Chương 2
Bạn nên xét đến việc trở thành một nữ diễn viên.
Gia đình chồng không hề nghi ngờ điều gì khi bạn đưa Yukio đến chỗ họ chơi cả ngày. Fuyumi thậm chí còn nói rằng kiểu tóc bạn đẹp như thế nào. Natsuo cứ trêu bạn và Shouto là hai đứa hãy có thêm một đứa con nữa vì vợ anh ấy hình như cũng đang mang thai. Bạn thấy mình đang ngây người nhìn Enji và Rei khi họ vui vẻ chơi đùa với con trai bạn. Dù quá nhiều điều kinh khủng đã xảy ra giữa ba mẹ nhưng họ vẫn có thể giải quyết mọi thứ, thì liệu bạn và Shouto có còn hy vọng không?
Nhưng suy nghĩ đó đã chết cùng với trái tim khi bạn trở lại xe anh ta. Trước khi cả hai còn chưa kịp rời đường xe dẫn ra khỏi nhà ba mẹ chồng bạn, Shouto đã lập tức đưa bạn lịch trình ngày hôm nay. Anh ta thông báo rằng mình đã tự do thực hiện các thỏa thuận. Anh cũng nói rằng anh thậm chí đã mời cho bạn một trong những luật sư giỏi nhất nước và muốn tìm người khác hay không thì tùy bạn.
Sâu thẳm trong tâm anh đã hoàn toàn đưa ra quyết định, anh ấy nóng lòng muốn thoát khỏi bạn.
"Em có muốn làm đơn kiến nghị không?" Shouto hỏi sau khi đã lái xe một lúc. Bạn nhìn xung quanh và nhận ra rằng cả hai đều đang ở trung tâm thành phố, hết tòa nhà chọc trời này đến tòa nhà chọc trời khác trải dài hàng dặm.
"Cái gì cơ?" Lông mày của bạn nhíu lại, một cái nhìn khó hiểu trên khuôn mặt của bạn. Shouto liếc nhìn bạn trong tích tắc và nói, "Việc ly hôn." Bạn bối rối nhìn khi anh ấy tiếp tục nói, "Vì em đã biết anh lừa dối em nên em có thể kiện anh." Anh ta nhún vai như thể những điều vừa nói chẳng có cái nào làm tan nát cõi lòng bạn.
Đột nhiên bạn lại rơi nước mắt lần nữa. Điều điên rồ là ngay cả khi biết về những điều anh ấy đã làm, bạn vẫn không muốn ly hôn. Bạn vẫn muốn thử và giải quyết mọi việc.
Bạn đánh mắt ra hướng khác và thở dài. "Không, em không muốn. Với lại khi mà tin tức được truyền ra, hình ảnh của anh sẽ bị hủy hoại. Và em không muốn Yukio biết về điều đó khi nó lớn lên." Bạn cắn vào bên trong môi mạnh đến nỗi đã nếm được máu. "Vì vậy, nếu anh có thể giữ kín nhất mối quan hệ mới đó đến khi... việc chia tay của chúng ta được hoàn tất thì em cảm ơn rất nhiều."
Shouto nhướn mày ngạc nhiên. Một cảm giác tội lỗi dâng trào khi anh nghe điều bạn vừa nói. Nhưng sau đó, anh siết chặt tay lái hơn. Lòng tốt của bạn là một con dao hai lưỡi. Shouto ghét việc vợ anh để người khác lấn lướt bản thân như những gì bạn đang làm lúc này.
Anh cho bạn quyền đâm đơn kiện vì sự mèo mả gà đồng của anh nhưng bạn lại chọn giải quyết theo hướng dĩ hoà vi quý. Chỉ để giúp bản thân anh giữ thể diện. Shouto gần như bật ra một tràng cười cay đắng. "Được thôi." Anh lẩm bẩm, nghiến chặt hàm khi cho xe lùi vào chỗ đỗ.
Bạn nhìn Shouto bước ra khỏi xe và đi về phía thang máy mà không thèm liếc nhìn bạn thêm một lần nào nữa. Chỉ một tháng trước, anh vẫn mở cửa xe cho bạn và nắm tay bạn khi cả hai đi bộ vào. Bạn thôi nghĩ trước khi để dấn thân nghĩ về việc làm thế nào mà mọi chuyện lại trở nên tồi tệ như vậy. Bạn hít một hơi thật sâu, trấn tĩnh lại trước khi đi theo anh ấy vào thang máy.
Shouto nhấn nút thang máy và dựa vào tường. Bạn bắt đầu lúng túng khi anh dán mắt vào bạn. Bạn không thể biết anh ấy đang nghĩ gì nhưng có một điều chắc chắn rằng, không còn sự yêu thương hay dịu dàng nào trong đôi mắt đó như trước đây mỗi khi anh nhìn bạn.
Bạn ngồi đó suốt cuộc họp nhưng không điều gì lọt vào tai trừ việc mối quan tâm duy nhất hiện tại của bạn là đứa con trai bé bỏng. Vì Shouto sẵn sàng cung cấp cho bạn mọi thứ, tất cả tài sản và tiền bạc, thậm chí cả tiền cấp dưỡng cho bạn và con trai nên không có gì nhiều để bàn thêm. Với thu nhập từ công việc là anh hùng chuyên nghiệp của mình anh ta sẽ không gặp bất cứ vấn đề gì với điều đó. Tất cả mọi thứ giờ đây là tập trung vào Yukio.
"Mặc dù không may mắn khi gặp phải điều này nhưng thật tốt khi hai em quyết định ly hôn trong yên bình. Cả hai bên sẽ đỡ mệt mỏi hơn." Luật sư của bạn nói khi cô ấy đưa cho bạn các hồ sơ mà bạn phải xem qua. Bạn chỉ gật đầu và người phụ nữ trung niên nhìn chằm chằm bạn thêm một chút nữa vì nội tâm bạn đang dằng xé và nó đã được viết hết lên khuôn mặt bạn. Bạn ngước nhìn khi cô ấy siết chặt tay bạn, nở một nụ cười dịu dàng. "Rồi em sẽ vượt qua chuyện này." Cô ấy nói và bạn ngập ngừng đáp lại cô ấy một cách nửa vời, "Em không nghĩ mình còn lựa chọn nào khác."
Luật sư của bạn và Shouto đang thảo luận thêm về các vấn đề chuyên môn thì bạn đột nhiên nhớ ra một chuyện và quay sang chồng mình.
"Thực ra thì có ổn không nếu mọi người cho tụi em vài phút?" Bạn hỏi các luật sư nhưng không rời mắt khỏi Shouto.
"T/b, sẽ tốt hơn nếu các anh chị có mặt ở đây vì-" Luật sư của Shouto bắt đầu nói nhưng chồng bạn đã giơ tay ngăn anh ta lại. "Không sao đâu, anh đi đi." Sau khi anh cất lời cả hai người họ ngập ngừng đứng dậy và để hai bạn trong phòng họp một mình.
"Là chuyện gì vậy?" Todoroki quay mặt phía về bạn và anh thấy lông mày bạn nhíu lại khi bạn đảo mắt đi. "Yukio sắp 5 tuổi rồi." Bạn nhắc anh ấy. "Chúng ta có thể đợi đến sau sinh nhật của con để xử lý việc này không?"
Todoroki im lặng và khi bạn nhìn anh, rõ ràng là anh đang suy nghĩ rất kỹ. Một lúc sau anh ấy nói, "Anh sẽ không đổi ý đâu, T/b."
Bạn thơ thẩn tự hỏi thật ra trái tim mình có thể chịu được bao nhiêu nữa? Làm thế nào mà chỉ với lời nói của người đàn ông này lại có thể khiến bạn quằn quại trong đau đớn?
Bạn thở dài và gượng cười. "Em sẽ không làm bất cứ gì đâu. Em chỉ nghĩ rằng, nếu đây là sinh nhật cuối cùng của con trai ở cùng với chúng ta, thì ít nhất hãy cố gắng biến nó thành một ngày tuyệt vời nhất của nó." Bạn đã nói ra. "Điều này cũng sẽ giúp em tách ra khỏi anh." Ánh mắt bạn nhìn xuống sàn khi nói, "Ít nhất thì anh nợ em thời gian để làm điều đó."
Todoroki không nói nên lời, cảm giác tội lỗi lại dâng lên từng thớ thịt. Thật không công bằng, anh biết rõ điều đó. Chỉ vào một ngày sau khi thức dậy và anh nhận ra rằng mình không còn yêu bạn nữa mà bạn lại không làm gì sai cả. Anh chỉ là hết yêu rồi.
Todoroki đếm từng ngày đến sinh nhật của Yukio và nhận ra rằng chỉ còn bốn tuần nữa thôi. Anh đã cầm cự được một năm rồi, vậy còn một tháng nữa thôi mà, phải không?
Vì vậy, anh ấy đồng ý. "Được thôi." Anh nói và thêm một tiếng thở dài, "Điều đó cũng có thể giúp chúng ta cùng làm cha mẹ tốt hơn trong tương lai."
Bạn hít một hơi run rẩy trước sự thờ ơ của anh ấy. Bạn ngay lập tức quyết định sẽ ngừng lãng phí thời gian cho trái tim tan nát của mình mà thay vào đó hãy tập trung vào Yukio và chính bạn.
---
Những ngày sau đó bạn dành cả đêm ở một trong những căn phòng dành cho khách của dinh thự. Ban ngày, bạn và Shouto vẫn giả vờ là hai vị phụ huynh hạnh phúc trước mặt Yukio. Vào ban đêm, thay vì dành thời gian chờ Shouto về nhà như đã từng thì giờ đây bạn đang lên kế hoạch cho sinh nhật sắp tới của con trai mình và lên kế hoạch cho tương lai.
Những quản gia đã ở với gia đình Todoroki từ rất lâu trước khi bạn xuất hiện trong câu chuyện cổ tích này nhìn bạn với ánh mắt đồng cảm. Dường như họ muốn đến bên bạn và nói điều gì đó nhưng không, họ chỉ là sẽ ở ngay bên bạn nhiều nhất có thể mỗi khi bạn cần. Hiện tại, nơi từng là nhà của bạn lại bắt đầu cảm thấy ngột ngạt hơn từng ngày.
Bạn vừa đi mua đồ về nhà và đón Yukio từ nhà trẻ thì thấy một chiếc ô tô lạ trên đường lái xe vào nhà. Bạn đỡ Yukio ra khỏi ghế ô tô và nắm lấy tay con đi vào sảnh với vẻ mặt hoang mang.
Khi cánh cửa nhà đóng lại sau lưng, tim bạn thắt lại. Không khí dần nặng nề và trở nên khó thở khi ngôi nhà của bạn giờ đây nồng nặc mùi hoa nhài.
Một trong những quản gia chào bạn rồi nhận thấy bạn đang trở nên xanh xao: "Thưa cô, cô có sao không?" Bạn thoát ra khỏi tình trạng mê man và bạn gật đầu, nuốt xuống một cục nghẹn trong cổ họng. "Chị có thể đưa Yukio về phòng thằng bé được không? Bảo nó tắm rửa và thay đồ đi ăn tối." Bạn nhờ quản gia nhưng con trai đã kéo tay bạn với vẻ mặt không hài lòng, nó đã quen với việc bạn làm tất cả những việc này cho nó.
Bạn quỳ trước mặt con và gượng cười. "Con yêu mẹ sẽ lên với con sau một lát nữa nhé." Bạn trấn an thằng bé, "Mẹ chỉ chào khách của bố thôi." Yukio ngây thơ chớp mắt nhìn bạn nhưng vẫn gật đầu, nở một nụ cười giống hệt cha nó đến đau lòng. "Vâng thưa mẹ." Thằng bé nói và bạn xoa ngón tay cái dọc theo má nó khi bạn đứng thẳng dậy.
Bạn nhìn người quản gia và nói, "Làm ơn hãy ở lại với nó cho đến khi được tôi đưa đi ăn tối." Bạn biết cô quản gia có thể nhìn thấy bão tố đang hình thành trong mắt bạn và bạn thậm chí không thể che giấu sự run rẩy của đôi tay mình. Nhưng cô ấy trang trọng gật đầu, với ánh mắt rằng cô ấy hiểu. "Vâng thưa cô." Sau đó, cô ấy ôm Yukio trong vòng tay và bạn nhìn họ đi lên phòng, biến mất ở góc cầu thang.
Khi bạn bước vào phòng khách, miệng bạn khô khốc khi nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc. Cô ta đang ngồi đó, tay cầm tách trà, trông tiểu thư như mọi khi với mái tóc đen búi cao và thân hình vừa vặn trong chiếc váy đỏ. Trái tim bạn nhói lên vì ghen tị khi nhận ra rằng ngay từ đầu cô ta dường như đã thuộc về dinh thự mà chồng bạn được kế thừa. Không giống như bạn, người đã được mặc quần áo, được làm trở nên phù hợp và trông giống một phần quý phái.
Cô ta nhìn thấy bạn và nở một nụ cười ngọt ngào. "Chào T/b. Lâu rồi không gặp." Và bạn đã rất vật vã để nặn ra nụ cười giống hệt như cô ấy.
"Ừa đã lâu lắm rồi." Bạn nói và lắc đầu một cái để cố làm dịu đi sự hỗn loạn và hỏi, "Cậu đang làm gì trong nhà của mình thế?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro