữa nhé ! "
Bố tôi bắt đầu khóc lên thành tiếng --- "Aigoo! Bé yêu của bố ! Làm thế nào bố có thể sống nổi khi không có con ? "
" Bố ơi, bố già rồi nên đừng có khóc như trẻ con thế nữa . Vẫn còn Dongwoo oppa ở đây để chăm sóc bố mà !”
"Công chúa của bố “ -- Daddy sụt sịt -- " Nếu mẹ con đối xử với con không tốt , hãy mách bố ! “
Tôi bật cười -- "Đừng lo cho con "
Sau màn chia li kéo dài tưởng như vô tận , cuối cùng oppa và bố cũng để cho tôi đi . Từ khi tôi học xong cấp 2 , mẹ tôi không ngừng nài nỉ tôi sang California để sống với bà một thời gian và học trung học ở đó.
Vì tôi muốn bắt đầu lại một cuộc sống mới , nên California không phải là một ý tưởng tồi.
Tôi thề rằng , khi trở lại , Yang Jiyeon này sẽ là một con người khác.
Bây giờ thì , tạm biệt
"Tạm biệt, Bố . Tạm biệt , Dongwoo oppa ! “
Tạm biệt , Kim Myungsoo. "
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro