Kidnapped!
Shouta trở về nhà sau khi tuần tra đến một căn hộ yên tĩnh, có gì đó không ổn, ngay cả khi những đứa trẻ đã ngủ, bình thường Sora vẫn sẽ thức hoặc cô chắc hẳn đã có một ngày dài.
Shouta ngáp khi bật đèn và khi nhìn thấy căn hộ, tim anh như ngừng đập, có băng dính vào những nơi ngẫu nhiên, đồ vật bị vỡ, và máu.
"Kumiko! Hanta! Dì Sora!" Shouta hét lên.
"Shouta! Vào đây!" Giọng của Sora phát ra từ phòng ngủ của cô ấy.
Shouta chạy về phòng, chuẩn bị sẵn vũ khí bắt giữ, Sora bị trói bằng băng keo của chính mình và một vết thương lớn trên trán.
"Trời ơi! Chuyện gì đã xảy ra!? Bọn trẻ ở đâu!?" Shouta vừa hỏi vừa rút dao để cắt băng.
"Chúng đã bắt lấy bọn trẻ... Dì không thể... Dì đã cố gắng..." Cô khóc nức nở trong khi Shouta cắt dây ở cổ cô ấy ra.
"Con sẽ gọi cảnh sát và xe cấp cứu, vết thương đó trông rất tệ đó."
"Shouta... Chúng đã bắt lấy bọn trẻ..."
"Con biết rồi..." Shouta nói.
"Chúng nói rằng hãy nói với Eraserhead... Chuyện đó..." Cô tiếp tục nức nở.
Máu của Shouta lạnh ngắt. "Dì Sora, bọn trẻ có phải vì con không?"
Cô ấy lắc đầu. "Không, đừng nghĩ vậy, chúng nói rằng hãy nói với Eraserhead rằng... Chuyện này là dành cho Maruyama Mako."
Shouta cau mày, anh không biết đó là ai, phải mất mười phút để cảnh sát, nhân viên y tế và một anh hùng chuyên nghiệp trẻ tuổi khác, Ms. Joke đến.
"Này Eraser, anh cũng được đến hả?" Cô hỏi.
Shouta lắc đầu, liếc nhìn về phía nhân viên y tế đang kiểm tra đầu của Sora.
"Đây là nhà của tôi, đó là dì của tôi... con gái và em họ tôi đã bị bắt."
"Oh! Em rất xin lỗi, chuyện gì đã xảy ra vậy?"
"Tôi không biết, tôi vừa đi làm về, chỗ này bị đập phá, Sora bị trói và bị thương, những kẻ làm việc này đã bảo dì ấy hãy nói với Eraserhead rằng đó là vì Maruyama Mako." Shouta giải thích.
Ms. Joke gật đầu. "Được rồi, Em sẽ để các cảnh sát thẩm vấn dì của anh sau khi cô ấy được kiểm tra, có thể Maruyama này là tội phạm mà anh đã bắt gần đây."
"Chắc vậy, nhưng hầu hết những tên tội phạm mà tôi đã xử lý đều là tội phạm nhỏ hoặc tôi được hỗ trợ cho một anh hùng tiêu điểm, trước đây tôi từng xử lý một tên tội phạm lớn, có lẽ là hồi trung học." Shouta giải thích.
Đó chính kẻ thủ ác đã gây ra cái chết của Shirakumo, sau đó Shouta cố gắng tránh những trận đánh nhau lớn.
Anh không thể mạo hiểm để Kumiko trở thành trẻ mồ côi, tiếng cửa trước đóng sầm lại khiến cả cậu và Ms. Joke đều nhìn sang.
Nemuri vẫn trong trang phục anh hùng, có vẻ lo lắng, cô bắt chuyện với Shouta.
"Shouta, chị đã nhìn thấy cảnh báo, em có sao không? Dì Sora có ổn không? Có biết là ai không? Chị thề nếu chị biết bất cứ ai nhúng ta vào việc bắt bọn trẻ, chị sẽ đảm bảo chúng sẽ đau đớn trong một thời gian rất dài mà không hề thuyên giảm."
"Tôi... Nemuri, bình tĩnh đi, tôi không bị tổn hại gì cả, dì Sora bị thương nhưng rất có thể không nghiêm trọng lắm." Shouta nói.
"Oh, tốt rồi, chị rất xin lỗi, hun, chị chắc rằng bọn trẻ sẽ sớm được tìm thấy bình an vô sự." Nemuri nói, ôm chặt lấy Shouta.
"Chị là mẹ của con gái anh ấy hả?" Ms. Joke hỏi.
Nemuri tránh xa Shouta. "Không! Tôi là bạn của gia đình họ và là mẹ đỡ đầu của con Shouta, Kumiko!"
"Kumiko không có mẹ, người cha khác của con bé đã mất trước khi nó được sinh ra... Và cha của Hanta là một tên khốn nạn, Chiba Jun, ông ta thậm chí còn không trả tiền cấp dưỡng nuôi con nữa." Shouta giải thích.
Cô Joke gật đầu. "Xin lỗi... Em chỉ muốn biết về gia đình ở đây."
Nemuri gật đầu. "Tôi và bà của mình sống ở tầng dưới trong căn hộ riêng của chúng tôi, Shouta và dì Sora cùng với bọn trẻ là những người duy nhất sống ở đây."
"Có ai khác có quyền ra vào căn hộ không?"
"Bạn trai của dì Sora là Yuri và bạn tôi Hizashi, Present Mic, cả hai đều làm việc tối nay." Shouta nói, cậu đã nghe Hizashi trình diễn trong quá trình tuần tra của mình.
Ms. Joke gật đầu. "Được rồi! Bây giờ em sẽ nói chuyện với các sĩ quan, chúng ta sẽ tìm Kumiko và Hanta."
---
Kumiko mới 5 tuổi và ba con bé thường nói với con bé rằng em rất thông minh, anh họ Hanta cũng vậy.
Khi những người đàn ông đáng sợ vào căn hộ của họ, dì Sora bảo họ trốn đi và họ đã làm theo.
Hanta là người giỏi nhất trong trò trốn tìm và cậu đã giúp Kumiko trốn trong tủ cùng với mình.
Nhưng những người đàn ông đáng sợ kia vẫn tìm thấy họ, dì Sora lại không thấy ở đâu cả.
Kumiko và Hanta đều cố gắng chống trả khi những người đàn ông kia tóm lấy họ nhưng cả hai chỉ là hai đứa trẻ nhỏ sao mà chống lại ba người đàn ông trưởng thành.
Vì vậy, bây giờ Kumiko chỉ có một mình, bị trói vào một chiếc ghế, em không biết Hanta đang ở đâu.
Cánh cửa bật mở và một người phụ nữ ăn mặc đẹp bước vào, cô ta ăn mặc giống dì Nemuri nhưng trông lạnh lùng và đáng sợ, không giống dì Nemuri chút nào.
"Ta rất ngạc nhiên khi biết Eraserhead có một đứa con." Cô ta nói khi đến gần Kumiko.
"Hanta đâu!?"
Kumiko hét lên, cố gắng nghiêng người ra khỏi người phụ nữ kia, cô ta nghiêng đầu và mỉm cười, đưa tay qua và vuốt má Kumiko.
"Thằng nhóc đó ổn! Nó bị trói và đang ở với một trong những người đàn ông ta thuê để có được mi, ta là Maruyama Himari, ta đã có một cậu con trai hơn mi khoảng một tuổi, tên nó là Mako."
"Tôi muốn về nhà!" Kumiko vừa nói vừa nhổ nước bọt vào người phụ nữ.
Himari cau mày và sau đó cô ta ấn mạnh móng tay của mình vào mặt Kumiko, Kumiko đau đớn hét lên.
"Thằng nhóc ngu ngốc! Eraserhead chưa bao giờ dạy dỗ mi, phải không?"
Cô ta tát thẳng vào mặt Kumiko, Kumiko đã khóc và em cảm thấy máu từ nơi Himari cào vào mặt mình.
Himari trừng mắt nhìn Kumiko và lau nước mắt con bé bằng những ngón tay đẫm máu kia.
Kumiko bây giờ nhận thấy rằng móng tay của cô ấy dài hơn nhiều so với lúc cô ta bước vào.
Chúng giờ dài bằng một chiếc bàn chải tóc cho búp bê Kumiko. "Đừng khóc, nó không giống như là ta sẽ giết bạn, chà, tôi có thể nếu ba của mi không mang lại cho ta những gì ta muốn."
"Ba tôi sẽ tìm thấy tôi với Hanta và đánh bại bà!" Kumiko nói.
Himari đảo mắt. "Trẻ nhỏ ngốc nghếch như vậy đấy."
---
Shouta đi đi lại lại trong phòng khách của mình, Nemuri và Hizashi ở trên ghế dài, theo dõi mạng lưới anh hùng, Ms. Joke đã hứa sẽ cập nhật chúng càng sớm càng tốt.
Đã mười bốn giờ, anh đã tìm ra Maruyama Mako là ai, một cậu bé sáu tuổi có mẹ là mà anh đã chiến đấu năm ngoái.
Maruyama Himari đã sử dụng Mako để giúp cô cướp người, cô ta đã được thả đi tuần tra cách đây hai tháng.
Yêu cầu được đưa ra hai giờ sau khi Kumiko và Hanta bị bắt cóc: Trả lại con trai cho cô ta rồi cô ta sẽ trả lại Hanta và Kumiko.
Điều đó sẽ không giúp được gì, đặc biệt là vì liên quan đến trẻ em phạm tội không phải là điều duy nhất cô ta làm với thằng bé đóp, đứa trẻ bị lạm dụng thể chất nặng nề và người đầy vết sẹo.
Ms. Joke đã nói với họ rằng một thám tử đã liên lạc với ông bà hiện đang có quyền nuôi con và họ hiện đang sống ở bên kia đất nước.
Họ đã nhanh chóng tỏ ra lo lắng và xin lỗi cũng đồng thời nói rằng họ không thể giao đứa trẻ cho cô ta.
Shouta không trách họ, anh không thể để người phụ nữ đó có được cậu con trai kia.
Còn Hanta và Kumiko là những đứa trẻ cứng rắn và thông minh, chúng sẽ ổn trong khi các nhà chức trách tìm kiếm chúng.
"Shouta, hãy nằm xuống đi, ngay cả khi cậu không ngủ trưa thì cậu sẽ kiệt sức mất." Hizashi nói.
"Tôi không thể." Shouta nói.
"Có, em có thể! Chị chắc rằng Kumiko và Hanta sẽ khó chịu khi thấy em thiếu ngủ đấy." Nemuri nói thêm.
Shouta cau mày, Nemuri nói có lý, Hanta, giống như Sora, ngủ như một con người bình thường và đã nhanh chóng bắt đầu tìm cách để Shouta ngủ thường xuyên.
Mặt khác, Kumiko thích ngủ, con bé thường ngủ trưa với Shouta và sẽ bĩu môi bất cứ lúc nào Shouta quá mệt vì thiếu ngủ.
Con bé chỉ mới 5 tuổi và rất tin rằng giấc ngủ là một trong những điều quan trọng nhất trên thế giới.
Shouta thở dài. "Được thôi, tôi sẽ chợp mắt một chút."
"Tốt." Hizashi nói.
Shouta lặng lẽ đi vào phòng ngủ của mình và lấy túi ngủ của mình, chỉ để ý thấy chiếc túi ngủ nhỏ màu xanh của Kumiko bên cạnh, chắc hẳn con bé đang đợi anh.
Nước mắt anh trào ra, chết tiệt! Nếu anh về nhà sớm hơn thì cả Kumiko và Hanta đã có thể bình an vô sự.
Đây là lỗi của anh! Anh thậm chí không thể giữ an toàn cho con gái và em họ của mình, anh đúng là kẻ vô dụng.
Shirakumo chắc chắn sẽ không để điều này xảy ra, anh ấy sẽ không có, anh ấy chắc chắn đã bảo vệ bọn trẻ và Sora.
Shouta thật thất bại! Nếu cậu mất Kumiko hoặc Hanta, làm thế quái nào mà anh có thể tự gọi mình là anh hùng nữa chứ?
---
Kumiko đau đớn khóc lóc, người phụ nữ Himari đó thật là xấu tính và liên tục làm tổn thương em.
Em chỉ muốn ba, dì Sora và Hanta... Hoặc dì Nemuri hoặc chú Hizashi... Có thể cô Aoi... Cũng có thể bà Kayama... Hay là bà Ahma và ông Seiichi... Chú Yuri cũng được... Bất cứ ai cũng được nữa! Em chỉ muốn về nhà thôi!
"Nín khóc ngay!"
Himari hét lên với em, giơ tay lên với bộ móng như móng tay và sẵn sàng đánh Kumiko một lần nữa.
Kumiko mệt mỏi, đau đớn và sợ hãi nên em nhắm mắt lại. "KHÔNG!" Em hét lên khi Himari đánh mình, kéo móng tay của cô ta trên mặt Kumiko.
Nhưng nó không còn đau như trước nữa, Kumiko mở mắt ra và thấy căn phòng tối hơn trước, giống như nó đã được bao phủ trong sương mù.
Himari đang nhìn chằm chằm vào em, rõ ràng là rất tức giận. "Tất nhiên là mi cũng có một quirk tẩy xóa nhỉ... Ugh!"
Nói xong cô ta bỏ đi rồi rời khỏi phòng, Kumiko lại khóc tiếp, em không chỉ phải xa gia đình, quirk của em mới xuất hiện và em không biết làm thế nào để kiểm soát nó hoặc nếu nó sẽ làm cho đôi mắt của em đau như ba của mình.
Emi chạy vào phòng và cuối cùng tìm thấy cô gái nhỏ mà cô đang tìm kiếm, Aizawa Kumiko.
Hanta Sero cũng đã được tìm thấy trong một căn phòng khác nhưng chỉ có một vài cảnh sát.
"Xin đừng làm đau tôi!" Kumiko hét lên, căn phòng được bao phủ bởi một màn sương mù đen tối.
"Cô là Ms. Joke, một anh hùng chuyên nghiệp! Cô làm việc với ba của cháu." Emi nói, thận trọng khi bước vào phòng.
"Ba nói rằng cô thật lố bịch." Kumiko nói.
"Và anh ấy đã đúng."
Emi nói khi tiến lại gần cô gái bé nhỏ, người trên người đầy thương tích và máu, cô ấy phải giữ bình tĩnh và không làm Kumiko hoảng sợ.
"Hanta có sao không?" Cô hỏi khi Emi tiến đến và bắt đầu cởi trói cho cô.
"Hanta hả... Hanta cũng có một vài con vết thương nhỏ như cháu nhưng cậu bé không sao! Và bây giờ cháu cũng không sao cả!" Emi nói.
Kumiko gật đầu. "Cháu muốn ba mình."
"Đừng lo lắng, cháu sẽ gặp anh ấy ngay khi chúng ta đưa cháu đến bệnh viện để chữa lành những vết thương này, được chứ?"
"Được ạ, cảm ơn Ms. Joke! Cháu không nghĩ cô là người lố bịch đâu, cô rất tốt đó."
Emi cười. "Cô có thể là cả hai! Trở nên lố bịch và pha trò là nghề của cô!"
Shouta bắt đầu khóc khi nhìn thấy Kumiko với một miếng băng lớn trên mặt, Bé con của anh đã bị thương.
Anh ngay lập tức chạy đến chỗ cô trong khi Sora chạy đến chỗ Hanta, người đang ngồi trên giường bệnh cạnh Kumiko.
"Mây nhỏ... Ôi... Con yêu của ba..." Anh nói, cẩn thận bế em vào lòng.
Em ôm chặt lấy ba mình. "Ba! Con đã rất nhớ ba! Người phụ nữ Himari thật xấu tính và con giải phóng quirk của mình nhưng con không biết đó là gì! "
Shouta đặt con bé xuống. "Quirk của con đã bộc phát sao?" Anh nhẹ giọng hỏi.
Kumiko gật đầu. "Người phụ nữ Himari kia đã cào vào mặt con nhiều hơn và con nhắm mắt lại, móng vuốt của bà ta không thấy nữa nữa và có sương mù."
Sương mù? Móng vuốt không còn nữa? Có phải Kumiko có một số hình thức tẩy xóa biểu hiện ở dạng vật chất là sương mù hoặc mây không?
"Tuyệt vời! Ba đoán chúng ta sẽ phải đặt lịch hẹn với một người cố vấn về quirk! Này, đoán xem nào?"
"Sao ạ?"
"Ba và dì Sora đã nghỉ làm một vài ngày để chúng ta có thể dành thêm thời gian cho con và Hanta, tối nay sau khi chúng ta đưa con về nhà, có một số taiyaki với tên của cả hai đứa trên đó."
Kumiko mỉm cười. "Yay! Con yêu taiyaki! "
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro