Chương 3.1

Lớn lên trong sự thiếu thốn đã dạy cho bạn rất nhiều điều. Bài học quan trọng nhất từ sự thiếu thốn đó là nhận thức những gì đang có và biết ơn những thứ được cho. Vì vậy, cho dù nhận được món quà nhỏ hay cử chỉ đơn giản đến đâu, bạn ghi nhớ điều đó và trân trọng người đã đối tốt với bạn trong suốt cuộc đời.

Bạn nhớ ngày đặc biệt đó, khi đứng ở một trong những cửa hàng nước hoa xa xỉ nhưng bạn lại không thể mua thứ nào trong đó. Bạn nhớ mình đã lướt đầu ngón tay dọc theo chai nước hoa có chiếc vương miện bằng bạc ở trên, nghĩ rằng thứ này phải tiêu tốn hàng năm trời tiền tiết kiệm của bạn. Bạn cười khúc khích với chính mình khi đặt nó trở lại giá một cách cẩn thận.

"Chai đó có mùi tuyệt vời. Nó lưu hương lâu và cũng là phiên bản giới hạn." Bạn quay lại và thấy người bạn thân nhất của mình đang mỉm cười. "Mình mua nó và đây sẽ là mùi hương của mình mãi mãi." Cô ấy cười khúc khích khi lấy cái chai từ kệ phía trên cái chai bạn vừa đặt lại.

"Mẹ có khoảng một chục loại nước hoa trong tủ của bà và mình thường lẻn vào đó để xịt loại này khi còn nhỏ." Bạn quan sát khi cô ấy xịt nước hoa vào giấy thử và đưa cho bạn. "Vào ngày sinh nhật thứ 10 của tớ, cuối cùng mẹ đã nhượng bộ và mua cho tớ một chai."

Bạn đưa lên mũi hít và một nụ cười nở ra trên môi khi nhận ra. "Hoa nhài." Bạn lẩm bẩm và cô ấy cười rạng rỡ. "Đúng! Và mận Mirabelle, đào trắng và cam bergamot." Cô thốt lên, sự phấn khích của cô ấy dễ lan sang bạn và khiến nụ cười của bạn nở rộng hơn.

Mùi hương này là của Yaoyorozu Momo. Khi ngửi thấy mùi này trong phòng hoặc bất kỳ nơi nào, bạn chắc chắn rằng cô ấy đang ở đó hoặc đã từng ở đó.

Momo là người có thể dẫn bạn từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Bạn thấy rất khó tin vì cô gái xinh đẹp, thông minh, tốt bụng này lại cho rằng bạn xứng đáng với tình bạn của cô ấy. Chưa kể đến việc cô ấy cực hào phóng và than thiện mặc dù bản thân giàu nứt vách đổ tường.

Khi cả hai vào trong xe, bạn ngạc nhiên ngước nhìn Momo khi cô ấy đưa cho bạn một trong những chiếc túi mua sắm trên tay. Bạn há hốc mồm khi thấy cô ấy đã mua cho bạn loại nước hoa mà bạn đang xem trước đó. "Momo, cái gì-? Tại sao-?" bạn lắp bắp, bỏ chiếc hộp lại vào túi và trả lại.

Momo bướng bỉnh đẩy nó lại cho bạn và nói, "T/b, thiệt tình. Ít nhất hãy để mình tặng cậu cái này." Cô thở dài. "Chúng ta đã lớn lên cùng nhau. Cậu giống như chị em gái với mình nhưng chưa bao giờ, chưa lấy một lần cậu nhận bất kỳ món quà nào mình tặng!"

Bạn nhăn mặt và bồn chồn trên ghế ngồi, nhìn đi chỗ khác rồi lại nhìn vào khuôn mặt tuyệt đẹp của Momo. "Đó là bởi vì cậu đã làm quá nhiều cho mình rồi. Chỉ việc gia đình cậu nhận nuôi tớ đã là quá may mắn rồi..." bạn lẩm bẩm và cô ấy thở hắt ra dưới sự ngạc nhiên của bạn. "T/b, đừng nghĩ rằng bản thân nợ gia đình mình bất cứ điều gì. Cậu nhận học bổng nên gia đình mình không phải trả tiền học và thậm chí cậu còn làm trợ lý cho mẹ nữa. Nhân tiện thì điều đó thật nực cười! Ba đã nói rằng cậu không cần phải làm điều đó-!"

"Nhưng mình muốn làm mà. Mình thích làm việc cho mẹ cậu." Ngắt lời cô ấy, một nụ cười ấm áp làm bừng sáng khuôn mặt bạn. "Mẹ của Momo là người tốt nhất từ trước đến nay và cô đã dạy mình rất nhiều điều. Ngoài ra, mình không muốn trở thành kẻ ăn bám. Mình không thích trở thành gánh nặng." Momo nắm lấy tay bạn và đôi mắt bạn dừng lại ở chiếc vòng tay lố bịch mà bạn đã làm cho cô ấy khi còn nhỏ. Bạn không thể tin rằng cô vẫn đeo nó.

"Dù có thử thì không bao giờ cậu có thể là gánh nặng đâu. T/b là một trong những người tốt nhất mà mình biết." Cô nói và điều đó làm mắt bạn cay cay. Momo đã luôn ở bên bạn và bạn rất biết ơn vì cô ấy luôn ủng hộ bạn.

Nhưng khi hai bạn tách ra khi lên trung học, Momo học trường anh hùng tốt nhất đất nước và bạn học một ngôi trường bình thường gần đó, mọi thứ bắt đầu thay đổi.

Lúc đầu, Momo sẽ rất hào hứng khi được về nhà vào cuối tuần và ngày lễ hay khi cô ấy đưa bạn đến các lễ hội của trường hoặc các sự kiện khác. Nhưng khi cả hai bước vào năm cuối trung học, bạn nhận thấy rằng cô ấy ngày càng xa cách. Bạn cho rằng đó là do sự căng thẳng mà Momo phải đối mặt trong thế giới anh hùng, vì vậy bạn không làm gì cả.

Nhưng bạn có hay biết rằng Momo đã bắt đầu bực bội vì bạn gần gũi với ba mẹ hơn cô ấy chỉ vì bạn vẫn sống chung nhà với cô chú trong khi cô ta ở ký túc xá. Điều đó cũng chẳng là gì khi Momo ngừng đưa bạn đến UA thì ngay cả bạn bè của cô cũng yêu mến bạn và luôn hỏi về bạn.

Khi bắt đầu học cao đẳng, bạn nói với gia đình Yaoyorozu là muốn bắt đầu cuộc sống tự lập và theo học một trường cao đẳng xa nhà. Ban đầu, ba mẹ của Momo rất khó chịu vì điều đó nhưng khi bạn hứa sẽ đến thăm thường xuyên, cả hai đều nở nụ cười buồn và cuối cùng cũng đồng ý. Mặt khác, Momo chỉ nở một nụ cười gượng gạo và chúc bạn may mắn.

Kể từ đó, bạn hầu như không nhìn thấy cô ấy. Đôi khi bạn vẫn tự hỏi điều gì đã xảy ra giữa hai bạn.

Khi bắt đầu hẹn hò với Shouto, mặc dù bạn lần nữa hy vọng mọi thứ sẽ trở lại như cũ kể từ khi bạn dần gặp lại cô ấy nhiều hơn, vì cả hai đều có cùng một nhóm bạn.

Nhưng không. Trong các cuộc họp mặt hoặc sự kiện anh hùng của họ, cô ấy chỉ cười với bạn và tiếp tục trò chuyện với những người khác. Bất cứ khi nào bạn cố gắng hàn huyên lại thì mọi thứ lại trở nên kì cục. Giống như Momo không thoải mái khi nói chuyện với bạn. Điều đó khiến bạn buồn lúc đầu nhưng rồi bạn nhận ra có thể cô ấy đã trưởng thành hơn mà thôi. Và những điều đó sẽ xảy ra. Bạn nghĩ đó chỉ là cuộc sống vận hành thôi. Chỉ cần cô ấy hạnh phúc, thì bạn cũng vậy.

Ngoài ra, bạn biết cô ấy rõ như lòng bàn tay.

Bạn biết cô ấy là một người xinh đẹp, tốt bụng, khiêm tốn và yêu mến bạn như gia đình. Bạn biết cô ấy là cô gái dù có tất cả mọi thứ nhưng luôn trân trọng những điều nhỏ nhặt. Bạn biết cô ấy là cô gái yêu nước hoa có mùi như Hoa Nhài.

Giống như mùi hương khác biệt mà bạn đã ngửi thấy trên da của chồng mình khi anh ấy về nhà và trao cho bạn nụ hôn nồng nàn.

Cũng là mùi hương khốn nạn đó đã xộc thằng vào mũi khi bạn mở cửa phòng ngủ của anh và bạn khi trở về nhà sau kỳ nghỉ ngắn với mẹ Rei, Fuyumi và vợ Natsuo mà Shouto đã hào phóng chi trả tất cả.

Chính mùi hương này đang làm bạn ngạt thở ngay trong chính ngôi nhà của mình khi cuộc hôn nhân của bạn đang đổ vỡ thành từng mảnh.

---

"Cậu đang làm gì trong nhà mình vậy?"

Bạn hỏi nhưng phải cố gắng che giấu mọi cảm xúc đang dâng trào bên trong lúc này. Cô ta tưởng bạn không biết gì? Cả Shouto cũng vậy ư? Họ thật sự nghĩ bạn ngây thơ đến vậy sao?

Bạn rời mắt khỏi cô ta khi chồng bạn bước ra từ hành lang, tay cầm một số tập hồ sơ. "Em về rôi." Anh ta hờ hững nhìn bạn. "Yukio?"

"Trên lầu, đang thay đồ." Bạn nghẹn lại. Quay đầu lại Momo bạn vẫn mong đợi một câu trả lời.

"Tụi mình đang cùng nhau thực hiện một nhiệm vụ. Với Bakugou và Midoriya." Momo nói với nụ cười nhẹ nhưng bạn có thể thấy những ngón tay của cô ta đang giật giật cựa quậy, nắm chặt vào gấu váy. Đây là hội chứng TIC lo lắng của Momo mà bạn tình cờ phát hiện khi còn nhỏ. Sau đó, cô ta cũng ngồi xuống khi Todoroki ngồi chiếc ghế dài đối diện rồi đặt tài liệu cạnh bàn cà phê.

"Mình hiểu rồi." Bạn trả lời cứng nhắc. "Vậy hai người ngồi với nhau nhé. Dù sao mình cũng phải nấu bữa tối." Bạn nghiến chặt hàm và bắt đầu bỏ đi. Bạn dừng lại khi Shouto nắm lấy cổ tay bạn khi đi ngang qua anh.

"Em không cần nấu ăn tối nay." Anh ấy nói và bạn chỉ nhìn chằm chằm vào anh ấy, chờ đợi thêm lời giải thích. Shouto hít một hơi thật sâu và liếc nhìn Momo trước khi nhìn qua bạn. Mặc dù không có lời nào được thốt ra nhưng do đã quá hiểu rõ nhau và điều đó khiến trái tim bạn đau nhói.

"Anh đã đặt bàn rồi." Shouto nói một cách thận trọng, rõ ràng là đang dò xét bạn sẽ phản ứng ra sao. Bạn lườm Yaoyorozu, người cũng đang nhìn chằm chằm vào bạn như thể cũng đang chờ bạn phản ứng. "Ở đâu đó ba chúng ta có thể nói chuyện riêng. Anh nghĩ chúng ta nên nói chuyện với nhau như những người trưởng thành." Shouto nói thêm, vai anh hơi nhấc lên một chút sau cái nhún vai hờ hững.

. Anh ấy- Không, họ sẽ kể cho bạn nghe chuyện về họ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro