Chương 12
Còn một phần lời kết nữa thôi \(^_^)/
__________
Một thứ thảm hại.
Một sự hỗn loạn toàn diện hoặc mớ hỗn độn. Thứ gì đó thất bại từ trong ra ngoài hoặc là người đang có cuộc sống hoàn toàn rối tung hoặc hoàn toàn mất kiểm soát.
Đó là một trong những từ tiếng Anh đầu tiên mà Bakugou học được từ mẹ mịn. Cả ba mẹ anh đều làm trong ngành thời trang, một ngành công nghiệp trị giá hàng tỷ đô la nơi phải sắc bén, sáng tạo, mạnh mẽ và có sự quyết tâm để biến ý tưởng thành hiện thực. Bakugou thường nghe mẹ mình thốt ra thuật ngữ này khi mọi thứ bắt đầu đi xuống và dường như không thể cứu vãn.
"Mình đúng là một thằng thảm hại." Anh lẩm bẩm khi nốc cạn chai bia, thứ cồn nóng rát chảy từ cổ họng xuống dạ dày. Chết tiệt, có lẽ anh nên dừng lại, anh vẫn còn phải lái xe về nhà và từ chối việc ngất trên ghế sofa của nhà chị Fuyumi.
"Không, cậu không phải vậy, Kacchan." Midoriya phản đối, uống cạn ly của mình khi ngồi đối diện với chàng trai tóc vàng tại sân sau nhà chị Fuyumi, nhìn những vị khách khác thưởng thức bữa ăn, lũ trẻ chơi đùa và chạy loanh quanh.
"Tao cứ bám víu vào một mối tình ngốc nghếch thời trung học." Bakugou nói trong cay đắng. "Tao không thể tự mình hẹn hò với ai khác vì đã dành toàn bộ thời gian rảnh rỗi để cố trở thành mẫu người cho đứa đàn bà đã kết hôn rồi." Anh nhíu mày. "Và giờ thì em ấy đang ly hôn vì cái tên tao đã giúp nó đến với em ấy đã ngoại tình."
Bakugou rên rỉ. "Tao là thằng thảm hại đáng thương." Anh lẩm bẩm, nghiêng chai bia và rồi nhận ra rằng nó đã hết sạch.
"Cậu lại thế nữa rồi." Người sở hữu One for All cau mày. "Đừng tự trách mình vì những điều nằm ngoài tầm kiểm soát. T/b và Shouto có lý trí và trái tim riêng họ." Midoriya thì thầm. "Lỗi duy nhất của cậu là đã yêu T/b. Và vẫn còn yêu sau bao nhiêu năm."
Bakugou thở phì phò, ném một chiếc khăn ăn vào đầu người bạn tóc xanh lá và lo lắng nhìn quanh. "Đừng nói mấy cái thứ vớ vẩn đó nữa." Anh thì thầm. Chúa ơi, Deku thực sự ngốc đến mức nào vậy? Nói mấy chuyện đó khi quanh đây là toàn là họ hàng gia đình của Y/n. May mắn là không ai nghe thấy vì họ đều đang bận rộn với những cuộc trò chuyện riêng.
Midoriya chỉ mỉm cười với bạn mình khi kéo chiếc khăn khỏi đầu, "Nhưng cậu đâu có phủ nhận điều đó." Anh hùng hạng nhất châm chọc.
Điều này ngay lập tức khiến Bakugou ném thứ khác vào đầu Midoriya nhưng cậu đã chộp khi nó còn nằm trên bàn. Đó là một đĩa nhỏ với nửa phần mapo tofu còn đang ăn dở.
---
Thời gian dường như trôi qua rất nhanh.
Rất nhiều chuyện đã xảy ra kể từ ngày sinh nhật của Yukio, và Todoroki Shouto cảm thấy biết ơn vì mọi thứ đang diễn ra tốt hơn so với những gì bản thân đã tưởng tượng lúc đầu. Anh thậm chí không nghĩ rằng việc sum vầy trong sinh nhật của chị gái lại có thể thành hiện thực. Nhưng anh đang ở đây, nhìn T/b và Yukio vui vẻ chơi đùa cùng mình và các anh em họ.
"Vậy là em và T/b thực sự đã ly hôn rồi?"
Natsuo hỏi khi ngồi cùng Shouto ở bàn ăn, nhìn đứa em út với vẻ lo lắng. Shouto hít một hơi thật sâu và gật đầu. "Đúng vậy. Các luật sư nói rằng có thể mất từ vài tháng đến một năm để hoàn tất." Vai anh nhún lên một chút, thở dài bất lực. "Đó là điều tốt nhất." Nghe em mình nói, mặc dù với Natsuo, anh đang cố thuyết phục bản thân đó là sự thật.
"Anh đồng ý. Em là em trai của anh và anh thương em, nhưng thật sự, em đã là một người chồng tồi tệ." Natsuo lắc đầu. "Khi cả nhà phát hiện ra, anh Touya thực sựttasc nghiệp trước cả anh nhưng anh cũng muốn đấm vào mặt em lắm." Shouto cười khổ sở, mũi của anh vẫn chưa hồi phục sau cú đấm của anh cả. "Em cũng xứng đáng bị như vậy. Anh đã đá em ra khỏi ghế mà."
"Anh đã gần như nghĩ là sẽ bóp cổ em." Natsuo thở dài, nhìn cháu trai của mình với vẻ buồn bã. "Nhưng sao em lại không nghĩ đến Yukio? Sao em lại không đặt sự an toàn của con trai lên trên tất cả sau những gì chúng ta đã trải qua khi còn là những đứa con nít với những bậc phụ huynh rối loạn chức năng?" Natsuo tiếp tục hỏi và nét mặt của Shouto trở nên u sầu. "Và T/b. Trời ơi, Shouto. Sao em lại có thể làm như vậy với một người phụ nữ tốt như vợ của em?"
"Em biết, anh à." Shouto chôn vùi khuôn mặt trong lòng tay, ngạt giọng nói. "Trời mới biết giờ em hối hận cho tất cả đến mức nào. Em cứ ước đây là một cơn ác mộng mà có thể tỉnh dậy từ đó."
"Chà, không phải vậy đâu. Em phải sống với những hậu quả và chỉ cần cố gắng làm tốt hơn từ bây giờ." Natsuo lẩm bẩm rồi mím môi, vỗ lưng em trai mình. "Anh nó có vẻ sáo rỗng, nhưng em không bao giờ thực sự biết giá trị của một điều gì đó cho đến khi nó mất đi."
Shouto lắc đầu phản đối, khóe miệng kéo xuống, môi dưới hơi run rẩy. "Điều đó đúng anh Natsuo." Giọng anh trở nên nghẹn ngào khi cố gắng kìm nén nước mắt. "Em biết chính xác những gì em đã gây ra."
Đôi mắt anh lại rơi vào T/b khi bế Yukio lên tay, mắng Bakugou vì ném đồ ăn vào Midoriya. "Em đã có một người vợ tuyệt vời và một người mẹ tuyệt vời cho con trai mình. Em chỉ," Shouto nghiến chặt hàm, cố gắng trong tuyệt vọng để giữ bình tĩnh.
"Em không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ mất em ấy."
---
Việc làm cho Yukio hiểu ba mẹ nó đã chia tay thật sự chông gai đúng như bạn nghĩ. Kể từ ngày sinh nhật của con trai, bạn và Shouto đã từ từ chỉ cho Yukio thấy mọi thứ thực sự là thế nào và sẽ ra sao kể từ bây giờ.
Khi Shouto quyết định ngồi xuống cùng với Yukio sau ngày sinh nhật để nói ra sự thật, bạn đã phải gắng sức giữ im lặng ẩn mình trong hành lang, phía sau bức tường phòng ngủ của con trai. Bạn để Shouto tự xử lý như anh đã yêu cầu. Chồng cũ của bạn chưa bao giờ giỏi ăn nói, càng không phải là người hay bày tỏ cảm xúc. Vì vậy, bạn chỉ có thể tưởng tượng việc đó khó khăn như thế nào đối với anh.
"Hồi trước con đã hỏi mẹ và bố có còn cãi nhau không." Shouto bắt đầu và bạn thấy Yukio đặt cuốn sách tương tác đang đọc dở sang một bên, gật đầu.
"Con không thấy mẹ dành cho bố những nụ hôn chào buổi sáng nữa. Khi bố đi làm về, mẹ không chạy ra cửa để đón như trước đây..." Yukio nói, giọng nói ngày càng nhỏ hơn trong khi trái tim bạn tan vỡ. "Con nhớ những bữa sáng cùng bố mẹ."
"Con biết mẹ vẫn yêu con. Đôi khi mẹ khóc. Nhưng còn bố, bố có còn yêu mẹ không?" Con trai bạn hỏi Shouto và bạn nín thở, Shouto cũng vậy. Câu trả lời của chồng bạn làm nước mắt bạn rơi.
"Đương nhiên, bố vẫn yêu mẹ con. Lúc nào cũng vậy." Anh thì thầm, giọng nói hơi run rẩy. "Bố mẹ luôn yêu thương nhau. Bố biết bây giờ rất khó hiểu, nhưng thực sự đó là lý do chúng ta đã cãi nhau." Shouto lắc đầu đầy tiếc nuối, nhìn con trai với vẻ xin lỗi. "Bố xin lỗi vì đã để con phải trải qua điều này, Yukio." Anh hít một hơi sâu, một giọt nước mắt lăn xuống má.
"Nhưng đừng lo," Shouto động viên, hít sâu khi lau nước trên má. "Mẹ và bố đã hết cãi nhau rồi. Từ bây giờ, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua." Anh cố gắng mỉm cười. "Làm mọi điều tốt đẹp vì con." Bạn nhìn thấy anh ôm lấy mặt Yukio một cách đầy yêu thương, nghiêm túc trong từng lời nói.
"Điều đó có nghĩa là chúng ta sẽ ổn đúng không ạ? Bố và mẹ sẽ trở lại bình thường ạ?" Yukio hỏi và Shouto nhận ra rằng bình thường của con trai có nghĩa là bố mẹ hạnh phúc và yêu nhau. Chúa biết anh cũng ước điều đó trở lại, nhưng, "Bố đã phạm phải một số sai lầm lớn. Những sai lầm bố sẽ phải giải thích khi con lớn hơn, điều mà bố sẽ làm nếu con cho phép." Shouto thở dài, cảm giác tội lỗi tràn ngập trong người khi nhìn vào đôi mắt đầy nước của con trai.
"Bố đã làm mẹ đau đớn rất nhiều và mẹ vẫn đang đau vì bố... mẹ chỉ không thể hiện ra vì mẹ không muốn làm những người mẹ yêu thương lo lắng." Nghe Shouto nói vậy khiến bạn phải nín khóc. "Nhưng Yukio, mẹ vẫn đang đau vì bố. Đó là lý do tại sao đôi khi con thấy mẹ khóc." Shouto lau giọt nước mắt đã rơi của Yukio. "Tất cả đều là lỗi của bố."
"Bố yêu mẹ." Anh nhấn mạnh. "Nhưng bố nhận ra điều đó quá muộn." Bạn nghe thấy giọng nói run rẩy của chồng cũ. "Và con trai à, bố không muốn tiếp tục làm mẹ đau lòng nữa." Ánh mắt Shouto nhìn xuống khi cố gắng giữ lại nước trong hốc mắt. Anh mất một chút thời gian để lấy lại bình tĩnh và tiếp tục.
"Con không thích thấy mẹ khóc, đúng không?" Shouto hỏi và Yukio gật đầu nhẹ nhàng. "Chà, bố cũng ghét điều đó lắm. Bố chỉ muốn thấy mẹ hạnh phúc trở lại."
"Con cũng vậy J. Con muốn mẹ hạnh phúc nữa." Yukio thì thầm và Shouto mỉm cười buồn bã. "Và chúng ta sẽ làm điều đó xảy ra một lần nữa. Để làm được điều đó, bố phải rời xa mẹ. " Shouto xoa tay vào má Yukio, dồn hết dũng khí để cuối cùng nói, "Bố và mẹ phải... chia tay."
Vai Yukio sụp xuống, hơi thở của cậu bé trở nên bất thường khi nước mắt bắt đầu tuôn ra. Shouto không thể kìm nén tiếng nức nở khi chứng kiến nỗi đau đang gây ra cho con trai mình.
"Bố xin lỗi." Shouto thì thầm và ôm Yukio trong vòng tay, đặt bé con lên đùi và ôm thật chặt. Nhận thức rằng anh chưa bao giờ thể hiện tình cảm với con trai thế này trước đây khiến Shouto khóc thầm vào vai Yukio, ôm chặt nó như thể cuộc sống của anh phụ thuộc vào đó. "Bố xin lỗi con rất nhiều." Anh thì thầm trong tan vỡ. Trời ơi, anh nhận ra mình có rất nhiều điều phải bù đắp.
Yukio khóc nức nở trên vai Shouto, khóc đến mức bạn cảm nhận được nỗi đau của con trai vang lên trong lồng ngực. Bạn dựa đầu vào tường, nhắm mắt để nước mắt tuôn rơi. Nỗi đau gủa bạn là Shouto. Và giờ cũng là Yukio.
"Bố ơi, con không muốn điều đó." Yukio nức nở. "Bố xin lỗi mẹ đi, con chắc mẹ sẽ tha thứ mà." Cậu giật ra và nhìn thẳng vào mắt bố mình. "Bố ơi, con không muốn hai người chia tay."
"Bố cũng không muốn như vậy, con à." Shouto thở dài. "Nhưng đôi khi, những gì chúng ta muốn không phải lúc nào cũng là những gì chúng ta cần."
Shouto giả vờ mỉm cười khi lau khuôn mặt ướt đẫm của Yukio. "Mẹ xứng đáng hơn một lời xin lỗi sau tất cả những gì bố đã làm." Anh thở dài. "Nhưng đừng lo, bố sẽ cố gắng giành lại trái tim mẹ. Đến lúc đó, con sẽ chăm sóc mẹ giúp bố nhé?"
Yukio thút thít, "Bố ơi... con sợ lắm."
"Bố cũng vậy, Yukio. Bố cũng vậy." Shouto thừa nhận. "Nhưng chúng ta không cần phải sợ. Vì dù mẹ và bố có chia tay, con vẫn sẽ luôn là con trai của chúng ta. Bố sẽ luôn là Bố của con và mẹ sẽ luôn là Mẹ của con." Anh kéo con trai trở lại trong vòng tay, hôn lên đỉnh đầu nó. "Và không có gì trên thế giới này có thể thay đổi điều đó."
"Con thương bố lắm ạ." Con trai khóc và mặt Shouto nhăn lại và đỏ bừng. "Bố thương con lắm Yukio." Anh thì thầm. "Và bố rất xin lỗi."
Kể từ đó, bạn đã chuyển ra khỏi biệt thự cùng với Yukio. Và để chứng minh với con trai rằng Shouto thực sự giữ lời, anh thậm chí còn lái xe đưa hai mẹ con đến ngôi nhà mới. Yukio cảm thấy an ủi khi thấy bạn và Shouto vẫn còn mối quan hệ tốt, thậm chí còn ôm nhau trước khi Shouto rời đi.
Khi bạn khuyến khích Yukio vẫy tay chào tạm biệt khi ba trước khi lái xe đi, con trai quay sang và nắm chặt tay bạn đặt trên vai cậu, nói,
"Con sẽ chăm sóc mẹ từ bây giờ, Mẹ ơi."
---
Buổi tối kết thúc với việc Fuyumi cảm ơn tất cả những người đã có mặt tại buổi tiệc nhỏ mừng sinh nhật của chị. Bạn tất nhiên đã ở lại và giúp dọn dẹp, để Yukio có thể dành thêm thời gian chơi với các anh chị em họ. Trong khi đó, các đấng mày râu trong gia đình và một vài người bạn thân ở lại để uống hết rượu của họ.
Khi đang giúp chị Fuyumi và mẹ Rei cất dĩa vào tủ thì bất ngờ mẹ nắm lấy tay bạn, bà nhận thấy con dâu đã không còn đeo nhẫn nữa. Bạn dừng lại và chạm mắt với mẹ và cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy sự đồng cảm trong mắt mẹ. Bà nắm chặt tay bạn và nói, "Mẹ chưa có cơ hội cảm ơn con."
Mẹ Rei mỉm cười ấm áp. "Cảm ơn con vì đã là một người mẹ tuyệt vời cho cháu của mẹ. Và là người vợ tốt nhất mà con trai mẹ từng có."
Nước mắt tràn ra khỏi mắt khi bạn nhìn vào đôi mắt đầy nước của mẹ chồng. Fuyumi cắn môi và cố gắng kiềm chế nước mắt nhưng không thành công.
"Chắc hẳn con đã phải dùng tất cả sức lực để đưa ra quyết định về cuộc hôn nhân này. Và mẹ xin lỗi vì con trai mẹ đã gây ra nhiều đau khổ cho con." Bà vỗ về má bạn và bạn cảm thấy gánh nặng trên vai giảm bớt. "Nhưng mẹ không muốn con nghĩ rằng chỉ vì hai đứa đã chọn con đường này mà mọi thứ giữa chúng ta phải thay đổi. Chúng ta sẽ luôn là gia đình của con, con gái ạ."
Fuyumi đến gần hơn và ôm bạn từ phía bên, đặt má vào vai em dâu. "Mẹ nói đúng. Em sẽ luôn là chị gái của chị." Bạn quay sang mỉm cười với chị, giữ chặt cánh tay đang quàng quanh eo mình, thì thầm một cách run rẩy, "Cảm ơn chị nhé."
Ngoài sân, Shouto chia sẻ vài chai bia với cha và các anh em trai, những người chưa hẳn đã tha thứ, cùng với Bakugou, Midoriya và Hawks.
Enji xin phép rời đi trước, đi đến vườn của Fuyumi để đứng bên cầu ngắm những chú cá koi bơi lội trong bình yên. Natsuo và Touya nhìn nhau khi Shouto đứng dậy không lâu sau đó, dừng lại bên bàn để mở thêm hai chai bia nữa trước khi theo bố ra vườn.
"Điều này có vẻ thú vị đấy." Touya cười khúc khích khi dựa lưng vào ghế, ánh mắt lấp lánh tò mò khi xem Shouto tiếp cận người bố của họ. Natsuo lườm anh trai và khiển trách nhưng vẫn tiếp tục lén lút quan sát, khiến Midoriya, Hawks và Bakugou cũng quay lại nhìn.
Shouto đẩy tay bố và đưa cho ông chai bia. Enji nhìn nó một lúc nhưng cuối cùng nhận lấy với một hơi thở sâu.
"Mẹ con nói T/b đã chuyển ra khỏi dinh thự." Ông nói sau một khoảng lặng. Shouto chỉ gật đầu và uống bia. "Và con bé ấy đang giành quyền nuôi dưỡng hoàn toàn cháu trai bố."
Sự chiếm hữu trong giọng nói của bố khiến lông mày Shouto nhíu lại. Nhưng ngạc nhiên thay, Enji tiếp tục nói, "Con bé đáng được như vậy. Nó là một người mẹ tuyệt vời." Có một sự mềm mại trong ánh mắt ông khi nhìn ra xa. Và có thể, một chút buồn bã.
"Hai đứa tụi con đã đồng ý để Yukio ở với con vài ngày một tuần. Con đã mua một ngôi nhà gần nhà mới của hai mẹ con và trường học của Yukio. Con cũng không thể ở lại dinh thự." Shouto hít một hơi sâu. "T/b và con cũng đồng ý sẽ đến thăm ông bà vào các ngày Chủ nhật, để cả ba đều có thể có thời gian bên nhau. Để cho Yukio thấy tụi con vẫn tốt."
Enji gật đầu nghiêm nghị. "Con bé thật tốt bụng. Như vậy Yukio cũng sẽ thường xuyên gặp các anh chị em họ của nó." Shouto cũng gật đầu và cả hai cùng hít một hơi sâu.
"Trong tất cả những thứ con có thể lấy từ ta ngoài quirk, tại sao lại là sự ích kỷ vậy con?" Enji thì thầm sau một lúc, ánh mắt rơi xuống mặt đất. Shouto nhìn lên bố mình với sự ngạc nhiên, bị sốc khi thấy ông đang tự trách vì sự thất bại trong cuộc hôn nhân.
"Bố đã làm hỏng mọi thứ, điều đó là đúng." Shouto nhún vai và tiếp tục nói, "Nhưng chuyện này hoàn toàn là lỗi của con. Con đã không còn muốn tranh cãi nữa, con phải chấp nhận những thiếu sót của mình như một người chồng và một người cha." Anh nhìn vào mắt đấng sinh thành và nói, "Giống như cách mà bố đã làm."
Enji hít một hơi sâu và mỉm cười với Shouto, chưa bao giờ tự hào về con trai mình hơn thế. Ông sau đó nâng chai bia lên chúc mừng con trai, anh mỉm cười lại một chút và cụng vào chai của bố.
"Để nhận lỗi." Enji nói.
"Để trở thành người đàn ông mà gia đình chúng ta cần." Shouto đáp lại, gật đầu với bố.
---
Khi tên của bạn xuất hiện trên điện thoại, Bakugou ngay lập tức biết rằng mọi chuyện đã kết thúc. Tòa án cuối cùng đã chấp thuận việc chấm dứt cuộc hôn nhân của bạn. Khi nhấc điện thoại lên, anh biết điều đó khi nghe thấy tiếng bạn nức nở ở đầu dây bên kia.
"Em đang ở đâu?"
Bạn lau nước mắt và lẩm bẩm, "Bãi đậu xe của tòa án." Bakugou thở dài. "Còn Icyhot?" Anh hỏi.
"Anh ấy vừa mới rời đi." Bạn thì thầm. "Em không biết mình bị sao nữa. Trước khi tụi em chia tay, em vẫn ổn."
"Có muốn tôi đến đón không?" Bakugou hỏi và bạn lắc đầu như thể anh có thể nhìn thấy. "Em sẽ ổn. Chỉ cần nói chuyện với em thôi. Nói với rằng em đã quyết định đúng." Trái tim anh đau xót khi nghe bạn rên rỉ ở đầu dây. "Bởi vì nó đau lắm."
Một tiếng thở dài thoát ra từ môi, ước gì anh có thể ôm bạn ngay lúc này và lau đi những giọt nước mắt. "Ừ, anh không đủ tư cách để nói điều này. Nhưng dựa trên kinh nghiệm cá nhân, những quyết định đúng của anh thường là những quyết định đau đớn như chết rồi vậy." Giống như việc anh để bạn ra đi và quyết định ở lại trong cuộc sống của bạn dù nó là tổn thương chính mình mỗi ngày.
"Này..." Bakugou nói sau khoảng lặng, khi tiếng nức nở của bạn chuyển thành tiếng thở dài nhỏ nhẹ. "Sẽ ổn thôi. Em, Yukio và Icyhot. Chỉ cần thêm thời gian thôi."
Bạn hít một hơi sâu, tập trung vào giọng nói của Bakugou. Anh nói đúng. Mọi thứ sẽ ổn thôi. Nếu không, bạn phải làm cho nó trở nên như vậy. Vì Yukio. Một nụ cười nhỏ kéo trên môi và bạn hít một hơi sâu. "Anh luôn biết phải khuyên cái gì." Bạn thì thầm. "Cảm ơn anh, Katsuki."
"Tất nhiên rồi." Bạn có thể cảm nhận thấy anh đang cười nhếch mép. "Chẳng phải tôi đã nói trước đó rằng em là một thiên tài sao?" Bakugou cười khi nghe thấy bạn khúc khích. "Không, nhưng giờ em bắt đầu tin điều đó rồi." Bạn đáp lại khiến Bakugou đảo mắt.
"Mới bắt đầu thôi sao?" Anh cười nhạo, làm bạn lại cười thêm lần nữa. Bakugou thấy mình đang nhìn chằm chằm vào bàn làm việc, nụ cười trên môi anh dần tắt. Trời ơi, anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì để nghe bạn cười và thấy bạn hạnh phúc trở lại.
Dù điều đó có nghĩa là mãi mãi yêu bạn từ phía sau.
---
"Mẹ ơi."
"Mẹ ơi, dậy đi." Bạn nghe thấy giọng con trai và cảm thấy thằng nhỏ đang lắc vai mình. "Mẹ ơi, chúng ta sẽ muộn mất." Con trai nói và bạn mở mắt ra ngay lập tức, vội vã nhìn vào đồng hồ báo thức trên bàn bên giường.
Bạn hoảng hốt nhận ra mình đã ngủ quên. "Ôi trời ơi, xin lỗi con!" Bạn nhảy khỏi giường và dừng lại khi Yukio nắm lấy cổ tay.
"Không sao đâu mẹ." Cậu bé nói, "Con đã tắm và mặc đồ xong rồi. Chúng ta có thể ghé mua đồ ăn nhanh trên đường đến trường."
Bạn hít một hơi sâu và ngồi lại trên giường, ôm lấy khuôn mặt con trai. "Được rồi, chỉ hôm nay thôi. Mẹ sẽ bù đắp cho con, tình yêu của mẹ." Bạn nói, dựa trán vào trán bé con.
Cậu bé mỉm cười với mẹ nó và gật đầu, "Mẹ đi tắm đi. Con sẽ pha cà phê cho." Bạn cười khi nghe con trai nói một cách trưởng thành như vậy. "Được rồi, sếp. Một ly americano nhé." Bạn hôn vào má Yukio và thằng bé cười lại rạng rỡ. Nó luôn thích sử dụng chiếc máy pha cà phê nhỏ mà chú Touya đã tặng như một món quà tân gia. Bạn chiều lòng con trai vì điều đó cũng giúp con luyện đọc bằng cách nhìn vào mấy viên cà phê và cải thiện kỹ năng điều khiển bằng cách làm những nhiệm vụ nhỏ như vậy.
"Nhớ là để cốc rỗng cho mẹ nhé. Mẹ sẽ tự lấy, mẹ không muốn con bị bỏng." Bạn nhắc nhở con trai.
Nó thật sự kiệt sức. Trở lại làm việc, dọn sửa nhà mới, đưa Yukio đến trường và đến nhà Shoto vào những ngày đã thống nhất trong tuần, và thêm vào đó là ngày 'gia đình' mà ai đó mới bày ra vào các Chủ nhật ở nhà chồng cũ.
Vẫn còn một chút đau đớn trong lòng bạn. Bởi vì mặc dù đã bắt đầu lại, mặc dù mọi thứ diễn ra suôn sẻ đến không thể tin được, bạn vẫn không thể không cảm thấy nhớ Shouto và vẫn còn nghi ngờ về những quyết định.
Điều này đặc biệt khó khăn khi nhớ những khoảnh khắc thoáng qua với người chồng cũ. Khi anh ấy đưa Yukio về với bạn và ôm tạm biệt, anh ấy sẽ ôm chặt trong một giây trước khi phải tự ép buộc buông tay và quay lại xe với ánh mắt lưu luyến. Hoặc khi cả ba cùng ăn cơm như một gia đình, cười nói vui vẻ và bạn bắt gặp ánh mắt anh nhìn bạn đầy khao khát.
Hơi ngớ ngẩn khi đã ly hôn mà rõ ràng hai người vẫn còn yêu nhau.
Nhưng dù những thay đổi đẹp đẽ mà bạn bắt đầu thấy ở Shouto, anh ấy vẫn còn một chặng đường dài phía trước. Và anh ấy biết điều đó. Việc trị liệu đã làm rất tốt cho cái cách anh Shouto nhận thức mọi thứ đang xảy ra ở hiện tại và việc vợ cũ cho phép anh bù đắp thời gian đã bỏ lỡ với con trai đang giúp anh hiểu rõ hơn về vai trò làm cha.
Ở bạn, rõ ràng là đã rất cẩn thận khi ở cạnh anh ấy. Vì bây giờ đã có những bức tường ngăn cách mà trước đây không hề có. Nhưng Shouto sẵn sàng bù đắp cả đời nếu cần để lấy lại sự tin tưởng và tình yêu của bạn.
Còn bạn, bạn sẵn sàng đối mặt với từng ngày cho đến khi hoàn toàn chữa lành sau sự phản bội của anh. Cho đến khi có thể nhìn Shouto mà không cảm thấy một chút hận thù. Cho đến khi có thể ở bên Shouto mà không phải nhớ về nỗi đau trong quá khứ. Bạn sẽ vượt qua tất cả điều này, cùng với sự soi mói của công chúng và những cái nhìn thương hại từ bạn bè và người lạ, những người nghĩ rằng họ có quyền cảm thấy như vậy.
Vì sự bình yên của bạn, vì con trai. Và đúng, vì Shouto nữa.
Khi diện đồ cho ngày mới, bạn mỉm cười với hình ảnh phản chiếu trong gương. Mỗi ngày thích bản thân hơn một chút khi tin tưởng với quyết định bắt đầu ưu tiên bản thân trước.
Bạn ngồi cùng Yukio vài phút, bé con uống sữa và bạn thưởng thức cà phê mà bé con tự hào đã làm cho. Bạn cảm thấy biết ơn khi nhìn vào Yukio. Bạn biết con trai cũng còn đau khổ vì cuộc ly hôn. Có lẽ còn nhiều câu hỏi trong đầu nhỏ của nó. Nhưng thằng bé chọn mỉm cười và tận dụng thời gian khi ba người ở bên nhau.
Thật đau lòng khi thấy con trai trưởng thành gần như chỉ sau một đêm, nhưng cũng khiến bạn tràn ngập sự biết ơn vì có một đứa trẻ tuyệt vời như vậy. Vì thế, bạn và Shouto nợ con mình trách nhiệm trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình trong vai trò là cha mẹ, chứ không phải là hai con người tan vỡ mà cả hai sẽ trở thành nếu quyết định ở bên nhau.
---
Khi Giáng sinh đang đến gần, bạn bắt đầu cảm thấy lo lắng. Bởi vì Yukio chỉ trải qua ngày lễ gia đình này với ba mẹ của nó thôi. Thường thì cả nhà ba người sẽ ra khỏi thành phố, nghỉ dưỡng tại khách sạn hay biệt thự sang trọng, vì bạn và Shouto đã đồng ý cho những người giúp việc về nhà với gia đình của họ trong dịp lễ.
Vì vậy, hiện tại, bạn không biết nên làm thế nào để tổ chức mọi thứ với tình trạng hiện tại. Bạn đưa mắt khỏi màn hình máy tính làm việc và nhìn vào điện thoại. Các ngón tay bắt đầu gõ trên bàn khi suy nghĩ liệu có nên gọi cho chồng cũ và hỏi về kế hoạch kỳ nghỉ của anh ấy hay không. Và ngay khi bạn chuẩn bị cầm điện thoại lên, thì nó lại đổ chuông.
Và đó là anh ấy.
"Chào, T/b. Anh không gọi cho em vào lúc không thích hợp chứ?" Shouto hỏi khi bạn vừa bấm nút nghe điện.
"Không, không sao." Bạn trả lời. "Có chuyện gì vậy anh?"
"Anh đang tự hỏi liệu chúng ta có thể ra ngoài ăn trưa không?" Anh ấy hỏi và bạn nín thở. Shouto có vẻ cảm nhận được sự do dự của bạn nên anh bắt đầu lắp bắp, "K-không phải là vợ chồng! Để nói về Yukio và, ờ, những ngày lễ sắp tới!"
Bạn gần như bật cười, lần cuối cùng anh lúng túng như thế này là khi đang cố gắng mời bạn đi uống cà phê trong những ngày thực tập. Bạn mỉm cười ấm áp với hồi tưởng và cắn môi.
"Thực ra em cũng đang nghĩ về điều đó." Bạn thừa nhận. "Nhưng hôm nay em khá bận."
Lông mày Shouto nhướng lên, nhớ lại việc thấy bạn trên tin tức. "Ồ, anh nghe nói dự án mới của em đã thành công. Chúc mừng nhé, anh rất tự hào về em, T/b."
Bạn đương nhiên mỉm cười về điều này và nói lời cảm ơn. "Chúng ta có thể nói chuyện ở nhà được không? Anh có muốn ở lại ăn tối sau khi đưa Yukio về từ trường không?" Bạn hỏi.
Nụ cười hiện rõ trên môi Shouto lớn đến mức các trợ lý và thực tập sinh nhìn anh ấy đầy ẩn ý, huých nhẹ vào nhau. "Anh rất sẵn lòng. Hẹn gặp em sau nhé."
Anh nhìn vào điện thoại của mình vài giây sau khi bạn gác máy, nụ cười vẫn còn trên môi. Lúc đó, anh mới để ý tới mọi người xung quanh. "Sao cguws?" Shouto hỏi, đỏ mặt như một cậu học sinh.
"Không có gì, thưa sếp." Người cộng sự cười nhẹ nhưng một trong những thực tập sinh đã túm lấy anh và hỏi, "Um, thầy ơi, tên trộm?" Shouto nhìn theo ánh mắt của họ đến tên tội phạm mà anh đã bắt, vẫn nằm sấp trên mặt đất, bị giữ chặt bởi đầu gối của anh giữa hai xương bả vai của tên tội phạm.
"À." Anh cười một mình. "Đúng rồi ha."
---
Todoroki sẽ không bao giờ nghĩ rằng việc lái xe đến trường của con trai để đón cậu bé sẽ trở thành điều tốt nhất trong ngày. Nhưng bây giờ thì đúng là như vậy. Khi con trai chạy ra khỏi cổng trường, Shouto nở một nụ cười hoàn hảo nhất khiến mọi bà mẹ và giáo viên đều cảm thấy mê mẩn chỉ với cái nhìn đầu tiên.
"Chào con trai." Shouto cúi xuống một chút và nhẹ nhàng bế cậu bé lên, sau đó hôn vào má. "Hôm nay ở trường thế nào?"
"Cũng bình thường, bố ơi. Con và Reiji bị đuổi ra khỏi lớp vì nói chuyện nhiều quá." Cậu bé bĩu môi và Shouto mỉm cười nhẹ hỏi, "Lại nữa sao?"
"Vâng. Chúng con đang nói về vụ cứu nạn của chú Bakugou. Con không để ý thầy cô đã bắt đầu bài học." Cậu bé thở dài. "Chúng ta có thể không nói với mẹ được không ạ?"
Shouto cười với bé con khi họ tiến ra xe. Dù con trai anh gặp rắc rối, nhưng nghe được điều này thực sự khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm rằng Yukio đang dần trở lại chính mình. Anh thà nghe tin này hơn là báo cáo của giáo viên về việc Yukio im lặng và cô đơn trong lớp học trong giờ giải lao khi bố mẹ nó vừa ly hôn.
Nên bố cậu bé nói, "Chỉ khi con hứa sẽ không tái phạm nữa." Yukio nhếch môi sang một bên và trông như đang nghĩ về điều đó.
"Yukio." Shouto nhắc nhở, đẩy nhẹ vào bên hông cậu bé làm nơ bật cười. "Con phải cư xử tốt trong lớp và ngừng gây rắc rối cho Reiji."
"Reiji là người bắt đầu trước!" Yukio phản ứng phòng thủ, làm Shouto lại cười.
"Nếu chuyện này xảy ra lần nữa, bố sẽ kể cho mẹ biết." Shouto nói một cách dứt khoát khi anh giúp con trai vào ghế an toàn của xe, khiến cậu bé khoanh tay và càu nhàu, "Dạ vâng con biết rồi ạ."
---
Bạn vừa mới chuẩn bị xong bữa tối thì nghe thấy tiếng xe của Shouto đang tiến vào lối dẫn vào nhà. Bạn đi ra cửa trước để chào đón họ, vẫn còn mặc tạp dề. Khi bạn ra mở cửa, Shouto liền ngoái lại nhìn lần nữa.
Bởi vì bạn đẹp như ngày đầu tiên anh nhìn thấy bạn. Nụ cười nhỏ đó đủ để nhắc anh nhớ lại cảm xúc mà anh đã từng say mê đến mức nào. Nụ cười đó khiến anh đi theo bạn trong lễ hội ở UA. Và khi bạn mỉm cười tươi hơn, dang rộng vòng tay hướng con trai đang chạy về phía bạn, Shouto nhận ra rằng dù bạn vẫn là người phụ nữ mà anh đã yêu say đắm, nhưng chắc chắn đã khác rất nhiều so với trước đây.
Và người phụ nữ tên T/b trước mặt Shouto đây có thể đã trải qua rất nhiều sóng gió, phần lớn là do anh gây ra, nhưng T/b yêu dấu này xứng đáng nhận được nhiều tình yêu và sự trân trọng hơn nữa.
"Anh có vào không?" Bạn hỏi, nhận thấy anh chỉ đứng đó, ngẩn ngơ. Yukio cười khúc khích với vẻ mặt si mê của bố và sau đó nhướng mày trêu chọc lại. Cái nhìn đó khiến Shouto tỉnh lại khỏi trạng thái mơ màng, làm anh khó chịu nhớ về người anh cả. Yukio có lẽ đã dành quá nhiều thời gian với bác Touya rồi.
"Em làm món soba lạnh với nước tương và rượu mirin đây." Bạn nói khi đi cùng chồng cũ vào vào trong, làm ánh mắt của cả hai cha con sáng lên đầy hào hứng và miệng gần như chảy nước dãi khiến bạn bật cười. Bạn nhận ra có một số điều không bao giờ thay đổi.
Khi ba người ngồi xuống bàn ăn, có một sự bình yên và hài lòng mà từ lâu rồi bạn mới cảm nhận được. Bạn cảm thấy trọn vẹn. Có lại công việc yêu thích, thỏa hiệp với những bất an đã từng khiến bạn ngạt thở, những cơn ác mộng và nỗi đau dần lắng xuống, và thấy con trai hạnh phúc và hòa nhập tốt.
Lo lắng về Yukio là điều duy nhất đã khiến bạn chần chừ khi phải đưa ra quyết định khó khăn nhất cho cuộc hôn nhân của mình. Và mặc dù nó đã kết thúc, nhưng may mắn mọi thứ vẫn ổn kể từ đó. Bạn vui vì mọi chuyện kết thúc trong tầm kiểm soát của hai người lớn, với tình yêu và sự tôn trọng còn lại giữa bạn và Shouto.
Đó là nỗi đau lớn nhất mà bạn từng trải qua trong đời nhưng cuối cùng thì cũng rất đáng giá. Bây giờ, bạn có thể bắt đầu lại. Tất cả những gánh nặng của quá khứ, cơn giận và những hối tiếc từ lâu đã tan biến.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro