Chương 1

Bạn tự nhủ với bản thân rằng điều này chắc chắn sẽ xảy ra.

Bạn đã luôn nghi ngờ rằng sớm muộn gì bạn cũng sẽ tỉnh giấc khỏi câu chuyện cổ tích này. Cuộc sống hôn nhân viên mãn, một người chồng khôi ngô thành đạt và một mái ấm yên bình. Bạn biết cuộc sống không thể tốt như thế này. Một cái cau mày kéo theo khóe môi khi đang chải tóc vào nếp, bạn để ý thấy đôi mắt và khuôn mặt bản thân vẫn thật[1] sưng húp. Một phần trong bạn hy vọng rằng tình trạng này sẽ dịu xuống trước khi chồng bạn thức dậy.

Phần khác bạn lại muốn anh ấy thấy anh đang làm tan nát trái tim bạn đến mức nào. Nhưng bạn từ chối để anh ta nhìn thấy bạn như thế này, bạn từ chối tỏ ra thảm hại hơn hiện tại. Khóe môi co giật khi kìm lại tiếng khóc. Bạn không thể tiếp tục khóc. Bạn phải mạnh mẽ. Nếu không phải cho chính[2] mình, thì cho[3] Yukio.

Sự tĩnh lặng trong dinh thự rộng lớn này đã từng mang lại cho bạn sự bình yên và khiến bạn[4] cảm thấy an toàn. Nhưng giờ đây nó chỉ[5] khiến bạn nhận ra rằng có thể bạn đã quá mãn nguyện, quá tự mãn. Phải chăng bản thân bạn quá nhàm chán? Bạn đã khiến chồng mình phải tìm kiếm người khác để làm cho anh ấy hạnh phúc?

Bạn gắng gượng làm việc nhà như mọi hôm. Nấu bữa sáng, dọn dẹp phòng làm việc của anh ấy, chuẩn bị chiếc vali anh hùng đặt cạnh cửa và sau đó cũng ngồi uống trà ngoài phòng khách để đợi chồng và con trai dậy. Nếu mà đã có thể xoa dịu nỗi đau bỏng rát trong lồng ngực này thì bạn có thể giả vờ đây chỉ là một ngày nữa làm vợ của Todoroki Shouto. Bạn nhắm mắt lại và cố gắng tập trung vào tiếng mưa rơi rì rào bên ngoài.

Khi Shouto bước ra từ hành lang, tóc anh vẫn còn ướt sau khi vừa tắm xong. Anh ấy đi thẳng đến bàn ăn nơi mà bạn đã bày thức ăn và tách cà phê cho anh ấy. Bạn cố gắng dán mắt vào tách trà trên tay nhưng rồi nghe thấy anh thì thầm, "Em không thức cả đêm đấy chứ?"

Đó là một câu hỏi quá đỗi bình thường nhưng nó khiến trái tim bạn đau nhói khi nghĩ rằng anh ấy vẫn còn lo lắng cho bạn. Nhưng sau đó anh ấy tiếp tục nói: "Dù em đã biết hôm nay chúng ta sẽ gặp luật sư và việc đó sẽ mất hàng giờ đồng hồ."

Cơn đau khốn cùng nhức nhối xâm chiến lồng ngực bạn.

Phải. Anh ấy đang ly hôn với bạn, đừng hy vọng anh ấy vẫn còn quan tâm mình nữa, bạn cố gắng nhắc nhở bản thân.

Nhưng mà...

Bạn liếm môi và thận trọng đứng dậy. Đột nhiên, tất cả những câu thần chú về việc phải tỏ ra mạnh mẽ mà bạn luôn tự nhủ trước đó liền bị ném ra ngoài cửa sổ. Bây giờ bạn đang đối mặt với chồng mình, tất cả những gì bạn muốn là thử và cả hai lại nói chuyện với nhau.

Bạn ngồi vào chỗ quen thuộc của mình trên bàn ăn, bên trái Shouto và nuốt khan. Một tiếng thở dài nặng nề thoát ra khi bạn nắm lấy tay anh. Nó ấm nóng so với cái tay lạnh ướt dính của bạn, và cũng trái ngược hoàn toàn với cái nhìn lạnh giá mà anh dành cho bạn. Nhưng bạn đã trấn tĩnh lại và bắt lấy ánh mắt của anh, rồi nở một nụ cười buồn.

"Anh yêu-" bạn bắt đầu, nhưng giọng bạn đã run lên rồi. "Chúng ta không thể nói về chuyện này một lần nữa sao?" Shouto nhìn chằm chằm vào bạn cả giây. Cảm giác như là rất lâu và bạn nghĩ rằng bạn đã nhìn thấy sự do dự thoáng qua trong đôi mắt của anh. Những phần chưa tan nát còn lại của trái tim bạn đã biến thành tro bụi khi anh ấy không chần chừ gì mà giật tay ra khỏi bạn và nói: "Anh không còn gì để nói nữa. Anh đã nói tất cả mọi thứ với em đêm qua rồi." Anh tiếp tục và uống cạn cốc nước, không một chút cảm xúc trên khuôn mặt. Sau khi đặt ly cà phê lại lên bàn, anh nói thêm, "Anh muốn ly hôn, T/b."

Nước mắt dâng lên ngập tràn đôi mắt sau nhiều năm bạn nghe thấy giọng chồng mình lần đầu tiên gọi tên bạn. Bạn đã luôn được nhắc đến như là vợ tôi, tình yêu của tôi, hoặc cô Todoroki T/b mỗi khi anh ấy giới thiệu bạn với người khác. Và chỉ không bao giờ là[6] T/b.

"Em biết bản thân còn rất nhiều thiếu sót, nhưng em có thể thay đổi. Em-em có thể làm bất cứ điều gì anh muốn. Em sẽ cố gắng trở thành bất cứ điều gì anh cần. Chỉ xin anh đừng làm điều này." Có thể bây giờ bạn nhìn thật thảm hại nhưng bạn chẳng còn tâm trạng nào mà quan tâm đến nó. Đây là cuộc sống mà bạn đang đấu tranh vì nó, chính là gia đình của bạn. "Chỉ cần bắt đầu lại lần nữa thôi mà."

"Đừng làm mọi thứ khó khăn hơn nữa." Shouto thì thầm với vẻ bực bội trên khuôn mặt điển trai của mình. "Còn nữa," anh ấy nhìn vào đôi mắt đờ đẫn của bạn và nói không một chút tội lỗi, "Anh đã hẹn hò với người khác rồi."

Em biết.

Em đã biết rồi mà, bạn nghĩ khi hai tay nắm chặt thành nắm đấm trên đùi. Bạn đã biết hàng tháng trời nhưng khi nghe điều này thốt ra từ chính miệng anh khiến bạn muốn hét lên trong đau đớn. Giống như lần đầu tiên anh ấy về nhà với bạn cùng những vết cào trên lưng và có mùi nước hoa của một người phụ nữ khác.

Bạn nhớ đã phải tự nhắc mình thở khi gục xuống trong phòng tắm, kìm nén mỗi tiếng nức nở. Bạn nhớ bản thân đã phải nếm mùi vị bị phản bội như thế nào và nó thật kinh tởm ra sao. Nhưng ngay sau khi biết tất cả những điều đó, cảm nhận được mọi cảm xúc đen tối đang hình thành, tất cả những gì bạn có thể nghĩ đến là cậu con trai 4 tuổi của mình.

"Shou, còn gia đình chúng ta thì sao?" Bạn hỏi một cách bất lực. "Còn Yukio thì sao?"

Điều này khiến Shouto chuyển ánh nhìn, quai hàm nghiến chặt. "Đây là lý do tại sao anh muốn kết thúc chuyện này. Ly hôn càng sớm, con trai chúng ta càng dễ dàng nhận ra và chấp nhận sự thật. Anh biết lớn lên trong một cuộc hôn nhân không tình yêu sẽ như thế nào và anh không muốn điều đó xảy ra với Yukio."

Thật nực cười. Không có tình yêu? Thật vậy luôn? Không phải lúc nào anh ta cũng cảm thấy được yêu sao?? Tất cả những năm đó với bạn? Từ bỏ sự nghiệp để trở thành người vợ bé nhỏ hoàn hảo của anh ấy vẫn chưa đủ sao? Cống hiến tất cả cho anh ấy đến mức thế giới của bạn chỉ xoay quanh mỗi anh?

Bạn nhận ra tuyệt vọng và đau khổ là một sự pha trộn đáng sợ khi bản thân dần ngã quỵ trước Shouto. Bạn tức cười khi nắm lấy tay anh bằng cả hai tay mình, áp gò má đẫm nước mắt của bạn vào trong đó.

"Shouto, có thể anh không còn yêu em nữa nhưng em vẫn yêu anh. Em sẵn sàng làm bất cứ điều gì, anh chỉ cần nói ra thôi. Nhưng," bạn khóc nức nở và hôn lên tay anh, muốn anh nhìn bạn. "Làm ơn đừng từ bỏ chuyện chúng ta dễ dàng như vậy chứ?"

Todoroki nhìn bạn, anh thực sự nhìn vào bạn. Đã có lúc, bạn cũng là cả thế giới của anh ấy. Anh cho bạn tất cả những gì anh có, yêu bạn bằng mọi cách có thể. Nhưng hiện tại, anh không còn cảm giác gì với bạn nữa. Ngoại trừ sự thương hại. Anh biết bạn vẫn yêu anh, nhưng anh không thể khiến bản thân cảm nhận điều đó một lần nữa ngay cả khi anh đã cố gắng. Anh không muốn nhất bạn và chính mình trong cuộc hôn nhân này khi biết rằng anh sẽ chỉ làm tổn thương bạn hết lần này đến lần khác.

Anh siết chặt tay bạn chỉ lần này nữa rồi đẩy bản thân xa khỏi bạn, nhưng lần này anh để tay kia nán lại trên tay bạn lâu hơn một chút. Todoroki lắc đầu rồi mấp máy môi, khi đó bạn đã biết bất cứ điều tiếp theo gì anh nói sẽ chỉ khiến trái tim bạn tan nát hơn.

"Anh thật lòng xin lỗi em, T/b. Anh sẽ cho em ngôi nhà, tất cả xe hơi và những tài sản khác và anh sẽ làm tròn bổn phận của mình với tư cách là cha của Yukio. Nhưng anh sẽ tiến hành ly hôn với em." Anh thì thầm. Bạn ngước nhìn anh trong vô vọng, hàng mi cong lại vì nước mắt. "Shou, em xin anh." Bạn cố lần nữa, giọng bạn nhỏ dần thành tiếng thì thầm.

Anh nằm lấy bờ vai bạn và giúp bạn ngồi trở lại ghế. "Anh không muốn nói điều này," anh thở dài. "Nhưng anh nghĩ là phải làm vậy rồi."

Đôi mắt của bạn nhắm nghiền khi đã biết rằng điều anh sẽ nói gì, và rồi lại biết rằng thế giới của bạn sắp sụp đổ một lần nữa.

"Anh không còn yêu em nữa, T/b."

Lời nói của anh ấy vang vọng trong đầu bạn, tràn vào lồng ngực trống rỗng của bạn. Bạn nhìn vào ánh mắt của anh để tìm kiếm bất kỳ sự hối tiếc nào nhưng không có. Bạn chỉ có thể nhìn khi anh siết chặt tay bạn hơn. Đó từng là một cử chỉ giúp bạn cảm thấy dễ chịu hơn khi buồn bã, nhưng hiện giờ nó không còn hiệu quả nữa.

"Con trai chúng ta sẽ dậy bất cứ lúc nào. Sửa soạn lại đi. Em sẽ không muốn thằng bé nhìn thấy em như thế này đâu." Anh nói đều đều trước khi đứng dậy và bỏ đi.

Bạn ngây người nhìn chằm chằm vào nơi mà bàn tay anh vừa mới ở đó vài giây trước, nhìn ngây ngốc vào chiếc nhẫn đính hôn và chiếc nhẫn vàng trắng. Hơi ấm của anh vẫn còn trên da bạn. Nhưng tình yêu của anh ấy dành cho bạn dường như đã tan biến từ lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro