Lời kết
Quà cho lễ Quốc Khánh muộn.
Dù hơi trễ xíu so với kế hoạch nhưng cuối cùng.... T đã dịch xong bộ truyện dài ngoằng này rồi đcm 🎉🎉🎉
Cảm ơn các bạn độc giả đã theo dõi và ủng hộ nhé.
__________
Đã gần hai năm kể từ khi ly hôn.
Đó cũng là hai năm đầy ý nghĩa, với việc Yukio bắt đầu vào tiểu học, bạn được thăng chức lên trưởng bộ phận vận hành và mối quan hệ của bạn với Shouto với tư cách là những người đồng hành trong việc nuôi dạy con cái cũng dần cải thiện theo thời gian.
Bakugo đã đúng. Chỉ cần thời gian. Tất nhiên, điều đó không hề dễ dàng, nhưng bạn đã biết ngay từ khoảnh khắc đầu tiên khi nhìn và đọc những giấy tờ ly hôn. Giờ đây, bạn có thể nói rằng quyết định đó thật sự xứng đáng. Nhìn thấy Yukio lớn lên đẹp đẽ và Shouto ngày càng trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.
Đôi lúc, bạn gần như không nhận ra anh ấy. Có những ngày, bạn lại thoáng thấy hình bóng của người đàn ông mà bạn từng thề sẽ đánh cắp mặt trăng và các vì sao cho. Tuy nhiên, vào lúc này, mối quan hệ của bạn với anh ấy chưa bao giờ tốt hơn thế. Bạn và Shouto thực sự... là bạn bè. Và giờ đây, bạn nhận ra rằng, trước đây hai người chưa bao giờ thực sự là bạn.
Thứ mà cuộc hôn nhân của bạn còn thiếu lúc đó chính là tình bạn. Cùng Shouto từ hai người xa lạ trở thành những người say đắm trong tình yêu, gần như chơi trò mèo vờn chuột với sự mê đắm kéo cả hai lại gần nhau như những thỏi nam châm. Kéo đẩy nhau cho đến ngày định mệnh mà Shouto quyết định thổ lộ tình cảm và biến bạn trở thành của anh.
Giờ đây, giữa bạn và Shouto có những cuộc trò chuyện thực sự. Dù là về Yukio, công việc, các sự kiện hiện tại, hay thậm chí những điều tưởng chừng vô nghĩa như một quảng cáo mới trên TV, hoặc đồng nghiệp trong văn phòng cứ cố gắng tán tỉnh bạn. Mà có lần, Shouto đã 'vô tình' đến phòng thí nghiệm của bạn vào ngày hôm sau để mang theo các món ăn mẹ Rei đã làm, khiến người đồng nghiệp đó phải rút lui.
Bây giờ, bạn có nhiều điều để chia sẻ và trò chuyện vì đã không còn cảm thấy bất an về bản thân nữa, và thế giới của bạn không còn bị giới hạn chỉ trong anh ấy và Yukio.
Giờ đây, Shouto hiểu và yêu bạn nhiều hơn. Anh hùng băng lửa hiểu rằng yêu bạn thực sự có nghĩa là cho bạn không gian để trưởng thành, thay vì gò bó vào hình ảnh mà anh ấy đã có về bạn. Là để bạn trở thành người mà đáng ra phải trở thành. Một người mẹ, một người bạn, một người am hiểu công việc của mình và làm mọi việc với ý định và tình yêu chân thành, thay vì ích kỷ giữ bạn cho riêng anh như một người vợ tận tụy.
Bây giờ, anh biết rằng yêu bạn có nghĩa là nhìn vào chính mình để tìm những điều đã làm bạn tổn thương trong quá khứ và sửa đổi cách hành xử thay vì biện minh nó như là một kiểu 'tình yêu' của anh ấy.
Và bây giờ, Shouto nhận ra rằng yêu bạn nghĩa là chấp nhận hạnh phúc với những điều khiến cuộc sống của bạn tốt đẹp hơn. Điều đó bao gồm cả những người khác, ngay cả khi đó đồng nghĩa với việc phải cảm nhận một chút ghen tị len lỏi trong lòng. Anh thở dài, một nụ cười nhẹ hiện lên khóe môi khi nhìn bạn và Bakugou cùng nhau thảo luận về bản thiết kế tại bàn ăn.
"Katsuki, em vừa giải thích cho anh rồi." Bạn nhăn mặt với người đàn ông tóc vàng. "Chiếc găng tay trước đây em làm ra cho anh đã được làm bằng chất liệu cứng nhất thế giới rồi."
Bakugou lườm mắt. "Tôi nghe rồi. Nhưng tôi chắc chắn là em có thể tìm ra cách mà. Không phải em là người giỏi nhất sao?" Anh hỏi đùa và ẵm một cú đánh vào tay từ bạn. "Tôi không thể để những chiếc găng tay này lại bị nát lần nữa khi đối mặt với mấy tên điên khó nhằn. Quirk của tôi ngày càng mạnh hơn, lần cuối kiểm tra tôi có thể phát nổ từ khoảng một nghìn km." Anh tự mãn và Yukio liền lên tiếng. "Tin tức nói rằng bán kính phá hủy là khoảng ba mươi lăm km tổng cộng!" Bakugou cười và nói, "Thực ra là ba mươi tám." Anh nháy mắt.
"Vâng và điều đó đã dẫn đến đâu, Mr. Explosion? Được Recovery Girl hôn cả tháng!" Bạn bực bội, lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp. "Nếu tiếp tục vượt quá giới hạn của mình như vậy, điều đó có thể gây hại cho anh."
"Nhưng chú đã cứu bố và gần như tất cả mọi người trên đảo!!" Con trai nói để bảo vệ người anh hùng yêu thích của nó và khiến bạn nhíu mày.
"Thì còn cái gì nữa đâu con!" Bạn cãi lại nhưng Yukio cũng lườm mắt giống như Bakugou lúc trước.
"Kẻ phản diện đã giết chết cả vùng đất với quirk bom muối, sẽ không có ích gì nữa vì nó sẽ trở nên cằn cỗi và không thích hợp để trồng trọt."
Cả hai đều quay sang nhìn Yukio với vẻ ngạc nhiên. Bakugo bật cười và xoa đầu cậu bé. "Cháu đọc nhiều như vậy ở tuổi này là khá đấy, nhóc con. Tốt lắm, cứ tiếp tục phát huy nhé." Anh khen ngợi một cách cẩn thận, không muốn làm cậu bé tự mãn như cách mọi người đã từng làm với mình khi còn nhỏ. "Quirk của cháu sử dụng thế nào rồi?"
Yukio cười tươi và khoe, mở cả hai lòng bàn tay để cho thấy đã có thể điều khiển cả hai một cách dễ dàng. "Con đã tập luyện với bố mỗi cuối tuần." Cậu bé vui vẻ nói.
Shouto sau đó xuất hiện từ nhà bếp, mang theo thức ăn. Anh ấy không giỏi bằng bạn, nhưng bạn và Yukio luôn khuyến khích anh. "Hồi nhỏ, bố không có nhiều tài năng và kiểm soát tốt như con. Yukio đúng là có năng khiếu bẩm sinh." Anh nói, làm bạn mỉm cười nhìn xuống Yukio và nhẹ nhàng chạm vào má cậu bé. "Thực tế là, hôm nay con đã có thể sử dụng quirk lâu hơn so với bình thường. Vì vậy, như đã hứa, bố đã làm món con thích nhất." Shouto cười tươi và Yukio phấn khởi ngồi dậy, nhìn trộm những tô mì soba lạnh và các loại nước chấm.
"Có lẽ nó không ngon bằng của mẹ đâu," Shoto nói với một biểu cảm tội lỗi, nhún vai nhìn Yukio. Bạn nhìn vào thức ăn trên khay rồi nhìn lên anh ấy, nở một nụ cười ấm áp khi bạn cất bản thiết kế vào hộp để dọn bàn ăn.
"Thôi mà, mùi thơm lắm, Shou." Bạn nói, làm ửng lên một làn đỏ ửng trên má chồng cũ. Bên cạnh bạn, Bakugou cười khi nhìn vào hành lá. Ít nhất lần này tên lai này đã thái đúng, anh nghĩ thầm và bắt đầu đứng dậy.
"Được rồi. Mọi người cứ tiếp tục nhé." Bakugou nói với nụ cười nhẹ. "Chúc ngủ ngon. Tạm biệt, nhóc."
"Bakugou, sao cậu không ở lại ăn tối?" Shouto đề nghị. "Đồ ăn của tớ không tồi đến vậy đâu." Đằng sau anh, Yukio làm một biểu cảm khiến Bakugou nhếch mép.
"Lần sau nhé, Icyhot. Tao có cuộc hẹn với Kirishima rồi." Anh nhún vai. Shouto đặt món ăn lên bàn và gật đầu. "Vậy thì, để tớ tiễn nhé. Hình như xe tớ đã chắn xe của cậu ở lối vào rồi."
Bakugou nghiêng người hôn lên thái dương của bạn và quay sang Yukio ôm tạm biệt cậu bé trước khi theo Shouto ra cửa. Khi theo Shouto ra tới cửa, lông mày anh nhướng lên.
Xe của anh không bị chặn hay gì cả như Shouto đã nói.
"Ừ, xin lỗi. Vì đã nói dối." Shouto trả lời câu hỏi trong đầu anh, mỉm cười tinh quái. "Tớ chỉ muốn hỏi cậu một điều." Đôi mắt Bakugou mở to khi Shouto cầm lên một chiếc hộp nhung hình chữ nhật quen thuộc, khiến anh phải sờ vào túi quần sau. "Tớ tự hỏi liệu cậu có định tặng cái này cho T/b không. Tớ thấy cậu đã giữ nó suốt vài tuần."
Anh nhanh chóng lấy lại từ tay Shouto và nói, "Làm thế quái nào mà mày có được cái này?"
"Thực tập sinh mới của tớ từng là một tên móc túi. Tớ học lỏm được một vài chiêu." Shouto nói rồi nhìn ra xa xăm, lẩm bẩm. "Thực ra, tớ đã học được nhiều điều kể từ khi ly hôn với T/b."
Bakugou nhăn mặt và nhìn chằm chằm vào anh. "Chạm vào tao lần nữa mày chết với tao."
"Được rồi. Nhưng hãy đưa cái này cho T/b ngay đi. Thật sự đau đầu mỗi lần thấy cậu mang nó khắp mọi nơi mà không có đủ can đảm để tặng cho cô ấy." Shouto nói đùa. Anh mong rằng Bakugou sẽ tức giận nhưng ngạc nhiên thay, biểu cảm của Bakugou lại xìu xuống.
"Đáng lí nó là món quà cảm ơn khi cô ấy làm cho tao chiếc găng tay đầu tiên. Nhưng có vẻ không ổn lắm khi tặng đồ trang sức cho cô ấy khi hai người vừa mới ly hôn." Anh thở dài, mở hộp và nhìn vào món đồ nhỏ. "Cô ấy vẫn còn yêu mày mà." Bakugou lẩm bẩm, vuốt ve tên của bạn khắc trên mặt dây chuyền. Shouto cũng nhìn món đồ đó và mở lòng bàn tay ra. Bakugou thở dài và để Shouto nhìn thấy chiếc vòng cổ.
Bên trong mặt dây chuyền là một chiếc locket tròn bằng vàng. Shoto liếc nhìn Bakugo, người dường như có chút bối rối khi anh ấy mở nó ra. Bất ngờ thay, bên trong locket là một bức ảnh gia đình chụp từ sinh nhật của Yukio mà Bakugou đã chụp.
"Vẫn còn yêu T/b?" Bakugou hỏi nhỏ nhưng vẫn làm Shouto bị sốc. Anh đóng locket lại và nhìn lên Bakugou rồi gật đầu.
"Sẽ luôn là như vậy." Shouto nuốt nước bọt và giữ bình tĩnh, hỏi lại, "Cậu vẫn yêu T/b chứ, đúng không? Cho đến tận lúc này?"
Bakugou, dù ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu, và Shouto có thể thấy tất cả nỗi buồn và khát khao trong mắt cậu ấy. Điều đó làm Shouto đau lòng khi phải thừa nhận rằng, có lẽ Bakugou đã yêu bạn tốt hơn anh từng làm. Bằng cách nào đó, điều này khiến anh muốn chết đi, bởi vì rõ ràng bạn xứng đáng nhận được tình yêu mà Bakugou sẵn sàng trao. Và Bakugou, dù Shouto không muốn thừa nhận, cũng xứng đáng có được bạn. Vì vậy, anh cắn chặt bên trong má mình, đến mức có thể nếm được vị máu trước khi cố nở một nụ cười.
"Cậu nên tặng cái này cho cô ấy." Shouto lẩm bẩm, đưa lại chiếc vòng cổ. "T/b sẽ thích lắm."
Bakugou mỉm cười với chính mình khi nhét hộp vào túi. "Ừ, tao không biết. Có thể." Anh lắc đầu. "Tao chỉ không muốn làm cô ấy sợ."
"Sẽ không đâu, tin tớ đi." Shouto lắc đầu. "Tớ đã thấy cách cô ấy nhìn cậu."
"Nghĩa là sao?" Bakugou hỏi, lông mày nhíu lại. Ánh mắt của Shouto rơi xuống đất khi mỉm cười buồn. "Cậu không làm cô ấy sợ đâu vì tớ nghĩ cô ấy cũng thích cậu, dù cô ấy có thừa nhận hay không."
Khi Shouto ngước lên, biểu cảm của Bakugou là sự pha trộn giữa ngạc nhiên và thương cảm. Anh cười khan và vỗ nhẹ vào vai của anh hùng quirk nổ nói, "Này, không sao đâu. Tớ đã có cơ hội của mình và đã làm hỏng nó. Vì vậy, hãy chắc chắn rằng cậu sẽ không làm vậy nhé."
"Chắc lần này đến lượt tớ nói điều này." Shouto hít một hơi thật sâu rồi đấm nhẹ vào ngực mình. "Nếu cậu làm tổn thương T/b, tớ sẽ giết cậu."
Bakugou đấm vào cánh tay Shouto làm anh lảo đảo. "Mơ đi thằng khốn." Anh chửi, thở ra thật mạnh.
Shouto ho nhẹ và nhếch mép cười, nhìn người đàn ông tóc vàng lên xe. Anh vẫy tay chào tạm biệt nhưng tất cả những gì nhận lại chỉ là một cái lườm và ngón tay giữa khi Bakugou lái xe đi.
---
Khi Shouto cùng bạn và Yukio ăn tối, anh ấy không thể ngừng liếc nhìn bạn. Bạn sẽ mỉm cười ấm áp mỗi khi ánh mắt hai người chạm nhau, nhưng Shouto biết sâu thẳm trong lòng rằng những nụ cười này không giống như những gì đã từng nhận được trước đây. Những nụ cười mà giờ đây anh thấy bạn dành cho người khác.
Và bạn nhận ra điều này. Bạn đã biết Shouto từ rất lâu, và bây giờ càng hiểu rõ hơn nữa. Khi Yukio rời đi với lời chúc ngủ ngon, để lại bạn một mình với anh cùng những tách trà, "Có chuyện gì không, Shou? Có điều gì làm anh bận tâm à?"
Chồng cũ ngước lên từ tách trà và nhìn bạn với một nụ cười ngượng ngùng. "Anh thực sự không thể giấu em bất cứ điều gì nhỉ?" Anh thở dài và bạn chỉ lắc đầu, một nụ cười nhỏ hiện lên trên môi.
"Em có nhớ buổi dạ tiệc từ thiện cho quỹ của chúng ta không?" Anh hỏi và đôi lông mày của bạn nhíu lại. Cả hai đã cùng sáng lập quỹ từ thiện này cho những đứa trẻ mồ côi do các cuộc tấn công của ác nhân và các anh hùng đã ngã xuống, và cả hai đã quyết định tiếp tục làm việc cùng nhau dù đã ly hôn.
"Ừ, sao vậy? Có chuyện gì xảy ra à?" Bạn ngồi thẳng dậy trên ghế, đặt tách trà sang một bên.
Shouto lắc đầu và đặt tay lên tay bạn. "Không, không. Mọi thứ đang được chuẩn bị rất tốt." Anh mỉm cười nhẹ nhàng. "Chỉ là anh không nghĩ mình có thể tham gia năm nay."
Bạn nhíu mày nhìn anh khi anh đứng dậy và đi về phía phòng khách. "Có chuyện gì xảy ra à?" Bạn hỏi, cảm thấy hơi buồn vì anh sẽ không thể đến. Điều này vốn đã trở thành một truyền thống, và bạn không thể tưởng tượng sẽ phải trải qua buổi tiệc mà không có anh. Dù sao đi nữa, đó cũng là một buổi dạ tiệc. Bạn sẽ khiêu vũ với ai đây?
"Ừ... Anh xin lỗi," anh lẩm bẩm, vẫn quay lưng lại. Bạn thở dài và gật đầu đồng ý. "Được rồi, Shou. Không sao đâu. Có lẽ em sẽ đi hỏi anh Touya hoặc anh Natsuo xem ai có thể đi cùng em thay anh."
Thực ra Shouto cũng không ngạc nhiên lắm khi biết rằng bạn định mời một trong hai anh của anh ấy, nhưng phần nào đó anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi bạn không nhắc đến tên Bakugou.
Bạn quan sát Shouto khi anh đang loay hoay với máy phát nhạc. Khi kim đĩa than bắt đầu lướt trên đĩa, không gian im lặng được lấp đầy bằng một giai điệu dễ chịu. Shouto sau đó quay lại, mỉm cười với bạn và đưa tay ra.
"Có chuyện gì vậy?" Bạn cười khúc khích, do dự đặt tay mình vào tay anh.
"Ờ nếu em định mời một trong hai anh của anh, thì tốt nhất là em nên tập luyện trước đi." Anh nói và bạn nhướng mày lên nhìn anh đầy thắc mắc. "Đàn ông nhà Todoroki bị nguyền rủa là ôm hận thù và nhảy múa vụng về. Anh chỉ giỏi ở khoản này vì ngày xưa bố bắt anh đi học nhảy thôi."
Bạn ngả đầu ra sau cười lớn. Bạn không hề biết điều đó. Bạn kêu lên khi anh cố tình dẫm lên chân bạn. "Shouto!" Bạn mắng giữa những tiếng cười khúc khích.
"Anh chỉ đang cho em biết trước thôi mà." Anh phản bác, đôi mắt lấp lánh chút tinh quái khiến bạn cười lớn hơn. Shouto lại làm điều đó lần nữa và lần này anh thực sự dẫm lên chân bạn, khiến bạn phải đánh nhẹ vào cánh tay anh. "Dừng lại ngay!"
Shouto cười lớn và xin lỗi. Anh sau đó nắm lấy bạn một cách nghiêm túc hơn, bắt đầu đung đưa nhè nhẹ. Cảm nhận anh kéo bạn lại gần và nụ cười trên môi bắt đầu mờ dần khi bạn cho phép bản thân chìm đắm trong vòng tay anh.
"Điều này có ổn không?" Bạn tự hỏi, rồi nhắm mắt lại. Một tiếng thở dài thoát ra khi bạn tận hưởng sự quen thuộc từ cái chạm của anh, mùi hương của anh, và cả mối quan hệ mới mà bạn đã xây dựng với anh.
"Nhưng em biết ai nhảy giỏi không?" Shouto hỏi, cắt ngang khoảnh khắc ấy. Bạn ngước lên nhìn anh và lắc đầu. Shouto mỉm cười như thể đang giấu một điều gì đó. Anh nhẹ nhàng vén một lọn tóc ra sau tai bạn và thì thầm, "Bakugou."
Ánh sáng lấp lánh trong mắt bạn đủ để Shouto hiểu rõ mọi điều cần biết. Một nỗi đau nhói lên trong lồng ngực, thậm chí toàn bộ cơ thể khi nhìn thấy người phụ nữ mà anh vẫn yêu giờ đây lại có cảm giác như bạn từng cảm nhận về anh, nhưng là cho một người khác. Điều khiến anh đau lòng hơn là khi bạn thở dài và nhìn đi chỗ khác, như thể bạn đang gạt bỏ ý nghĩ về việc ở bên một người khác, một người rõ ràng đang làm bạn hạnh phúc. "Anh ấy có vẻ không phải kiểu người thích khiêu vũ," bạn nói đùa.
"T/b à," Shouto nói rất khẽ, đến mức bạn gần như không nghe thấy. Anh nghiêng đầu bạn bằng ngón tay cái và ngón trỏ, buộc bạn phải nhìn vào ánh mắt anh. "Em biết không, em vẫn có thói quen đặt hạnh phúc của người khác lên trước hạnh phúc của mình đấy."
Bạn nín thở, thấy mắt Shouto long lanh nước mắt. "Sẽ không sao cả nếu em thích cậu ấy." Giọng chồng cũ của bạn nghẹn lại, nhưng anh vẫn cố gắng mỉm cười. "Anh sẽ ổn thôi." Anh gật đầu với chính mình. "Yukio cũng vậy. Thằng bé thậm chí còn rất quý cậu ấy rồi."
"Em... Shouto," bạn lúng túng, định đưa tay lau nước mắt cho anh nhưng anh đã nhanh hơn. Anh khịt mũi và bật cười khô khan.
"Điều này khó hơn anh tưởng," anh nói, lau nước mắt bằng tay áo. "Nhưng anh nói thật đấy. Nếu cậu ấy làm em hạnh phúc, thì hãy tiến tới."
"Em không nghĩ Bakugou thích em theo cách đó đâu..." bạn phủ nhận. "Và hơn nữa, em cũng không nghĩ mình đã sẵn sàng cho bất cứ điều gì. Em đang hài lòng với hiện tại rồi."
"Bakugou thích em, T/b. Tin anh đi. Nếu em sợ rằng cậu ấy sẽ làm em đau khổ như anh từng làm, thì anh nói thật với em là sẽ không đâu." Anh ôm lấy má bạn. "Và anh thấy cách em nhìn Bakugou." Anh hít một hơi run rẩy. "Anh biết cậu ta sẽ làm em hạnh phúc. Anh biết điều đó bởi vì... em từng nhìn anh như vậy."
Lúc này, bạn mới nhận ra anh nói đúng.
Bạn chỉ đang tự phủ nhận thôi. Có lẽ vì một phần trong bạn hy vọng rằng một ngày nào đó bạn và Shouto sẽ quay lại với nhau. Đó là lý do bạn chưa bao giờ nghĩ về những điều này. Bạn phủ nhận rằng Bakugou khiến tim bạn loạn nhịp, phủ nhận rằng bạn nhìn thấy một tương lai với anh mỗi khi thấy anh ấy chơi đùa với Yukio, phủ nhận rằng có những khoảnh khắc khi hai người ở riêng và bạn muốn chìm vào vòng tay anh, muốn anh ôm bạn mãi mãi.
Nhưng giờ bạn nhận ra, bạn đã nhìn Shouto theo một cách khác. Bạn không còn muốn những điều đó với anh nữa. Bạn vẫn quan tâm đến anh, vẫn yêu anh... nhưng không phải như trước kia.
"Em sẽ luôn yêu anh, Shou." Bạn thì thầm, vuốt ve má anh. Shouto mỉm cười và nhắm mắt lại, tựa vào bàn tay bạn. Sau đó, anh quay đầu hôn lên lòng bàn tay, buông tay bạn ra lẩm bẩm, "Anh biết."
Anh ôm chặt bạn, tự nhủ rằng mình đã làm đúng dù đau đớn thế nào. Shouto nhận ra anh phải làm điều này để bạn thực sự có thể thử tìm hạnh phúc một lần nữa. Bởi vì dù đau lòng thế nào, T/b mà anh yêu, người từng yêu anh vô điều kiện và bằng cả trái tim... đã biến mất lâu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro