Chương 12

Chương 12

Nói hôm khác gặp thì nhất định có thể gặp sao?

Câu trả lời thường là không.

Ba chữ "hôm khác gặp" rõ ràng là chính miệng Tống Á Hiên nói ra, nhưng đã ba ngày rồi mà Lưu Diệu Văn vẫn chưa gặp lại Tống Á Hiên.

Vất vả lắm mới có được wechat của Tống Á Hiên từ chỗ Đinh Nhi, kết quả thêm bạn bè rồi sau đó căn bản không hề nói một câu.

Ba ngày trôi qua, lịch sử trò chuyện vẫn dừng lại ở câu "Em là Lưu Diệu Văn".

"Đinh Nhi, hình như em bị bệnh..."

Lưu Diệu Văn luyện múa xong liền lăn ra nằm trên sàn phòng luyện tập, cũng không quan tâm chuyện có thể bị cảm lạnh gì đó, sau đó bắt đầu ôm điện thoại xem Tống Á Hiên livestream, kết quả trên màn hình chỉ có phim hoạt hình.

Đột nhiên có chút hối hận vì lúc đó mình đã làm cho có lệ với fans như vậy, khiến Tống Á Hiên cũng học được.

Đinh Trình Hâm cũng nhìn ra trạng thái vừa rồi của Lưu Diệu Văn không đúng lắm, nhưng anh ấy không để ý đến, đến khi Lưu Diệu Văn nói ra những lời này.

Trạng thái không tốt có thể điều chỉnh, nếu bị bệnh thì lại là vấn đề lớn.

"Có chuyện gì vậy? Em bị cảm lạnh à? ”

Lưu Diệu Văn lắc đầu.

"Sốt à?" Đinh Trình Hâm lấy tay sờ sờ trán Lưu Diệu Văn, "Cũng không nóng mà..."

"Em không bị cảm cũng không sốt, em chỉ là, ầy..."

"Vậy em bị bệnh gì?" Đinh Trình Hâm đứng dậy vỗ vỗ bụi không hề dính trên người, trở lại góc phòng luyện tập ngồi xuống.

"Bệnh tương tư."

Nghe được ba chữ "bệnh tương tư" từ trong miệng một đứa gà bông quả thực còn khiến Đinh Trình Hâm sốc hơn so với khi nghe được Mã Gia Kỳ nuôi Sáu Cân.

"Phụt, cô gái nhỏ nhà nào bị Diệu Văn nhà chúng ta nhìn trúng nhỉ, lại còn bệnh tương tư." 

Tuy rằng Đinh Trình Hâm thật sự rất muốn cười, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lưu Diệu Văn nên vẫn cố nén ý cười hỏi cậu.

"Không phải con gái."

"Hả? Thế anh chàng nào!?"

Tuy rằng hiện tại kết hôn đồng tính đã hợp pháp, nhưng nghe được tin tức này từ trong miệng Lưu Diệu Văn luôn nói mình là "thẳng nam", Đinh Trình Hâm vẫn cảm thấy rất khó tin.

"Ấy, Đinh Nhi, người này anh biết."

Lưu Diệu Văn lập tức ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào mắt Đinh Trình Hâm, vô cùng nghiêm túc nói.

Lưu Diệu Văn vẫn mơ mơ màng màng, thẳng đến khi nghe được câu "anh chàng nào" của Đinh Trình Hâm mới phản ứng lại bản thân nói gì với anh ấy.

Nếu là những người khác thì không tính làm gì, nhưng người này lại là Tống Á Hiên, em họ mà Đinh Trình Hâm yêu thương nhất.

"Anh biết sao? Có thể là Á Hiên nha, ha ha.”

"Thật sự là Hiên Nhi..."

"Lưu Diệu Văn! Hiên Nhi là để chú mày gọi à! Đừng chạy! Chú mày muốn gì? Anh coi chú như anh em, chú mày lại thật muốn làm em trai của anh! Đứng lại đó! ”

Lưu Diệu Văn biết sẽ là có kết cục như vậy, vừa dứt lời đã bỏ chạy.

Vì vậy, có cảnh tượng thế này.

Khi Tống Á Hiên đi tới phòng luyện tập của Đinh Trình Hâm và Lưu Diệu Văn, nhìn qua cửa thủy tinh liền thấy Đinh Trình Hâm nhéo tai Lưu Diệu Văn đỏ đến mức như sắp nổ. Hai người đều giống như vừa thi chạy một nghìn mét, thở hồng hộc.

Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng cũng nói ra luôn.

"Anh, hai người...vừa chạy thi một nghìn mét à?”

"Á Hiên tới rồi, hai bọn anh, hai bọn anh vừa luyện vũ đạo xong, đang nghỉ ngơi."

"Vậy sao tay anh phải nhéo tai em ấy...?"

"Động tác vừa rồi của nó sai vài chỗ, để cho nó NHỚ! THẬT! KỸ!”

Nói xong Đinh Trình Hâm còn tăng thêm sức nhéo tai Lưu Diệu Văn.

Trong mắt Tống Á Hiên chỉ nhìn thấy Lưu Diệu Văn gửi tín hiệu cầu cứu mình, vẻ mặt đáng thương thật sự rất giống cún con.

Nhận tín hiệu thành công.

"Ây ya, mặc kệ em ấy, em vẫn không tìm được cảm giác hát bài này."

Tống Á Hiên kéo tay áo của Đinh Trình Hâm, mang theo vài phần làm nũng.

Đinh Trình Hâm cũng buông tay ra, nhưng vẫn lườm Lưu Diệu Văn một cái sắc lẹm.

"Anh biên đạo xong rồi, đợi lát nữa em xem anh nhảy một lần, tìm cảm giác."

Lần này tống Á Hiên tới đây chính là bởi vì thật sự là không tìm được cảm giác hát bài này, ở nhà luyện thế nào cũng cảm thấy không đúng lắm.

Nhắn tin phàn nàn với Đinh Trình Hâm vài câu, Đinh Trình Hâm liền bảo anh đến phòng luyện tập tìm anh ấy, mỹ danh kỳ nhật(*), tìm cảm giác.

(*)Mỹ danh kỳ nhật: ý chỉ kiểu nhìn thì trông rất hay nhưng thực tế lại rất bình thường.

"Vậy em ấy không nhảy sao?" Tống Á Hiên chỉ chỉ Lưu Diệu Văn đang xoa tai.

"Nó có bệnh, không cần quan tâm."

"Em đi mở nhạc!" 

Từ nhỏ Tống Á Hiên từ nhỏ đã đi theo anh trai làm cái đuôi nhỏ, sau khi Đinh Trình Hâm mở câu lạc bộ vũ đạo cũng không ít lần đến hỗ trợ, mở nhạc gì đó đều là chuyện thường.

Về phần vì sao cho tới bây giờ anh chưa từng gặp lưu Diệu Văn ở câu lạc bộ, anh cũng không biết.

Lưu Diệu Văn nhìn Tống Á Hiên nhảy nhót chạy đến bên cạnh loa, giống như một con thỏ nhỏ.

Đáng yêu quá.

Tống Á Hiên rất nghiêm túc nhìn chằm chằm Đinh Trình Hâm nhảy, Lưu Diệu Văn rất nghiêm túc nhìn chằm chằm Tống Á Hiên.

Ánh mắt quá nóng bỏng, Tống Á Hiên muốn lờ đi cũng không thể được.

"Ấy, em bị bệnh gì?"

"Không có việc gì, cảm lạnh nhẹ thôi."

Lưu Diệu Văn cũng không thể nói cho Tống Á Hiên biết mình bị bệnh tương tư, thuốc giải là Tống Á Hiên.

"Vậy em nhớ uống nhiều nước nóng chút."

Câu trả lời tiêu chuẩn của trai thẳng.

Nhưng trong mắt Lưu Diệu Văn mang theo bộ lọc fan(*) siêu dày, Tống Á Hiên như vậy rất đáng yêu! Thẳng thắn!

(*)Bộ lọc fan: đại khái là kiểu yêu ai thì thấy người ta làm gì cũng thích ấy.

Đinh Trình Hâm nhảy xong, trong đầu Tống Á Hiên hiện tại chỉ có sáu chữ "Anh mình đáng yêu quá đi!"

Không đợi Tống Á Hiên vỗ tay, Mã Gia Kỳ vẫn đứng ở cửa đã vỗ tay trước.

"A Trình thật đáng yêu."

Mã Gia Kỳ đi đến bên cạnh Đinh Trình Hâm, nắm lấy tay Đinh Trình Hâm, vẻ mặt mang đầy ý cười.

Đối với hành vi ngược chó của hai người này, Tống Á Hiên bày tỏ: Tui đã quen rồi, Lưu Diệu Văn bày tỏ: Chỉ muốn tự ôm chặt lấy bản thân độc thân (ôm chặt Hiên Nhi cũng được).

"Vậy anh về nhà với thầy Mã trước."

"Đưa Diệu Văn và Á Hiên về đi."

"Không cần không cần, hai bọn em đi tàu điện ngầm về là được."

Tống Á Hiên rất đói, nhưng anh không muốn ăn cơm chó miễn phí, đương nhiên cũng phải giải cứu Lưu Diệu Văn, nếu không thì cậu cũng phải ăn cơm chó rồi, vậy nên chủ ngữ dùng "hai bọn em".

"Thế hai đứa chú ý an toàn."

Đinh Trình Hâm đi tới cửa phòng luyện tập còn không quên ném một ánh mắt cảnh cáo cho Lưu Diệu Văn.

"Đi thôi."

"Em lại muốn đưa anh về nhà?"

"Ngốc rồi, hai chúng ta sống cùng một tiểu khu, thuận đường."

Lưu Diệu Văn tắt đèn phòng tập, kéo cổ tay Tống Á Hiên đi ra ngoài.

"Em sợ anh đi lạc à?"

Tống Á Hiên cúi đầu nhìn tay mình, hơi xấu hổ, có chút không được tự nhiên, hình như còn có chút vui vẻ là sao nhỉ.

"Đúng vậy, bạn nhỏ đáng yêu như thế, đi lạc thì làm sao bây giờ."

Lưu Diệu Văn dùng tay kia xoa xoa tóc Tống Á Hiên, thuận tiện nhéo nhéo gương mặt mềm mại.

Lần này người thẹn thùng là Tống Á Hiên.

Mặt còn đỏ hơn lỗ tai Lưu Diệu Văn vừa bị Đinh Trình Hâm nhéo xong, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo phía sau Lưu Diệu Văn.

"Đi tàu điện ngầm hay xe buýt?"

"Thế nào cũng được, tùy em."

"Vậy thì đi tàu điện ngầm đi."

Lưu Diệu Văn kéo cổ tay Tống Á Hiên đi về phía cửa tàu điện ngầm.

Tại sao đi tàu điện ngầm?

Lưu Diệu Văn vẫn có chút tâm tư, khoảng thời gian này là giờ cao điểm tan tầm, trên tàu điện ngầm nhất định sẽ có nhiều người, nhất định sẽ rất đông... Ừm, đúng vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro