Chương 7

Bản chất của bạn là người tốt bụng. Phải là quá tốt bụng nếu bạn hỏi Momo.

Cô ta nhớ là đã từng nghĩ rằng liệu điều đó thực sự có thể sao? Trần đời có thể tồn tại một người quá đỗi hiền lành như vậy sao? Nhất là người lại mồ côi cha mẹ từ nhỏ và phải tự mình đối mặt với mọi thứ?

Nhưng hóa ra, linh cảm của Momo về bạn đã luôn đúng. Rằng bạn chỉ đóng vai kẻ ngoài mặt thì ngây thơ, ngọt ngào nhưng thực sự là đang lên kế hoạch lấy đi mọi thứ của cô.

Momo gặp bạn ở trường trung học. Bạn yêu sách và thích đọc sách. Bạn là người đáng tin cậy, thấu hiểu, sẵn sàng lắng nghe mọi tâm sự và luôn ủng hộ cô ấy. Làm bạn với bạn dễ như hít thở vậy. Momo thậm chí còn coi hai người là bạn tâm giao. Bạn chỉ là đã có được cô ấy. Trước đó không ai làm được ngoại trừ bạn. Chính bạn là người duy nhất chứng kiến tất cả về hình ảnh của một cô gái giàu có, đặc quyền đặc lợi cái mà mọi người khác đang thấy hiện tại.

Vì vậy, khi bi kịch ập đến rồi bị bỏ lại một mình, Momo muốn ở bên bạn như khi bạn đã ở bên cô. Momo chia sẻ với bạn mái nhà của cô và những người thân của ngôi nhà đó cũng vui vẻ chào đón bạn. Momo đã cho bạn một mái nhà khi mà đáng lẽ ra bạn phải ở một mình. Còn bạn đã làm được những gì? Bạn đã lấy nhiều hơn những gì mà Momo sẵn sàng cho bạn. Tình yêu của cha mẹ cô ta, bạn bè của cô ta, chàng trai cô ta thích.

Momo nhớ lại những giọt nước mắt đong đầy khi từ bệnh viện trở về nhà sau vụ giải cứu Bakugou. Ba mẹ đã nhờ ông tài xế riêng chết tiệt của họ đón cô nhưng khi về đến nhà, họ đã yên vị trên bàn ăn, xu nịnh bạn cùng với cái giải thưởng ngớ ngẩn nào đó mà bạn giành được trong cái hội chợ khoa học ở ngôi trường bình thường ngu ngốc của bạn.

Khi bạn quay lại nhìn cô, thấy bạn mình bị băng bó và thương tích khắp nơi, bạn không biết gì đánh bạo lo lắng cho người chị em của mình. Chạy đến bên cạnh rồi hỏi thăm cô ta, "Có chuyện gì đã xảy ra vậy? Momo ổn chứ??" Như thể vụ việc chưa được đưa tin lên, như thể ba mẹ không nói với bạn về việc cô ở bệnh viện sau sự cố ở USJ.

"Trông mình có ổn lắm hả?" Momo cáu kỉnh, khiến bạn phải lẩm bẩm lời xin lỗi. Thay vào đó, bạn hỏi rằng mình có thể giúp cô ấy việc gì hay cô ấy đã ăn tối chưa, chạm nhẹ vào cánh tay cô và dẫn đến bàn ăn. Momo giận dữ khi nhún vai, lườm ba mẹ mình, người chỉ hỏi rằng bác sĩ đã nói gì về vết thương của cô.

"Họ nói tất cả chỉ là vết thương nhẹ. Con chỉ cần nghỉ ngơi thôi." Momo lẩm bẩm. Cơn tức tối sôi sục lên khi câu trả lời duy nhất mà cô nhận được từ họ là, "Thật tuyệt, con yêu." và sau đó tiếp tục nói về thành tích ngu ngốc của bạn ở trường. Momo không hiểu. Nó thật tầm thường so với việc cô ấy cứu một người bạn cùng lớp và chống lại một kẻ xấu. Tại sao ba mẹ cô lại như thế này? Tại sao họ có vẻ thoải mái khi mà mỗi khi cô cảm thấy bất công? Và tại sao bạn lại coi việc khiến cô cảm thấy tầm thường trong mắt ba mẹ là nhiệm vụ phải làm?

Nhưng sau đêm hôm đó, khi chỉ còn một mình với những suy nghĩ, cô ta cảm thấy bản thân đã quá khắt khe với bạn. Cha mẹ của Momo luôn chú ý đến tất cả những lý do sai lầm như tư thế của cô, cách cô thể hiện bản thân và những thứ nhỏ nhặt khác, nhưng đáng tiếc, họ lại thờ ơ với những điều quan trọng nhất đối với cô ta, như ước mơ và khát vọng trở thành anh hùng.

Vì vậy, Momo đã cho bạn một cơ hội khác. Tự xua đi sự bất an của mình bởi vì bạn chẳng làm gì ngoài việc đối tốt với cô ta. Có lẽ cô đã suy nghĩ quá nhiều về mọi thứ. Có thể cô chỉ ghen tị với sự quan tâm mà bạn nhận được từ ba mẹ.

Nhưng sau đó khi Momo đưa bạn đến UA để gặp gỡ bạn bè, bạn lại một lần nữa chứng minh rằng cô ta đã sai.

Tất cả những gì bạn làm là đánh cắp tất cả sự chú ý. Câu chuyện đáng thương của bạn đã thao túng mọi người để thương hại bạn. Làm thế nào bạn làm chuyển quỷ đó được? Làm thế nào bạn lại dễ dàng khiến mọi người phải chiều theo mọi ý thích là một bí ẩn đối với Momo. Tệ hơn nữa, chàng trai duy nhất mà Momo từng thích đang bám theo bạn như một chú cún lạc và đang hỏi han về bạn.

Tất cả luôn là về bạn. Và điều đó khiến Momo phát ốm, khiến cô ta phát điên lên vì tất cả những gì cô có, bạn đều dễ dàng cướp đi hết. Vì vậy, cô ta không hề do dự khi được số phận trao cho cơ hội lấy đi thứ gì đó của bạn.

"Con yêu, dạo này con có gặp T/b không?" Mẹ hỏi khi cô ta đặt tách trà xuống đĩa. Momo hít vào, lắc đầu. "Tụi con đã không gặp nhau nhiều năm rồi mẹ ạ."

"Mẹ cũng nghĩ vậy. Chiều nay mẹ sẽ đến nhà con bé thăm nó và thiên thần nhỏ của nó. Con có muốn đi cùng mẹ không?" Bà mẹ đề nghị và Momo phải cố gắng hết sức để không đảo mắt.

"Không, con bận rồi. Nhưng hãy chuyển lời hỏi thăm của con nhé." Momo định đứng dậy nhưng những gì mẹ nói tiếp theo đã khiến cô ngồi yên trên ghế.

"Tiếc quá. Mẹ nghĩ con bé sẽ rất vui khi nghe tin từ con. Hôm bữa mẹ đã gọi cho nó để nói là mẹ đã nhận được lời mời cho ngày kỷ niệm của vợ chồng nó nhưng không liên lạc được..." Mẹ cô thở dài, sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt bà, điều mà Momo ước rằng cô ta cũng được lo lắng như thế mỗi khi cô gặp khó khăn. "Và khi mẹ hỏi đã có chuyện gì vậy, T/b nói rằng gần đây Shouto và nó đã cãi nhau rất nhiều."

Momo nóng tai trước tin sốt dẻo này. "Mẹ đã nói với nó rằng đó chỉ là điều bình thường thôi. Cha và mẹ cũng đã từng cãi nhau rất nhiều sau khi con sinh ra được một năm vì ông ấy cảm thấy bị bỏ rơi." Mẹ cô ta xua tay và nhăn mặt, "Đó là thói quen rồi! Tất nhiên, với tư cách là một người mẹ mới, tất cả sự chú ý của mẹ đều dành cho con mẹ-" Sau đó, mọi điều mẹ cô nói đều bị bỏ ngoài tai, đôi mắt của Momo sáng lên thích thú.

Và có lẽ cuộc sống cuối cùng đã cho Momo cơ hội để lấy lại những gì thuộc về cô ta từ bạn. Bởi vì ngay ngày hôm đó, sau khi bước vào quán bar nơi cô thường gọi đồ uống sau một ngày dài làm việc, Shouto đã ở đó. Trông vẫn đẹp trai hơn bao giờ hết và khiến cô thích thú hơn cả là sự đáp lại cho lời tán tỉnh từ cô ta.

Đêm đó, anh tôn thờ cơ thể cô như kẻ đói khát. Momo chờ đợi cảm giác tội lỗi ập đến, cảm giác tội lỗi mà cô nên cảm thấy sau khi ngủ với một người đàn ông đã có gia đình. Nhưng nó đã không bao giờ đến. Cô ta chỉ cảm thấy vô cùng thỏa mãn khi Shouto rên rỉ tên cô trong sự ngây ngất, ca ngợi cô vì đã tốt với anh như thế nào, vì đã cho anh những gì bạn không thể.

Cô ta đam mê với sự quan tâm của Shouto, tình cảm từ anh mà cô đã khao khát từ khi họ còn học trung học, dù là cả hai chỉ là bạn tình, để anh vẫn có thể ở bên người vợ ngu ngốc đó. Momo cảm thấy như cuối cùng cô ta đã chiến thắng.

Momo thực sự nghĩ như thế. Sao mà không nghĩ như vậy được? Khi mà Todoroki dường như vẫn chưa hết ham muốn với cô? Khi anh ta hiếm khi về nhà với bạn và nói dối bạn chỉ để có thể dành thời gian cho cô ta? Khi chính Todoroki nói với Momo rằng anh yêu cô ta? Khi anh ta hứa sẽ ly hôn với bạn để cuối cùng có thể bắt đầu lại với cô?

Todoroki đã nịnh người tình lên cao ngút trời bằng những lời nói đến nỗi khi cô ta ngã nhào xuống đất, vì hoàn toàn mất cảnh giác và lồng ngực đau nhói khi anh ta rên rỉ cái tên ngu ngốc của bạn sau khi kết thúc cuộc yêu.

"C-cái gì," cô nghẹn ngào, "Anh vừa nói Y-y/n hả??"

Todoroki lóng ngóng. Đôi mắt mở to nhìn xuống Momo một cách tội lỗi khi nhận ra những gì anh ta vừa làm.

Yaoyorozu muốn lao đi khi đẩy anh ta ra khỏi mình. Mặt nóng lên vì xấu hổ và tức giận. "Anh dám đùa tôi sao Shouto?" Cô ấy hét lên, ngực phập phồng và nước mắt chảy dài trên mặt và cổ.

Shouto nuốt khan, tay luồn qua tóc. "Anh xin lỗi." Shouto lẩm bẩm, không dám ngước lên đối diện. Momo bước xuống giường và vội vàng mặc áo choàng vào, da cô sởn gai ốc khi giọng anh thì thầm tên bạn vẫn còn vang vọng trong đầu.

"Anh nói xin lỗi sao??" Momo hoài nghi hỏi. "Anh nói anh sẽ rời xa con nhỏ đó! Anh nói anh yêu tôi!!"

Trái tim cô tan nát trong khi người đàn ông thất bại kia chỉ lắc đầu, sự bối rối và hối hận hiện rõ trên khuôn mặt anh ta. Momo há hốc miệng như không tin nổi. "Shouto! Chúng ta đã ở bên nhau được một năm rồi! Bây giờ anh không thể thay đổi quyết định được!"

Todoroki nhăn mặt khi Momo hét lên. Anh không thể làm gì trừ cái cảm giác tồi tệ này. Có cách nào để anh có thể nói với cô ta rằng bản thân thực sự nghĩ rằng anh đã từng yêu cô? Để mà tới giờ anh mới nhận ra rằng anh còn yêu vợ mình?

Làm sao để nói với cô ta rằng anh muốn quay về với gia đình mình?

"Momo-" anh thì thầm, đứng dậy khỏi giường và đi về phía cô. Anh vòng tay ôm lấy cô và Momo dựa vào bộ ngực trần của người tình khó nức nở. "Anh rất xin lỗi. Anh không nên kéo em vào mớ hỗn độn của anh."

"Anh nói anh yêu em, anh nói anh sẽ rời xa T/b." Cô ấy khóc "Làm ơn, hãy chọn em đi."

"Cầu xin anh... xin hãy ở lại với em."

---

Bạn đứng dưới vòi hoa sen lâu hơn mọi khi, để dòng nước lạnh chảy xuống da khi cố quên đi cảm giác đụng chạm của chồng mình. Hơn năm năm kết hôn và bạn chưa bao giờ thấy anh ta say mê bạn như vậy. Anh hôn và ôm bạn như thể cuộc sống phụ thuộc vào điều đó. Như thể bạn là không khí cho anh hít thở, uống cạn bạn tựa như nguồn nước duy nhất giữa mùa hạn hán.

Điều duy nhất khiến bạn giữ vững quyết tâm của mình là cảm giác đau nhói trong lồng ngực khi nghĩ anh ta hẳn cũng làm điều này với người phụ nữ khác. Người phụ nữ tên Momo đó, người bạn luôn coi là chị em ruột, đã được người đàn ông bạn yêu và kết hôn cùng trao cho nụ hôn nồng nàn và say đắm, giống như bạn. Dù vẫn yêu Shouto nhiều như thế nào, bạn không nghĩ rằng sẽ có thể tin tưởng anh ta thêm một lần nào nữa.

Ngay khi leo lên giường, bạn cho phép bản thân được khóc ngon lành. Vì dù bạn có cố tỏ ra lạnh lùng với chồng đến đâu thì nó cũng không bớt đi sự thật là bạn vẫn đang bị tổn thương.

Sáng hôm sau, bạn dậy sớm để chuẩn bị cho ngày gia đình của Yukio. Ngồi trên giường một lúc và nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình, nửa muốn gọi cho Natsuo vì biết rằng chồng bạn có thể sẽ khó chịu vì đêm qua anh ta đã quá say. Với một tiếng thở dài, bạn lắc đầu và quyết định chỉ nói với Yukio rằng sẽ chỉ có bạn và thằng bé. Xét cho cùng, dù điều này có làm bạn đau đớn bao nhiêu thì đây cũng sẽ giúp con trai bạn quen dần với nó.

Khi bước vào bếp, bạn có thể nghe đâu đó tiếng chửi và rủa khẽ. Và bạn ngửi thấy mùi khét của bánh mì nướng. Lông mày nhíu lại khi bạn bước ra từ góc tường.

Sau đó, bạn nhìn thấy chồng mình, ngón tay cái anh ta đang đặt giữa môi, khuôn mặt nhăn lại khi nhìn món trứng trên chảo. Cảnh tượng đưa bạn trở lại nhiều năm trước, khi Shouto lần đầu tiên biết tin bạn mang thai và bản thân phải tuyệt vọng đảm nhận việc nấu nướng. Hoặc ít nhất là cố gắng.

Một nụ cười buồn xuất hiện trên môi bạn. Có lẽ anh ta lại bị bỏng vì lấy bánh mì nướng bằng tay không. Bạn vẫn thấy khó hiểu vì sao mà một người có quirk lửa lại có thể bị bỏng ngón tay chỉ vì cái bánh mì nướng.

Shouto rời mắt khỏi cái chảo nóng khi thấy bạn đi về phía anh. "Anh dậy rồi sao." Anh thì thầm, nhìn bạn lấy một cốc nước từ tủ lạnh. "Ừa, trứng gần xong rồi. Anh cũng đã làm một ít súp miso. Em thích thế mà phải không?" Anh hỏi với vẻ mặt đầy hy vọng, Shouto cười thật tươi khi bạn gật đầu.

"T/b à- chuyện tối qua." Anh ta bắt đầu giải thích nhưng bạn ngắt lời bằng cách đưa cho chồng minh một chai thuốc giảm đau và một cốc nước. "Đây, để tôi làm tiếp cho." Bạn nói, đổi lấy chiếc thìa từ tay anh ta, tiếp tụv công việc nấu nướng. "Anh say mà. Quên nó đi."

Shouto lấy cái máy tính bảng rồi đi theo bạn khi bạn đặt trứng lên dĩa và đi đến bàn. "Anh say thật nhưng những lời anh nói là sự thật." Bạn nuốt khan và cố gắng nhìn chằm chằm vào cái bàn khi anh ta tiếp tục nói: "Anh không cần em tha thứ cho anh. Anh chỉ hy vọng ít nhất hãy để anh cố gắng bù đắp cho em."

Bạn nghiến răng cố gắng giữ quyết tâm của mình. Cuối cùng bạn chạm phải ánh mắt anh ta và thở dài. "Làm vì Yukio thôi. Không cần cho tôi." Mặt Todoroki xịu xuống nhưng anh vẫn gật đầu. Anh hiểu, tất nhiên là bạn sẽ cần thời gian. Sẽ không phải là bạn có thể quên mọi thứ anh đã làm chỉ trong một đêm chỉ vì đã xin lỗi và nói với bạn rằng anh vẫn còn yêu bạn.

"Được, anh hiểu rồi. Nhưng anh ở đây nếu em cần bất cứ điều gì T/b."

Khi bạn hoàn toàn đối diện anh ta, bạn dành một giây để nghiêm túc nhìn chồng mình từ trên xuống. Không còn nghi ngờ gì nữa, hiện tại anh ta đang chân thành thật lòng. Sự chân thành đó nhiều đến nỗi nó làm trái tim bạn tan nát một lần nữa. Tại sao phải theo cách này? Tại sao đến khi cuộc hôn nhân của bạn đã tan vỡ thì anh ta mới nhận ra rằng anh vẫn còn yêu bạn?

"Hội sẽ bắt đầu lúc 8 giờ. Nếu anh nghĩ có thể đi cùng, hãy chuẩn bị sẵn sàng trước đi. Kiếm cái áo sơ mi màu xanh mà mặc. Đó là màu đã được chỉ định cho gia đình chúng ta." Bạn nói trước khi đi ngang qua anh ta để chuẩn bị thức ăn mang đến trường. Shouto nhìn theo bạn, môi anh giật giật khi đang cố gắng kìm nén tiếng cười. Anh không thể ngăn được những giọt nước mắt đang làm cay mắt và hy vọng nở rộ lồng ngực khi nghe bạn nói 'gia đình của chúng ta.

---

"Vậy cứ như thế lại thành gia đình văn hóa hạnh phúc à??" Bạn nhăn mặt, giọng nói lớn của Bakugou làm như thể bạn đang bật loa ngoài vậy.

"Dĩ nhiên là không!" Bạn rít lên, kẹp chắc điện thoại giữa tai và vai khi đóng giỏ dã ngoại. "Yukio rất vui mừng về việc ba nó sẽ cùng tụi em tham dự ngày gia đình năm nay... anh phải thấy vẻ mặt của nó cơ."

Vẻ cau có của Bakugou biến mất khi nghe giọng nói của bạn trở nên nhẹ nhàng. Anh giờ chỉ có thể tưởng tượng vẻ buồn bã hiện trên khuôn mặt bạn lúc này. "Tốt hơn hết tên Icyhot nên thắng tất cả các trò chơi dã ngoại ngu ngốc đó." Anh làu bàu "Hãy gọi cho tôi nếu em cần bất cứ điều gì."

Bạn gật đầu như thể Bakugou có thể nhìn thấy vậy. "Cảm ơn anh. Em phải đi đây. Em cần phải tắm nhanh. Chút nữa tụi em sẽ đi." Bạn phủi bụi trên tay trước khi cầm điện thoại. "Anh định nói gì đó hả? Sao gọi sớm vậy?"

Bakugou tự thấy mình hít một hơi thật sâu. "Không có gì. Chỉ định nói là tôi đã nhận bằng chứng thực mà bữa nói với em và tôi muốn hỏi liệu em có biết quỹ nào để tôi đi quyên số tiền thu được không."

Một nụ cười làm duyên dáng thêm đôi môi của bạn. Bạn biết Bakugou ghét đóng quảng cáo nên khi nghe anh ấy nhận những dự án như thế vì mục đích từ thiện đã khiến trái tim bạn tràn ngập niềm tự hào dành cho anh. "Em vẫn còn liên lạc với trại trẻ mồ côi mà em đã ở lại một thời gian. Để em gửi cho anh thông tin chi tiết nhé."

"Được đó. Cảm ơn em." Anh lầm bầm rồi cắn môi "T/b?"

"Vâng?"

Bakugou thở dài và lắc đầu. "Không có gì. Chỉ là, hôm nay chơi vui nhé. Nói Yukio hãy đánh bại lũ bạn cùng lớp láu cá của nó trong mọi trò chơi nữa."

Bạn cười khúc khích, đảo mắt. "Được rồi. Em sẽ nói lại với nó nhưng chữa lại một tí."

"Em đừng có mà dám, dù sao nhóc con đó cũng biết cách tôi nói chuyện rồi." Anh cười nhẹ.

"Nó biết. Nhưng tệ là nó lại thích kiểu đó." Bạn khịt mũi. "Ay da, em thực sự phải đi rồi."

"Được rồi..." Bakugou hít vào thật sâu. "Cẩn thận nhé?"

"Anh cũng vậy nha. Tạm biệt anh Katsuki." Bạn nói trước khi kết thúc cuộc gọi.

Bakugou lại thở dài khi quay đầu xe, ngả nhẹ tựa đầu ra sau và liếc nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương chiếu hậu, tất cả đều cùng tông với cái áo sơ mi xanh nhạt duy nhất mà anh có.

---

Yukio gần như run lên vì phấn khích khi được bạn lái xe đến trường. Thằng bé chạy đến chỗ bạn bè của mình và vui vẻ chỉ vào bạn và Shouto, nói, "Đó là bố và mẹ của minh đó!"

Trong một giây ở đó, trái tim bạn đau nhói. Cảm giác tội lỗi lóe lên khi bạn suy nghĩ lại về quyết định của mình. Bạn đang giúp con trai mình hay chỉ khiến nó đau đớn hơn khi làm điều này?

Bạn chưa kịp suy nghĩ thì cậu bé 4 tuổi đã nắm lấy tay bạn, kéo bạn và chỉ vào những gian hàng dựng hai bên.

"Mẹ ơi, chúng ta hãy vẽ mặt và chụp ảnh đi!" Nhóc con hào hứng nói, Shouto ngồi xổm xuống và chạm vào lưng Yukio, "Bố cũng tham gia có được không?"

"Đừng ngố thế chứ bố. Chắc chắn bố phải tham gia chứ." Con trai bạn cũng mỉm cười khi nắm lấy tay ba nó.

Những nghi ngờ còn sót lại trong tâm trí bạn tan biến khi thấy con trai vui vẻ như vậy. Yukio luôn mỉm cười rúc rích khi quan sát bố mẹ mình vẽ khuôn mặt nó theo kiểu nó thích.

Khi cả gia đình ngồi ở quầy chụp ảnh, Shouto nhận ra Yukio là một đứa trẻ vui vẻ biết bao nhiêu. Nhóc con này chắc chắn không thừa hưởng tính cách sôi nổi và cởi mở thế này từ anh và Shouto không thể làm gì trừ việc cười thật tươi khi con trai yêu cầu anh làm những kiểu chụp ngớ ngẩn và khuôn mặt ngốc nghếch. Sau đó, anh liếc nhìn bạn khi tiếng đếm ngược bắt đầu rồi cười thầm khi thấy vợ minh cũng hành động y chang mà không do dự.

Bạn cũng cười khi bức ảnh đầu tiên được chụp, nó nhấp nháy trên màn hình trong tích tắc và bạn thấy chồng mình lè lưỡi và lác mắt một cách không bình thường. Khi thời gian đếm ngược bắt đầu cho bức ảnh tiếp theo, bạn nhìn chằm chằm vào anh ta và anh ta mỉm cười dịu dàng trước khi làm một khuôn mặt hài hước khác. Yukio cười và bắt chước bố nó. Với một cái lắc đầu, bạn thực hiện tư thế tương tự. Phồng lỗ mũi và phồng má.

Máy ảnh nhấp nháy và trong lúc đếm ngược cho lần chụp cuối cùng, Yukio "thả bom" giữa những tràng cười khúc khích khiến bạn và Shouto cười ngặt nghẽo hơn.

Khi cả ba quay trở lại bàn ăn ngoài trời, Yukio vẫn đang nhìn chằm chằm vào bức ảnh với vẻ kinh ngạc, thằng bé thậm chí còn chạy tới khoe cho bạn bè xem.

"Đợi đã, T/b." Shouto nói, nắm lấy cổ tay và ngăn bạn bước tiếp. Anh ta đột nhiên quỳ xuống và cứ thế buộc dây giày bị tuột ra của bạn. Tất cả các giáo viên khác và phụ huynh xung quanh đều ồ lên trước cử chỉ khiến bạn không thoải mái lắm.

"Cảm ơn." Bạn lẩm bẩm khi anh ta đứng thẳng dậy. Shouto chỉ cười, nụ cười mà bạn đặc biệt yêu thích, nụ cười mà bạn phải trốn đi trước khi trái tim ngu ngốc này bắt đầu loạn nhịp.

Mặt khác, Todoroki đã làm như lời hứa. Chồng bạn phớt lờ cơn đau đầu do uống rượu vào đêm hôm trước và thắng mọi trò chơi mà ba người bạn tham gia. Nụ cười của Yukio khiến điều đó xứng đáng và thành thật mà nói, nó đã cho Shouto một lý do để được chạm vào và có thế gần gũi bạn một lần nữa.

Shouto tận dụng tối đa từng khoảnh khắc. Ôm bạn thật chặt khi chơi paper dance, nắm tay bạn trong phần chạy tiếp sức gia đình và thậm chí lén hôn lên thái dương của bạn khi người dẫn chương trình thông báo rằng người chiến thắng năm nay là "Gia đình Todoroki!" Vì quá mải mê với Yukio nhảy nhót trong vòng tay đến nỗi bạn hầu như không nhận thấy cách anh ta vòng tay quanh eo và đặt môi lên tóc bạn.

Trên đường trở về nhà, bạn lắng nghe Yukio kể lại những khoảnh khắc yêu thích của nó trong ngày. Thật ra là khá nhiều thứ. Bạn và Shouto thay phiên nhau ậm ừ đồng ý và cười trước tất cả những câu của con trai. Khi nó đột nhiên trở nên im lặng, bạn nhận thấy rằng nhóc con đi đã ngủ thiếp đi.

"Chà, có vẻ như cuối cùng ông zời con cũng bị đánh gục rồi." Bạn tự nhủ với nụ cười toe toét, đưa tay ra sau để tựa đầu con trai vào phần còn lại của ghế.

"Cảm ơn vì đã cho anh tham dự hôm nay." Shouto thì thầm, khiến bạn phải nhìn anh ta. "Và anh xin lỗi vì đã bỏ lỡ năm ngoái."

Bạn chỉ gật đầu khi ngồi trở lại chỗ ngồi của mình. Có một sự im lặng nhưng thoải mái khi cả hai bạn chỉ ngồi đó, vẫn còn hưng phấn sau lễ hội hôm nay. Sau một lúc, bạn nói, "Anh vẫn có thể đến với mẹ con em hàng năm. Dù sao thì anh cũng là bố của Yukio mà." Bạn bật ra một tràng cười gượng gạo: "Và được gọi là ngày gia đình. Vì vậy, nó chỉ có ý nghĩa khi anh ở đó."

Shouto nắm chặt vô lăng hơn. Bây giờ anh chỉ có cảm giác kiên quyết hơn trong việc sửa chữa mọi thứ với vợ. Anh chỉ hy vọng bạn vẫn sẽ thay đổi suy nghĩ.

Khi Shouto rẽ vào đường vào nhà, bạn kinh ngạc nhìn lên khi anh ta vội vàng xuống xe để mở cửa xe cho bạn. Người chồng này đã không làm điều đó trong nhiều năm khiến bạn đã nhìn chằm chằm vào anh ta rất lâu. Sau đó, anh tiếp tục bế cậu con trai đang ngủ trong vòng tay, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên đầu cậu nhóc khi anh khoác cặp sách của Yukio lên vai.

"Em cứ nghỉ ngơi đi, anh sẽ đưa con trai lên giường." Shouto thì thầm khi nhìn bạn ở cửa nhà. Bạn sững người khi anh cúi xuống và hôn lên má bạn.

Bạn chớp mắt và nhìn anh ấy đi lên các bậc thang, nâng niu đầu Yukio và ôm con một cách âu yếm. Giống như ai đó đã nhấn nút cài đặt lại chồng bạn. Việc này khiến bạn cảm thấy rất mâu thuẫn, trái tim và tâm trí đang đánh nhau loạn xạ. Bạn thấy mình vô thức lần theo ngón tay đeo nhẫn, nơi đeo nhẫn đính hôn và nhẫn cưới để che mắt thiên hạ nhằm tránh những phiền phức không đáng có cho ngày hôm nay.

Nó có đáng không? Thử cho mọi thứ một cơ hội khác? Cho anh ta một cơ hội để chuộc lỗi?

Nhưng sau đó,

"T/B!!"

Và bạn quay lại đúng lúc lòng bàn tay của Yaoyorozu tát vào má bạn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro