1.

Ngày Lee Donghyuck, thứ hoàng tử của vương quốc Đông phương ra đời, vầng dương trên bầu trời chói sáng tới nỗi khó có thể bước chân ra ngoài.‌‌ Hôm ấy là ngày hạ chí, khi mà mặt trời chiếu sáng lâu và rực rỡ nhất trong năm.

Với làn da óng vàng sắc nắng cùng đôi mắt hổ phách ngọt ngào, người ta nói em được thánh thần ban phước.

Đêm thái tử Lee Jeno ra đời, mặt trăng mang màu đỏ thẫm của máu.

Được sinh ra vào ngày đông chí, dưới vầng trăng máu, các vị linh mục nói, là một điểm lành. Vậy nên, ngày hôm sau, toàn bộ vương quốc Tây phương lập tức ăn mừng sự chào đời của vị thái tử mang phước lành ấy. Họ cùng sơn những con trăng khuyết lên những ô cửa, rồi dâng đồ lên cho các vị thần.

Trong một góc nhỏ xa xôi, cũng dưới vầng trăng máu ấy, một cậu bé khác được sinh ra thật lặng lẽ và không phô trương. Dưới ánh trăng nhuốm màu máu, với một gia đình nông dân khiêm nhường, Mark Lee được sinh ra với dòng bạc chảy trong huyết quản và những vì tinh tú chói sáng trong đôi mắt.

(7)

Jeno đã luôn là một đứa trẻ hay thay đổi, từ khi họ gặp nhau, cậu ấy đã vậy rồi.

Thế nhưng, Mark thầm nghĩ, một khi bạn là người thừa kế toàn bộ Vương quốc Tây phương, thì việc kén chọn là điều khó tránh khỏi.

"Hai cái đó giống hệt nhau mà", Mark nói, cố gắng xoa dịu Jeno.

Jeno đang giơ hai mảnh vải với màu vỏ trứng tương tự nhau lên, yêu cầu Mark chọn xem mảnh nào trông "hoàng gia" hơn. Mark nheo mắt và đưa ra quyết định cuối cùng rằng, hai màu ấy, trong mắt anh, giống hệt nhau.

Jeno cau mày, "Anh đúng là chẳng biết gì về mấy thứ này cả."

Mark cắn lưỡi, cố gắng không để lời đáp trả lọt khỏi bờ môi, "Có lẽ đó là vì thứ duy nhất anh hay mặc chỉ có đồng phục hoặc áo giáp đen của quân tinh nhuệ."

Anh đành nhún vai và tiếp tục luyện tập kiếm thuật trong một góc trống của căn phòng. Sức chịu đựng của Mark gần đây đã quá thấp rồi, cánh tay anh thậm chí vẫn còn bầm tím từ một nhiệm vụ đặc biệt mà anh được giao vào tuần trước: Tính hay thay đổi của Jeno đã khiến cậu yêu cầu một loại phong lan thật đặc biệt cho đám cưới của cậu. Và Mark, người cận vệ trung thành, đã phải vừa đồng hành với cậu lên đỉnh núi, vừa chiến đấu với những tên cướp để lấy được vài bông hoa.

Thực ra Jeno không phải là kẻ tồi, không hẳn là vậy. Nhưng cậu ấy là một chàng trai với chiếc thìa vàng ngậm sẵn trong miệng theo đúng nghĩa đen, và thỉnh thoảng Mark gặp khó khăn trong việc cố gắng thấu hiểu những ý thích bất chợt của cậu.

"Em chỉ muốn có được ấn tượng tốt trong mắt Donghyuck thôi mà.", cậu thở dài và đưa tay vuốt lại mái tóc bạc của mình. Mái tóc mang phước lành, các vị linh mục đã nói vậy, dấu hiệu của một cuộc đời đầy may mắn từ thần mặt trăng.

"Ý anh là, về cơ bản thì nó không quan trọng," Mark nói, khéo léo gạt đòn trên không lần nữa và cau mày khi những bắp cơ của anh đau nhói trong phản kháng. "Em và vị hoàng tử ấy là định mệnh của nhau rồi. Việc cậu ấy có ấn tượng ban đầu như thế nào về em thực sự không quan trọng đâu."

Jeno bắn cho Mark một cái nhìn nhàn nhạt và tiếp tục xem qua vài mẫu vải. "Đâu có dễ như anh nghĩ," cậu nói một cách cứng đầu, vứt cả hai mẫu vải màu vỏ trứng ban nãy sang một bên để lấy một mảnh mang màu lam đậm tựa bầu trời đêm. "Donghyuck... có nhiều điều để nói về cậu ấy lắm."

Bỗng nhiên, Mark chợt nhớ đến cái cảm giác khi răng khẽ lướt qua da thịt nơi cổ mình và sự ấm áp của những đầu ngón tay khi chúng vuốt ve bụng anh. Ngay lập tức, anh vội vã đẩy kí ức ấy ra khỏi tâm trí mình và hắng giọng hơi to một chút, rồi đứng thẳng dậy, bỏ thanh kiếm vào vỏ bao.

"Anh sẽ chờ ở ngoài vậy,", Mark nhanh chóng nói, "Anh không hiểu nổi mấy vụ vải vóc này."

Jeno kêu lên một âm thanh đầy mất kiên nhẫn và vẫy tay tạm biệt anh, mắt vẫn chăm chú quan sát những mảnh vải trước mặt mình.

Không, Jeno không phải một thằng tồi. Anh mới là thằng tồi.

Mark gặp Donghyuck vào năm trước khi em và Jeno được sắp xếp để kết hôn với nhau.

Lúc ấy, Mark vẫn còn trẻ hơn so với độ tuổi trung bình của các hiệp sĩ, và mới được thăng chức thành cận vệ cá nhân của hoàng tử. Jeno đã đặc biệt chọn anh sau một vài nhiệm vụ mà Mark đã đi cùng cậu.

Đó là mùa hè thứ mười chín của cuộc đời Mark khi anh đồng hành cùng Jeno tới Vương quốc Đông phương, vượt qua những cánh đồng lúa bằng phẳng và những sông suối dài dằng dặc để đến được lâu đài.

Mark không thể nhớ nổi ấn tượng ban đầu của anh về Hoàng tử Donghyuck. Nhưng anh nhớ cách bản thân đã cùng cúi đầu thấp như những lính gác khác, khi Jeno bước về phía trước với vòng tay rộng mở rồi nhấn chìm cậu trai trẻ vào vòng tay mình. Và anh nhớ rằng họ trông thật hợp nhau, mái tóc lấp lánh sắc bạc bên cạnh màu vàng óng, làn da nhợt nhạt cùng rám nắng.

Đây chính là định mệnh, anh nhớ mình đã thầm nghĩ vậy khoảnh khắc Jeno khẽ cúi đầu xuống để thì thầm gì đó vào tai Donghyuck, khiến cậu bật cười, âm thanh ấy tươi sáng như tiếng chuông ngân vang.

Hai tuần sau đó, anh đã nghe thấy tiếng cười giống hệt vậy khi Donghyuck ghim anh xuống giường với cơ thể em ngay trên hông anh, một nụ cười tinh quái điểm tô trên đôi môi sưng phồng, cùng mái tóc rối bù từ tay Mark. Anh bỗng nghĩ trong thoáng chốc, định mệnh là cái mẹ gì chứ, rồi đưa tay mình lên eo Donghyuck, nắm lấy vai em và kéo em thật gần.

Vấn đề nằm ở chỗ: Mark chưa từng muốn bất cứ thứ gì như cách anh khát khao Donghyuck. Với Jeno, mọi chuyện luôn dễ dàng. Anh biết mình đang ở đâu, công việc của mình là gì. Nhưng với Donghyuck, mọi thứ đều thật mới mẻ, thú vị và kỳ lạ, giống như cả thế giới đã bị đảo lộn hoàn toàn và trách nhiệm của Mark là làm chúng hợp lí trở lại.

Với Donghyuck, mọi chuyện không cần phải có ý nghĩa. Vì thực tế đang mải lạc lối giữa những vết trũng trên da thịt em, cách khung vai em hơi nhô ra, cùng những thung lũng và đồi núi nơi sườn em.

Nhưng ở Jeno là vững chắc và hợp lí. Cậu là người bạn thân nhất mà Mark có, và Mark không thể tổn thương cậu một lần nào nữa.

Và vì vậy, một năm trước, họ đã thề với nhau sẽ không bao giờ nhắc tới thứ tình cảm này nữa. Tất cả vì Jeno.

Mark yêu Jeno rất nhiều. Cậu không khác gì một đứa em trai nhỏ đối với anh. Một đứa em trai mà thỉnh thoảng anh phải cúi đầu trước, và một đứa em trai chi trả tiền trợ cấp cho anh để có thể giúp đỡ trang trại của gia đình, đúng vậy, nhưng vẫn là một đứa em trai.

Nhưng, Mark vẫn yêu Donghyuck nhiều hơn, chỉ một chút thôi.

Anh không bao giờ muốn làm tổn thương Jeno, nhưng Donghyuck giống như một cơn bão mùa hạ vậy, hung dữ và cứng đầu, khó có thể làm ngơ và bằng cách kì lạ nào đó, chẳng ai có thể chối từ em.

Lần đầu họ ở một mình với nhau là ở trong phòng riêng của Donghyuck. Mark đang tìm kiếm Jeno, nhưng thay vào đó anh lại tìm thấy Donghyuck. Em vừa ngồi trên chiếc ghế salon satanh, vừa đánh bóng một con dao găm nhỏ bằng vàng.

"Chà, cái bóng của Jeno," em mỉm cười tinh quái, để con dao găm xuống và đưa tay ra trước mặt mình, "Ta có thể làm gì cho ngươi?".

Mark đã phớt lờ chút lả lơi trong giọng nói của em, chỉ đơn giản coi đó là sự khác biệt văn hóa hoặc một thói quen nào đó anh chưa làm quen được, và nói: "Thần đang tìm kiếm Thái tử Jeno. Người có thấy Thái tử ở đâu không ạ?".

"Ta chưa, nhưng ta sẽ giúp ngươi." Donghyuck nói, nhưng cuối cùng, họ lại không bắt tay vào tìm kiếm.

Thực tế là, họ đã dành cả buổi chiều đi dạo quanh và tìm kiếm Jeno một cách hời hợt nhất có thể. Donghyuck đã cho Mark xem tất cả những hành lang bí mật mà em đã tìm trong lâu đài và các loại bánh mì ngon nhất anh nên lấy từ nhà bếp (điều mà Mark phản đối kịch liệt, nhưng Donghyuck đã vừa cười khúc khích vừa nói, "Đừng có nghiêm túc như vậy chứ!" khiến Mark phải ngậm miệng lại với một chút khó khăn). Họ nói với nhau về mọi thứ, từ trang trại của gia đình Mark đến tình yêu sâu sắc đến kỳ lạ của Donghyuck với ngôi sao phương Bắc.

Hoàng hôn buông xuống và họ tình cờ tìm thấy Jeno trong vườn thượng uyển với Jaemin – con trai của một cận thần, bạn thân của cậu từ nhỏ, và Jeno đã hỏi với một nụ cười dịu dàng, "Hai người đang cười gì vậy? Ta nghĩ ta chưa từng nghe Mark cười to như vậy đâu."

Mark lập tức tỉnh táo lại, nhận ra rằng có Jeno ở đây nghĩa là anh đang phải làm nhiệm vụ, nhưng Donghyuck lại nhún vai, và tinh nghịch mỉm cười, "Bí mật".

Và đó là bí mật đầu tiên trong vô vàn bí mật giữa họ.

(6)

Ngày mà Donghyuck đến Vương quốc Tây Phương, Jeno đuổi tất cả mọi người trừ Mark ra khỏi phòng mình, đôi mắt đầy sự hoảng loạn điên cuồng, và yêu cầu Mark hãy đâm một nhát vào tim cậu, hoặc quẳng cậu ra ngoài cửa sổ luôn cũng được.

Mark đảo mắt thay cho câu trả lời và ngồi xuống mép giường. "Sao vậy?"

"Thợ may làm hỏng hết rồi" Jeno rền rĩ, ngồi phịch xuống cạnh Mark rồi nằm dài ra chiếc nệm, đưa tay che mặt. "Giờ em sẽ nhìn như một mớ hỗn độn khi khách khứa đến đây".

Mark cố kiềm chế sự thôi thúc được đảo mắt lần nữa và chọc hai ngón tay mình vào xương sườn của Jeno, làm cậu kinh ngạc kêu lên, nhanh chóng đẩy cổ tay anh ra. "Đâu có quan trọng việc em trông như thế nào," Mark nhắc nhở cậu, "Hoàng tử Donghyuck lúc nào cũng nhìn như kiểu cậu ta vừa lăn lộn vài vòng trong vườn, còn em thì nhất thiết phải kỹ càng như thế này sao?"

Jeno tạo ra một âm thanh như một tiếng khịt mũi đầy phẫn nộ, nhưng Mark nghĩ đó giống như thể cậu đang cố kìm nén một tiếng cười hơn. "Nhưng còn Jaemin và các cận thần khác thì sao-"

"À," Mark nói, cuối cùng cũng hiểu ra, "Thế là em lo lắng về việc Jaemin nghĩ gì đúng không? Lần sau nói vậy cho nhanh luôn nhé."

Jaemin bắt kịp thời trang ở các vương quốc nhanh hơn bất cứ ai, tạo nên nhiều xu hướng và nổi tiếng với gu thẩm mĩ xa hoa mà thanh lịch của mình.

"Em đâu có lo!" Jeno cứng đầu phản bác lại, "Em chỉ sợ cái cách mấy vị cận thần đó bàn tán khắp nơi thôi. Một lọn tóc không vào nếp và cả vương quốc sẽ biết tin đồn em thực ra là một thằng nhếch nhác luộm thuộm."

"Anh chỉ nghĩ là Jaemin thích trêu em thôi. Donghyuck cũng nhếch nhác đó, nhưng em chắc chắn không nghe về điều đó khắp vương quốc, đúng không?"

"Jaemin thích trêu tất cả mọi người mà." Jeno gạt bỏ câu chuyện một cách dễ dàng, thảy mảnh vải gây chướng mắt lên ga giường.

"Anh chắc chắn rằng cậu ấy sẽ vui mừng tới nỗi không để ý em mặc gì đâu. Hai người chưa gặp nhau một năm rồi mà." Mark lý luận, "Em là hoàng tử, em có thể mặc cả rác rưởi và người ta vẫn sẽ kéo nhau đi mua rồi bảo đó là xu hướng mới nhất."

Jeno ngẩng đầu lên và nở một nụ cười yếu ớt, "Cảm ơn anh," cậu nói nhẹ nhàng, "Vì đã luôn đồng hành với em qua những cơn tam bành ngớ ngẩn này."

Mark ước gì cách mình cười đáp lại có thể chân thành hơn.

Một phần của việc trở thành cận vệ của Jeno là phải luôn ở sát bên cạnh cậu, cho dù bất cứ điều gì xảy ra.

Vì vậy, khi đoàn tùy tùng từ Vương quốc phương Đông đến, Mark thấy mình đang đứng bên cạnh một Jeno rất cố gắng để không cho mọi người thấy mình đang mất bình tĩnh. Tuy nhiên, Mark đã ở cùng Jeno từ khi họ mới mười ba, và anh biết rõ rằng cách chân Jeno khẽ nhịp nhịp xuống lối mòn lát đá dưới họ là biểu hiện của sự căng thẳng, chứ không phải là tính nôn nóng.

Bầu trời trong vắt tới lạ thường, và vầng dương chiếu sáng trên bầu trời kia rực rỡ tới nỗi anh không thể nhìn vào nó quá lâu. Chắc chắn là nhờ ảnh hưởng của Hoàng tử Donghyuck.

Mark khẽ xê dịch một cách không hề thoải mái trong bộ đồng phục màu đen bó sát của mình, ước rằng anh đã có đủ thời gian để tìm phiên bản không tay dành riêng cho mùa hè, thay vì bộ quần áo che phủ từng inch một của cơ thể này.

Mồ hôi điểm trên thái dương Mark, và anh cố gắng kiềm chế thôi thúc được đưa tay lên lau chúng đi. Anh bắt buộc phải đứng thật trang nghiêm vào những thời khắc quan trọng, đó là những gì anh được dạy. Nên bất chấp sự khó chịu của mình, anh vẫn giữ lưng mình thẳng một cách cứng nhắc và buộc bản thân phải tập trung vào những gì đang xảy ra trước mắt.

Vương quốc Phương Đông đã luôn giàu có như vậy. Nguồn kim loại quý dồi dào luôn sẵn sàng được xuất khẩu và phép thuật thần kì đã tạo nên một vương quốc độc nhất vô nhị, được ngưỡng mộ và đố kị bởi tất cả.

Hàng dài xe ngựa dừng lại trước cánh cổng lâu đài, nơi Jeno và các thành viên còn lại của hoàng gia đang đợi chờ.

Quốc vương bước lên trước để chào mừng những vị khách đến từ vương quốc phương Đông, và ở phía Mark, Jeno lùi một bước.

Mark hướng mắt đến cỗ xe ngựa đầu tiên. Cánh cửa mở rộng, Quốc vương và Hoàng hậu của vương quốc phương Đông bước ra, theo sau đó là người con trai lớn nhất, và rồi... không có ai.

Đầy bối rối, Mark đếm lại. Hai hiệp sĩ ở hai bên với bộ đồng phục vàng lố bịch, Quốc vương và Hoàng hậu, rồi thái tử. Thứ hoàng tử vẫn biệt tăm.

Từ cỗ xe thứ hai, các triều thần, bộ trưởng và quý tộc bắt đầu bước xuống. Giữa đám đông, Mark bỗng thấy Jaemin với thân hình cao lêu nghêu, khoác trên mình nhiều tấm lụa là tới vô lí, nhưng vẫn lộng lẫy vô cùng.

Và ngay sau Jaemin, bám chặt vào cánh tay gã, là Thứ Hoàng tử Donghyuck.

Hai người cứ thế đi ngang qua hai cặp đôi hoàng gia, dường như chẳng đề ý gì đến họ. Jaemin khẽ cúi xuống để thì thầm điều gì đó vào tai Donghyuck, và em bật cười, thanh âm trong trẻo truyền qua sân một cách yếu ớt.

Mark thấy mình đang cố dỏng tai để có thể nghe thấy tiếng cười ấy.

Hơi thở của Jeno bỗng như dừng lại, và Mark đáng nhẽ ra không được làm gì cả, ngoài đứng thật thẳng và trông thật đáng sợ.

Thế nhưng, gương mặt Jeno đang trở nên nhợt nhạt hơn bao giờ hết, đôi bàn tay của cậu cũng đang bắt đầu run rẩy nhè nhẹ.

Mark kiềm chế sự thôi thúc được thở dài và nhanh chóng thúc ngón tay mình vào eo của Jeno một cái thật mạnh. Ngay trước khi Jaemin và Donghyuck đến chỗ họ.

Jeno phát ra một âm thanh nghe như một chú chó vừa bị đá, nhưng cậu đã may mắn cản bản thân lại kịp lúc. Mark thấy rõ cậu đứng thẳng lên và tự lắc mình ra khỏi sự sững sờ của bản thân.

Một phần trách nhiệm của Mark là quan sát thật kĩ càng. Anh đã đươc rèn luyện bởi những hiệp sĩ, bậc thầy kiếm thuật và gián điệp để có thể làm được điều đó.

Đó là lý do tại sao khi Jaemin lùi lại một bước để Donghyuck có thể chào Jeno trước, Mark thấy mình bắt gặp một biểu cảm kì lạ lướt qua rất nhanh trên gương mặt Jaemin, trước cả khi gã bừng tỉnh và trở lại với sự vui vẻ thông thường của bản thân.

Sự buồn vui lẫn lộn. Sự cam chịu phó mặc. Một vẻ mặt thật quen thuộc đối với Mark.

Và cho dù anh rất muốn biết tại sao Jaemin lại cảm thấy như vậy, anh vẫn giữ im lặng. Anh không có quyền để tìm hiểu thêm nữa.

Trong nỗ lực tránh việc nhìn chằm chằm vào tương tác của Jaemin với Jeno, Mark đã quên mất sự tồn tại của Donghyuck. Nhưng rồi một cách bất thình lình, người hoàng tử trẻ tuổi bỗng đứng ngay gần anh, nhiệt độ ấm áp từ cơ thể em như đang phả vào người Mark.

Donghyuck vẫn xinh đẹp như những gì Mark nhớ. Em vẫn mảnh khảnh, với làn da rám nắng ấm áp, đôi mắt ngọt ngào, đôi mi dài cong cong và chiếc mũi thẳng. Đầu Donghyuck ngẩng cao, trên đôi môi đầy đặn là một nụ cười thoáng qua. Mark chợt nhận ra mình đang chằm chằm nhìn em, bèn vội vã cúi đầu, gương mặt đỏ bừng.

"Bóng ma của hoàng tử Jeno. Đã lâu rồi nhỉ?" Giọng nói của em cao vút và sắc lẹm, từng từ như đâm vào lòng Mark.

"Đúng vậy, thưa Hoàng tử" Mark ngay lập tức đáp lại, đầu vẫn cúi thấp. "Chúng thần rất hân hạnh khi được đón tiếp ngài một lần nữa".

"Ta mong rằng lần ở lại này cũng sẽ thú vị như lần cuối chúng ta gặp nhau" Donghyuck nói, và Mark không cần phải nhìn cũng biết đươc trên gương mặt xinh đẹp kia là một nụ cười nhếch mép.

"Mark," một giọng nói khác xen vào, "Đã lâu không gặp."

"Jaemin." Mark thở phào nhẹ nhõm, đứng thẳng lên vừa kịp lúc để được ghì trong một cái ôm thật chặt của gã cận thần.

Và như thường lệ, Jaemin vẫn luôn thành thạo trong việc đọc cảm xúc của người khác và đối phó với nhiều tình huống khác nhau. Gã xoay Mark trong vòng tay rồi thả anh xuống, và bỗng nhiên Mark không còn phải đối mặt với Hoàng tử Donghyuck nữa. Jaemin vừa nở một nụ cười lớn vừa quàng một cánh tay qua vai của anh. "Đừng để Donghyuck dọa sợ" gã thì thầm, "Cậu ta chỉ biết sủa, chứ không cắn được đâu".

Nhưng Mark lại nghĩ khác. Anh vẫn còn nhớ rõ cái cảm giác ấy, khi hàm răng của Donghyuck chạm vào làn da nhạy cảm nơi anh.

Ngày hôm ấy trôi qua trong chớp mắt. Mark yên lặng ngồi ở một góc phòng, giữa một bữa tiệc để tôn vinh những gia đình hoàng gia, và may mắn không phải tiếp chuyện bất kì ai. Sau đó, khi Jeno, Jaemin và Donghyuck lui về phòng của Jeno để nói về những chai rượu mật ong và những chiếc bánh nhỏ bé phù phiếm, Mark đi cùng họ trong bóng tối.

Và mãi đến khi Donghyuck mỉm cười ngọt ngào với anh và bảo anh đừng đứng ở cửa nữa mà hãy đến gần lò sưởi đi, Jeno mới ném cho anh một ánh nhìn tò mò rồi thắc mắc thành tiếng, "Sao anh lại cư xử kì lạ thế? Đến đây với tụi em và uống chút rượu vang nào."

Mark cúi đầu và nói, "Thần không thể, thưa hoàng tử. Thần đang phải làm nhiệm vụ của mình ngay bây giờ."

"Lúc nào cậu cũng làm nhiệm vụ hết hả?" Jaemin hỏi, nụ cười toe toét trên môi. "Mark, vẫn luôn cứng nhắc như mọi khi. Bây giờ là thời điểm chúng ta cần ăn mừng mà, cậu biết đấy. Đám cưới của Jeno cùng Donghyuck đây sẽ đem lại hòa bình cho cả hai vương quốc chúng ta. Một dịp tuyệt vời như thế là quá đủ để cậu thả lỏng và uống chút rượu chứ?"

Mark lưỡng lự nhìn, trong khi Jeno đang rót rượu ra và đưa chiếc cốc về phía anh. "Đi mà." Jeno mỉm cười.

Mark cố cười đáp lại, vị đắng chát đọng lại trên lưỡi. "Được rồi," anh thấy mình đồng ý với lời mời của Jeno, "Nhưng một ly thôi đấy nhé!"

Một ly biến thành hai, rồi nhanh chóng trở thành một trò chơi xem ai có thể uống nhiều hơn Jaemin, thứ mà sẽ không bao giờ có một kết cục tốt đẹp, vì cơ thể Jaemin là một cái "Đụ má mày" to đùng đối với thiên nhiên, và gã sẽ không bao giờ say bí tỉ dù có uống nhiều đến mức nào. Mark vẫn còn giữ được chút tỉnh táo, nhưng Donghyuck thì không. Em đang ngồi trên một chiếc ghế ngay cạnh Mark, làn da cùng mái tóc phủ một sắc cam dịu nhẹ từ lò sưởi, anh thực sự có thể nếm được vị ngọt ngào của mật ong trên đôi môi và sự mềm mại nơi gò má ấy.

Tửu lượng của Jeno vẫn kém như vậy, và cậu đang tựa cả người vào đùi Jaemin. Cho dù đang trong cơn say, Mark vẫn thấy rõ cách mà cơ thể Jaemin trở nên căng thẳng khi Jeno khúc khích rồi rúc vào cổ áo gã.

Donghyuck cũng chẳng chịu thua kém. Em đặt bàn tay mình trên đùi Mark, rồi rướn người lên và tự rót cho mình một cốc nước. Nhiệt độ nóng bỏng từ bàn tay ấy thấm qua lớp quần của Mark, ấm áp mà ngứa ngáy, khiến Mark không muốn gì hơn ngoài việc lôi cổ tay em ra chỗ khác.

Thế nhưng, thất vọng thay, sau khi Donghyuck đã nuốt ngụm nước cuối cùng xuống cổ họng mình, em đứng dậy trên đôi chân loạng choạng và nói, "Ta nghĩ ta nên về phòng. Để mai còn chuẩn bị cho đám cưới nữa."

"Đúng đấy!" Jaemin thốt lên, chút vội vàng ẩn sau lời nói, cẩn thận rút người ra khỏi Jeno, "Thần sẽ đi cùng người. Mark, cậu ở đây và đưa Hoàng tử Jeno về nhé."

Bàn tay của Donghyuck một lần nữa lại trượt lên đùi Mark khi em đứng lên, và Mark thừa biết hành động ấy chẳng hề vô tình. Điều đó đã thể hiện quá rõ ràng qua ánh mắt đầy tinh nghịch từ em. Anh vẫn vờ như chưa có gì xảy ra, gật đầu chào Jaemin và chờ đến khi họ rời phòng để có thể thở dài với chính bản thân mình.

Anh liếc nhìn Jeno ở đầu bàn kia, không hề hay biết về những hiệp sĩ mưu mô và những hoàng tử đầy toan tính. Cậu đã ngủ say từ lâu, gò má ép xuống chiếc gối lụa dưới đầu.

Mark thở dài, "Mình chết chắc rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro