Chương 8
Bạn vẫn nhớ rất rõ ngày làm việc cuối cùng. Đó cũng là một trong những kỷ niệm đẹp nhất mà bạn có cùng với người chồng đầu ắp tay gối.
Sau tiếng thở phào nhẹ nhõm là tràng cười khoái chí khi bạn thấy kết quả quản lý chất lượng của dự án cuối cùng tốt hơn mong đợi. Bạn yêu công việc này rất nhiều. Bạn cảm thấy hồi hộp xen lẫn tự hào mỗi khi có thể tạo ra thứ gì đó có thể giúp đỡ mọi người và hỗ trợ các anh hùng như chồng và bạn bè của bạn trong các trận chiến của họ. Nở một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt bạn đeo bộ thiết bị vào.
Nó trông giống như chiếc vòng tay bình thường nhưng được làm từ tơ đã được dệt của nhện vỏ cây Darwin. Cường độ chịu kéo tương đương với nhôm hoặc thép nhưng lại nhẹ như không gì đeo trên tay. Nó cũng không gây đau đớn và nhìn cũng đẹp và sang trọng. Thiết bị này mỏng và đơn giản đến mức bạn có thể dễ dàng giấu đi hoặc phối với bất kỳ trang phục nào. Bạn tin chắc đây là một thiết bị, sau khi được kích hoạt, có thể tác động lên các dây thần kinh cột sống để vô hiệu hóa bạn trong ít nhất một giờ và tiêm vào bạn một chất vô hiệu hóa quirk.
Bạn bị hớp hồn bởi phát minh nhỏ của chính mình và không nhận ra Shouto đã bước vào phòng thí nghiệm cho đến khi anh ở ngay phía sau, vòng tay qua ôm eo bạn.
"Ai cho em vậy?" Anh hỏi, vùi mặt vào tóc bạn trước khi đặt một nụ hôn lên vai. Bạn giật nhẹ lên một chút nhưng dịu lại khi ngay lập tức là mùi hương và những cái chạm quen thuộc của anh chồng đẹp trai tràn ngập các giác quan cơ thể. Bạn quay đầu lại để chạm vào môi anh trong một nụ hôn ngắn và ngọt ngào 'Em mới về đây' và mỉm cười.
"Anh và em đã làm nó." Bạn thì thầm vào giữa khoảng cách môi của hai đứa, luồn ngón tay qua mái tóc sau gáy anh. Khi anh để lộ một biểu cảm bối rối đáng yêu, bạn cười khúc khích rồi cắn môi.
"Đó là thiết bị mới nhất của em đó. Nó vừa được thông qua quản lý chất lượng và giấy phép sáng nay. Nhưng em không nghĩ mình sẽ sản xuất hàng loạt nó đâu. Em muốn thứ này là của riêng mình." Bạn nở nụ cười khi cởi nó ra và mê mẩn trong tay.
Shouto cũng mỉm cười khi nhìn vào chiếc vòng đó vì quá ngạc nhiên trước tài năng của bạn. "Công dụng của nó là làm gì? Anh đã chế nó lúc nào chứ?" Anh hỏi, tựa cằm lên vai bạn.
"Nó là một sự ngăn chặn, đối với mấy cái như là quirk và sức mạnh thể chất. Có nhớ là anh đã từng nói rằng muốn em được an toàn nhất có thể không? Anh ước có một cách nào đó có thể bảo vệ em ngay cả khi anh không ở bên cạnh mọi lúc?" Bạn dừng lại để nhìn vào ánh mắt của chồng mình, "Chà, em nghĩ chính là cách này đây."
Lông mày của Shouto nhướng lên khi quay sang nhìn bạn. "Ừa... nhưng-" Hơi thở của anh đột ngột ngưng lại, đôi mắt mở to. Todoroki nhớ lại cuộc trò chuyện đó. Và nếu anh ấy nhớ không lầm, đó là lần anh ấy yêu cầu bạn nghỉ việc vì anh ấy muốn lập gia đình với bạn.
"Đợi đã, em yêu- Ý em đang nói là...?" Anh cứng người, xoay bạn lại và ôm lấy khuôn mặt cô vợ yêu dấu. Đôi mắt dị sắc của anh bắt đầu mờ đi khi hy vọng phập phồng trong lồng ngực. Bạn thật sự có thể nhìn ra những bánh răng trong cái đầu nhỏ xinh của chồng mình đang hoạt động hết công suất. Vì vậy, bạn chỉ gật đầu, không thể ngăn nụ cười rạng rỡ trên môi.
"Chính là nó đó. Đây là dự án cuối cùng của em." Bạn lẩm bẩm, nắm lấy một bàn tay của anh trên mặt minh để hôn lên đó. "Em sắp nghỉ việc rồi."
"Có nghĩa là-?" Todoroki tìm kiếm trong mắt bạn, tim anh như muốn vỡ tung. Bạn lại gật đầu, lần này nước mắt bạn trào ra.
"Chúng ta sắp có em bé, Shou-." Bạn gần như không thể hoàn thành câu nói khi giọng nói thành tiếng thì thầm. "Em có thai." Và chồng bạn, bây giờ là cha của con bạn, nhìn bạn chằm chằm với vẻ rất sốc và bất ngờ.
Lần đầu tiên trong đời, bạn thấy Todoroki Shouto rơi nước mắt. Anh ấy khuỵu gối xuống, nhìn chằm chằm vào vết sưng chưa hẳn tồn tại của bạn, tay lướt qua nó và vòng quanh eo bạn thật nhẹ nhàng.
"Chúng ta sắp có em bé?" Anh lặp lại, ngước nhìn bạn với ánh mắt đầy hy vọng. Khi bạn gật đầu lần nữa, anh cười run rẩy, môi áp vào bụng bạn. "Anh sắp làm bố." Anh ấy tuyên bố một lần nữa, gần như hét lên vì sung sướng khi anh đứng dậy để ôm lấy khuôn mặt bạn. Bạn phá lên cười khúc khích khi anh chồng ôm bạn thật chặt và bắt đầu hôn lên mặt bạn bằng những nụ hôn kiểu cánh bướm, thổ lộ rằng anh ấy là người đàn ông hạnh phúc nhất lúc này và phấn khích như thế nào.
Dự án của bạn ban đầu được phác thảo dưới cái tên Yukio có nghĩa là 'dây kết', theo thiết kế của nó giống như một sợi dây. Mặc dù vậy, nó chưa bao giờ được cấp bằng sáng chế bởi vì bạn quyết định giữ lại dự án nhỏ như một kỷ niệm về quyết định từ bỏ sự nghiệp của mình để trở thành một người mẹ và một nội trợ tận tụy theo mong muốn của Shouto.
Yukio sau này trở thành tên của con trai bạn khi nó được sinh ra vào mùa tuyết rơi đầu tiên vào cuối năm đó. Người bảo vệ nhỏ của bạn được thành hình.
Bạn chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ đưa phát minh nhỏ của mình vào sử dụng vì mục tiêu bảo vệ của Shouto chính là cho bạn và đứa con trai.
Bạn thành khẩn hy vọng bạn sẽ không phải dùng.
Nhưng khi đầu bạn gục sang một bên sau khi bị tát vào má, bản năng sai khiến bạn lấy thứ đó ra khỏi cổ tay, kích hoạt nó và đeo nó vào cổ cô ta.
---
"Shouto đâu rồi?? Anh ấy đâu-" Mắt Momo mở to khi bị tay bạn chạm vào cổ. Cô ta thở hổn hển giữa câu nói khi cảm thấy có thứ gì đó lạnh và mỏng siết chặt đường thở, nơi lẽ ra phải có bàn tay của bạn. Momo rên rỉ, cảm thấy sức lực dần bị rút cạn.
"Tôi mẹ nó đã cảnh cáo cô." Bạn nổi đóa, thở hồng hộc khi buông tay khỏi cổ rồi tóm chặt lấy cổ áo cô ta. Momo không thể hiểu tại sao bản thân dường như không thể di chuyển, mắt cô ta ngấn nước khi phải cố gắng thở.
"Cô đã làm gì??" Giọng cô ta khàn khàn, nắm lấy cổ tay bạn một cách yếu ớt khi bạn dễ dàng kéo cô ấy theo bạn băng qua bãi cỏ.
"Giữ hơi đi. Hằng giờ nữa cô phải cầu xin tôi đấy. Nhưng tin tôi đi, không cần lâu như thế để tôi xử cô đâu." Bạn khinh bỉ nói, phớt lờ những nỗ lực yếu ớt của cô ta đang cào vào cánh tay bạn.
"T/b!"
Khi quay lại và thấy Shouto bước ra từ cửa trước, bạn cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy anh không còn bế Yukio nữa. Cảnh tượng đó sẽ khiến con trai bạn cảm thấy nhục nhã và có lẽ bạn sẽ giết Shouto vì điều đó nếu anh ta đủ ngu ngốc khi cho Yukio nhìn thấy hoặc nghe thấy bất kỳ điều gì lúc này.
"Vào nhà đi, Shou." Bạn nói qua hàm răng nghiến chặt cùng với hơi thở gấp gáp khi Momo rên rỉ với người tình, ra hiệu cho chồng bạn đến cứu cô. Bạn trừng mắt nhìn Shouto, thách thức anh ta nếu thực sự tiến thêm một bước. Chỉ một bước thôi. Đó là tất cả những gì bạn thực sự cần để đưa ra quyết định cuối cùng. Đôi mắt của Todoroki mở to, lướt qua giữa bạn và Yaoyorozu trong hoảng loạn.
Trước sự vui mừng của bạn và phần lớn là sự thất vọng cay đắng của Momo, Todoroki lui vào nhà với vẻ mặt buồn bã. Momo sau đó hét vào mặt anh ta, cầu xin anh ta ra ngoài để 'về nhà' với cô. Và điều đó, nó xứng đáng nhận một cái tát từ bạn.
Cô ta ngã xuống đất một cách bất lực và cảm giác tội lỗi đang dâng trào trong người bạn. Bạn vừa cướp đi năng lực và sức mạnh thể chất của cô ta. Bạn đã chiến đấu không công bằng, bạn biết điều đó. Nhưng cô ta cũng thế thôi. Cô ta ra ngoài kia cướp chồng sau lưng bạn trong khi bạn đang ở nhà chăm con.
Và bây giờ, người đàn bà này dám có gan đến cái dinh thự này và tấn công bạn? Hình như cô ta vẫn chưa thấy đủ khi thất lễ và làm tổn thương bạn? Làm như bạn đã không hề cảnh cáo cô ta rồi vậy?
"Trả anh ấy lại cho tôi!!" Momo hét lên và bạn nhìn chằm chằm vào con người đó đầy hổn loạn.
"Trả lại anh ta?? Shouto vẫn là chồng tôi. Anh ta chưa bao giờ là của cô." Bạn nhấn mạnh. "Vẫn chưa hiểu sao? Anh ta 'chơi' cô hơn 1 năm trời và giờ anh ta muốn tôi quay lại như chưa có chuyện gì xảy ra. Làm như không hề có chuyện hai người đã không dành cả năm chó má này để lừa tôi vậy." Bạn bật ra một tiếng cười vô hồn. "Sao mà cô vẫn có thể tin vào anh ta? Sao mà cô vẫn có thể vẫn muốn anh ta khi giờ đây tên này muốn quan hệ vợ chồng của tôi và anh ta trở lại như cũ?"
Momo phát ra một tiếng kêu nghẹn ngào khi cố gắng nhào tới vào bạn. Tất nhiên trong tình trạng hiện tại, bạn dễ dàng tránh được nó. "Anh ấy yêu tôi! Anh ấy không còn yêu cô nữa!" Bạn thở dài và nắm lấy tay Momo khi cô ấy định đánh bạn lần nữa.
"Hãy ngừng thao túng Shouto như cách mà cô đã từng làm với những người khác trong cuộc đời tôi đi!" Momo khóc khi đôi chân dần khụy xuống. "Đừng lấy cắp mọi thứ của tôi nữa! Lẽ ra cô phải đứng về phía tôi! Không phải là cướp đi những người tôi yêu quý! Tôi đã cho cô một ngôi nhà và một gia đình và cô đã phản bội tôi!"
Bạn đỡ lấy Momo trước khi cô ta ngã xuống đất. Momo nức nở thành tiếng, những giọt nước mắt làm ướt vạt áo trước của bạn khi bị cô ta ngã vào người. Bạn nuốt khan khi nhìn vào con người phía dưới mình, trái tim tan vỡ của bạn chỉ càng thêm đau đớn.
"Tôi đã phản bội... cô sao?" Bạn hỏi trong sự hoài nghi. "Tôi cướp của cô?" Một tiếng thút thít thoát ra khi bạn gạt những sợi tóc lòa xòa ra khỏi khuôn mặt xinh đẹp đó. "Momo, chỉ mãi yêu quý cô."
"Tôi luôn ở bên cạnh cô. Cô là người đã đẩy tôi ra..." Quai hàm nghiến chặt và cánh mũi phập phồng khi bạn cố gắng kìm nén cơn giận đang bùng phát. "Cô là người đã ngủ với chồng tôi." Những tiếng thổn thức gợn lên trong lòng khi bạn lặp lại, "và tôi chỉ mãi yêu quý cô mà thôi."
Momo nén lại một tiếng nức nở khi bạn lắc đầu, nhìn cô ấy rằng bố mẹ cô ấy dường như luôn nhìn cô ấy như thế nào.
Với sự thất vọng.
"Cô là người đã phản bội tôi. Và tôi không nghĩ sẽ có thể tha thứ cho cô vì điều đó." Bạn với lấy thiết bị của mình trên cổ cô ta và tắt nó đi "Thậm chí cũng không phải vì cô đã ngủ với chồng tôi. Mà vì cô đã cướp đi quyền có một gia đình trọn vẹn và hạnh phúc của con trai tôi." Bạn từ từ đứng dậy, nhẹ nhàng buông Momo ra khi tiếng nức nở tiếp tục tuôn ra từ hai người.
Lúc này Momo mới hiểu được mức độ nghiêm trọng của mọi thứ đã gây ra với bạn. Lúc này cô ấy mới nhận ra rằng con quái vật trong câu chuyện của mình là... cô. Con điếm ghen tuông, cậy quyền, luôn tìm kiếm sự chú ý là cô.
"Tôi đang tiến hành thủ tục ly hôn. Nếu sau đó chồng tôi vẫn muốn cô thì cô cứ giành lấy tôi cũng chẳng quan tâm." Khi bạn bước đi, ánh mắt của Momo vẫn dõi theo bạn, thì thầm những lời mà giờ đây cô ấy biết bạn xứng đáng.
"T-Tôi xin lỗi." Momo nấc từng tiếng, cố gắng đuổi theo bạn nhưng cô ấy thậm chí không thể đứng dậy được. Nhưng cô vẫn khóc khàn cả giọng, "T/b, mình rất xin lỗi!!"
Bạn đóng cửa trước lại và bắt gặp ánh mắt đồng cảm của Kenshin-san. Hít thật sâu và lau lại khuôn mặt để trông ổn hơn mặc dù bạn cảm thấy như trái tim đã bị xé toạc lần thứ một trăm. "Làm ơn để một tài xế đưa Yaoyorozu-san về nhà." Bạn thì thầm trước khi bước lên cầu thang một cách vô hồn.
Mắt bạn nhòe đi khi nhìn thấy bóng dáng chồng mình trên đầu cầu thang. Khuôn mặt vùi vào tay còn anh ta thì ngồi đó, khom người lại. Cơ thể người đó run lên khi những tiếng nức nở không thành tiếng bật ra từng đoạn.
Lần thứ hai trong đời, bạn chứng kiến cảnh Shouto rơi nước mắt. Dù không còn đủ sức để tức giận nhưng bên trong bạn như đang thổi bùng lên ngọn lửa bởi vì, Anh ta thực sự đang khóc vì người đàn bà đó sao?
"Cô ta vẫn ở trước cửa nhà. Nếu giờ anh ra ngoài thì vẫn có thể giữ người ta lại và về nhà." Bạn lầm bầm, không buồn lau những giọt nước mắt lăn dài trên má khi cố gắng đi ngang qua Shouto. Và bạn thêm vào "Hãy đi đi, tôi đã xong việc với cô ta rồi."
Trước sự ngạc nhiên của bạn, Shouto ngăn bạn bước đi tiếp, ôm lấy hông bạn và người chồng này lại tiếp tục nức nở không thành tiếng. Bàn tay run rẩy của anh ta nắm chặt lấy người vợ trước mặt khi bản thân bắt đầu xin lỗi rối rít.
"Tất cả là lỗi của anh." Shouto thở hổn hển, cảm giác tội lỗi đang ăn mòn anh ta. "Anh xin lỗi, T/b. Anh rất xin lỗi. Em không xứng đáng phải chịu bất cứ điều gì trong chuyện này." Bạn dán mắt vào chồng mình và lắc đầu khi thở dài. Khi đang cố gắng giằng ra, anh ta tuyệt vọng bám chặt lấy bạn như thể mạng sống phụ thuộc vào điều đó. "Làm ơn, anh thực sự xin lỗi, T/b. Anh biết em có thể sẽ không tin, nhưng anh vẫn yêu em. Còn yêu rất nhiều."
"Anh đã từng nói là không còn yêu tôi nữa. Mới hơn một tuần trước thôi. Anh quên rồi sao?" Bạn hỏi một cách đờ đẫn. Quai hàm nghiến chặt khi bạn nhìn anh ta và bắt gặp ánh mắt đó. "Anh đã nói, 'Anh không còn yêu em nữa.' và kể từ lúc đó anh thật sự đã khiến tôi cảm nhận được nó mỗi ngày."
"Anh đã ác ý nói ra điều đó bởi vì anh muốn em biết được cảm giác của anh lúc đó." Anh lắc đầu quầy quậy "Nhưng anh đã hối hận rồi. T/b, anh xin em đó?"
"Cảm nhận của anh??" Bạn hỏi một cách hoài nghi, nhìn chằm chằm về phía trước một cách vô hồn. Người chồng này cảm thấy bạn không còn yêu anh ấy nữa ư? Cánh tay của bạn buông thõng xuống hai bên và chồng bạn ôm bạn chặt hơn. "Và xin xỏ cái gì đây Shouto? Tôi sẽ ly hôn anh. Đó không phải là những gì anh muốn sao?"
"Anh không muốn nữa." Shouto rùng mình: "Anh đã mù quáng về mọi thứ, về điều thực sự quan trọng. Anh... anh đã bị ngợp." Khuôn mặt của Shouto nhăn lại, như thể việc diễn đạt suy nghĩ thành lời đang làm anh đau đớn. Shouto sụt sịt và hạ mắt xuống.
"Sau đó, chúng ta bắt đầu tranh cãi về những điều nhỏ nhặt nhất, những tranh cãi ngu ngốc này nối tiếp nhau và điều tiếp theo mà anh biết là em luôn nằm quay lưng lại với anh khi ngủ, từ chối sự đụng chạm từ anh. Anh phải làm cái quái gì đây?"
"Đừng ngủ với người khác!!" Bạn hét lên, đẩy anh ta ra. "Chúa ơi, Shou." Bạn vùi mặt vào tay, cố nén tiếng nức nở. "Anh nghĩ là những trận cãi vả đó cũng không làm tôi đau đớn? Anh nghĩ là tôi thích việc chúng ta đi ngủ khi những cuộc cãi vã vẫn chưa được giải quyết hả?"
"Anh đã ích kỷ, giờ anh biết điều đó. Và anh hối hận đến hết cuộc đời vì đã làm tổn thương em. Nhưng xin em, T/b. Anh có thể thay đổi." Anh nói, sau đó đứng thẳng dậy che phủ hoàn toàn thân hình bạn. Shouto ôm lấy khuôn mặt bạn và muốn bạn nhìn vào mắt anh ấy. "Làm ơn, tha thứ cho anh. Để anh quay trở lại, anh xin em." Anh nuốt nước bọt và cúi xuống cắn môi bạn không chút do dự.
Bạn không đủ nhanh để đẩy được bản thân thoát khỏi tình cảnh này. Ngay cả khi đã giằng ra, anh ta vẫn giữ chặt lại khiến bạn không thể di chuyển dù chỉ một inch. Nhưng bạn sẽ không mắc những sai lầm tương tự. Bạn quay đầu đi trước khi Shouto có thể hôn sâu hơn.
"Dừng lại, Shouto!" Bạn phản đối và buộc mình thoát khỏi sự kiềm hãm này. Trước sự ngạc nhiên tột độ của bạn, anh ta bắt đầu khuỵu xuống, khuỵu gối và khóa tay quanh hông bạn.
"Không không không. Làm ơn, đừng bỏ rơi anh, T/b." Anh làu nhàu, nức nở đứt quãng. "Đừng rời xa anh."
Vào lúc này, dù đã dùng hết sức lực đẩy người trước mặt ra nhưng người này vẫn tiếp tục và lải nhải về việc muốn bạn quay lại như thế nào. Bạn cứng người và cảm thấy máu đông lại khi nghe thấy một giọng nói nhỏ nhẹ giữa những lời cầu xin và khúm núm của người chồng.
"Mẹ ơi?"
Ngay lập tức quay đầu về phía mà bạn nghe thấy giọng nói của đứa con trai bé nhỏ. Tim bạn gần như nhảy ra khỏi lồng ngực khi nhìn thấy nó đứng ở cuối hành lang, khuôn mặt đẫm nước mắt và bối rối, tay ôm chú thỏ nhồi bông.
"Con yêu." Bạn thở hổn hển, gần như trượt chân khi đẩy Shouto ra xa để đến tới chỗ Yukio.
"Mẹ sẽ rời đi sao?" Thằng bé ré lên, nỗi sợ hãi hiện rõ trong mắt đứa trẻ khi nó ôm bạn thật chặt. Bạn lắc đầu kịch liệt và lau má Yukio nhưng nước mắt của bản thân vẫn cứ rơi xuống.
"Cái gì? KHÔNG! Mẹ ở ngay đây." Bạn sụt sịt. "Mẹ không bỏ con đâu, được không? Mẹ sẽ luôn ở bên cạnh con dù bất kể điều gì xảy ra."
"Nhưng bố đã nói vậy." thằng bé thút thít. Tay nó liền đưa ra tới Shouto khiến bạn ngập ngừng quay lại nhìn chồng mình khi anh ta thận trọng bước về phía bạn và Yukio.
"Bố đừng khóc. Mẹ ở ngay đây, thấy không?" Trái tim bạn tan nát khi nhìn thấy Yukio ôm cha nó và lau nước mắt cho Shouto bằng đôi bàn tay nhỏ bé của mình.
"Cô đã có một giấc mơ xấu?" Shouto nhướn mày trước câu hỏi của cậu con trai 4 tuổi. Khóe miệng anh giật giật như cố kìm nước mắt. Anh ấy cảm thấy như mình đang sống trong một cơn ác mộng thực sự ngay bây giờ với tất cả những hậu quả do hành động của anh ấy gây ra cho anh ấy. Anh ấy vẫn giả vờ mỉm cười và nói, "Vâng. Bố vừa có một giấc mơ tồi tệ. Xin lỗi vì đã đánh thức con, con trai."
"Không sao đâu, bố." Yukio nói với một nụ cười nhẹ trước khi quay sang bạn "Mẹ ơi, con có thể ngủ trên giường của mẹ tối nay được không? Con sẽ chia sẻ Mr. Bunny với bố để bố không gặp ác mộng nữa."
Bạn cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại. Vì đã không vào phòng ngủ trước đây trong nhiều tuần, không ngủ chung giường với Shouto kể từ khi bạn nhận ra rằng anh ta đã làm ô uế nơi mặn nồng của cả hai bằng cách cho một người phụ nữ khác nằm lên đó. Nhưng Yukio chạm vào má bạn và hỏi, "Mẹ ơi, làm ơn đi?" Vì vậy, mặc dù việc quay trở lại đó gần như giết chết bạn, nhưng bạn vẫn nói đồng ý.
Shouto nhìn bạn gật đầu lia lịa và anh ta biết chính xác bạn đang nghĩ gì. Anh muốn nắm lấy tay bạn và tiếp tục cầu xin sự tha thứ nhưng bạn đã quay lưng lại khi bế Yukio trên tay để đi vào phòng ngủ. Shouto xúc động khi nhìn bạn và Yukio lên giường với anh lần đầu tiên sau một thời gian dài.
Bạn cố vùi mặt vào tóc Yukio để không nhìn vào người nằm kế bên, nhưng bạn vẫn thấy chồng mình run lên khi nhìn bạn đắm đuối. Lỗ mũi anh phập phồng còn nước mắt trào ra khỏi khóe mắt, chảy qua sống mũi cao rồi xuống thái dương.
"Bố, không sao đâu. Mẹ ở ngay đây. Con cũng ở đây." Yukio thì thầm, lại đưa tay lên lau nước mắt cho bố mình. Bạn cắn môi khi nhìn con trai mình ôm chú thỏ nhồi bông vào vòng tay của bố vì ngạc nhiên trước trái tim và sự ngây thơ của nó. "Bây giờ, cả ông Bunny nữa." Yukio nói thêm. Bạn nhanh chóng lau nước mắt và nở một nụ cười khi Yukio quay sang bạn.
Cả bạn và Shouto đều nhìn đứa nhỏ đang nắm lấy cánh tay của bạn, kéo nó qua cơ thể bé nhỏ của nó cho đến khi tay bạn chạm vào hông của Shouto. Hơi thở của bạn dừng lại. Đôi mắt Shouto lại ngấn lệ.
"Những cái ôm của mẹ là tuyệt vời nhất. Khi con có một giấc mơ tồi tệ, mẹ sẽ ôm con cho đến khi con ngủ thiếp đi." Yukio vừa lẩm bẩm vừa ngáp, quay sang bạn để rúc vào cổ khi thằng bé tiếp tục nói, "Những giấc mơ tồi tệ sẽ không đến với bố. Mẹ và con sẽ không rời xa bố đâu."
Shouto nhìn chằm chằm vào bạn khi bạn nhìn Yukio với vẻ mặt đau khổ. Một phần trong anh nuôi hy vọng rằng T/b năm xưa vẫn ở đó dưới thái độ lạnh lùng mà bạn đang tạo ra. Rằng sau tất cả những điều này, T/b của anh, người luôn đặt những người cô yêu thương lên trên bản thân mình, T/b mà anh đã quen và yêu, vẫn sẽ chọn gia đình của cô.
Bất chấp nỗi sợ hãi đang trêu đùa với Todoroki, lần đầu tiên sau một thời gian, nhờ sự trấn an của con trai và vòng tay của bạn, anh đã ngủ rất ngon.
Trong khi đó... bạn thức cả đêm để nhìn vào hai con người đang tạo nên toàn bộ thế giới của bạn.
Một người là lý do khiến bạn tồn tại, người còn lại đã biến cuộc sống này thành địa ngục trần gian.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro